Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 249

Editor: Thơ Thơ

Nói tới chỗ này, hắn cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng nói: "Trong lòng của ngươi đang suy nghĩ gì, ta há có thể không hiểu sao? Chẳng lẽ Lưu Ký ta không có tự mình biết lượng sức chút xíu nào sao? Ta không đủ giảo hoạt, không đủ biến hóa, tính cách hào sảng thản nhiên...... Tuyệt đối không phải nhân tài làm Đế Vương. Ngay cả âm mưu tâm kế ta cũng không bằng lưu Hâm, nhiều lần mắc mưu hắn, còn từng bị Đậu Nguyên Nguyên coi là đá kê chân, bị nàng dẫn dụ, ngay cả tình yêu giả dối ta cũng không nhìn ra. Hai người kia vẫn không tính là lợi hại, lũ triều thần gian trá giảo hoạt dường nào, ngươi lừa ta gạt, tranh đấu gay gắt không ngừng......, chính lúc ta mệt mỏi ứng phó, cuối cùng cũng quả quyết vứt bỏ!"

Đổng Khanh nghe xong, nhỏ giọng nói: "thật ra Điện hạ là người thông minh tâm sáng như gương."

Hắn có thể hết sức nhìn thấu đáo tất cả, nhưng bởi vì Chí Tình Chí Nghĩa, tính tình chế ngự, thường thường bị che mắt.

Lưu Ký xúc động thở dài một hơi nói: "Lưu Lăng, hắn đúng là thích hợp ngồi lên tấm long ỷ kia hơn so với Lưu Ký ta! Từ trước đến giờ ta cùng với hắn cũng không chân chính hiềm khích, hoàng vị của hắn là đường hoàng làm con nuôi bởi phụ nhân này, thật ra thì hắn cũng không động thủ hoặc là âm mưu thiết kế cướp đi của ta cái gì; mà cả đời tiên đế Lưu Khang dốc sức vì dân giàu nước mạnh, cũng kỳ vọng Nhi tử của mình có thể còn hơn hắn nhiều, lấy dân chúng làm trọng, làm minh quân. Một nam nhân như vậy, không giống như là tiểu nhân hèn hạ âm mưu đoạt vị, ám hại ca ca của mình, có lẽ...... Phụ hoàng ta là bệnh tình đột nhiên tăng lên thật, cho nên băng hà, số trời đã định, không oán được bất luận kẻ nào."

"Điện hạ quả nhiên thâm minh đại nghĩa." Thotho_

Đổng Khanh cúi đầu trầm ngâm chốc lát, nàng ngước mắt nhìn, chậm rãi mở miệng nói: "Thật ra thì, Ta cũng không phải nghĩ như ngươi như vậy, sẽ ở trước sắc phong thỉnh cầu Thái hậu để cho ta vào cung. Ta nghĩ lại, trong lòng sớm đã có những chủ ý khác rồi, ngày đó. Ngươi đừng xuất binh, ngàn vạn lần đừng tới cướp người, làm như vậy không phải là uổng công vô ích. Lời nói vừa mới ở trong phòng, tất cả là an ủi công tử, để cho hắn yên tâm tiến về phía hoàng từ đi!"

Nghe vậy, ánh mắt của Lưu Ký khẽ biến, hai mắt hắn thâm trầm ngưng mắt nhìn nàng, trầm giọng nói: "Người là đang lo lắng cho ta sao?"

"Biết rõ là bẫy rập, còn tới cướp người sao? Vậy sẽ chém giết thảm thiết cỡ nào?" Đổng Khanh nói: "Ta chỉ không muốn gặp lại chuyện có bất kỳ người nào chết, rõ ràng có thể tránh khỏi. Vì sao không tránh khỏi? Ngươi hãy yên tâm đi. Về phía Lưu Hâm, Ta tự có biện pháp ứng phó, chỉ cầu Điện hạ có thể giúp ta một chuyện."

Lưu Ký nghe vậy, vội vàng hỏi "Ngươi cứ mở miệng. Chỉ cần Bổn vương có thể làm được!"

ở bên trong lòng của Đổng Khanh đã sớm ra chủ ý quyết định, nàng từ từ nói: "Ở sau Tế Tự, xin Điện hạ tìm cách, khiến Chư Vương di giá tới Hoàng Lăng Nam Giao ngoài mười dặm. Đến lúc đó, ta muốn trước mặt mọi người vạch trần quỷ kế của hoàng Thái Phi làm sao khống chế huyết thống tốn đế."

Đến lúc đó, Lưu Hâm đã không cần thiết sắc lập nàng là hoàng hậu rồi.

Lưu Ký nghe nói thế, lập tức nhận lời: "Bổn vương hiểu, chuyện này ta nhất định sẽ làm được!" Thotho_

"Điện hạ, cám ơn ngài."

