Buôn Đồ Người Chết

Chương 36

Kết quả thật đúng như tôi dự đoán. Từ khi mua ngọn đèn ngọc này, tôi bắt đầu gặp những chuyện xúi quẩy.

Đầu tiên là lúc tôi đi qua đường, luôn nghe thấy có người gọi tên. Thế nhưng vừa quay đầu lại, lại chẳng thấy ai, vì chuyện này mà mấy lần tôi suýt bị xe đâm phải.

Sau đó mấy ngày thì gặp trộm, ví tiền có thẻ ngân hàng, thẻ căn cước đều bị trộm lấy mất làm tôi vô cùng bực tức.

Mấy việc đó cũng chưa tính là nghiêm trọng, có một lần ngồi hút thuốc trong tiệm, tàn thuốc không hiểu sao bay bám vào rèm cửa, bắt lửa. May mắn hàng xóm xung quanh tới giúp, nếu không cả cơ ngơi của tôi chắc đã theo thần hỏa mất rồi.

Thêm nữa, thậm chí tới việc uống rượu, dù cho là rượu tây hảo hạng, đều trở nên đắng ngắt. Tôi bất đắc dĩ cười khổ, đành đào một hố trên mặt đất, đem chôn tạm thời cái đèn ngọc, phía trên phủ một lớp vôi sống, cái này để hấp thu âm khí. Đồng thời tôi ráo riết tìm người mua, chỉ một lòng muốn thoát khỏi ngọn đèn xui xẻo.

Không phải tôi không muốn dùng biện pháp gia truyền để giải trừ cái đèn này nhưng căn bản tôi khồn hề biết gì về nguồn gốc xuất xứ của nó, nên cũng không biết ra tay làm sao. Bởi vậy, chỉ có cách bán nó cho người khác, thay tôi gánh của nợ này.

Từ lúc tôi chôn cây đèn, sinh hoạt quả nhiên ổn định được một thời gian. Nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ một tuần sau, buổi sáng tôi ra mở cửa chợt thấy rất nhiều tro tàn giấy đốt.

Lúc đầu tôi nghĩ ai đó cúng bái gì ở gần cửa tiệm tôi, đem hóa vàng nên cũng không để ý, chỉ quét dọn đi. Nhưng trong lúc quét dọn, tôi lại thấy trong đống tro tàn một tờ giấy tròn, đủ màu sắc kim đồng, đây là những đồng tiền giấy đốt cho người mới chết.

Mẹ nó, tại cửa tiệm tôi lại hóa vàng mã người, chẳng phải là rủa cho tôi chết đi hay sao?

Tôi bèn đem xử lý đống tro tàn, sau đó tới hỏi an ninh khu phố, xem hôm qua có thấy ai hóa vàng trước cửa tiệm tôi không.

Kết quả mà nhân viên bảo vệ nói làm tôi tê rần da đầu. Bọn họ nói rằng chính tay tôi đốt.

Tôi bị dọa tới xanh mặt, mời họ mỗi người một điếu thuốc, hỏi: "Mấy huynh đệ, các người khẳng định là tôi, không phải ai khác?"

Mấy nhân viên bảo vệ liền cười: "ông chủ Trương, chúng tôi lúc ấy còn cùng ngươi chào hỏi lẫn nhau. Ngươi mở tiệm ở phố này cũng đâu phải ngày một ngày hai, chúng ta sao nhận lầm người được."

Tôi xấu hổ cười cười, nói có thể là tối qua uống say. Sau đó liền trốn về.

Mấy ngày sau, liên tiếp ngày nào cửa tiệm tôi cũng có dấu vết vàng mã. Tôi luống cuống, quyết định phải điều tra cho rõ chuyện này, rất có thể liên quan tới ngọn đèn kia.

Ngày tôi chuẩn bị hành động, tiểu Nguyệt lại tới chơi. Thấy qua sắc mặt tôi không tốt, liền vội hỏi tôi, có phải nàng đến chơi làm tôi không thoải mái hay không?

Tôi cười khổ một tiếng, nói với nàng: "Là ngọn đèn chết tiệt kia có vấn đề."

Còn chưa dứt lời, nghe thấy sự tình cổ quái, Doãn Tiểu Nguyệt lập tức có hứng thú, đòi tôi nói rõ một lượt.

Tôi biết, nếu không nói với nàng, nàng nhất định sẽ bám riết tới sáng mai, đành đem chuyện mấy ngày nay kể hết cho nàng. Ai ngờ nàng không sợ, mà còn hưng phấn vô cùng, nói: "Đã lâu rồi không gặp chuyện kích thích như vậy. Buổi tối nay tôi sẽ ở cùng anh."

"Mỹ nữ à mỹ nữ, cái này tôi cũng chưa có biết là gì, cô đi theo tôi, cẩn thận gặp quỷ đấy." Tôi cười khổ.

Tiểu Nguyệt rất vui vẻ trả lời: "Thì có khả năng gặp quỷ, tôi mới muốn theo anh. Anh biết không, gần đây công ty tôi đang muốn làm một bộ phim kinh dị, nhà sản xuất còn đang lo không biết lấy cảm hứng từ đâu."

Xong đời! Có thêm một cái đuôi bám theo, tôi cảm thấy buổi tối nay sẽ thật gian nan.

Ban đầu tôi định thức đêm, ngồi tại đường cái, quan sát xem ai đốt vàng mã trước cửa tiệm. Nhưng bây giờ tiểu Nguyệt lại muốn đi theo, cân nhắc an toàn, cuối cùng tôi vẫn quyết định mượn cửa tiệm đối diện, để nàng ở đó quan sát đêm nay.

