Buôn Đồ Người Chết

Chương 74

Lý mặt rỗ nghe xong, cũng sửng sốt một chút, có điều bình tĩnh lại rất nhanh. Hắn cười nói do tôi tưởng tượng quá rồi, trên đời làm gì có ma quỷ nào lại nhậu nhẹt, ngửi chân

"Vậy phật châu không cánh mà bay, là chuyện gì xảy ra?" Tôi hỏi.

Lý mặt rỗ do dự một lúc lâu, muốn suy nghĩ giải thích cho tôi, nhưng cuối cùng cũng không có cách nào hợp lý hóa chuyện này.

"Nếu lão hòa thượng kia không phải ma quỷ, vậy lão là phật, bởi mỗi câu nói của hắn đều rất triết lý, hắn có thể nhìn thấu nội tâm của ta." Tôi nói: "Ta cũng biết, phật châu giờ ở đâu."

"Ở đâu?" Lý mặt rỗ hỏi.

"Trong nhà lão hói."

"Nói đùa à, ngươi thật sự cho rằng phật châu có thể mọc cánh mà bay về?"

"Có nhớ lão hòa thượng nói gì với ta không? Hắn nói muốn tìm ta đòi lại ciong đạo cho vô số người không có nhà để về, vô số nhân dân bị bóc lột, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, có đoán được ý tứ của câu này không?"

Lý mặt rỗ ngạc nhiên nhìn tôi: "Ngươi hại ai sao?"

Tôi lườm hắn một cái: "Không phải ta, chắc là lão đầu hói kia làm không ít chuyện thất đức. Phật châu kia là dùng để trừng phạt lão, ngăn chặn lão làm thêm chuyện tày trời. Nhưng bây giờ phật châu bị ta cầm về, lão hói kia khẳng định sẽ làm thêm chuyện gì nghiêm trọng, chúng ta giúp hắn, chính là trợ Trụ vi ngược cho nên lão hòa thượng mới đích thân tìm ta, đòi lại công đạo."

"Thậm chí, chính chúng ta cũng làm việc trái với lương tâm, trốn thuế, ngươi không cảm thấy bất an sao?"

Lý mặt rỗ nơm nớp lo sợ nhìn tôi: "Trương gia tiểu ca, ngươi đừng nói nữa, nghe ngươi nói kiểu này, trong lòng ta hoang mang lắm. Được rồi, chuyện này dừng ở đây, nếu như lão hói đầu không gọi điện cho chúng ta, chúng ta cũng đừng quan tâm tới. Mẹ nó, vì một tham quan mà đắc tội với chân phật, chẳng xứng đáng."

Tôi lập tức gật đầu nói, sau này lão hói có gọi điện nhờ giúp đỡ, chúng ta không tiếp nữa.

Nhưng có một số việc, đã làm rồi, muốn rút tay ra là không thể. Vừa sáng sớm hôm sau, gã trung niên kia lại mò tới, lén lút nhìn tôi, nói muốn xem tình hình phật châu thế nào.

Tôi thẳng thắn nói với hắn, phật châu đã không cánh mà bay. Hắn thở dài, nói: "Chẳng trách."

Vốn dĩ là đêm qua, lão hói lại bắt đầu nghe thấy tiếng hòa thượng tụng kinh. Mà âm thanh lần này rất lớn, giống như có người gầm lên bên tai vậy. Bịt tai cũng không ăn thua, cả một đêm hắn gần như đoạn khí.

Hắn mới liền sai gã trung niên tới tìm tôi. Tôi lắc đầu nói: "Lần này chúng tôi cũng bó tay. Chuỗi phật châu này thực sự quá lợi hại, vượt khỏi phạm vi năng lực của tôi, các người tìm cao nhân khác đi."

Gã trung niên không vui, ngữ khí cũng không còn thân mật, nói tiểu đồng chí trẻ tuổi, tính tình như vậy cũng dễ hiểu, có điều ta sẽ không ép ngươi, cho ngươi chút thời gian suy nghĩ thật kỹ, xem có thể giải quyết chuyện này không.

Được, ngươi dùng quyền lực dọa dẫm ta? Dọa dẫm thì dọa dẫm, để xem dưới thanh thiên bạch nhật, các ngươi có thể xử bắn ta không? Có quyền cũng không thể quá lạm dụng.

Có điều, tôi đã đánh giá thấp bọn chúng. Nguyên một ngày gã trung niên đều gọi điện thoại liên tục cho tôi, tôi không nghe máy. Ngày hôm sau, chỗ tôi liền xảy ra chuyện.

