Buôn Đồ Người Chết

Chương 8

Tôi giật nảy mình, hé thêm một miếng ngói nhìn xuống, sự tình trước mắt suýt nữa làm tôi ngã lăn từ trên nóc nhà xuống.

Vạn lần không thể nghĩ tới, gã thanh niên lại há miệng, đưa ngón tay của mình lên gặm, giống như gặm chân gà, miệng và cằm hắn bị máu tươi phun ra nhuộm đỏ. Trời ơi, đây rốt cuộc là thứ vật âm tà gì đây?

Không để ý tới cái khác, vẫn là mạng người quan trọng, tôi không chút nghĩ ngợi lấy đèn pin, nhảy vọt vào phòng. Cũng không biết có bị ảo giác hay không, tôi lại phát hiện có một bóng đen từ cửa sổ chớp mắt nhảy ra, biến mất vào bóng đêm.

Bóng đen kia làm tôi nổi da gà, có chút do dự không dám tiến vào. Lúc này Lý mặt rỗ phía sau tiến đến, cho tôi chút dũng khí, cả hai từ từ nhẹ nhàng tiến vào căn phòng.

Gã thanh niên đã vừa nằm xuống, giống như heo ngủ, ngáy o o. Bàn tay phải của hắn, một nửa các ngón tay đã không còn, máu từ đó chảy ra đẫm mặt đất.

"Đáng chết" tôi thầm mắng một câu, xông lên đánh thức gã thanh niên. Hắn tỉnh dậy mơ mơ màng màng, nghe giọng còn có chút tức tối: "Làm gì vậy, ta còn đang ngủ ngon?"

Trong lúc nói, vô tình phun ra nửa ngón tay ngậm trong miệng. Hắn không hiểu, còn nhặt ngón tay lên hỏi đây là vật gì? Lý mặt rỗ nói: "Ngươi không cảm thấy đau đớn gì sao? Đó là đầu ngón tay của ngươi, vừa rồi là chính ngươi tự mình cắn đứt."

Gã thanh niên sửng sốt, duỗi hai tay của mình ra quan sát, cuối cùng mới hét thảm lên: "Cứu mạng, đầu ngón tay của ta đứt mất rồi...:

Mắt thấy gã thanh niên sắp phát điên, tôi cùng Lý mặt rỗ cấp tốc đưa hắn ra xe, chở đi bệnh viện. Lái xe đến nửa đường mới sực nhớ ra không mang theo nửa ngón tay của hắn, tôi đang định quay về tìm thì Lý mặt rỗ ngăn lại, nói không còn kịp rồi, trước mắt phải cho hắn tới viện cầm máu đã.

Trên đường đi, gã thanh niên gào khóc không thôi. Tôi hỏi, có phải ngươi đau lắm không? Hắn nói, một chút cảm giác cũng không có, chỉ là hắn đã không còn ngón tay nữa rồi.

Vậy mà không thấy đau? Tôi hít vào một hơi khí lạnh. Chuyện này thật không tưởng tượng nổi.

Vừa vào tới viện, các y tá thấy gã thanh niên toàn thân đẫm mãu, tất cả đều kinh hãi trợn mắt, hốc mồm. Mà cho tới lúc khâu vết thương, gã thanh niên nửa lời cũng không kêu đau.

Chỉ tới khi trên đường trở về, đại khái tầm bảy giờ sáng, hắn mới bắt đầu ở sau kêu thảm lên. Xem ra hắn đã khôi phục cảm giác đau rồi.

Điều này cũng giải thích vì sao, trước đó gã thanh niên từng tự làm tổn thương mình nhưng không hề hay biết, chỉ đợi tới khi trời sang tỉnh lại mới cảm thấy đau đớn.

Chờ quen dần với cơn đau, lát sau gã thanh niên mới hỏi: "Trương...Trương đại ca, ta rốt cuộc là bị ai làm tổn thương?" Lý mặt rỗ lạnh hừ một tiếng: "Không phải đã nói rồi sao, là tự ngươi cắn đứt."

