Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 206

Editor: thơ thơ

"ta đang có ý đó, mấy ngày nay, ta sẽ an bài để cho bọn họ dời về nơi ở cũ của Đổng gia, ta còn có việc gấp, đợi đến tất cả đâu vào đấy......" nói tới chỗ này, nàng đột nhiên chuyển lời, nghiêm nghị nói: "về chuyện cướp lương, nhớ lấy, không cần phải làm hại mạng người."

"biết!" Cố Tử Khâm khoát tay một cái nói: "chỉ là cướp lương nha, lại không phải đi giết người phóng hỏa. Chỉ là, ngươi mới vừa nói một nửa, ngươi ở lại trong hoàng thành, đến tột cùng muốn làm gì?"

Lúc này, đáy mắt Đổng Khanh nhanh chóng thoáng qua một ý lạnh nói: "rải tin đồn!"

"rải tin đồn sao?" Cố Tử Khâm nghe xong, ánh mắt khẽ biến, vội vàng hỏi "rải tin nhảm gì à?"

Đổng Khanh nhỏ giọng nói: "lời đồn Lưu Hâm giết huynh tự lập."

Cố Tử Khâm nghe vậy, liếc nàng một cái, khép lại một ống tay áo, rất xem thường nói: "lũ triều thần cũng biết, trong tay tân hoàng đế Lưu Hâm nắm giữ huyết chiếu nhường ngôi của tốn đế Lưu Lăng, nhưng hắn thoải mái kế vị huynh, lên ngôi làm hoàng đế, ngươi rải lời đồn này, có người sẽ tin sao?" thotho_

"niên kỷ Lưu Lăng còn trẻ, giang sơn lại đột nhiên đổi chủ, cục diện chính trị thay đổi trong nháy mắt, thế nhưng xảy ra thay đổi quỷ dị như vậy, dân gian đã sớm lén lút xôn xao truyền đi........" Đổng Khanh từ từ nói: "nếu nói chiếu thư thoái vị, bách tính nơi đó hiểu được những cái này, về lời đồn Lưu Hâm giết huynh tự lập, chỉ cần bách tính tin tưởng là đủ rồi."

Lưu Hâm vừa trèo lên địa vị hoàng đế, liền vội  mua chuộc lòng người, nhất định hắn sẽ rất để ý lời đồn đãi của bách tính.

***

Hôm ấy, vạn lí tinh không, bầu trời bày ra một mảnh xanh thẳm xinh đẹp, mây trắng như bông, ánh mặt trời cùng huyến chiếu ánh cả vùng đất, trong này rét đậm, khó mang đến được một tia ấm áp.

Trong cửa hàng tranh chữ hoàn toàn yên tĩnh.

Lý chưởng quỹ đợi ở sau quầy, cúi đầu, vội vàng gảy bàn tính, thẩm tra đối chiếu trương mục, an tĩnh trong cửa hàng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng của bàn tính "lách cách".

Sau giữa trưa, trừ Lý chưởng quỹ trong cửa hàng, chung quanh còn có năm người đang đợi.

Đổng Chiêu mang một cái bàn nhỏ, đến an trí bên cạnh cửa phơi ánh mặt trời, sau đó ở bên trong cửa hàng chọn một bức danh gia chi thiếp, liền ngồi ở bên cạnh bàn chuyên tâm mô phỏng luyện chữ, Triệu di nương cầm một cái ghế đẩu tới nằm bên cạnh nhi tử, nhàn nhã thành thạo may vá. May áo choàng cho nhi tử, từng đường kim mũi chỉ nhỏ như sợi lông ấm áp. Thotho_

Lưu Lăng giơ tay lên, ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn tranh chữ treo trên tường.

Tiểu An tử đang ở ngoài cửa, chơi một cái lò nhỏ, vội vàng pha trà. Trong khoảng thời gian ngắn, mùi trà bay khắp bốn phía.

"công tử, uống một ngụm trà chứ?" không bao lâu sau. Tiểu An tử pha xong trà, lập tức đưa đến trước mặt Lưu Lăng.

"đặt đó." Lưu Lăng khoát tay một cái nói.

Triệu di nương ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu An tử dùng cái ly để pha trà, lại là chén sứ bình thường, liền vội vàng phân phó nói với Lý chưởng quỹ: "ngàn vạn lần đừng chậm trễ, đi lấy những trà cụ khác đến đây đi, trong nhà có bút lông bằng lông thỏ hay không?"

