Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 160

Editor: Thơ Thơ

Lưu Ký bảo hộ Đổng Khanh ở sau lưng của mình, hắn giơ kiếm lên, dùng kiếm lăng lợi, như gió thu cuốn hết lá vàng, tận sức  ngăn cản mỗi một mũi tên của đối phương bắn tới.

Cung tên công kích từng cơn sóng liên tiếp, bắn tới kéo dài, đối phương thế tới hung hăng. Đổng Khanh rất lo lắng Ninh Vương vô lực ứng phó, tâm tình trước sau căng thẳng. Nàng ngưng thần, một đôi con mắt hạnh cũng không dám nháy mắt hết sức nhìn chằm chằm, nam nhân đó như núi Thái Sơn nguy nga đứng ở phía trước nàng, thay nàng ngăn cản mỗi một mũi tên trí mạng, từ bóng lưng nhìn đến, Ninh Vương nhìn như ứng phó tự nhiên, lại vẫn bị nàng liếc thấy, thân thể hắn hơi run xuống một chút.

Hắn trúng tên rồi hả?!

"Trường Phong!" Lúc này, cuối cùng Thẩm Mộ Thu cũng phá vòng vây trong lúc đánh nhau, thấy Ninh Vương lọt vào trong nguy hiểm, lập tức hét lớn một tiếng, chạy như điên tới đây.

Mũi tên vẫn không ngừng bay tới, Lưu Ký bị trúng tên trên trán toát mồ hôi lạnh, thở hổn hển, lại vẫn không dám chủ quan chút nào, trong tay quơ múa trường kiếm, chưa từng ngưng lại một khắc.

Đậu Nguyên Nguyên thấy Thẩm Mộ Thu đã phá vòng vây, trong lúc gấp rút vội chạy tới, nàng lo lắng Thẩm lão bản võ công trác tuyệt chi viện cho Ninh Vương, cứu Đổng Khanh, liền vội vàng ra lệnh: "Mau! Bắn hết mũi tên, nhất định phải mau chóng giết Đổng Tư Mã!" thotho_

Lời mới vừa dứt, mũi tên tựa như mưa rào bay tới trên người bọn họ.

Mưa tên tới vừa hiểm vừa nhanh, mắt thấy mình đã không còn đỡ được, Lưu Ký chợt hét lớn một tiếng, "Mộ thu! Mau cứu nàng."

Hắn nhanh chóng huy kiếm ngăn cản làn sóng công kích, sau đó bỏ rơi kiếm, thừa dịp kẽ hở vận dụng chưởng lực, bỗng chốc kích hướng eo của Đổng Khanh.

Chưa kịp phản ứng, trong giây lát cả người Đổng Khanh đã bay lên không trung, thân thể phá không mà ra, bị vứt xa ra đến vài thước, đang lúc người hạ xuống, đột nhiên xuất hiện một nam nhân cường tráng xông lại, vững vàng ôm lấy nàng. Che chở nàng lăn một vòng trên mặt đất.........

Đổng Khanh bị Lưu Ký chợt xuất chưởng bay đi ra, bay ra khỏi phạm vi mưa tên công kích, ngã vào trong ngực Thẩm Mộ Thu, nàng không còn kịp thở nữa liền vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy mà hoảng trên người Ninh Vương trúng ba mũi tên......... Một đôi tròng mắt đen thật sâu ngưng mắt nhìn nàng, sau khi thấy nàng bình an, cũng hào hứng cười khẽ một tiếng, sau đó hắn phun một búng máu......

Trên người Lưu Ký chảy máu tươi, thân thể lảo đảo lui lại mấy bước, ngay sau đó. Đầu từ đó ngửa về sau, rớt xuống dưới vách núi.

Trơ mắt thấy Ninh Vương rơi xuống sơn cốc trong bóng tối, thương mang trên cỏ. Chỉ vô tình để lại mấy vệt máu đỏ thẫm.

