Buôn Đồ Người Chết

Chương 2

Cách đó không xa, trên một cây đại thụ có mấy con chim sống trên đó, bỗng đập cánh bay đi, khiến cho lòng tôi càng thêm hoảng loạn. Chim bay thú tán, tuyệt nhiên không phải điềm lành.

Lý Mặt Rỗ nghe thế mặt xanh như tàu lá chuối: “Đừng thế Trương Gia Tiểu ca ơi, tôi biết từ thời ông cậu đã thu mua mấy thứ đồ vật quỷ quái này rồi, thôi, coi như tôi đưa cho cậu luôn được không? Cậu nhất định phải giúp tôi, cậu biết con trai nó quan trọng thế nào với tôi mà”

Tôi cười lạnh: “Vậy hẳn anh cũng phải biết rõ là đồ cổ có đôi có cặp mà bị tách ra cũng sẽ tạo thành phiền toái cho chủ nhân của chúng rồi, đừng nói chi cặp giày thêu này! Trừ khi tìm được chiếc giày còn lại, còn không tôi không cách nào giúp anh được”

Trán Lý Mặt Rỗ lúc này đã lấm tấm mồ hôi: “Nhưng người nhà đó bán cho tôi cũng nói hắn chỉ có một chiếc giày này thôi mà…”

“Sai rồi” Tôi nói: “Nếu hai chiếc mà chỉ có một, vì sao nhà đó không có bị quỷ làm loạn”

Nghe tôi nói như thế, Lý Mặt Rỗ đột nhiên quỳ mọp xuống đất trước mắt tôi: “Trương Gia Tiểu ca, cậu đừng làm tôi sợ, cái gì mà quỷ làm loạn chứ? Chuyện này chỉ do chiếc giày âm tà này gây ra thôi, liên quan gì đến quỷ chứ”

Lúc này tôi cũng biết rằng mình ăn nói có chút quá quắt.

Đúng thật, làm trong nghề này cũng không phải tin tất vào chuyện quỷ thần, chuyện xảy ra với Lý Mặt Rỗ chỉ là do Âm Vật quấy phá mà thôi.

Là do tâm niệm của chủ nhân chiếc giày lúc còn sống quá mạnh, hơn nữa do hoàn cảnh thúc đẩy mới khiến chiếc giày thêu này trở thành Âm Vật. Tôi vội giải thích với Lý Mặt Rỗ lần nữa thì sắc mặt hắn lúc này mới trở nên khá hơn chút đỉnh.

Hắn hỏi tôi nên làm gì tiếp theo?

Tôi nói tôi có thể giúp nhưng nếu giúp hắn thì sau này, đôi giày này phải được đưa thẳng cho tôi mới được.

Đây là một mối làm ăn đầu tiên của tôi, không thể từ chối, hơn nữa nếu như thành công thì mấy mối sau này chắc chắn sẽ như nước đẩy thuyền lên, chắc chắn có chỗ tốt.

Lý Mặt Rỗ gật đầu như giã tỏi: “Đừng nói là một đôi giày, cả cửa hàng tôi đưa cậu luôn cũng được.”

Tiếp đó, tôi phải xác định xem chiếc giày này thuộc loại hung đến mức nào.

Nếu chỉ dựa vào dăm ba câu của Lý Mặt Rỗ thì không thể nào kết luận được gì cả.

Sau đó, tôi nói với Lý Mặt Rỗ, bảo hắn tối ngày mai ở yên trong nhà chờ tôi, tôi tự đi một chuyến đến đó. Để xem đến lúc đó, cả hai thằng đàn ông thức trắng cùng ngồi trong phòng khách theo dõi thì chiếc giày này còn tác oai tác quái kiểu gì!

Dương khí của trẻ nhỏ rất yếu, Âm Vật dễ ảnh hưởng đến thần trí của chúng, nhưng rất khó để tác động đến người lớn khí huyết cuồn cuộn, bởi vậy trẻ nhỏ dễ thấy ma quỷ, người lớn trừ khi sắp tận số, nếu không cả đời cũng đừng mơ thấy được ma quỷ.

Lý Mặt Rỗ hỏi nhỏ tôi, có thể để giày lại đây không?

Tôi đương nhiên khước từ ngay, bởi vì tôi cũng biết sợ chứ.

