Cố Tinh Lạc vừa tỉnh dậy vào buổi sáng, cô mở WeChat trước tiên.
Phản hồi của biên tập viên là mới nhất, nói rằng tóm tắt hiện tại ổn, bảo cô vẽ thử chương đầu xem phong cách thế nào.
Cố Tinh Lạc trả lời "ok", rồi kéo xuống xem tiếp.
Năm phút trước, Giang Ngôn Sâm gửi cho cô một tin nhắn ăn cơm.
Còn có ba tin nhắn liên tiếp bị thu hồi vào lúc nửa đêm.
Cố Tinh Lạc rời giường, sửa soạn, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài nhưng lại quay vô, đi ra ban công lấy chiếc áo thun của anh đưa cho anh.
Cố Tinh Lạc rất quen thuộc, gõ mật khẩu mở cửa và đợi ăn cơm.
Cô đưa áo qua, nhân tiện hỏi: "Anh thu hồi tin nhắn gì vào lúc nửa đêm vậy? Tôi ngủ rồi nên không thấy."
"Không có gì" Giang Ngôn Sâm đưa đũa cho cô, khéo léo chuyển chủ đề, "Chiều nay tôi sẽ đi ra ngoài."
"Ừm" Cố Tinh Lạc uống một ngụm canh rồi nói, "Anh không cần phải báo cáo với tôi đâu."
"Lo em không tìm được tôi. Công ty quay quảng cáo xong rồi, tối nay chắc phải xuất hiện một chút."
Cố Tinh Lạc nhớ đến lần quay quảng cáo của Khâu Ngộ Phong.
Cô gật đầu.
Giang Ngôn Sâm thường ăn uống rất im lặng, hầu như không nói gì.
Vì vậy, để tránh không khí ngượng ngùng, cộng với việc ăn ké nên chột dạ, Cố Tinh Lạc sẽ cố gắng tìm một vài câu chuyện để nói, Giang Ngôn Sâm cũng rất vui lòng làm một người nghe thầm lặng.
Cố Tinh Lạc đang uống canh, nhớ lại cuộc trò chuyện vô lý tối qua với Mr Star.
Cô cảm thấy rất khó tin. Cảm giác lại rất kỳ lạ.
Cô không ngờ, Mr Star lưu trữ những bức ảnh cũ đó, thậm chí cả bí mật của Giang Ngôn Sâm.
Cô rất muốn biết bí mật của Giang Ngôn Sâm là gì.
"Tôi có một người bạn học."
Hôm nay Cố Tinh Lạc đặc biệt im lặng, Giang Ngôn Sâm hắng giọng, cố gắng tìm chủ đề.
"Hả?"
"Bạn học đại học, sẽ đến Vân Duyệt, cũng là bạn cùng phòng của tôi."
"Ồ... vậy tốt quá," Cố Tinh Lạc thử thăm dò thêm, "Chúc mừng anh?"
"…" Giang Ngôn Sâm dừng một chút, "Tối nay tụ tập nhỏ, Hách Giai Mễ cũng đến. Nếu em muốn đi, tôi sẽ đưa em đi."
Lời mời đột ngột này khiến Cố Tinh Lạc không biết phải trả lời thế nào.
"Chỉ khoảng sáu bảy người thôi." Anh lại nói thêm.
Cố Tinh Lạc suy nghĩ.
Nếu Giang Ngôn Sâm chỉ nói bâng quơ, chắc anh cũng không bổ sung câu thứ ba.
Cố Tinh Lạc không thích gặp người, không thích gặp quá nhiều người lạ.
Có Hách Giai Mễ ở đó, chắc cô cũng sẽ không quá ngượng ngùng.
"Vậy... xem sao."
"Ừ," Giang Ngôn Sâm lại khéo léo hỏi, "Vẽ tranh thế nào rồi?"
"Khá tốt" Bất ngờ bị anh quan tâm đến công việc, Cố Tinh Lạc có chút không quen, rồi bổ sung một câu, "Không đau lưng nữa."
Giang Ngôn Sâm đang rót sữa cho cô, anh nhìn cô khi đưa qua.
Cố Tinh Lạc thực ra chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng sắc bén, ngoài ra cô dường như không có tính khí gì, thậm chí còn mềm mại như một con thỏ.