"Ninh Vương!" Đổng Khanh gào thét một tiếng, lảo đảo đứng dậy từ dưới đất, chạy nhanh tới. Thotho_

"Thật đáng chết!" Thẩm Mộ Thu mắng to một tiếng, nhanh chóng chạy tới bên vách núi, sau đó lưu loát cởi dây thừng trên người xuống. Nhanh chóng thắt nó ở một bụi cây lùn sinh trưởng ở vách núi khác, kéo chặt sợi dây, thân hình lưu loát nhảy xuống, đã nhảy theo vào sơn cốc trong bóng tối.

Vạn lần không dám tin, Ninh Vương lại có thể trúng tên rơi xuống vực, Đổng Khanh chạy tới bên vách núi mà hắn biến mất. Thật thà nhìn một mảng lớn phía dưới, không nhịn được rơi lệ.

"Ngươi chảy nước mắt sao? Ngươi bị hắn cảm động sao? Trong lòng chân chính một lần bị hắn làm cho cảm thấy rung chuyển?"

"cảm tình hắn đối với ngươi tới quá mức đột nhiên, cũng quá mức kỳ quái. Cho nên ngươi chưa từng tin tưởng hắn thật lòng, ngược lại vẫn cho rằng hắn đối với ngươi là có mưu đồ khác sao? Ngươi ở trong quan trường hòa đồng quá lâu, sẽ không dễ dàng đi tin tưởng người khác chứ? Nhất là loại tình cảm hư vô này......."

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của Đậu Nguyên Nguyên lạnh lẽo, nàng giống như là tự giễu, tự nhủ: "Nhưng hắn vì bảo vệ ngươi. Cũng không tiếc tất cả! Đúng vậy, hắn chính là một nam nhân thâm tình như thế........ Ta làm sao lại không hiểu đây? Ta đã từng cũng được hắn để ở trong lòng, có được chân tình của hắn, nhưng mà ta lại vì một người nam nhân cho tới bây giờ không đem ta để ở trong lòng, cũng vì lấy được ngôi vị hoàng hậu, bỏ qua hắn, thật ra khiến cho ngươi chiếm được tiện nghi lớn rồi........."

"Hắn lại vì ta......" Đổng Khanh cực kỳ không thể tin được, trố mắt sợ run nhìn sơn cốc trong bóng tối, thần trí mất mác lẩm bẩm nói. Thotho_

Đột nhiên, Đậu Nguyên Nguyên tới bên nàng, đưa lên trường kiếm trong tay, lạnh lùng nói: "nếu hắn chịu vì ngươi mà chết, ngươi có thể nào nhẫn tâm bỏ lại hắn đây? Hay là thế này đi, ngươi cũng đi xuống làm bạn với hắn đi!"

Dứt lời, nàng lập tức nâng trường kiếm lên, nhưng thấy một đạo bạch quang lạnh lùng thoáng qua, kiếm phong sắc bén hung hăng tìm tới trên cổ của Đổng Khanh, giữa lúc chỉ mành treo chuông, đang cách cổ họng gần ba tấc thì ở nơi này, đột nhiên Đậu Nguyên Nguyên bị tập kích, một bóng người phi tốc mà đến, ra quyền tới nàng, thân thể của nàng chợt bị một quyền, lập tức kêu thảm một tiếng, đồng thời trường kiếm trong tay rơi xuống đất, ngay sau đó ngã về sau một cái, cuối cùng liền té ngã trên đất.

Ngẩng đầu thấy Triệu Phong Nguyên, đứng ở bên người nàng, hung tợn đá nàng mấy đá nói: "Ta vốn không đánh cô nương mảnh mai, nhưng tâm địa ác độc thì không coi là vậy!"

Đậu Nguyên Nguyên chưa từng tập võ qua, đối mặt Nữ Anh kiệt vô cùng dũng mãnh dĩ nhiên là vô lực phản kích. Nàng nằm trên mặt đất khô khan buồn chán nhìn chằm chằm Triệu Phong Nguyên đang bận đá nàng, trong miệng nổi giận mắng: "Triệu Phong Nguyên, hôm nay ngươi dám đối với ta như vậy, ngày sau ta nhất định sẽ để cho ngươi chết rất khó coi."

Triệu Phong Nguyên "Phun" một tiếng, lại đá nàng một cước nói: "Trước nhớ Bản Quận chúa đá bao nhiêu giày đi!"

"Dừng tay!"

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nam nhân quát tháo.

"Chớ quấy rầy, lão nương đang chơi vui!" Triệu Phong Nguyên nói xong, đồng thời nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy người quát trách móc nàng, phát hiện thì ra lại là hoàng thượng, nàng chợt sợ hết hồn, lập tức thu hồi chân ngọc, ngẩn người nói: "Hoàng thượng? Ngài, sao ngài tới vậy?" thotho_

Hoàng thượng Lưu Lăng đột nhiên mang theo đại đội nhân mã xuất hiện, nhanh chóng khống chế cục diện vốn hỗn loạn không chịu nổi. Nhưng thấy Anh vương đang nghiêm mặt, tâm tư bất định đi theo bên cạnh hắn.

Lúc này, sắc trời đã từ từ đi vào mông lung, cả vùng đất mang theo trần vụ, vẫn mờ mịt một mảnh.

Ánh mắt Lưu Lăng một đôi u hắc vô cùng thâm trầm, chậm rãi xẹt qua hiện trường hỗn loạn, cuối cùng cũng trầm thấp mở miệng hỏi: "Đến tột cùng, xảy ra chuyện gì rồi hả? Là ai cho phép bọn ngươi lén lút động võ đánh nhau?"

Câu hỏi của Hoàng thượng, Triệu Phong Nguyên vội vã lên trước đáp lời: "Khải bẩm hoàng thượng, Đậu cô nương tặng một nữ nhân cho Đổng đại nhân, ta theo Đổng đại nhân mang theo nữ nhân kia tính toán cả đêm rời khỏi Sơn Trang, đang trên đường gặp được Anh vương tập kích, đến nỗi hai bên đánh nhau."

"Nữ nhân? Nữ nhân gì?" chân mày Lưu Lăng hơi nhíu lại.

Hắn cùng với Đổng Khanh có kế hoạch lấy lý do truy xét độc Mạn Đà La Hoa, cổ động lục soát phủ Thừa Tướng, mục đích là vì khơi lên mâu thuẫn của Anh vương cùng Đậu thừa tướng, dẫn đến bọn họ phân hóa, nhưng bởi vì nguyên nhân Trường An, chỉ đành phải thay đổi sách lược, lập tức ở nơi này, Đổng Khanh lại kiên trì tiến vào sơn trang Ngưỡng Thiên truy xét Anh vương và Đậu thừa tướng cấu kết lẫn nhau, tính toán chứng cứ trong ứng ngoài hợp. Thotho_

Lưu Hâm người này hết sức cẩn thận, sao dễ dàng mặc cho nàng ở bên trong sơn trang tìm kiếm chứng cớ đây?

Nhưng nàng lại kiên trì cần phải tới đây một chuyến.

Đổng Khanh làm như thế rất dể cho hắn cảm thấy nghi ngờ, đồng thời cũng không yên tâm cho nàng, sau khi nàng rời đi đế đô, không bao lâu sau, hắn liền dẫn theo nhân mã, cố ý che giấu hành tung, lặng lẽ đi theo, ở dưới chân núi bí ẩn chờ đợi, để phòng ngừa ngộ nhỡ.

Ở một canh giờ trước, thám tử hồi báo Sơn Trang xảy ra đánh nhau kịch liệt bên ngoài, hắn khiếp sợ liền lập tức dẫn đại đội nhân mã, nhanh chóng khống chế thế cục.

Không ngờ, Đổng Khanh lại có thể cùng Anh vương đánh nhau, giờ phút này, trong núi thi thể vương vãi ở khắp nơi, máu rải đầy, tình huống hỗn loạn tưng bừng, có thể thấy được hai bên chiến đấu hết sức kịch liệt.