Mấy xe cảnh sát tới niêm phong tiệm đồ cổ của tôi, nói rằng sẽ tiêu hủy.

Cục thuế vụ cũng tới mấy chiếc xe, muốn điều tra thuế má của tôi. Mẹ nó, lão tử buôn bán mấy vật tà âm, lấy đâu ra thuế? Có điều chúng cứ ở lỳ chỗ tôi cả ngày.

Sau đó tiểu Nguyệt cũng gọi điện cho tôi, nói công ty nhận được một đơn kiện, liên quan đến trốn thuế, còn hỏi tôi sao lại xảy ra như vậy, chẳng phải đã xong xuôi hết rồi hay sao?

Tôi liền đau đầu. Quan trường quả thực là một thùng mực đen. Cho dù ngươi trong sạch, chỉ cần rơi vào thùng mực này, sẽ thân bất do kỷ.

Chẳng còn cách nào khác tôi đành tìm Lý mặt rỗ, bàn bạc đối sách. Lý mặt rỗ còn thảm hơn tôu, vì hôm nay có đội cảnh sát hình sự tới tìm hắn, bắt hắn phối hợp điều tra mấy vụ cổ mộ bị trộm, nếu chuyện này bại lộ, coi như hắn xong đời.

Cuối cùng Lý mặt rỗ vỗ vai tôi nói: "Chúng ta không đấu lại bọn chúng đâu, thực sự không lại, chịu thua đi, giả vờ chịu thua cũng được."

Tôi biết đã hết đường, liền bảo Lý mặt rỗ thông qua quan hệ xã hội, hẹn lão hói ra, tôi có một ít lời muốn tâm sự với hắn. Lý mặt rỗ nói được, cứ quyết như vậy đi.

Lý mặt rỗ tự mình chạy tới tòa thị chính thành phố, trở về nói với tôi, vẫn chỗ cũ, khách sạn năm sao, đầu giờ chiều hôm nay.

Lý mặt rỗ đi chuyến này đúng là có tác dụng, mấy xe cảnh sát cùng cục thuế liền rút lui khỏi tiệm tôi. Tôi nhẹ nhõm thở phào, khẩn trương liên lạc với tiểu Nguyệt, để nàng tranh thủ thời gian nói công ty bổ sung khoản thuế kia. Lão hói đầu trước sau cũng gặp nạn, miễn sao cho tới lúc đó, đừng để lão làm gì mọi người được.

Doãn Tiểu Nguyệt gật đầu đồng ý.

Lần gặp này, lão hói đã không còn sự hòa nhã, cả mặt đều không vui. Hắn còn tới trễ một giờ, chẳng nói chẳng rằng, ngồi phịch xuống ghế, nâng trà lên uống.

Vì để chứng tỏ thái độ kiên quyết, lần này tôi không cho Lý mặt rỗ đi cùng sợ hắn làm giảm nhuệ khí của tôi. Tôi cũng không biết dũng khí của mình từ đâu mà có, dám cùng nhân vật quyền lực như vậy phân cao thấp: "Lão tiên sinh, giờ tôi nói với ngài một chút sự tình. Chuỗi phật châu này tên gọi là "công đạo". Có thể phù hộ chủ nhân thân thể mạnh khỏe, con cháu thịnh vượng. Đương nhiên, đây là lấy công đạo làm cơ sở, nếu người nắm giữ phật châu này trong quá khứ làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, phật châu sẽ không có tác dụng bảo hộ, ngược lại sẽ phản phệ, giống như với..."

Tôi nuốt nước bọt, cắn răng một cái cuối cùng vẫn nói câu sau ra: "Giống với tình trạng ngài đang gặp phải."

"Làm càn!" Lão hói đầu vỗ bàn đứng dậy, trợn mắt nhìn tôi: "Ý ngươi nói ta làm chuyện thương thiên hại lý? Ngươi còn trẻ, nói chuyện không suy nghĩ, ngươi có biết, chỉ với câu nói này, ta có thể khép ngươi vào tội phỉ báng quan chức?"

Không hổ là kẻ có quyền lực, vừa nổi đóa, khí thế liền ép tôi khó thở.

Tôi sợ hãi, ngữ khí không gắng gượng được, mềm nhũn ra:" Lão tiên sinh, phật châu ở chỗ tôi, tôi bất lực. Nhưng nếu phật châu ở trên người ngài, cho tôi đi theo ngài 24 giờ, nói không chừng tôi sẽ có biện pháp."

Lão hói đầu trừng mắt nhìn tôi: "Ngươi chắc chắn?"