Bà nhớ trước kia hoàng thượng uống trà thật ý tứ, giống như đều dùng bút lông bằng lông thỏ chứ?

Trước kia vì tiếp đãi hắn, Đổng phủ hình như có chuẩn bị một bộ trà cụ quý giá như vậy, chỉ là bà mang theo bàn của Đổng Chiêu trở về tòa nhà cũ ở, thời gian quá mức vội vàng, nên không nghĩ ra rốt cuộc có từng mang theo hay không? Thotho_

Lưu Lăng nghe thấy được, liền quay đầu lại nhàn nhạt cười nói với  bà: "di nương chớ khách khí, lấy cái trà cụ gì uống trà đều giống nhau."

Triệu di nương để đồ may vá trong tay xuống, cười nói: "phẩm trà, phẩm trà, uống trà là một môn học vấn cao thâm, chỉ là cấp bậc lá trà, thời gian nấu, độ lửa, nước suối, trà cụ....... Một ít không ảnh hưởng mùi vị nước trà à? Công tử chớ lừa gạt ta tiểu phụ nhân chưa từng trải qua việc đời, trà cụ trình bày trà, nào có giống nhau?"

Nghe vậy, Tiểu An tử cười theo nói: "công tử nhà ta có ý nói, đi ra khỏi nhà, tất cả tùy ý, không chú ý rồi. Di nương, ngươi vẫn làm việc của người đi."

Lúc này, Đổng Chiêu lại hạ bút lông, kề bên cái bàn bên cạnh Lưu Lăng, cúi đầu ngửi hương trà bay ra từ ly trà, cười nói: "ta thấy sao, đều cảm thấy mùi vị trà cũng giống nhau đấy."

Triệu di nương nhẹ giọng trách mắng: "hài tử, sao hiểu được cái gì gọi là phẩm trà? Ngươi chính là trở về luyện chữ nhanh lên một chút đi, chớ viết chữ sai lệch nữa, mặc dù lão nương ngươi không biết chữ, ngươi viết sai lệch, ta còn có thể nhìn ra được, chờ tỷ tỷ ngươi trở lại, ta để cho nàng mắng ngươi."

Nhắc tới tỷ tỷ, Đổng Chiêu chạy tới bên người Lưu Lăng, cười hì hì lôi kéo tay của hắn, ngước đầu, gương mặt non nớt, nhìn hắn nói: "thái tử ca ca, trước kia ngươi thường tới nhà của chúng ta chơi, khi đó, cha ta còn tại thế, ngươi thường nói muốn lấy tỷ tỷ của ta, nhưng mà, sau đó, ngươi không hề tới nhà chúng ta nữa......, sau đó, cha ta chết rồi, tỷ tỷ ta biến thành nam nhân, tất cả mọi người nói, ngươi làm tới hoàng thượng, nhìn trúng nữ nhân khác, không quan tâm tỷ tỷ ta biến thành nam nhân, nhưng, ngươi biết không? Thật ra thì tỷ tỷ ta cũng không phải nam nhân thật, nàng thường ở trong đêm ngủ không yên, len lén rơi nước mắt......" thotho_

Lưu Lăng nghe xong, ngẩn người.

"Đổng Chiêu!"

Lời còn chưa có kể xong, nhưng thấy Triệu di nương vội vàng chạy tới, thô lỗ kéo nhi tử ra, nhỏ giọng mắng: "ngươi không luyện chữ thật tốt, chạy đến trước mặt công tử nói bậy bạ gì đó? Coi chừng lão nương đánh ngươi một trận!"

"công tử, hài tử không hiểu chuyện, mạo phạm ngài, ngài đại nhân có đại lượng, ngàn vạn đừng trách cứ hắn!" Triệu di nương vội vàng cáo lỗi với Lưu Lăng, bà vừa nói, vừa vội vàng cho mang nhi tử về tòa đại trạch phía sau cửa hàng.

Tiểu An tử lo lắng tâm thần của Lưu Lăng bị ảnh hưởng, chứng bệnh điên khùng sẽ càng thêm nghiêm trọng, hắn bận không ngừng nói: "công tử, hài tử nói xằng nói bậy, nói mê sảng một chút không có giới hạn, ngươi ngàn vạn lần ** chớ để ở trong lòng!"

