Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 215

Editor: Thơ Thơ

Đổng Chiêu nghiêng cổ, hé nửa mí mắt, y theo Cố Tử Khâm dạy phương thức giám định và thưởng thức nữ nhân, cẩn thận nhìn chằm chằm nữ nhân sát vách sân, mới một lát, liền cảm thấy hết sức không thú vị, nói: "nhìn nữ nhân một chút, rất là nhàm chán."

Nghe vậy, Cố Tử Khâm hít vào một hơi.

Hắn vỗ ngực dậm chân nhìn Đổng Chiêu nói: "hài tử không thể dạy!"

Đổng Chiêu ngước mắt nhìn hắn nói: "Ta chỉ là một hài tử!"

"Ngàn vạn lần không thể xem thường mình như vậy! Ngươi có thể nào tự coi nhẹ mình đây?" vẻ mặt Cố Tử Khâm nghiêm nghị, nghiêm mặt nói: "Ngươi cũng đã biết trên vai nam nhân gánh trọng trách sao? Nam nhân là Nhất Gia Chi Chủ, cũng không thể vô tri vô giác không có lý tưởng!" Nói xong, lắc đầu một cái, thở dài một hơi nói: "Ngươi là ông chủ của Đổng gia, ngươi ngàn vạn lần ** không thể xem mình là hài tử!"

gương mặt Đổng Chiêu nho nhỏ nhất thời đỏ, rất là xấu hổ nói: "Đổng Chiêu biết sai rồi!" Thotho_

"Biết sai có thể sửa, tốt hơn mấy lần nhé!" Cố Tử Khâm vỗ vai hắn lần nữa, khích lệ nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải xem mình là một người lớn!"

"Dạ, Đổng Chiêu là người lớn rồi!" Đổng Chiêu lập tức biến sắc.

"Nếu là đại nhân, chúng ta phải dùng phương thức nam nhân đến nói chuyện!" Cố Tử Khâm mặt mày hớn hở nhìn các cô nương sát vách sân, vẻ dâm đãng cười nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ngươi cảm thấy, một ít mỹ nhân nào dáng dấp tốt?"

vẻ mặt Đổng Chiêu nghiêm túc, học người lớn suy tính phương thức, lấy tay sờ lên cằm, từ từ mở miệng nói: "Đổng Chiêu tư chất còn thấp, còn không nhìn ra, đến tột cùng người tỷ tỷ khá là đẹp đẽ."

Thật ra thì hắn rất muốn nói. tết tóc bánh bao phải tương đối lớn một ít mới đẹp mắt.

giám định bánh bao trước ngực nữ nhân, thật sự là quá khó khăn, hắn thật sự là không nhìn ra ưu khuyết...... vẫn là buộc bánh bao trên đầu dễ dàng nhận biết.

"Không sao. Ngươi chỉ là kẻ mới học, còn không gấp. Cưa nữ nhân phải theo từng bước, không gấp được. Chỉ là ngươi cũng nên bắt đầu học tập, ta trước dạy ngươi tư thái lúc lần đầu tiên gặp mặt các cô nương, ngươi nhớ, thân thể phải đứng thẳng tắp, sau khi chắp tay thi lễ cô nương, cặp mắt phải chăm chú nhìn đối phương, sau đó khóe miệng bên phải nâng lên thật cao........" tay Cố Tử Khâm chỉ mình, sau đó cố ý nâng lên nụ cười ôn hòa chói lọi nói: "Giống như ta vậy......... Khóe miệng giơ lên. Khẽ nhe răng. Có thể để cho các cô nương cảm nhận được nóng bỏng......." Thotho_

"Sắc tâm." Đổng Chiêu dùng sức gật đầu một cái.

"Là nóng cháy chân tâm! Không phải sắc tâm." Cố Tử Khâm nhanh chóng cải chính.