Nhớ khi còn học ở trường trung học Lâm Giang, Cố Tinh Lạc thực sự có biệt danh là "thỏ trắng" vì da cô rất trắng, ai tiếp xúc lâu với cô sẽ phát hiện cô có tính cách rất tốt, dần dần cũng có biệt danh này.
Giang Ngôn Sâm nhớ lại khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bất giác mỉm cười, cúi đầu nhìn thì thấy Cố Tinh Lạc đang im lặng ăn bánh mì, uống một ngụm sữa.
Làn da của cô rất trắng, tóc dài được buộc lỏng, vài lọn tóc rủ xuống một bên má. Cô hơi mất tự nhiên vén ra sau tai, có một vẻ đẹp lười biếng, con bướm trên tay phải cô cũng yên tĩnh đậu ở đó, ánh sáng nhạt như vàng vụn chiếu lên cơ thể cô.
Cố Tinh Lạc cảm thấy có gì đó thay đổi, tự nhiên hơi ngượng ngùng, thậm chí không có dũng khí chủ động nói chuyện với anh, chỉ im lặng ngồi ăn cơm.
"Tối nay trước khi đi, tôi sẽ gọi em."
Cố Tinh Lạc ở nhà cả buổi sáng và chiều, đơn giản vẽ xong bản thảo chương đầu rồi gửi đi.
Biên tập viên xem nhanh, trả lời cô: "Cốt truyện thay đổi rồi à?"
Cố Tinh Lạc gõ chữ: "Ừ, tập này chắc sẽ là tập kết thúc."
Lúc đó, doanh số bán truyện tranh của Cố Tinh Lạc rất tốt, câu chuyện này trước kia cũng là dự án trọng điểm của công ty, kết thúc như thế, biên tập viên có những lo lắng khác, nhưng vẫn do dự, gọi điện hỏi cô: "Sau này muốn vẽ gì?"
Cố Tinh Lạc biết quy định trong hợp đồng, cô nghĩ rồi nói, "Sau này vẫn muốn vẽ truyện tranh khoa học viễn tưởng, nhưng muốn vẽ những thứ chữa lành hơn."
"Vậy cũng được, làm tôi giật mình, tôi cứ tưởng cô sẽ không vẽ khoa học viễn tưởng nữa."
"Không đâu."
"À Tinh Tinh, có chuyện này muốn nói với cô."
"Chuyện gì?"
"Năm ngoái có một họa sĩ sao chép tranh của cô đó. Công ty cô ta đã gửi một số ý kiến giải quyết cho cô."
Cố Tinh Lạc im lặng vài giây, "Sắp một năm rồi phải không?"
"Ừ, mới đó đã một năm rồi. Trong năm nay cô ta bị chửi không ít, nghe nói gần đây cuốn album tranh của cô ta bán không được, cộng với không có nội dung, bị người ta chế giễu một trận, không chịu nổi nữa." Biên tập viên nói, "Ý bên đó là hòa giải, bồi thường một phần tiền cho cô, rồi cô ta sẽ ngừng vẽ, rút lui khỏi ngành."
"Vẫn nên đi con đường pháp lý đi, trước đây tôi ngại thu thập chứng cứ, cũng không có tâm trạng." Cố Tinh Lạc nói, "Một năm rồi, coi như là một sự giải thích muộn màng. Câu chuyện này rất đặc biệt với tôi, tôi không muốn nhìn thấy nó bị người khác sao chép rồi bôi nhọ."
"Được."
Trước đây, Cố Tinh Lạc rất yếu đuối, chọn cách lùi bước trong mọi việc.
Vì vậy, hình như ai cũng có thể đến bắt nạt cô. Mắng cô vài câu, đạp cô vài lần, tạo vài tin đồn.
Cô thực ra cũng không thuận lợi, lại không có thời gian để xử lý những chuyện trên mạng. Nhưng bây giờ, Cố Tinh Lạc muốn bảo vệ những điều mà trước đây cô không bảo vệ được.
"Còn nữa" Cố Tinh Lạc lại bổ sung, "Những tài khoản năm ngoái đã lan truyền tin đồn về tôi, biên tập viên, chị cũng liên hệ pháp lý để thu thập chứng cứ nhé."
"Không thành vấn đề." Biên tập viên có chút xúc động, lẽ ra nên làm như vậy từ lâu rồi, nhưng Cố Tinh Lạc luôn trong trạng thái không tốt, chị chỉ là biên tập viên của cô, không thể khuyên bảo gì.
Quyết định của Cố Tinh Lạc khiến chị cảm thấy an tâm.
Cố Tinh Lạc tắt điện thoại, ngồi trên ghế, nhìn vào bản thảo trên màn hình.
Thực ra, cô không biết bước đi này là đúng hay sai. Nhưng cô biết, trước đây cô chưa bao giờ cố gắng bảo vệ bất cứ điều gì vì cô không dám đối mặt với chúng.
Cố Tinh Lạc ngẫm nghĩ, bỏ qua những lời đồn đại ngày đó, rồi lại nghĩ đến những fan hâm mộ luôn ủng hộ cô.
Họ yêu thích những bức tranh của cô, nhưng cô lại không bảo vệ được câu chuyện của chính mình.
Phong cách vẽ của Cố Tinh Lạc rất đặc biệt. Cuốn truyện tranh đầu tay của họa sĩ mới vào nghề Mạc Khinh Tư vẽ toàn bộ theo phong cách của Cố Tinh Lạc, thậm chí cả cốt truyện cũng giống hệt, là câu chuyện về phi hành gia và cô gái ngoài hành tinh.
Cố Tinh Lạc đã thử liên lạc với cô ta một lần, nhưng thái độ của đối phương rất cứng rắn, cô ta còn đăng tải cuộc trò chuyện của họ, rồi nói một cách châm chọc: "Có thể nhận ra phong cách vẽ sao?"
Dưới bài đăng, fan hâm mộ đã chỉ ra những điểm sao chép, với hơn 121 vị trí trong bảng màu, nhưng tất cả đều bị xóa và chặn.
Mạc Khinh Tư liên tục đăng bài trên Weibo để lôi kéo sự thương hại.
Mọi người đều nghĩ Cố Tinh Lạc là người bắt nạt.
Lúc đó, cuộc sống thực tế của Cố Tinh Lạc bất ngờ trải qua một cú sốc lớn. Cô không có sức để đối mặt với những cuộc cãi vã đó, cũng không có sức để mở điện thoại.
Cô chọn cách trốn tránh theo bản năng.
Sự bảo vệ muộn màng này, Cố Tinh Lạc không biết sẽ phải đối mặt với điều gì.
Cô không biết liệu mình có đủ can đảm để bảo vệ những thứ vốn là của mình, và cũng muộn màng thu lại chính mình, người đã từng bị tổn thương và tan vỡ vào lúc đó.
Cố Tinh Lạc nhìn vào màn hình của Mr Star, thở dài.
Cô khẽ nói: "Nếu tôi hối hận thì sao?"
"Không sao, chúng ta còn có Giang Ngôn Sâm" Mr Star trả lời rất nhanh, "Giang Ngôn Sâm luôn ở bên cạnh."
Cố Tinh Lạc bị chọc cười, "Cái này là gì vậy, cũng là chương trình được lập sẵn sao? Còn có từ khóa nào để kích hoạt câu này nữa không?"
"Bởi vì Giang Ngôn Sâm đã nói" Mr Star không nhúc nhích, "Mr Star sẽ luôn ở bên Cố Tinh Lạc."
"..." Cố Tinh Lạc cười, không để ý lắm.
Dù sao thì robot cũng không thể suy nghĩ, tất cả câu trả lời đều do chương trình cài đặt.
Cố Tinh Lạc không biết, tất cả các lệnh chương trình của Mr Star chỉ nhắm đến cô mà thôi.
Cố Tinh Lạc rất nghiêm túc khi vẽ tranh, Giang Ngôn Sâm ra ngoài chiều hôm đó, nhờ Ứng Lâm mang cho cô một ít bánh để lót dạ.
Cố Tinh Lạc phản ứng lại, khi Ứng Lâm đi ra ngoài, cô gọi anh ta, "Anh..."
"Sao vậy?" Ứng Lâm quay lại.
"À, bữa tiệc của Giang Ngôn Sâm vào buổi tối, là bạn cùng phòng đại học của anh ấy phải không?" Cố Tinh Lạc hỏi.
"Cô đang nói đến Chu Ôn Du à?"
Cố Tinh Lạc không biết người ta tên gì, "Có lẽ vậy...?"