Thật vất vả hôm nay trạng thái hắn tốt hơn nhiều, sáng sớm, lại có thể chạy đến bên cạnh ao nhỏ nhìn kim ngư cùng con vịt nhỏ, dùng qua bữa trưa, liền chạy tới cửa hàng xem tranh chữ. Hiện tại, hoàng thượng cũng không thể bị bất kỳ một tia kích thích nào nữa.

Lưu Lăng trầm mặc không nói, chỉ là đột nhiên rơi nước mắt xuống.

Hắn không hề thưởng vẽ nữa, chỉ là trố mắt sợ run đụng tới ghế lớn ngồi xuống. Thotho_

"công tử......."

Đổng Chiêu nói những lời đó, nhất định là gợi lên đau lòng của hắn rồi.

Tiểu An tử lập tức cười theo nói: "công tử, không bằng đi ra đường cái đi, hôm nay thời tiết rất tốt, trên đường cái thật náo nhiệt, chúng ta đi một vòng đi, đi xem một chút có cái vật gì mới mẻ không?"

Lưu Lăng cũng không nói ngồi ở trên ghế, vẻ mặt thẩn thờ, hoàn toàn không để ý tới hắn.

Tiểu An tử thở dài. Thu ly trà trên bàn, lúc này, lại nhìn thấy Đổng Khanh đã vài ngày không thấy, dẫn theo Cố Tử Khâm đang từ bên ngoài bước vào cửa.

*

"hôm nay tinh thần công tử tốt không?" Đổng Khanh vung tay áo lên, từ ngoài cửa bước vào, vừa vào liền mở miệng hỏi. 

Tiểu An tử thấy nàng dẫn Cố Tử Khâm trở lại, lập tức nghênh đón. Cười nói: "Đổng đại nhân, ngươi đã mấy ngày không có trở lại, đến tột cùng ngươi đang làm gì, nghe Hồng Ngọc cô nương nói ngươi đã không còn là đại tư mã nữa à?" thotho_

Theo lý, vô quan vô chức rồi, nên nhàn nhã đợi ở trong nhà. Nhàn phú mới phải, bộ dáng nàng sao còn là một bộ thanh sam nam trang. Ra ra vào vào, chạy khắp nơi đi?

"còn rất nhiều chuyện vẫn chưa có hết bận, ta đang định ra cửa đi xa một chuyến, ước chừng phải 2, 3 tháng mới có thể trở lại, đoạn thời gian này, ngươi tốt nhất chăm sóc cho công tử." Đổng Khanh phân phó nói: "nếu có việc gì gấp. Không cách nào xử lý, hoặc là cần trợ giúp gấp, ngươi lập tức trở về hoàng thành đi tìm hoàng thái thúc. Tất cả dựa vào hoàng thái thúc làm chủ là được."

"đi lần này, lại muốn 2, 3 tháng, ngươi đây là muốn đi đâu?" Tiểu An tử vừa kéo Đổng Khanh tới, cố ý hạ thấp giọng, lặng lẽ hỏi "khiến hoàng thái thúc biết hoàng thượng đợi ở chỗ này, có thể rất nguy hiểm hay không?"

Thân thế của hoàng thượng làm hoàng tộc Lưu thị mất hết mặt mũi, chư vương đã không tha cho hoàng thượng nữa rồi.

Nói không chừng, bọn họ sẽ muốn giết chết hoàng thượng.

Đổng Khanh cười nói: "hoàng thái thúc hết sức nhớ công tử, nếu không phải bị ta ngăn, lão nhân gia đã sớm chạy tới đấy." thotho_

Nếu hoàng thái thúc tự mình lên phía trước gặp tốn đế Lưu Lăng, chuyện này, nhất định sẽ kinh động Lưu Hâm vừa lên ngôi hoàng thượng, một khi khiến Lưu Hâm nổi lên lòng nghi kỵ, hắn tất nhiên sẽ thống hạ sát thủ, nhổ cỏ tận gốc, dĩ cầu vĩnh tuyệt hậu hoạn. Thotho_

Hoàng thái thúc hiểu sự tình nghiêm trọng, vì vậy bỏ ý niệm, chỉ dặn dò nàng, chăm sóc điệt tôn của hắn thật tốt.