"Đổng Chiêu ngu độn, chẳng qua ta nhất định sẽ nghiêm túc học tập!" Đổng Chiêu biết sai liền sửa, vẻ mặt hết sức nghiêm túc!

"Rất tốt! Thật sự không hổ để cho Cố Tử Khâm ta ký thác kỳ vọng......." Cố Tử Khâm rất là thoả mãn gật đầu. Khen ngợi và khuyến khích nói: "Đổng Chiêu, tiền đồ của ngươi vô lượng!"

Lúc này, dưới tàng cây lại đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, ngay sau đó chính là loạn côn đánh tới.

"Ngươi là ác ma Cố Tử Khâm!"

Cúi đầu nhìn lại, kinh hãi thấy Liễu Hạ Huệ đang cầm cán trúc dài, tức giận đằng đằng loạn đả trên người của Cố Tử Khâm trên cây hoa đào một hồi.

Cố Tử Khâm nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp Liễu Hạ Huệ đột nhiên xuất hiện ở sát vách, cả kinh, bị sợ đến lợi dụng thân cành hoa đào, đổi mạng tránh né công kích của hắn, vừa vội vàng nói: "Liễu Hạ Huệ. Ngươi tới nơi này làm cái gì?" Thotho_

Liễu Hạ Huệ ngẩng đầu, hung tợn nhìn hắn chằm chằm, nổi giận mắng: "Cố Tử Khâm cái đồ háo sắc này, tên háo sắc, ngươi nhìn lén biểu muội ta, hôm nay lão tử không đánh chết ngươi, ta không gọi là Liễu Hạ Huệ!"

"Biểu muội ngươi sao?" Cố Tử Khâm kêu lên một tiếng, lúc này, nhất thời không chú ý, đột nhiên bị Liễu Hạ Huệ nặng nề giáng một côn, thân thể mất thăng bằng, nhất thời "Ai yêu" Kêu thảm một tiếng, khoảnh khắc, đã theo tiếng mà rơi, té rớt trên mặt đất, ngã xuống như chó ăn chè.

Đổng Chiêu thấy Cố Tử Khâm rơi xuống đất, liền nhanh chóng từ trên cây hoa đào chạy xuống, kề bên cạnh hắn, cúi người xuống, mở lớn mắt, nhìn hắn hỏi: "Cố ca ca, ngươi không sao chớ?"

Cố Tử Khâm đau đến hét thảm mấy tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm nghị nói: "Nhớ lấy! Cưa nữ nhân cũng có nguy hiểm!"

Dứt lời, hắn đứng dậy phủi mông một cái, sau đó cách tường, hướng về kẻ thù truyền kiếp Liễu Hạ Huệ phía sau tường rống to: "mẹ nó, Liễu Hạ Huệ, sau này chúng ta còn gặp lại!"

"Tên háo sắc, nếu để cho lão tử nhìn thấy ngươi một lần, liền đánh ngươi một lần! Sớm muộn phải đánh chết ngươi mới được." Liễu Hạ Huệ ở một đầu tường khác, hung tợn mắng.

"Con mẹ nó đấy!" Cố Tử Khâm không chịu yếu thế, lập tức mắng trở về.

Lúc này, trên đất trống trước môn đình, lại truyền đến tiếng cười lang lảnh. Thotho_

"Ha ha ha ha ha!"

Ngước mắt nhìn lại, thấy Lưu Lăng đứng nghiêm ở trước đình, nhìn Cố Tử Khâm một thân nhếch nhác, cất tiếng cười to lên.

Tiểu An Tử thấy thế, trong lòng cực kỳ vui vẻ, hắn không nhịn được rơi nước mắt nói: "rốt cuộc Công tử đã cười, ta phải nhanh đi nói cho Đổng đại nhân nhé!"