Gã thanh niên lập tức mặt trắng bệch: "Tự...Nói đùa cái gì? Chính ta cắn rơi ngón tay của mình? Vậy chẳng phải mấy ngày nay ta bị quỷ nhập vào người?"

Tôi lắc đầu nói, tạm thời còn chưa rõ ràng lắm. Gã thanh niên trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên hung hãn nói: "Sau khi trở về, ta sẽ đập vỡ cái bình chết tiệt. Ta cũng không tin, một người sống sờ sờ còn đấu không lại một cái bình sứ."

Tôi vội vàng ngăn lại: "Ngàn vạn lần không thể đập vỡ nó, nếu không kết quả của ngươi so với hiện tại còn thảm gấp trăm lần."

Gã thanh niên hoảng sợ nói: "Trương đại ca, ngài nhất định biết cách cứu ta."

Tôi gật đầu nói: "Ngươi yên tâm đi, ta trên cơ bản đã hiểu rõ bình sứ kia làm từ vật liệu gì. Ta cam đoan từ hôm nay trở đi ngươi sẽ không gặp phải quái sự nữa." Lý mặt rỗ lập tức hỏi tôi bình sứ kia rốt cuộc là thứ gì? Tôi nói: "Hẳn là xen lẫn răng cùng ngón tay người nung lên mà thành. Bởi gã thanh niên mỗi đêm tự hại mình, đều là dùng răng và móng tay." Lý mặt rỗ không nhịn được hít sâu một hơi: "Cổ đại mà đã biến thái như vây, hắn tại sao lại muốn tạo nên một món đồ quỷ dị như thế?"

Đương nhiên đây cũng là nghi vấn của tôi. Chúng tôi đưa gã thanh niên về, sau đó bèn lên xe, bàn bạc kế hoạch tối nay.

Thứ nhất, chúng tôi phải nghĩ biện pháp, tạm thời trấn áp cái bình sứ này, không để nó tiếp tục làm tổn thương gã thanh niên. Thứ hai, chúng tôi còn phải hiểu rõ, tại sao nó cứ bám riết lấy gã thanh niên, không buông tha. "Đúng vậy, chẳng phải bình sứ này tâm tình không tốt sao. Truyền mấy đời đều vô sự tới gã thanh niên thì bắt đầu tác quái." Lý mặt rỗ dở khóc dở cười nói.

Tôi bảo Lý mặt rỗ đi thu thập một ít móng tay, răng người, càng nhiều càng tốt. Lý mặt rỗ hỏi tôi muốn những vật này làm gì, tôi cười nói, lấy độc trị độc. Cụ thể làm sao, tôi cũng không có nắm chắc, nên không nói rõ cho hắn nghe.

Lý mặt rỗ đi tìm đồ, còn tôi thì xem xét gã thanh niên. Gã trong giờ phút này, đau đớn thê thảm, trông thấy tôi liền quỳ xuống. Có lẽ trong mắt hắn, tôi là cọng dây cứu mạng cuối cùng.

Tôi thở dài, đỡ hắn lên nói: "Nếu ngươi muốn giữ mạng sống, hãy trả lời thành thật ta một số vấn đề."

Mạng sống quan trong, hắn tất nhiên khong dám thất lễ, lập tức gật đầu, nói chỉ cần hắn biết, nhất định trả lời thành thật.

"Thứ nhất, mấy ngày nay, ngươi có làm gì tổn hại tới cái bình không, ví như đem đặt nó ở nhà vệ sinh, hay vứt cùng đồ lót, nội y ở một chỗ?"

Gã thanh niên lắc đầu lia lịa, không có, cái này tuyệt đối không có.

"Tốt nhất ngươi nên thành thật."

"Cái này thực sự không có mà."

"Tốt. Giờ trả lời ta vấn đề thứ hai, mấy ngày nay ngươi có đắc tội người nào? Hoặc là khiến người khác tiếp xúc với bình sứ, ta nghi ngờ có người chọc giận nó."