Đổng Khanh quay đầu nhìn Lưu Lăng, ánh mắt rơi vào gương mặt tuấn tú của hắn hơi có vẻ gầy gò, nhỏ giọng hỏi: "mấy ngày nay công tử trôi qua tốt không? Ăn được nhiều không? Mấy ngày nay khí hậu không tệ, ngươi không có việc gì thì mang theo hắn đi ra ngoài phơi ánh nắng mặt trời đi, nhớ phải giúp hắn mặc vào áo lông, sau đó mang theo một cái áo choàng, ngàn vạn lần đừng để cho hắn bị cảm lạnh. Tốt nhất ngươi chăm sóc cho hắn, ta sẽ trở lại rất mau."

Tiểu An tử tức giận nói: "Đổng đại nhân, ngươi nói gì vậy? Chuyện hầu hạ hoàng thượng, ta tạm được hơn so với ngươi, còn cần ngươi tới quan tâm sao?"

Nói giống như bộ dạng hắn học rất kém cỏi sao?

"tóm lại, ngươi phải hầu hạ hoàng thượng cho tốt đi!"

Dứt lời, Đổng Khanh xoay người, kề bên người Lưu Lăng, cúi đầu nhìn hắn nửa buổi, sau đó nhẹ giọng nói: "công tử, ta phải ra cửa mấy ngày, trong khoảng thời gian này......." 

Bỗng chốc, Lưu Lăng đột nhiên đứng dậy, không nói hai lời liền cứng rắn kéo nàng vào trong lòng, nàng lảo đảo ngồi xuống, đợi khi phục hồi tinh thần lại, đã bị hắn nắm cho thật chặt rồi.

Hắn ôm lấy nàng vào trong ngực, ôm chặt nàng, nhỏ giọng kêu: "Uyển Nhi........" thotho_

Uyển Nhi?

Nghe vậy, hốc mắt của Đổng Khanh đột nhiên đỏ lên.

Chốc lát, phía trên truyền đến tiếng của hắn trầm thấp, "Uyển Nhi, thật xin lỗi......, ta thật xin lỗi ngươi......, khiến ngươi bị khổ nhiều như vậy, ta thật đau lòng......"

Tiếng của hắn hơi nghẹn ngào.

"công tử?"

Nàng hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng ngước mắt, tìm ánh mắt của hắn, đang định tìm tòi thâm thúy nơi đáy mắt này, ngay lập tức, hắn đột nhiên buông nàng ra, sau đó thật thà trở lại trên ghế lớn ngồi xuống, giống như chuyện gì cũng không còn xảy ra, bình tĩnh vô ưu. 

Đổng Khanh đứng nghiêm tại chỗ, trố mắt sợ run nhìn hắn, lộ ra bộ dáng như có điều suy nghĩ.......

"công tử chuyện này...... Đến tột cùng là sao?" Cố Tử Khâm thấy thế, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, liền tranh thủ kéo Tiểu An tử đến một bên, nhỏ giọng hỏi. Thotho_

Tiểu An tử rơi lệ nói: "hoàng thượng điên rồi, bị Anh vương lang tâm cẩu phế ăn trộm mất binh phù, bị hắn dùng tảng đá đập cho điên rồi......."

Cố Tử Khâm nghe xong, lập tức sải bước tới bên người Lưu Lăng, khom người xuống, nắm lên cổ tay của hắn, ngón tay giữa gõ trên mạch thuần của hắn, thay hắn bắt mạch.

Sau một lúc lâu, Cố Tử Khâm rốt cuộc đứng dậy, thu hồi đôi tay, chỉ là chân mày nhíu chặt, không nói một câu.

Đổng Khanh thấy thế, trong nội tâm hiểu rõ ràng, Cố Tử Khâm hình như là có điều phát giác, nàng phân phó nói với Tiểu An tử lần nữa: "chúng ta nên đi, tốt nhất ngươi chăm sóc cho hoàng thượng đi. Nhớ chuyện ta giao phó."

Dứt lời, liền dẫn Cố Tử Khâm đi ra khỏi cửa hàng.

*

Trên đường cái, người đến người đi, tiếng la của thương gia ở lân cận không ngừng truyền đến, cái này nâng cái kia rơi.

Hai người kề vai, trầm mặc đi được một đoạn đường, đến nơi khúc quanh, lúc này Đổng Khanh mới quay đầu lại hỏi Cố Tử Khâm: "hoàng thượng đang giả bộ sao? Hắn không cách nào đối mặt với tất cả, cho nên giả điên phải không?"

Cố Tử Khâm lắc đầu, khép lại tay áo nói: "chưa chắc, hai mắt của hoàng thượng vô hồn, là bởi vì hắn không nhìn thấy ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment