Mọi chi tiết trong lễ cưới đều do chính tay Chu Chỉ Nguyên sắp xếp, nhưng những phần quan trọng, anh đều hỏi qua ý kiến của Lâm Nhuận Cẩm.
Chẳng hạn như danh sách khách mời, cô không định mời nhiều người, chỉ một vài người thân trong gia đình, thêm mấy người bạn thật sự gần gũi là đủ. Cô vốn không có bạn thân trong giới, điều quan trọng nhất là tuyệt đối không được có phóng viên, cô không muốn mình phải nằm trên hot search cả ngày trời. Đám cưới này phải diễn ra thật kín đáo, yên bình.
Trước ngày cưới, hai người cùng trở về Châu Thành, chuẩn bị hôm sau đi làm lại giấy đăng ký kết hôn. Quyển cũ tuy đã có chút khuyết điểm, nhưng với Lâm Nhuận Cẩm, đó vẫn là kỷ vật vô cùng quý giá.
Từ Cận Thao đã lặng lẽ bay sang Đức từ tuần trước. Cậu ta sớm xin được chương trình trao đổi cao học, thời hạn một năm.
Tối hôm ấy, Tưởng Lưu là người bạn đã lâu không gặp rủ họ ra ngoài ăn khuya. Lâm Nhuận Cẩm còn gặp lại Lê Khê, cô gái phóng khoáng và thẳng thắn năm nào.
“Đến nào!” Lê Khê xách chai rượu, rót đầy ly cho cô, rồi vung tay gạt luôn bàn tay Chu Chỉ Nguyên đang định ngăn lại. “Còn nhớ năm đó chúng ta thi đấu vật tay không? Khi ấy chị đã thấy trong người em có một khí thế chẳng chịu thua ai. Không ngờ mấy năm trôi qua, quả nhiên chị nhìn không sai.”
Hai chiếc ly thủy tinh khẽ chạm vào nhau. Lâm Nhuận Cẩm ngửa đầu uống cạn, mỉm cười: “Con người em vốn cố chấp, đã muốn làm gì thì nhất định phải làm cho đến cùng.”
Lê Khê chớp mắt, trong lòng chẳng hề vướng bận: “Vậy lúc theo đuổi Chu Chỉ Nguyên cũng thế à?”
Tưởng Lưu bật cười, vỗ mạnh xuống bàn:
“Không ngờ là em theo đuổi trước đấy, Lâm Nhuận Cẩm à! Anh còn tưởng là A Nguyên ép em về Bắc Kinh, bắt làm em làm vợ của cậu ta chứ!”
Chu Chỉ Nguyên hoàn toàn không có ý tham gia câu chuyện, chỉ lười biếng tựa vào ghế gỗ, ngón tay gõ nhẹ lên thành ly, ánh mắt nửa cười nửa không, rơi trên gương mặt cô.
Lâm Khiêm Dân thong thả nở nụ cười:
“Sai rồi, rõ ràng là A Nguyên mới bị bắt làm chồng của em ấy.”
Chủ đề này, giữa Lâm Nhuận Cẩm và Chu Chỉ Nguyên, giờ đã chẳng còn nhạy cảm nữa. Cô cười, thoải mái thừa nhận:
“Thật ra đúng là vậy.”
“Trời ạ, mau kể cho chị nghe chi tiết đi!” Lê Khê lập tức đặt ly xuống, kéo Lâm Nhuận Cẩm lại ngồi cạnh mình, chiếm trọn thời gian ăn khuya của cô, khiến Chu Chỉ Nguyên bị “ra rìa” suốt mấy tiếng liền.
Khi tan cuộc đã là ba giờ sáng.
Tiễn Lê Khê về nhà, Tưởng Lưu cũng vẫy taxi rời đi. Cả hai đều sẽ đến Bắc Kinh tham dự lễ cưới vào đầu tháng sau.
Lâm Khiêm Dân thì qua nhà bạn gái.
Trên con phố trống vắng chỉ còn lại hai người là Lâm Nhuận Cẩm và Chu Chỉ Nguyên tay trong tay, chậm rãi bước đi giữa màn đêm.