Cũng chẳng biết Doãn Tiểu Nguyệt là loại phụ nữ gì, còn mang theo một máy quay phim, nói muốn quay lại phát sinh buổi tối hôm nay, không chừng còn một đao hớt tóc, trực tiếp ghép vào bộ phim, lúc đó còn chia cho tôi nhuận bút.

Tôi bất đắc dĩ không thể làm gì khác, cảm thấy nàng như muốn trêu đùa.

Ăn cơm xong, tôi qua mượn cửa hàng của ông chủ đối diện, đóng cửa lại, chỉ để một khe hở. Tiểu Nguyệt đem máy quay phim đặt ngời cửa, xem ra là mở máy quay cả đêm nay.

Tôi cũng chẳng buồn ngăn cản nàng, chỉ nằm trên ghế sofa xem điện thoại.

Tiểu Nguyệt thì kích động không ngừng, đi tơia đi lui trong phòng, thỉnh thoảng ghé qua khe cửa xem xét bên ngoài. Có điều, cũng chỉ kiên trì được đến mười một giờ, nàng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nằm sấp trên ghế sofa mà thiếp đi.

Mấy ngày nay cũng không biết ông trời làm sao, gió giật lớn, nhiệt độ ban đêm giảm nhiều, tôi lấy thêm một cái chăn bông phủ lên tiểu Nguyệt, rồi ra cửa xem xét.

Lúc này còn có nhân viên bảo vệ đi tuần tra, nhưng chắc đã là vòng cuối. Hết vòng này, bảo vệ sẽ không đi nữa, theo tôi đoán, sự việc quái đản nhất định phát sinh ở khoảng thời gian này.

Gió vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, bóng cây trên mặt đất lay động, bỗng nhiên có một hai cái túi nhựa bị thổi bay lên. Cảnh tượng này, không khí này thật đúng giống với bối cảnh phim kinh dị.

Đúng lúc này tôi nghe thấy một loạt tiếng động, giật nảy mình, căng tai lắng nghe. Đáng tiếc tiếng gió quá lớn, tôi nghe không được rõ, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận âm thanh kia giống như tiếng nữ nhân khóc rên rỉ.

Khuya khoắt, sao bên cửa hàng tôi lại truyền đến tiếng nữ nhân khóc? Tôi hé khe cửa thêm một chút để nhìn cho rõ. Bất ngờ vừa xem phía dưới, thình lình phát hiện một con mắt tròn trịa, như đang cười, nhìn chòng chọc vào tôi.

Tôi lập tức kêu thảm một tiếng, ngồi bệt xuống đất, nhìn kỹ lại, con mắt kia đã biến mất.

Trời ạ, rốt cuộc đây là thứ gì?

Doãn Tiểu Nguyệt bị tiếng kêu của tôi làm cho tỉnh giấc, vội hỏi tôi xảy ra chuyện gì. Tôi ra hiệu cho nàng đừng nói chuyện, sau đó một chân đá văng cửa lớn. Chợt nhìn thấy một tờ giấy tiền mắc ở máy quay phim (tiền giấy đốt cho người chết của tung của hình tròn, ở giữa có lỗ, các thím xem phim sẽ biết nhé), lập tức nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi con mắt tôi nhìn thấy, chính là tờ giấy kim đồng này.

Mặc dù nơi này là phố đồ cổ, nhưng cũng có nhiều cửa hàng bán vàng mã, ví như nhà phía tây kia. Nhà hắn rất nhiều vật dụng, giấy tiền, ban đêm còn lười không thi dọn đi. Chắc đêm nay gió lớn, nên thổi giấy tiền tới đây.

Tôi nói với tiểu Nguyệt, là tôi sợ bóng sợ gió thôi. Sau đó chuẩn bị đóng cửa. Nhưng tôi chợt cảm giác có gì đó rất lạ. Bởi vì phía xa kia có một đống lớn giấy tiền, chừng bảy tám cái kim đồng ngọc nữ, theo gió gợn lên, ma sát mặt đất tạo ra âm thanh xào xạc, hướng tới phía chúng tôi thổi tới.

Đám giấy này không giống như bị gió thổi đi. Bởi nếu gió thổi, trên đường ắt sẽ xáo trộn lung tung. Nhưng những giấy tiền này lại như duy trì một đội hình nào đó, cái sau nối bước cái trước, giống như có người cầm dây xiên chúng kéo đi.

Sau đó, những đám giấy kia liền dừng lại trước cổng tiệm của tôi. "Xúi quẩy!" Tôi mắng một câu, đang định ra nhặt đống giấy kia vứt đi, lại rõ ràng nghe được bên trong tiệm của tôi phát ra một tiếng thét.

Chính là tiếng thét chói tai của phụ nữ, quá bất ngờ, làm trái tim tôi nhất thời siết chặt, suýt ngã ra đất. Tiểu Nguyệt liền đỡ lấy tôi, hỏi han sự tình.

Tôi nơm nớp lo sợ hỏi nàng: "Vừa rồi cô không nghe thấy gì sao?"

Tiểu Nguyệt lắc đầu: "Ngoại trừ tiếng gió, có âm thanh gì khác đâu?"

Nói xong còn nhìn tôi dò xét khó hiểu. Mà nét mặt của nàng, đột nhiên phát sinh biến hóa, há miệng, trợn mắt chỉ về phía sau lưng tôi.
Bình Luận (0)
Comment