Nguyên buổi ban ngày, tôi nơm nớp lo sợ, nhắm mắt lại thôi là nghĩ đến chuyện chiếc giày thêu.

Lần đầu đối phó với thứ này, trong lòng khó tránh khỏi chút khẩn trương lo lắng. Trên cơ bản tôi đã phần nào khẳng định được đây là một thứ đồ Âm Vật đại hung, còn khó chịu đến mức nào còn chưa xác định rõ.

Bởi con người luôn bị sợ hãi bởi những thứ không chắc chắn.

Nhớ đến lời cha cùng ông nội hay kể tôi nghe lúc còn trẻ cùng những lần thu phục Âm Vật một cách tình cờ đều cảm khái trăm ngàn lần, đủ để hiểu thứ này lợi hại đến bao nhiêu.

Không còn tâm trạng nào để buôn bán nữa, tôi dứt khoát đóng cửa nghỉ kinh doanh một ngày, hút sạch hai bao thuốc. Đem mấy bản lĩnh mà cha truyền lại cho tôi nhớ lại trong đầu, nghĩ các kế sách đối phó ứng biến trước.

Tuy rằng theo ý tôi, kế hoạch mình quyết định chắc chắn không có sai lầm, nhưng trong lòng vẫn cứ không yên.

Thời điểm 8h tối hôm sau, tôi mới đến trước cửa nhà Lý Mặt Rỗ.

Xem ra tên này đã sắp hết kiên nhẫn, thấy tôi đến còn kích động hơn thấy cha mình nữa.

Tôi không có thời gian nói chuyện chào hỏi Lý Mặt Rỗ, vội bảo hắn dẫn mình đi làm quen bố cục nhà của hắn. Làm như vậy lỡ như thật sự gặp cái gì phiền toái, còn có thể tùy cơ ứng biến, không được nữa thì chạy để bảo toàn tính mạng.

Nhà Lý Mặt Rỗ là kiểu nhà trệt, ngoài nhà là một cánh cửa sắt lớn, một cái sân nhỏ, một cái giếng nước.

Trong nhà là 2 phòng, bởi vì không có bàn tay phụ nữ vun vén nên đồ vật cái thì ngã trái ngã phải, còn đầy mùi vị là lạ nữa.

Tôi nhìn quanh một vòng, tạm thời không phát hiện được chỗ nào bất thường.

Sau đó nhờ Lý Mặt Rỗ dẫn tôi đi xem chỗ để giày thêu.

Chiếc giày thêu kia cùng vài món đồ cổ thu được đều được Lý Mặt Rỗ để trên gác ở phòng khách, một góc hẻo lánh ít ai để ý tới.

Không biết do tâm lý hay không, khi thấy giày thêu tôi cảm thấy rất là khó chịu, nhưng vì sao như thế thì không biết được.

Nhìn chằm chằm trong chốc lát, Lý Mặt Rỗ hỏi tôi đã nhìn ra được gì kỳ lạ rồi?

Tôi lắc đầu bảo không có, Lý Mặt Rỗ trông rất thất vọng, nhưng cũng không nói năng gì.

Nếu chiếc giày thêu này ám lên con trai của Lý Mặt Rỗ, tôi tạm thời cột thằng bé lại, như thế sẽ không để nó tiếp xúc với giày thêu.

Còn tôi với Lý Mặt Rỗ xác định là cả đêm không ngủ rồi, để nhìn xem chiếc giày này còn làm cái quái gì nữa.

Thời điểm trước nửa đêm còn rất ổn, tôi chơi máy tính, Lý Mặt Rỗ xem TV, con trai Lý Mặt Rỗ do mấy ngày nay bị hành đến mệt lừ nên lên giường liền ngủ thẳng cẳng.

Nhưng đến lúc từ nửa đêm đến sáng, hai mí mắt tôi cứ đánh nhau liên hồi, tiếp tục như thế này không ổn.

Gói thuốc tôi mang đến đã hút sạch rồi, cũng không tìm được món gì để mang cao tỉnh táo được, tôi nhìn chằm chằm Lý Mặt Rỗ trước mặt, tôi ngủ một chút rồi thay ca cho hắn.

Lý Mặt Rỗ không dám nghỉ ngơi, thường xuyên quay lại nhìn con trai. Tôi cũng yên tâm, chỉ cần Lý Mặt Rỗ không ngủ sẽ không để chuyện không hay xảy ra.

Nhưng mà ngủ không bao lâu, tôi bị tiếng nước rỉ rách làm ồn nên tỉnh giấc, tôi đột nhiên mở mắt, trước tiên kiểm tra con trai Lý Mặt Rỗ.

Vẫn còn tốt, thằng bé đang nằm ngủ ngon trên giường, ngủ rất sâu, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Tôi yên lòng, vì thế lười nhác mở máy tính ra, chuẩn bị chơi game.

Nhưng mà trong sân vẫn phát ra tiếng nước chảy, vẫn liên tục ồn ào không ngừng.

Tôi bực tức hỏi Lý Mặt Rỗ chuyện gì thế này, có phải ống nước bị vỡ không? Nhưng Lý Mặt Rỗ không đáp lại lời tôi.

Tôi hỏi lần nữa câu đó, vẫn như cũ không một tiếng trả lời.

Tôi lập tức quay đầu, thì suýt nữa bị dọa chết khiếp, Lý Mặt Rỗ không thấy đâu.

Mà chỗ hắn ngồi trên sopha, còn để lại một vệt nước.

Không ổn! cơn buồn ngủ trong tôi bỗng chốc tan biến, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ: “Lý Mặt Rỗ đã đi đâu rồi”

Tôi tìm quanh trong phòng một vòng, nhưng không thể thấy hình bóng Lý Mặt Rỗ đâu hết.

Đúng rồi, còn chiếc giày thêu.

Khi tôi vào góc trong của phòng khách, lại giật mình phát hiện chiếc giày thêu cũng biến mất rồi.

Đầu tôi kêu ong ong, toàn thân nổi cả da gà, Lý Mặt Rỗ chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tôi móc nhanh di động ra chuẩn bị gọi cho hắn.

Lúc sắp gọi được, bỗng nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân kêu thịch thịch thịch… tôi xoay người xem thử, suýt chút nữa hôn lên mặt của Lý Mặt Rỗ rồi. Tên này thế mà đứng sau lưng tôi không một tiếng động, mở trân trân đôi mắt như cá chết ngu ngốc nhìn tôi.

Tôi bị hắn làm cho hoảng sợ, lập tức hô một tiếng: “Lý Mặt Rỗ, anh phát bệnh gì đấy”

Lý Mặt Rỗ không để ý đến tôi, chỉ nhìn tôi chằm chằm rồi mở cửa đi ra ngoài.

Tôi không màng da gà da vịt nổi bần bật trên người nữa, vội đuổi theo sau hắn.

Bên ngoài trời tối thui, ánh trăng lạnh lẽo bao phủ sân nhà, làm cảnh sân thêm hoang vắng não nề, khiến người ta nhìn vào nảy ra cảm giác lo sợ khủng khiếp.

Tuy rằng sợ hãi, nhưng tôi biết mình đã không còn đường lui, chỉ có thể căng da đầu đi tìm Lý Mặt Rỗ.

Đến lúc này, tôi mới phát hiện, trong tay Lý Mặt Rỗ đang cầm một cái kéo, trên vai còn đắp khăn lông. Dưới ánh trăng mờ ảo, nửa bên mặt của hắn hiện lên một cách âm trầm.

Lòng tôi đập thình thịch kinh hoàng, nghĩ thầm có phải Lý Mặt Rỗ bị giày thêu mê hoặc, muốn tự sát?

Nhưng tự sát cần quái gì khăn lông?

Lý Mặt Rỗ đến giếng thì gần lại, cái giếng kia cách tôi cùng lắm là 10m, nhưng trong 10m ngắn ngủn ấy lại làm tôi đi mà đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc như trâu, thời gian trôi qua tựa như một thế kỳ vậy.

Cách đó không xa, trên một cây đại thụ có mấy con chim sống trên đó, bỗng đập cánh bay đi, khiến cho lòng tôi càng thêm hoảng loạn.

Chim bay thú tán, tuyệt nhiên không phải điềm lành.

Ánh mắt tôi nhìn Lý Mặt Rỗ không chớp, biết hắn đã bị giày thêu tác động, nên không dám lại gần quấy rầy hắn.

Nếu muốn giải quyết chuyện của nhà Lý Mặt Rỗ, nhất định phải tìm rõ ngọn nguồn của chiếc giày thêu này.

Còn tiếp...
Bình Luận (0)
Comment