Gió đêm khẽ lướt qua, thổi tan mùi rượu nhè nhẹ, ánh đèn đường kéo dài bóng hai người, chồng lên nhau thật dài, thật yên.
Cuối con đường, ánh đèn nhà họ rực sáng.
Khoảng sáng ấy trong đêm như mang hơi ấm dịu dàng, âm thầm nói với họ rằng …
Cả quãng đời này, con đường cần đi, chính là cùng nhau bước, sáng trong và thẳng thắn như thế.
Chu Chỉ Nguyên khẽ siết chặt tay cô.
Lâm Nhuận Cẩm thuận thế tựa đầu vào cánh tay anh.
Xa xa, vài tiếng chó sủa vọng đến, rồi lại nhanh chóng tan vào tĩnh lặng.
Khoảnh khắc ấy, ngay cả thời gian cũng trở nên dịu dàng.
Sáng hôm sau.
Khi nhìn thấy Cảnh Liệt đang đứng dưới lầu, Lâm Nhuận Cẩm bất giác giật giật khóe môi, nửa bất lực nửa buồn cười.
“Em gọi anh ta đến chụp à?”
Cô kéo nhẹ tay áo Chu Chỉ Nguyên, hạ giọng trách: “Chu Chỉ Nguyên, anh thật là trẻ con.”
Chu Chỉ Nguyên chậm rãi chỉnh lại cà vạt, ánh mắt sắc như dao thoáng quét qua chiếc máy ảnh trong tay Cảnh Liệt: “Tôi tin đại nhiếp ảnh gia Cảnh chắc chắn sẽ rất vui lòng được chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của chúng tôi.”
Chiếc máy ảnh ấy là quà do thương hiệu tặng riêng cho Lâm Nhuận Cẩm khi cô ký hợp đồng làm đại diện bản giới hạn toàn cầu, độc nhất vô nhị, giá trị vô cùng lớn.
Ấy thế mà giờ lại được tặng thẳng cho Cảnh Liệt!
Cảnh Liệt khẽ vuốt lớp da bọc máy, đưa ống kính hướng về phía hai người: “Chu tổng, cười một cái nào?”
Chu Chỉ Nguyên lập tức sa sầm mặt.
Lâm Nhuận Cẩm chẳng buồn xem tiếp, lặng lẽ lên xe trước. Qua cửa kính, bóng cô phản chiếu nụ cười khó nén nơi khóe môi.
Thực ra, Thẩm Kính Ninh đã từng tìm gặp cô, nói về Cảnh Liệt và vô tình giúp cô giải được một mối nghi.
Hóa ra, studio nhiếp ảnh trước đây chính là của em gái Cảnh Liệt.
Cô bé đó là đứa trẻ mồ côi được bố mẹ anh nhận nuôi từ cô nhi viện, nhưng mắc bệnh bẩm sinh, ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ.
Mà Lâm Nhuận Cẩm, khi cười lên, lại giống cô bé ấy đến kỳ lạ.
Vì thế, Cảnh Liệt mới dành cho cô sự quan tâm đặc biệt đến vậy.
Cô không định nói sự thật này cho Chu Chỉ Nguyên biết.
Nhìn anh lúc ghen tuông vụng về thế này, thật ra cũng dễ thương lắm.
Ba ngày trước lễ cưới, Khổng Mạn đã đến.
Khổng Mạn cùng chị Dung và Ngô Nhất Nguyệt tự tay trang hoàng phòng tân hôn cho Lâm Nhuận Cẩm.
Đêm khuya, hai người bạn thân nằm trên chiếc giường trong phòng khách, chân chạm chân hệt như những năm tháng còn bé.
Khổng Mạn ngước nhìn chùm đèn pha lê lấp lánh trên trần, giọng cô thoáng nghèn nghẹn:
“Lúc cậu đính hôn rồi đăng ký kết hôn, tớ vẫn chưa có cảm giác thật đâu. Nhưng hôm nay, khi dán chữ ‘Song Hỷ’ lên tường, nước mắt tớ lại bất chợt rơi. Tớ cứ nghĩ, cô gái Lâm Nhuận Cẩm năm nào, học hành chẳng giỏi, cứ hay gục đầu trên vai tớ mà khóc, vậy mà giờ... thật sự đã gả đi rồi.”
Cô khẽ cười, chậm rãi nói tiếp:
“Người ta hay nói bạn bè là thứ tình cảm có hạn kỳ, nhưng tớ thật may mắn, bởi suốt chặng đường này, tớ luôn có cậu bên cạnh, như người thân vậy.”
Lâm Nhuận Cẩm trở mình, ôm chặt lấy cánh tay Khổng Mạn, giọng lạc đi vì xúc động:
“Thật ra năm đó, khi cậu cùng Chu Du đi du lịch, dạo phố, còn để cô ấy ngủ chung phòng với cậu... tớ từng nghĩ sẽ cắt đứt tình bạn luôn đấy.”
Khổng Mạn bật cười, bàn tay khẽ luồn qua mái tóc dài của cô:
“Tớ biết mà. Cũng vì thế, sau này tớ chẳng còn chơi với cô ấy nữa.”
Nút thắt nhỏ bé mà Lâm Nhuận Cẩm từng giấu trong lòng suốt bao năm cuối cùng cũng được tháo gỡ.
Cô khẽ cười, vòng tay ôm Khổng Mạn càng chặt hơn.
“Chúng ta phải làm bạn tốt cả đời nhé.”
“Ừ.”
Đêm vừa buông xuống, gió núi khẽ lướt qua mặt cỏ.
Ở tận cuối bãi cỏ của khu biệt thự riêng, những tấm rèm voan trắng lay động nhẹ trong làn gió chiều, ánh nến trong chụp thủy tinh lặng lẽ cháy, phản chiếu nụ cười và tiếng thì thầm vui vẻ của khách mời.
Không có phóng viên, không có ánh đèn flash.
Chỉ có ống kính duy nhất trong tay Cảnh Liệt, ghi lại từng khoảnh khắc của buổi lễ.
Người thân và bạn bè thân thiết tụ lại thành từng nhóm nhỏ.
Tiếng ly sâm panh khẽ chạm hòa cùng tiếng gió, dịu dàng đến mức khiến người ta muốn mỉm cười.
Khi bản nhạc hôn lễ du dương vang lên, tất cả khách mời đều dần yên lặng.
Vị mục sư mỉm cười gật đầu.
Chu Chỉ Nguyên bước lên thảm đỏ.
Mái tóc đen chải gọn để lộ đường nét gương mặt điềm tĩnh, sắc sảo; bộ vest đen được may đo vừa vặn khiến bờ vai anh càng thêm vững chãi.
“Bây giờ, xin mời cô dâu…”
Theo tiếng gọi ấy, Lâm Nhuận Cẩm khoác tay Lâm Khiêm Dân, chậm rãi bước vào.
Trong ánh hoàng hôn dịu, làn da trắng ngần của cô như phủ lên một tầng sáng mịn.
Mái tóc đen búi cao, điểm vài hạt ngọc trai lấp lánh, theo từng bước chân mà khẽ rung động, tựa như những vì tinh tú lấp lóa trên bầu trời đêm.
Hai bé thiên thần nhỏ được đưa từ vùng núi xa xôi đến, vừa đi vừa tung những cánh hoa mỏng manh trong không trung, nụ cười ngây thơ như ánh sáng thuần khiết nhất của thế gian.
Khi Lâm Nhuận Cẩm bước tới, Lâm Khiêm Dân trịnh trọng đặt bàn tay em gái vào lòng bàn tay Chu Chỉ Nguyên.
Cô ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt người đàn ông trước mặt, ánh nhìn luôn vững vàng nay lại khẽ ửng đỏ.
Trong khoảnh khắc ấy, tầm mắt của cô cũng dần nhòa đi.
Khi trao nhẫn, tay Chu Chỉ Nguyên khẽ run đến mấy lần vẫn không thể đeo trọn vào ngón tay cô.
“Anh hồi hộp gì thế?”
Cô khẽ cười, nắm lấy tay anh.
Anh cúi đầu, giọng khàn khàn: “Anh sợ… em lại chạy mất.”
Vị mục sư nhìn đôi tân nhân thì thầm, không khỏi bật cười.