Lưu Lăng cau mày nói: "chính là nữ nhân gì, lại có thể dẫn đến Anh vương và Đại Tư Mã không tiếc đao kiếm phân tranh?"

Triệu Phong Nguyên đứng thẳng nhún vai, dời ánh mắt đi trước sau không nói một câu tới trên người Anh vương.

Đậu Nguyên Nguyên bị Triệu Phong Nguyên đánh cho một trận chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, nàng chỉnh lấy tóc hơi rối cùng váy, khoan thai đi gần tới trước mặt hoàng thượng, từ từ quỳ lạy, sau đó mở miệng nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, Nguyên Nguyên đưa cho Đổng đại nhân chỉ là một nữ nhân bình thường, là một người nô tài trong sơn trang thật biết hầu hạ thôi, Anh vương và Đổng đại nhân thật ra thì cũng không vì nô tài đó mà đại động can qua, mà bởi là vì Ninh Vương." thotho_

Kim thị đã rơi xuống vách núi, sống chết chưa biết, không bằng không theo, không thể nhắc tới chuyện thân thế hoàng thượng.

"Ninh Vương? Nữ nhân vừa rồi đâu? Ninh Vương ra sao? Sao ngay cả Ninh Vương cũng liên luỵ vào rồi, đến tột cùng là sao vậy?" Lưu Lăng tức giận quay đầu nhìn chằm chằm Anh vương.

Mất đi Kim thị, sắc mặt Lưu Hâm thật khó coi, đối mặt hoàng thượng tìm hỏi, hắn nâng lên tinh thần, vội vàng thở dài nói: "gần đây Thần Đệ cùng Ninh Vương cư xử không phải rất tốt, Ninh Vương đường huynh vì tu bổ tình cảm ở giữa huynh đệ, đặc biệt bái phỏng trước Sơn Trang, cũng vì say rượu cùng Thần Đệ nổi lên khóe miệng, hai bên đã xảy ra tranh chấp không thể ngăn cản, nhất thời vô ý, nhờ vào cảm giác say, vì vậy đánh nhau........"

"Càn rỡ!" Lưu Lăng nghe vậy, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng nói: "Ngươi và Ninh Vương đều là Vương Hầu, thân phận tôn quý, có thể nào tùy ý động võ ẩu đả, mất đi tôn nghiêm hoàng tộc không nói, còn làm trò cười cho thiên hạ."

Trong lòng Lưu Lăng dĩ nhiên hiểu, nguyên nhân khẳng định không phải rượu say sau đó đột nhiên tranh chấp đơn giản thế này, trong đó tất nhiên đại hữu văn chương.

Hắn ngước mắt quét qua bốn phía, lại không phát hiện bóng dáng của Ninh Vương đâu, thế là quay đầu nhìn Lưu Hâm, nghiêm nghị nói: "Ninh Vương đâu? Sao không có nhìn thấy hắn? Thì ra Vương Hầu  đấu nhau, đánh quá mức kịch liệt, đã đánh tới chân núi rồi sao?". Thotho_

Lưu Hâm cúi đầu, không dám nói lời nào. Trong lòng cũng đang thầm nghĩ, nếu như Ninh Vương thật vạn nhất xảy ra chuyện, hắn nên giao phó sao đây?

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Chư Vương nhất định sẽ lập tức tìm đến đế đô. Hắn suy nghĩ muốn tìm cách nói tốt, mới có thể bình an thoát thân.

Lúc này, chỉ thấy Triệu Phong Nguyên tiến lên thở dài nói: "Khải bẩm hoàng thượng, ta mới vừa thấy, hình như nhìn thấy Ninh Vương rơi xuống sơn nhai rồi."

Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Lăng chợt biến, cơ hồ là thất thanh nói: "Lưu Ký lại có thể rơi xuống vực sao?"

Triệu Phong Nguyên nói tiếp: "nữ nhân do Đậu cô nương đưa cũng té xuống vách núi rồi, sau đó Ninh Vương trúng tên, rớt xuống, còn có tùy tòng của hắn, tự mình cũng nhảy xuống.”
Bình Luận (0)
Comment