Cố Tử Khâm nhìn thấy Lưu Lăng đang giễu cợt hắn, lập tức bước nhanh lại gần, ngước mắt, hé nửa mí mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm con ngươi tối tăm thâm thúy một hồi, hồi lâu, lúc này mới lên tiếng hỏi "bây giờ ngươi thấy được ta sao? Như vậy mấy ngày nay thì sao? có phải ngươi thường thấy được hay không? hay là thỉnh thoảng trước mắt một vùng tăm tối?"

Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Lăng nhất thời trầm xuống, cũng lập tức quay đầu rời đi.

Cố Tử Khâm nhanh chóng đuổi theo, theo phía sau hắn, vội vàng nói: "Công tử, ngươi phải nói cho ta biết tình huống chân thật!"

"Cút ngay!" Thấy hắn đuổi đến, lộ ra tư thế đuổi theo không buông, Lưu Lăng vội vàng quay đầu nổi giận nói: "Ngươi biết cái gì?!"

"Ta làm sao sẽ không hiểu chứ, không phải là công tử lo lắng liên lụy Đổng Khanh chứ? Cho nên ngươi không nói một lời, không cười không giận, giả bộ thất thường, thật ra thì cặp mắt của ngươi bị mù, chuyện này, Đổng Khanh đã sớm biết rồi!" Thotho_

Nghe vậy, thân thể Lưu Lăng lập tức cứng cứng đờ, trong chốc lát, bỗng dưng quay người lại, trợn mắt nhìn chằm chằm Cố Tử Khâm nói: "Là ai nói đôi mắt của ta mù?"

Cố Tử Khâm thấy Lưu Lăng giận dữ, vội vàng cười theo nói: "Nơi đó sẽ mò mẫm thật rồi, mấy ngày nữa tự nhiên sẽ tốt lên, xin công tử yên tâm thôi, bên trong đầu tắc nghẽn sẽ tự nhiên tan ra, đôi mắt ngươi, không có gì đáng ngại."

"Ngươi nói bậy nữa, ta nhất định không buông tha ngươi!" Lưu Lăng vẫn tức giận nói.

Dứt lời, Lưu Lăng phất tay áo, xoay người lại, lúc này, lại cả kinh thấy Đổng Khanh đứng ở bên cạnh cửa hiên, con mắt đang nhìn hắn.

Tiểu An Tử đi theo Đổng Khanh cùng xuất hiện, vội vàng kề bên người chủ tử, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn vài lần, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Công tử, ngươi sẽ mắng chửi người, có thể thấy được đã hoàn toàn khỏi. Ngươi không điên khùng chi hết!"

Lưu Lăng nghe xong, sắc mặt biến hóa.

Hắn nhất thời tức giận, lại đang vô ý tiết lộ. Thotho_

Lúc này, Đổng Khanh đã tới đây, đến gần trước, nhỏ giọng nói với hắn: "Ta thay ngươi mời một vị danh y, ước chừng hai ngày này sẽ tới đây, về sau hắn sẽ vào ở trong phủ, mỗi ngày hầu hạ ngươi thuốc thang ăn uống........"

"Ta rất tốt, không cần danh y gì, mỗi ngày hầu ở bên cạnh!" Như đã tiết lộ, Lưu Lăng căm tức nói: "Ta hận ngươi tự chủ trương nhất, cả ngày ngươi ra ra vào vào, đến tột cùng đang bận những thứ gì? Chuyện riêng của ta, khi nào cần ngươi để ý tới rồi hả?"

Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn, nói thật nhỏ: "Công tử, vị danh y kia, thật ra là ý tứ của Hoàng Thái Thúc, người là do ông phái tới......."

Nghe vậy, Lưu Lăng ngẩn người, hắn trố mắt chỉ chốc lát, lúc này mới thấp giọng nói: "Lão già kia, đến tột cùng là muốn làm gì?"

Đổng Khanh nói: "Hoàng Thái Thúc chỉ quan tâm điệt tôn của mình, lo lắng hắn đang bên ngoài chịu khổ, bị tội, thậm chí bị bệnh......"

Lưu Lăng lạnh lùng nói: "trái lại Thái Thúc Công rất trọng tình cảm, ta chỉ là nhà nông xuất thân hèn mọn, hắn tất yếu tốn công tốn sức, đặc biệt phái người đến hầu hạ sao? Ngay cả ngươi cũng thế, cực kì nhiều chuyện."

Dứt lời, hắn quay đầu lại phân phó với Tiểu An Tử: "Nhanh đi nhận đồ vừa thu lại, lúc này chúng ta lập tức rời đi thôi!" Thotho_

"Rời đi sao?" Tiểu An Tử ngạc nhiên há miệng, hỏi "Lúc này rời đi, như vậy, chúng ta muốn đi nơi nào? Ở chỗ này có cẩm y ngọc thực, trong nhà có lò sưởi, trên giường có da lông thoải mái, còn có hàng loạt tôi tớ hầu hạ, mặc dù không bằng hoàng cung, nhưng nơi này là nơi thích hợp công tử nhất!"

"Càn rỡ!" Lưu Lăng mắng: "Ta nói..., ngay cả ngươi cũng không nghe rồi sao?"

"Công tử, đến tột cùng ngươi chết vì sĩ diện, hay là lo lắng liên lụy Đổng đại nhân?" Tiểu An Tử cau mày nói: "Nếu như chỉ vì lo lắng liên lụy Đổng đại nhân, vậy cũng không quan trọng, các ngươi từ nhỏ chơi cùng một chỗ, tình cảm hết sức thâm hậu, Đổng đại nhân chắc là sẽ không để ý bị ngươi liên lụy."

Lưu Lăng nghe xong, lập tức thẹn quá hoá giận nói: "Ai cho ngươi nhiều lời như thế hả?"

tính tình hắn chính là đáng chết như vậy, Đổng Khanh cắn răng một cái nói: "Công tử, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại Thái hậu sao? Ngươi đi lần này, có thể nhìn thấy Thái hậu một mặt nữa, lại càng sẽ không bao giờ, ngươi cũng đã biết, bởi vì Thái hậu nhớ nhung ngươi, lo lắng ngươi, ngã bệnh?"

"Mẫu hậu bị bệnh sao?" Chợt nghe Thái hậu vậy mà ngã bệnh, đáy mắt Lưu Lăng nhanh chóng nổi lên một tia sầu lo, hốc mắt nhất thời đỏ lên.

"Nếu như ngươi suy nghĩ cho Thái hậu, thì phải sống nữa, phải sống cho thật tốt, phải chữa khỏi cặp mắt, cũng không cần lo lắng cho ta......" Nói tới chỗ này, nàng liền không hề nói tiếp nữa. Thotho_

một đôi tròng mắt đen như đầm nước của Lưu Lăng thật sâu ngưng mắt nhìn nàng, hồi lâu, cuối cùng sâu kín thở dài một hơi nói: "Ngươi đừng lại theo đối nghịch Lưu Hâm nữa, ta vô năng, không cách nào bảo vệ ngươi, mà ta tuyệt đối không cách nào trơ mắt nhìn ngươi vì ta, mạo hiểm cực lớn nhé! Ta không muốn trở thành gánh nặng cho ngươi, nhìn ngươi bôn ba khắp nơi, ngươi cũng đã biết, trong lòng của ta có bao nhiêu khó chịu sao?"

Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn, nghiêm nghị nói: "Ta không chỉ vì ngươi, ta là vì phụ thân của ta, vì ân tình tiên đế đối với Đổng gia ta, còn có Sùng Văn........, nếu như ngươi thật lòng muốn giúp ta, liền cần thiết chữa khỏi cặp mắt, sau đó cùng ta đối phó Lưu Hâm và Lâm Dương nhi!"

"Dương nhi?"

Dương nhi nhu nhược hào phóng, dịu dàng uyển chuyển sao?
Bình Luận (0)
Comment