Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 190

Editor: Thơ Thơ

Xét thấy ngươi cũng có thể là huyết mạch Lưu thị ta, vì vậy, mới quyết định đi tới Miếu Thái Bá.......... Hoàng thượng, ngươi chính là tự mình hạ chiếu thoái vị đi, mất ngôi vị Hoàng thượng, ở trong đất phong, ngươi vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời."

Hoàng Thái Thúc lại nói như thế, để cho hắn đau lòng không dứt, Lưu Lăng cố nén thất ý trong lòng, thần sắc ảm đạm vẫn nhìn các vị Vương Hầu, nức nở nói: "mười ba vị Vương của triều ta, chỉ còn bảy vị, không! Còn có hai vị bị đoạt đi Vương tước, chỉ còn năm vị, chỉ bằng vào các ngươi năm vị vương này, liền muốn bức bách Lưu Lăng ta nhường ngôi, sau đó sẽ sắc phong ta là Vương Hầu sao? Đã như vậy, sao không đem tất cả Chư Vương toàn bộ triệu tập tới đây, tụ họp tất cả sức lực của chư vương, định phế trẫm?"

Ngụy Vương, Sầm Vương, Bắc Vương, Vĩ Vương nghe xong, rối rít nhìn nhau vài lần........ Sau đó lắc đầu một cái, liên tiếp than thở.

"Sao? Sáu vị thúc bá khác không chịu tới sao?" Lưu Lăng che giấu đau lòng, hai mắt tối tăm ngược lại sắc bén nhìn bọn họ, trầm giọng nói: "Trẫm không phải không thể làm Hoàng thượng, mà nếu trẫm dưới loại tình huống này thoái vị rồi, chẳng phải là ở trước thiên hạ thừa nhận mẫu hậu ta đắc tội sao? Chẳng phải là thừa nhận ở trước thiên hạ, Lưu Lăng ta không phải là tiên đế sinh ra sao? Trẫm quyết không khiến mẫu hậu chịu uất ức, cũng quyết không nguyện chịu đựng oan uổng!" Thotho_

Đổng Khanh thấy hoàng thượng bị Chư Vương ép vừa tức vừa đau lòng, vội vàng an ủi: "Hoàng thượng, chúng ta vẫn nên rời đi đi! Thái hậu vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh trong đó, ngươi chính là trở về nhìn bà nhanh lên một chút thôi. Người bên cạnh bà........ Ta rất không yên lòng."

Lời nói vẫn còn chưa dứt, lại thấy Lưu Ký lạnh lùng nói: "Chậm đã, người chớ vội đi!"

Dứt lời, Lưu Ký xoay người tới trước các vị Vương Hầu giơ tay lên thở dài, từ từ mở miệng nói: "Từ xưa tới nay, long thể Hoàng thượng cũng không được xâm hại, nhưng chuyện liên quan đến truyền thừa đế vị hoàng tộc ta, nếu Hoàng thất ta đối với xuất thân Hoàng thượng còn có nghi ngờ. Sao không mời Thái hậu tới đây, Kim thị cũng ở đây này, làm cho các bà cùng hoàng thượng rỉ máu nhận thân đây?"

Nghe vậy, Chư Vương nhao nhao bày tỏ đồng ý.

Thái hậu và Kim thị đều ở đây, thật đúng là máu mủ tình thâm, mặc cho máu trên người một vị kia, có thể cùng máu Hoàng thượng Lưu Lăng dung hợp lẫn nhau, như vậy chính là thân mẫu tử không thể nghi ngờ.

"Tốt, rỉ máu nhận thân, đề nghị cực tốt!"

Hoàng Thái Thúc gật đầu một cái. Vuốt râu nói: "Hoàng thượng, ngươi có bằng lòng rỉ máu nhận thân hay không? Đây là phương pháp tốt nhất chứng minh chính ngươi!" Thotho_

Lưu Lăng chưa kịp mở miệng, Đổng Khanh lợi dụng tư thế Đại Tư Mã triều đình. Nghiêm nghị cự tuyệt nói: "Rỉ máu nhận thân phải đâm rách long thể, long thể và mặt mũi Hoàng thượng đều bị xâm hại, chuyện này nếu truyền đi, khiến tương lai hoàng thượng còn có mặt mũi nào, đối mặt chúng thần trong triều ra sao?"

Lưu Ký lạnh lùng nói: "Đại Tư Mã vội vã thay hoàng thượng lẩn tránh rỉ máu nhận thân. Là lo lắng? Lo lắng hoàng thượng không phải là nhi tử của Thái hậu sao?"

Đổng Khanh ngước mắt nhìn chằm chằm Lưu Ký nói: "Tổn thương long thể, tội không nhỏ, nếu như phá vỡ long thể, sau khi rỉ máu, hoàng thượng xác nhận là Vệ Thái hậu sinh ra, Điện hạ nguyện tự vận tạ tội sao?"