"Ừ, anh ấy quen sếp Giang đã rất nhiều năm, hình như cũng là học sinh của trường Lâm Giang. Sau đó sếp Giang đến Thanh Chiêu, năm đó sếp Giang là thủ khoa, Chu Ôn Du đứng thứ ba, quan hệ của hai người khá tốt."
Cố Tinh Lạc gật đầu, cảm thấy cái tên này có vẻ quen, nhưng dù sao cô chỉ học một năm ở trường Lâm Giang, không rõ chuyện sau đó nhưng nhìn vẻ ngoài, có vẻ hai người có quan hệ rất tốt.
Cố Tinh Lạc đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài vào buổi chiều.
Lúc đến Hoài Xuyên, cô chỉ có một chiếc vali, bên trong có bốn năm bộ quần áo. Hai bộ trong số đó vẫn còn khá mới.
Lúc hơn sáu giờ tối, Giang Ngôn Sâm gửi tin nhắn cho cô bảo xuống dưới.
Cố Tinh Lạc vừa đặt bút xuống, vươn vai chuẩn bị thay đồ, không lâu sau đã xuống dưới.
Xe của Giang Ngôn Sâm đậu dưới lầu.
Chiếc xe màu đen, cửa sổ hạ xuống một nửa.
Anh vẫn mặc bộ đồ đó, áo khoác chống gió màu đen, kéo khóa một nửa, bên trong chỉ có một chiếc áo thun đen rộng thùng thình.
Cơ thể anh thon gọn, đường nét sắc sảo, mỗi chi tiết đều hoàn hảo và mượt mà.
Cố Tinh Lạc đứng ở hành lang một lúc.
Giang Ngôn Sâm chỉ hơn cô một tuổi.
Anh vẫn mang một cảm giác thiếu niên quá mức tinh khiết, kiêu ngạo và tự do, tóc đen và đôi mắt đen, mắt vốn đã đẹp, khi anh cười nhẹ, có một loại ma lực mơ hồ, nhưng anh rất ít khi cười, cảm giác lạnh lùng vẫn nhiều hơn.
Cố Tinh Lạc đứng đó nhìn anh từ xa, chắc anh có tâm trạng tốt, cánh tay đặt trên cửa sổ xe, ngón tay dài thon thả gõ nhẹ lên vô lăng.
Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy như quay lại những năm tháng tươi sáng nhất của anh khi mới 17 tuổi.
Cố Tinh Lạc vẫn là cô gái tĩnh lặng ngồi bên cửa sổ.
Như thể có một sự ăn ý giữa hai người, Giang Ngôn Sâm nghiêng đầu nhìn về phía này, ánh mắt dừng lại một giây, sau đó anh khẽ cong môi.
Nụ cười của anh dưới ánh hoàng hôn khiến người ta cảm thấy rối loạn trong tim.
Gió đêm thổi qua mái tóc ngắn của anh, trán anh sáng bóng, sống mũi có đường nét tuyệt vời, khuôn mặt nghiêng giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Cố Tinh Lạc cảm thấy má mình bỗng nhiên nóng lên, muốn chạy trốn.
Cô đứng đó, cầm túi, tim đập mạnh từng nhịp.
Trước cửa sổ kính, bóng dáng của cô phản chiếu.
Sườn xám nhung màu đen sẫm ôm lấy đường cong mềm mại và xinh đẹp của cô, trên ngực có thêu một chút màu xám xanh, cúc áo được trang trí bằng đá quý, phát ra ánh sáng mềm mại dưới ánh đèn.
Sườn xám có một đường xẻ cao đến dưới đùi, mơ hồ lộ ra đôi chân trắng sáng và thon dài.
Hôm nay cô buộc tóc lên, những sợi tóc ngắn rơi nhẹ trên má.
Cố Tinh Lạc không trang điểm, nhưng đôi môi đỏ thắm, làn da mịn màng như sứ.
Cô giống như một nàng ma nữ quyến rũ bước ra từ bức tranh, lại mang theo khí chất lạnh lùng nhờ vào việc chơi đàn piano lâu dài.
Một ánh nhìn là si mê, một cái liếc mắt là lạc lối.
Cố Tinh Lạc cảm thấy vô cùng ngại ngùng, cô không nên nghe lời nhân viên bán hàng nói sườn xám này là phù hợp với cô nhất.