Gã thanh niên nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: "Cái này ta khẳng định, khoảng thời gian gần đây ta xem cái bình như bảo bối, không để bất cứ ai đụng vào."

Thực sự quái đản, đang yên đang lành, bình sứ vì cái gì lại phát sinh tác quái như vậy?

Qua hai giờ, Lý mặt rỗ trở về trong tay mang theo một bao vải. Vừa đến trước mặt, hắn tức giận ném bao vải về phía tôi, nói sau này nếu lại là đi thu thập những thứ như thế này, ngươi tự đi mà làm.

Ta hỏi làm sao? Hắn lập tức đỏ bừng mặt lên: "Đám người trong thôn dám thừa cơ bịp tiền, nhúm móng tay như vậy mà lấy ta hai ngàn đồng." Tôi lập tức im lặng.

Tiếp đó, tôi bảo Lý mặt rỗ mua một con gà trống, mào càng đỏ càng tốt, mang móng tay với răng nghiền nát, đút cho nó ăn. Lý mặt rỗ cùng gã thanh niên nhìn không hiểu thấu, chờ tôi làm xong, không khỏi thắc mắc.

Tôi cười nói, còn có thể làm gì khác? Đây là làm vật thế thân cho gã thanh niên đó. Lý mặt rỗ phình bụng cười to: "Để một con gà trống thế thân cho gã thanh niên, nó sẽ không thể cảm thấy cái gì là vũ nhục, đặc biệt ủy khuất."

Gã thanh niên hung hăng: "Lý ca, ngươi có thể tích chút đức lời nói hay không, ta bị ra như vậy, ngươi còn chế giễu ta."

Tối hôm nay, nhiệm vụ đầu tiên là phải tìm ra nguyên nhân gì chọc giận bình sứ, như vậy mới bắt thuốc đúng bệnh. Gã thanh niên có thương tích trong người, cũng không cách nào tự mình làm cơm, Lý mặt rỗ ném cho hắn một hộp cơm. Đoán chừng hắn lần đầu ăn thứ đồ này, không chút hưởng thụ, kém chút là nuốt cả cái hộp vào bụng.

Sau đó là khoảng thời gian dài dằng dặc chờ đợi, tôi bỗng nhiên có chút thấp thỏm không yên.

Ngẫm lại, ông nội và cha tôi làm qua nghề này, có gì là chưa từng thấy qua? Cho dù là gặp vật quỷ dị ra sao, đều có thể thu thập trong ngày một ngày hai. So sánh với họ, tôi thực học thức sơ sài. Có điều tôi có thể thấy, một chuyến này tích lũy được không ít kinh nghiệm, trong lòng cũng nhẹ nhõm đôi chút.

Tình hình lần này so với chiếc giày thêu thực phiền phức hơn nhiều. Cho nên tôi lấy giấy bút ra, liệt kê hết các khả năng có thể xuất hiện ngoài ý muốn, tránh việc phát sinh bất ngờ.

Bóng đêm đã bao trùm tôi cùng Lý mặt rỗ lại bò lên nóc nhà, cẩn thận quan sát động tĩnh phía dưới.

Về phần gã thanh niên, tôi bảo hắn ngủ dưới gầm giường, trên giường đặt on gà trống thế thân cho hắn.

Đêm nay trời khá quang, thậm chí mặt trăng cũng tròn trịa, phía xa rừng rậm, ánh trăng phủ xuống một lớp trắng bạc mơ hồ. Trong thôn trang còn tỏa ra làn hương trầm nhè nhẹ, nếu không phải có sự xuất hiện của chiếc bình sứ, hẳn là một cảnh thế ngoại đào tiên.

Nửa đêm trước vẫn như cũ, không thấy động tĩnh gì, nhưng việc chờ đợi dài dằng dặc mới thật sự là tra tấn người. Bởi tôi biết, sự nguy hiểm chân chính sắp giáng lâm!
Bình Luận (0)
Comment