Nghe vậy. Sắc mặt của Lưu Ký thay đổi một lần.

Đây là Đổng Khanh lấy tánh mạng của hắn, tới triệt tiêu chuyện Hoàng thượng rỉ máu nhận thân.

Hắn cự tuyệt, Lưu Lăng liền có thể toàn thân rút lui.

Việc đã đến nước này.......

Lưu Ký nhanh chóng che giấu thất ý nơi đáy mắt. Trầm thấp nhận lời: "Giống như Đại Tư Mã nói, tội tổn thương long thể và mặt mũi hoàng thượng, cần thiết có người tới gánh chịu, nhưng nếu chứng minh hoàng thượng thật là Nhi tử của Thái hậu, Lưu Trường Phong ta nguyện ý lấy cái chết tạ tội." Thotho_

Lời vừa mới dứt. Lại thấy Ngụy Vương khoát khoát tay, trầm giọng nói: "Thôi bỏ đi! Đây không phải là lưỡng bại câu thương sao? Hoàng thượng chứng minh là Nhi tử của Thái hậu. Là huyết mạch Lưu thị ta, vốn nên tất cả đều vui vẻ, Lưu Ký lại phải bởi vì nói lên nghi ngờ mà tự vận tạ tội; nhưng nếu Hoàng thượng không phải vậy........, tóm lại, Lưu Ký phải cởi tội, Hoàng thượng này........., như vậy đề nghị của Thái Thúc Công rất tốt!"

Đổng Khanh thầm nghĩ, chắc hẳn, Hoàng Thái Thúc  đề nghị, là khiến Lưu Ký con của Huệ Đế đăng ngôi vị Hoàng đế, khiến Lưu Lăng huyết thống bị chất vấn nhường ngôi vua.

Hoàng Thái Thúc muốn cho hai vị hoàng điệt bảo toàn xuống, trở lại vị trí của Huệ Đế đột nhiên mất, Lưu Ký kế vị Huệ Đế làm Hoàng thượng, Lưu Lăng thì lùi trở về vị trí vốn có của tiên đế Lưu Khang, trở thành Sở Vương.

Nhưng hoàng quyền đã sớm dời đi nhiều năm, nào có dễ dàng như vậy?

Tân Đế nơi đó thật có thể dung hạ được phế đế nhường ngôi, mặc cho hắn trở thành vua một phương tay cầm binh mã cùng thực quyền?

Huống chi hoàng thượng hắn tuyệt đối không cách nào tiếp nhận khuất nhục như thế.

Nếu đồng ý thoái vị, không phải là thừa nhận, hắn cũng không phải là tiên đế sinh ra rồi hả? Thotho_

Đổng Khanh ngước mắt nhỏ giọng nói với Hoàng Thái Thúc: "Thái Thúc Công là muốn nhìn hai vị hoàng tôn này bình an sao? Ngươi cho là chuyện này thật có khả năng sao?"

Gương mặt Hoàng Thái Thúc làm khó, chỉ là thở thật dài, cũng không mở miệng nói.

Đổng Khanh nói: "Vật đổi sao dời, vật đổi sao dời, nhân sự đã sớm thay đổi, duy trì tình huống hiện tại, mới là kết quả tốt nhất. Lưu thị không hề tự giết lẫn nhau nữa."

"lời ít nói!" Vũ Thái phi không nhịn được nhìn nàng chằm chằm nói: "Bổn cung ngược lại muốn biết rõ ràng, thân thế Hoàng thượng này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, Ninh Vương và Anh vương bị phế làm thứ dân, ít nhất cũng có thể cam nguyện một chút........"

Một bên Lưu Hâm lập tức phụ họa mẫu thân của mình nói: "Lưu Hâm ta cũng nguyện ý đền mạng, chỉ cầu Hoàng Thái Thúc cùng các vị thúc bá, cho hai người chúng ta một công đạo!"

Thấy Lưu Hâm cũng ồn ào lên theo, Ngụy Vương vội vàng khuyên nhủ: "Đứa ngốc! Nếu Hoàng thượng thật là Thái hậu sở sinh, ngươi phải tự vận tạ tội!"

Lưu Hâm nói: "Luân lạc đến đây, hôm nay Lưu Hâm ta còn có cái gì có thể bỏ lỡ?"

Đây là Đông Sơn tái khởi, cơ hội cuối cùng rồi, cũng không thể không công mà lui! Thotho_

Vũ Thái phi nói: "con mồ côi của Huệ Đế và con của tiên đế đều nguyện ý đưa ra tánh mạng, Hoàng thượng đâu, ngươi có bằng lòng cùng Thái hậu và Kim thị rỉ máu nhận thân hay không, để giải trừ nghi ngờ của Chư Vương?"