"Chắc chắn, nếu ngài vẫn không tin, tôi cũng hết cách."

Lão hói đầu do dự một chút, nói: "Vậy được rồi. Ngươi nói ta nghe, mất bao lâu mới có thể giải quyết triệt để chuỗi phật châu này?"

"Chừng một tháng." Tôi nói: "Ngài đừng nghĩ là lâu, đây là tôi đã cố gắng hết sức, mới có thể đảm bảo thời hạn này. Ngài tìm người khác, e là cả đời sẽ bị những âm thanh kia ám ảnh."

Lão hói cuối cùng cắn răng một cái, nói: "Vậy thì tốt, ta cho ngươi cơ hội. Từ hôm nay ngươi sẽ có chức danh là thư ký riêng của ta."

Nói xong, lão hói liền gọi một cú đuện thoại, đại ý nói rằng cho thư ký của lão nghỉ ngơi một tháng.

Rất nhanh, gã trung niên đi vào phòng, đưa cho tôi một chùm chìa khóa xe.

"Muốn tôi thay ngài giải quyết phiền phức này, mọi chuyện, ngài phải nghe theo tôi." Tôi nói: "Nếu không chuyện này tôi không thể làm gì được."

Lão hói gật gật đầu: "Được, tất cả nghe theo ngươi."

Tôi nhẹ nhàng thở ra: "Bây giờ đưa tôi về nhà ngài đi."

"Ngươi ra xe chờ ta, ta còn một bữa cơm phải tiếp đón."

Nói xong, lão hói liền xoay người rời đi, sang một phòng ăn khác. Tôi bất đắc dĩ nhún vai, đi ra xe khách chính phủ, ngồi đợi.

Chờ tới lúc tôi ngủ thiếp đi, lão hói mới chậm rãi đi ra, bảo tôi đưa hắn về nhà. Tôi hỏi hắn, chuỗi phật châu hiện giờ ở đâu? Lão hói nói tạm thời còn chưa tìm thấy.

Tôi nói không cần tìm, đối phó với nó không cần tìm tới, cũng như vậy mới triệt để giải quyết nó.

Lão hói nhìn tôi ra vẻ khó hiểu, nhưng cũng không nói gì.

Lão hói sống trong một khu tập thể cán bộ. Trong nhà bài trí cũng bình thường, xem như tiêu chuẩn cuộc sống rất thấp. Trong nhà hắn không có ai khác, tôi khẳng định người nhà hắn phải sống trong biệt thự lớn. Gian nhà tập thể này chỉ để qua mắt cấp trên mà thôi. Lão hói để tôi ngủ ở lầu một, còn lão lên lầu hai.

Tôi đặt lưng liền ngáy o o, chỉ cần lúc nào lão hói nghe tiếng tụng kinh, sẽ liền gọi tôi; tôi cũng không cần nhất nhất trông coi hắn.

Trong lúc ngủ, vậy mà tôi lại mơ thấy lão hòa thượng kia.

Lão hòa thượng một tay cầm gà quay, một tay phe phẩy quạt, nhếch môi, đứng trong bóng tối nhìn tôi mà cười. Tôi liền hiếu kỳ hỏi hắn, đến cung là quỷ hay là phật?

Lão hòa thượng cười hắc hắc nói: "Trong lòng có quỷ, thì ta là quỷ; trong lòng có phật, thì ta chính là phật. Hiện tại trong lòng ngươi, ta là quỷ hay là phật?"

Tôi lắc đầu nói không biết. Hắn cười nói, không biết là đúng rồi, phàm nhân đều bị thế tục quấn, trong lòng không quỷ cũng không phật.

Tôi nói: "Ngươi có thể nói chuyện theo kiểu bình thường được không, rốt cuộc là ý gì, ta nghe không rõ, đại ca."

Lão hòa thượng cũng chỉ nhìn tôi mà cười, rồi từ từ biến mất trong tầm mắt, tôi cũng bị đánh thức khỏi giấc mộng, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ không một bóng người.

Tôi tựa như minh bạch ý tứ của lão hòa thượng. Trong lòng không có quỷ thì dù gặp quỷ cũng không thẹn với lương tâm. Mà trong lòng có quỷ, thì dù gặp người bình thường cũng chột dạ.

Thật giống với những lão tham quan, vừa nghe dưới lầu có tiếng còi xe cảnh sát, là sợ đến mất hồn mất vía.

Lão hói đầu này, chắc chắn trong lòng có quỷ, cho nên trong mắt hắn, chuỗi phật châu kia là "chân quỷ".
Bình Luận (0)
Comment