Đúng lúc ấy, phù rể Lương Hạc Đình bưng một khay vàng tiến lên.
Trên khay, sắp xếp gọn gàng là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, chìa khóa két bảo hiểm ngân hàng, giấy tờ sở hữu bất động sản ở nhiều quốc gia, quyền sở hữu máy bay riêng và du thuyền… tất cả đều được niêm phong tinh tế.
“Cái này là…”
Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh.
Chu Chỉ Nguyên nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng như biển: “Là toàn bộ tài sản của anh.”
Anh khẽ dừng một chút, mỉm cười: “Từ giờ trở đi chúng đều mang họ Lâm.”
Khổng Mạn hít mạnh một hơi, bỗng nhớ lại chuyện đã xảy ra nhiều năm trước.
Khi ấy, hai cô mới học cấp hai.
Một lần lén lút rủ nhau đi leo núi ở thành phố bên cạnh, giữa lưng chừng dốc thì gặp một ông lão bói toán.
Ông nheo mắt nhìn đường chỉ tay của Lâm Nhuận Cẩm, rồi bật cười: “Cô gái này, mệnh mang kim, số phú quý đó.”
Khi ấy hai người còn nhỏ, chỉ cho là ông lão nói vớ nói vẩn, cười rồi chạy đi.
Ai ngờ… giờ nghĩ lại, lời ấy hóa ra đúng thật.
Những năm qua, Lâm Nhuận Cẩm nhờ nỗ lực của chính mình mà trở thành nữ diễn viên có tài sản lớn nhất trong nước.
Mà bắt đầu từ hôm nay danh xưng ấy lại càng vững chắc hơn.
Chưa kể, với căn tứ hợp viện mà Bạch Hinh Liên tặng, số tiền cô sở hữu… e rằng mấy chục đời cũng tiêu không hết.
Sau khi nghi lễ hôn lễ kết thúc, khách mời lần lượt di chuyển vào phòng tiệc.
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng của cô dâu chú rể đâu.
Giữa lúc mọi người bắt đầu xôn xao, Khổng Mạn cầm micro bước lên sân khấu, môi cong thành nụ cười đầy ý trêu chọc: “Xin mọi người nhìn lên màn hình lớn nhé.”
Cô chớp mắt tinh nghịch.
“Cặp đôi ‘mới mà cũ’ này có vài lời muốn gửi lại cho tất cả chúng ta.”
Màn hình sáng lên.
Hình ảnh hiện ra là khung cảnh trong xe hơi đang chạy giữa đêm.
Lâm Nhuận Cẩm tựa đầu lên vai Chu Chỉ Nguyên, vài cánh hoa hồng còn vương trên mái tóc cô, chưa kịp gỡ hết.
“Cảm ơn mọi người đã đến chứng kiến hạnh phúc của chúng tôi.”
Cô khẽ nâng ly sâm panh, ánh mắt cong lên đầy rạng rỡ: “Thực đơn tối nay là hai chúng tôi cùng chọn đó, hy vọng mọi người ăn ngon miệng nhé.”
Nói đoạn, cô bỗng nghiêng người lại gần ống kính, hạ giọng như đang tiết lộ bí mật: “Còn chúng tôi thì…”
Câu nói chưa dứt, Chu Chỉ Nguyên đã vòng tay kéo cô vào lòng.
“Chúng tôi đi trốn rồi.”
Anh cụng ly với ống kính, giọng khàn mà ý cười rõ rệt: “Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.”
Hình ảnh dừng lại ở bóng hai người quấn vào nhau, phía sau là ánh đèn thành phố dần khuất xa.
Cả phòng tiệc vang lên tiếng cười rộn rã, chan chứa thiện ý.
Chỉ có ở bàn chính, Lâm Văn Tân nhíu chặt mày, giọng nặng nề: “Láo thật, cả hai đứa đều quá trớn rồi!”
Lâm Đông Viễn hừ một tiếng: “Bố, chị còn chẳng chịu khoác tay bố nữa, bố cũng nên tự xem xét lại đi.”
Chu Tuệ ngồi bên chỉ mỉm cười: “Bọn chúng vui là được rồi.”
Ở phía xa, Ngô Nhất Nguyệt vừa buồn cười vừa bất lực: “Chị Dung, còn buổi phỏng vấn sau hôn lễ thì sao?”
Chị Dung khẽ cười: “Để chị đi thương lượng là được.”
Chu Chỉ Nguyên khẽ kéo cao chiếc khăn cashmere trên cổ Lâm Nhuận Cẩm, giọng anh trầm thấp, dịu dàng:
“Lạnh không?”
“Cũng tạm ổn.”
Cô mỉm cười, rồi lặng lẽ đưa tay chui vào túi áo khoác của anh, chạm phải lòng bàn tay đang tỏa hơi ấm.
Họ thuê một chiếc xe việt dã, men theo con đường ven vịnh hẹp hướng về phía Bắc.
Ngoài cửa kính, màn đêm đặc quánh như mực.
Đột nhiên, Chu Chỉ Nguyên rẽ vào một con đường nhỏ vắng lặng, dừng lại bên một hồ nước rộng lớn.
“Chỗ này đi.”
Anh tắt máy, mở cốp sau, lấy ra tấm chăn len và bình giữ nhiệt:
“Dự báo thời tiết nói tối nay chỉ số KP* là 5.”
*KP là một đơn vị đo mức độ bão từ trong tầng khí quyển, từ đó dự đoán cường độ và độ sáng của cực quang. Chỉ số dao động từ 0 đến 9: Kp 1–2 thì hầu như không thấy cực quang; Kp 3–4 có thể thấy mờ; Kp 5 trở lên thì cực quang mạnh, có thể quan sát rõ bằng mắt thường.
Lâm Nhuận Cẩm vừa định hỏi thì hít một hơi khựng lại.
Trên bầu trời, ánh sáng xanh ngọc của cực quang bỗng cuộn trào như dải lụa của thần linh đang tung xuống.
Dải sáng ấy uốn lượn, chuyển động, như đang chảy giữa hư không, đẹp đến nghẹt thở.
Cô theo bản năng nắm chặt cánh tay người bên cạnh, thì thầm: “Đẹp… còn rực rỡ hơn trong tưởng tượng nữa.”
Chu Chỉ Nguyên vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm khẽ tựa l*n đ*nh đầu cô: “Hồi trước anh từng cùng anh chị em tới đây xem rồi, khi đó thấy chẳng có gì đặc biệt.”
Lâm Nhuận Cẩm bật cười, cố ý huých khuỷu tay ra sau:
“Sao thế, bây giờ mới thấy đặc biệt à?”
“Ừ.”
Anh cúi thấp người, hơi thở nóng áp sát bên tai cô.
“Hồi đó chỉ thấy lạnh, phiền, lại phải lái xe cho người ta.
Còn bây giờ… chỉ thấy được cùng em đứng đây, thật tốt.”
Cô nghiêng đầu tựa vào ngực anh, khóe môi cong lên:
“Em cũng thấy… thật tốt.”
“Chu Chỉ Nguyên.”
Giọng cô khẽ như gió.
“Ừm?”
“Chúng ta… nhất định phải mãi như thế này nhé.”
Anh cười khẽ, siết chặt cô trong vòng tay:
“Cái này không phải lời hứa đâu. Là chuyện đã được định sẵn rồi.”
Lâm Nhuận Cẩm ngẩng lên nhìn bầu trời, nơi cực quang đang dần lan rộng.
Một dòng ấm nóng bỗng dâng lên nơi hốc mắt.
Trên đời có biết bao mối tình chẳng thể đi đến cuối, biết bao người chỉ kịp lướt qua nhau trong tiếc nuối.
Còn cô, thật may mắn biết bao, khi có thể cùng người mình yêu, đi từ rung động ban đầu đến trọn đời bên nhau.
Từ xa, tiếng chuông leng keng của đàn tuần lộc vang vọng, trong trẻo và xa xăm.
Cô đặt tay lên mu bàn tay anh, mười ngón đan chặt.
Cực quang rồi sẽ tan, nhưng hơi ấm và hạnh phúc của khoảnh khắc này, sẽ mãi được khắc lại trong cuộc đời họ.Và sẽ tiếp tục, mãi mãi không ngừng.