Ở đây Kim thị nghe thấy được, mở ra đầu lưỡi bị cắt hết, Y Y a a nói qua lời nói mọi người nghe không hiểu.

Lưu Lăng lạnh lùng nói: "Về chuyện này, trẫm không có lo lắng chút nào, sẽ theo ý tứ bọn ngươi thôi. Chỉ là, trẫm là con, chuyện này trước tiên cần phải hỏi ý tứ Thái hậu đã!"

Vũ Thái phi nói: "Như vậy, hay là chúng ta chờ Thái hậu đến đây đi."

Đổng Khanh nghe, sắc mặt biến hóa.

*

Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, rốt cuộc Thái hậu đã tới.

Bà ngã vào trong nước sông lạnh lẽo, bị chút thương hàn, mặc dù nghỉ ngơi một đoạn thời gian, sắc môi vẫn hơi có vẻ tái nhợt, sau khi tỉnh táo. Nghe nói chuyện bức vua thoái vị ở Miếu Thái Bá, liền lập tức chạy tới.

Bà đi tới bên trong miếu Thái Bá, lập tức đối với chuyện cái bớt, nói rõ. Thotho_

Vẻ mặt Vệ Thái hậu nghiêm túc, trầm thấp mở miệng nói: "Hoàng thượng quả thật thiên chân vạn xác là ai gia thân sinh, bớt trên người của hắn, trên người ai gia cũng có, chỉ là, cũng không phải ở trên lưng ai gia, mà là ở nơi sinh ra hắn. Chuyện này làm ai gia cảm thấy ngượng ngùng, khó có thể mở miệng nói rõ, vì vậy làm quyết định sai lầm."

Vũ Thái phi cười nói với bà: "thân thể Thái hậu. Ai dám thật mở mắt đi nhìn? Huống chi còn là sinh trưởng ở nơi vô cùng riêng tư, ngươi cho là nói như vậy, Chư Vương sẽ thấy tin sao? Ngươi cởi áo một cái, cũng không có người dám ngẩng đầu liếc mắt một cái đấy."

Thái hậu trầm mặt, lạnh lùng nói: "Đừng quên ai gia là thân phận gì. Hoàng thái hậu một nước! Nếu khiến người khác nhìn thấy một chỗ kia, ai gia cũng không có mặt mũi sống tạm qua ngày rồi, nếu là ngươi, ngươi có bằng lòng làm cho nhân gia nhìn thấy hay không? Huống chi là nghị luận chuyện này?"

Thái hậu ngước mắt xẹt qua chúng vương, trầm giọng nói: "Nhưng hôm nay vì Hoàng thượng, ai gia cũng bất chấp mặt mũi cái gì rồi. Nhục nhã thì nhục nhã đi, xin Chư Vương mời vương phi các người tới đây, ai gia ở trước mặt các nàng. Công bố là được!"

Vũ Thái phi nói: "Thái hậu vẫn lại là thoải mái, cho mời tất cả vương phi của Vương Hầu tới đây, một lần ít nhất phải mười ngày nửa tháng rồi, ngươi còn muốn lại kéo dài chuyện này thêm sao?" Thotho_

Thái hậu lạnh mặt nói: "Mười ngày nửa tháng thì mười ngày nửa tháng, chẳng lẽ ngươi vốn định tùy ý tìm đến mấy phụ nhân. Khiến những phụ nhân kia thân phận địa vị thấp, tùy ý đến xem thân thể ai gia Hoàng thái hậu này sao? Cùng với chịu nhục như vậy. Không bằng ai gia chết đi như thế thôi!"

Vũ Thái phi cười lạnh nói: "Bổn cung có ý tứ là, cần gì phiền toái cho mời các vị vương phi của Chư Vương đi theo, còn không bằng vì vậy rỉ máu nhận thân đi!"

"Rỉ máu nhận thân sao?" Thái hậu liếc nhìn hai chén Trà cạnh bàn nhỏ, bên trong đã chứa bảy phần nước sạch, mặt nước trong suốt không có sóng, nhìn thẳng đáy chén. Bà cười lạnh nói: "Hừ hừ, một giọt máu của ai gia, đổi hai mệnh Lưu Ký và Lưu Hâm, khoản giao dịch này, thấy có lời như thế nào." Nói tới chỗ này, bà quay đầu liếc nhìn Vũ Thái phi nói: "Nhi tử của ngươi thật không sợ chết sao?"

Thấy Thái hậu đã tính trước như vậy, sắc mặt của Lưu Hâm chợt biến, trong lòng nhanh chóng thoáng qua một tia do dự. Chẳng lẽ........ Lưu Lăng quả nhiên là Vệ Thái hậu thân sinh?

Như vậy, không phải hắn bồi thêm một cái mạng vô ích sao?

Cuối cùng Lưu Lăng không thể phế, kéo hắn khỏi ngôi vị Hoàng thượng, ngược lại chính mình được tự vận rồi hả?

Vũ Thái phi cười nói: "Thái hậu, ngài đây là đang hù dọa người đâu. Nhìn! Nhi tử không tiền đồ của ta, sắc mặt cũng bị ngài dọa cho trắng bạch đấy." Thotho_

Thái hậu nhanh chóng liếc Lưu Hâm một cái, cuối cùng cũng đem ánh mắt rơi vào trên người của Lưu Ký, có điều ngụ ý cười nói: "Biết sợ, hiểu đạo lý sợ hãi mới tốt! Bo bo giữ mình, chính là đạo lý lớn của cuộc sống."

Vũ Thái phi nói: "Dầu gì là một hoàng tử, thay vì còn sống thừa, còn không bằng chết có ý nghĩa! Nếu Thái hậu chịu tới, nói như vậy, là bà đồng ý rồi hả?"

"Rỉ máu nhận thân?" Thái hậu nói xong, mắt vừa lườm, cũng ngoài dự đoán của mọi người lạnh giọng cự tuyệt nói: "Ai gia không đồng ý!"

Nghe vậy, mọi người ở đây kêu lên một tiếng, ngay sau đó châu đầu ghé tai, nghị luận.

Vũ Thái phi mượn cớ châm chọc nói: "Thái hậu chột dạ sao? Lo lắng tiết lộ thân thế của Hoàng thượng ở trước mặt Chư Vương sao? Ngài nhược tâm vô tư mà nói, cùng Hoàng thượng rỉ máu nhận thân, có gì đủ để gây sợ hãi? Chẳng lẽ......... Ngươi đang sợ những thứ gì sao?"

Thái hậu cười lạnh nói: "Ai gia không phải sợ, là ai gia nhân từ, ai gia không đồng ý rỉ máu nhận thân là vì giữ một mạng nhỏ của Lưu Hâm Nhi tử của ngươi, nhìn! Sắc mặt của hắn cũng bị sợ đến trắng bạch!"

"Ngươi!" Vũ Thái phi giận đến quắc mắt nhìn trừng trừng.

Thái hậu khí định thần nhàn cười nói với nhi tử: "Hoàng nhi, ai gia mệt mỏi, ngươi đỡ ai gia đi về nghỉ ngơi đi! Bao gồm nhóm người vương phi lúc nào tới, ai gia sẽ tự cởi y phục, cho các nàng nhìn đủ." Thotho_

Từ khi bà vào cửa, Đổng Khanh liền liều mạng nháy mắt với bà.

Không được rỉ máu nhận thân.

Bà cũng không hồ đồ, há có thể không hiểu, đây là một chuỗi độc kế.

Bà bị thị nữ thiếp thân chính mình tin tưởng đẩy xuống sông, sau đó bất ngờ hôn mê bất tỉnh, rất không dễ dàng tỉnh lại, rồi lại bị thông báo tới Miếu Thái Bá biểu diễn tiết mục rỉ máu nhận thân cho Chư Vương nhìn.

Trong này cất dấu bao nhiêu âm mưu quỷ kế?

Thật đúng là, khó lòng phòng bị, nếu bà đồng ý, nói không chừng lại rơi vào trong cạm bẫy do kẻ địch bày ra rồi.

Chư Vương hoài nghi thân thế của Hoàng thượng, đã khiến cho bọn họ vĩnh viễn mang theo nghi ngờ đi, chỉ cần Hoàng thượng nắm đại quyền, bà còn sợ gì?

Bà đường đường là một Hoàng thái hậu, cần gì theo Gà nhảy múa.

Huống chi, bà đã đồng ý để chư vị vương phi đến xem thân thể của bà rồi. Mặc dù chịu nhục, bớt trên người bà cũng là thật lớn lên ở nơi đó, cùng bớt sau lưng nhi tử Lưu Lăng giống nhau như đúc. Thotho_

Thái hậu đứng dậy, Lưu Lăng lập tức nghênh đón, đang vươn tay ra, lúc này, đột nhiên nghiêng người, một đạo kiếm phong lạnh lùng chợt lóe lên, sắc dao sắc bén phát ra ánh sáng màu trắng......... Bạch quang bỗng dưng mà đến chiếu hai mắt của hắn một cái, theo bản năng hắn đưa tay cản con mắt, sự tình đến quá nhanh, trong nháy mắt, hắn cũng chưa kịp liệu, Lưu Ký lại dám ở trước mặt Chư Vương cầm kiếm tương hướng về phía hắn.
Bình Luận (0)
Comment