"Ngươi dừng bước đi!" Hắn nói với Đổng Khanh. Sau đó liền xoay người lại, sải bước đi ra ngoài.

Đổng Khanh đứng nghiêm tại chỗ, ngước mắt nhìn bóng dáng to lớn biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới quay người lại, lên mười bậc, trở lại hành lang dài một lần nữa.

***

"Công tử, ngươi thật muốn đi đến nơi hẹn sao?" Tiểu An Tử vội vã cuống cuồng đi theo phía sau Lưu Lăng, chỉ kém không dùng lực kéo lấy hắn.

Mặc phi thứ nữ nhân vừa nham hiểm vừa xảo trá không biết là đùa bỡn âm mưu quỷ kế gì, lại có thể phái người tới Phủ đại Tư Không, hẹn gặp công tử.

Mà công tử lại có thể cứ như vậy ra cửa sao?

Hai chủ tớ người đi bộ nhốn nha nhốn nháo trên đường cái, Tiểu An Tử lo lắng trong lòng, vì vậy nhiều lần quay đầu lại, liên tiếp xác nhận đi theo phía sau bọn họ một trượng là vài tên thị vệ xưng võ công cao cường, có theo kịp hay không? Thotho_

Đột nhiên, lại nhìn thấy một tên thị vệ trong đó đột nhiên đụng phải gian hàng bánh nướng nhô ra từ đầu hẻm, vậy mà ngã xuống như chó ăn chè...... Chân mày hắn không khỏi nhíu lại thật chặt, trong lòng không nhịn được thầm mắng một tiếng, những thị vệ này được xưng võ công cao cường, thấy sao, liền không đáng tin cậy.

Lưu Lăng liếc thấy dáng dấp Tiểu An Tử dọc theo đường đi lo sợ bất an, không nhịn được cười nói: "Ngươi quá khẩn trương, nếu nàng thật muốn giết ta, thì sẽ không đặc biệt xuất cung, còn hào phóng đơn phương hẹn gặp ta. Ta xem, về sau ngươi chớ gọi là Tiểu An Tử nữa, đổi tên gọi là tiểu lo lắng đi!"

Lòng Tiểu An Tử đầy lo lắng mở miệng nói: "Công tử, nữ nhân vì yêu sinh hận thì mới đáng sợ nhất, ngươi đợi ở Phủ Đại Tư Không, bọn thị vệ vòng quanh, nàng hại không chết được ngươi, cho nên mới cố ý hẹn ngươi gặp mặt ở Thư Hương viện, đưa ngươi tới Phủ Tư Không, sau đó sẽ nhân cơ hội giết tới.......... Đây chính là độc kế của Lâm Dương nhi yêu nữ kia!"

Lưu Lăng lộ ra vẻ mặt thản nhiên nói: "Lâm Dương nhi hẹn ta, chuyện này còn cố ý thông báo với Thái Thúc Công, hành động lần này đại biểu nàng cũng không có ý gia hại. Huống chi hai mắt của ta đã phục hồi như cũ, coi như bọn thị vệ không phản ứng kịp, tự ta cũng có võ nghệ đủ để phòng thân."

Tiểu An Tử vẫn lo lắng, nói: "Nhưng, công tử, ta còn không yên lòng đâu, yêu nữ kia quỷ kế đa đoan......"

Nhìn thấy Thư Hương viện đã ở trước mắt, Lưu Lăng không để ý tới Tiểu An Tử nữa, vung tay áo lên, lên mười bậc, ung dung tiến vào nhà này, vào trong quán rượu lịch sự tao nhã. Thotho_

Chưởng quỹ biết là khách quý tới, lập tức ân cần dẫn Lưu Lăng tới phòng bao lớn nhất trong quán rượu. Dọc theo con đường u tối, đi xuyên qua con đường nhỏ, không bao lâu sau, liền tới phòng, phóng tầm mắt nhìn tới, cánh cửa nửa che, mà Lâm Dương nhi đã đợi ở bên trong rồi.

Bên trong phòng vắng lặng, nàng một mình ngồi nghiêm chỉnh, bên cạnh không một người hầu bàn, trên bàn đã sớm chuẩn bị tốt rượu ngon món ngon.

"rốt cuộc ngươi đã tới!" Lâm Dương nhi nhìn thấy Lưu Lăng tới, trên mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười quỷ quyệt, cười dịu dàng nói: "Ta còn tưởng rằng sẽ không tới đây?"

Dĩ nhiên, nàng chỉ là tùy ý mở miệng nói một chút. Nàng biết, Lưu Lăng hắn nhất định sẽ tới.

"Hôm nay hẹn ta tới đây, chuyện quan trọng ra sao?" Lưu Lăng ung dung ngồi xuống, giọng nói hiển nhiên lạnh nhạt.

"đã lâu không thấy mặt công tử, trong lòng Dương nhi thực nhớ nhung, cố hẹn hắn......, thật ra thì Dương nhi không phải là muốn thấy mặt công tử." Lâm Dương nhi cầm bình rượu, tự mình rót một ly rượu cho Lưu Lăng, sau đó đẩy ly rượu nhỏ tới trước mặt Lưu Lăng cười nói: "Hôm nay đặc biệt mời công tử tới đây, uống rượu ngon."

Tiểu An Tử thấy thế, chưa kịp đáp lời Lưu Lăng, liền lập tức xông lên phía trước, khẽ cong người với Lưu Lăng, nói: "Công tử, theo quy củ, trước tiên cần phải để nô tài thử qua ly rượu này, ngài mới có thể uống...!!!" Thotho_

Dứt lời, bản thân lấy ra ngân châm, sau đó nhanh chóng cầm ngân châm thăm dò vào trong rượu.

Lâm Dương nhi ngước mắt, liếc Tiểu An Tử một cái, cười lạnh nói: "Xem ra, đối với An công công mà nói, Dương nhi vĩnh viễn là một nữ nhân rắn rết nhé!?"

Tiểu An Tử lập tức trả lời: "Có phải người đàn bà xấu hay không, tự lòng ngươi biết rõ."

"Bổn cung thật vất vả mới xuất cung một chuyến, cũng không phải là đặc biệt tới tranh cãi với ngươi." Lâm Dương nhi lạnh lùng nói.

Tiểu An Tử lập tức nói: "Nếu không muốn tranh cãi, như vậy, ngươi cũng đừng đáp lời!"

Lưu Lăng nghe xong, lại giơ tay lên, phân phó nói với Tiểu An Tử: "Nơi này không sao, ngươi đi ra ngoài đi!"

Tiểu An Tử thấy công tử lại có thể đuổi hắn đi ra ngoài, vì vậy vội vội vàng vàng nói: "Công tử, cái này không thể được đâu, Tiểu An Tử có thể nào rời đi sao? Tiểu An Tử phải bảo hộ an toàn cho ngài!" Thotho_

"Càn rỡ!"

Lưu Lăng lập tức buồn bực nói: "Trừ cãi vả, ngươi còn có thể bảo vệ an toàn gì? Bản công tử nói, ngay cả ngươi cũng không nghe nữa sao?"

Thấy chủ tử giận, lúc này Tiểu An Tử mới không cam tâm, khẽ cong người không muốn, lui xuống.

Chốc lát, trong phòng rất lớn, chỉ còn lại hai người Lưu Lăng và Lâm Dương nhi cùng một chỗ.

Hai mắt Lưu Lăng sâu thẳm, nhìn chằm chằm Lâm Dương, cũng lạnh lùng mở miệng nói: "Nói đi, hôm nay Mặc phi đặc biệt hẹn Lưu Lăng ta tới đây, là vì sao?"

Mặc phi?

Đáy mắt Lâm Dương nhi khó nén thất ý, cũng trầm mặc không nói, thay mình rót ly rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó rót nữa, kéo dài uống liền 3 chén, lúc này mới để ly rượu xuống, ngước mắt nhìn lên nam nhân tuấn mỹ vô trù trước mắt, nàng chậm rãi mở miệng nói: "Công tử có biết, bởi vì ngươi, Dương nhi ngậm bao nhiêu cay đắng, chịu bao nhiêu tội sao?" Nói xong, đã nghẹn ngào.

Lưu Lăng thấy nàng đau lòng, nhưng chỉ lạnh lùng nói: "Có thật là bởi vì Lưu Lăng ta sao?"

"Công tử, ngài có từng đi qua gian phòng nhỏ bạo thất chưa?" Nhớ lại chính mình chịu khổ sở, rốt cuộc Lâm Dương nhi lã chã rơi lệ nói: "Ngài vừa mới ra đời, liền được sắc phong làm thái tử, thái tử một nước, thân phận tôn quý bực nào, coi như từ nhỏ đã sống cuộc sống ở trong hoàng cung, nơi đó vừa ti tiện dơ bẩn vừa đáng sợ, sao ngươi bước chân qua đây? Thotho_ Có lẽ, căn bản ngươi không biết ở trong hoàng cung nguy nga tráng lệ, Điêu Lan Ngọc Thế, có nơi này chứ?" 

Thái độ của Lưu Lăng, cũng không vì nước mắt của nàng mà mềm xuống, hắn duy trì thái độ lạnh nhạt, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Ta nói rồi, nếu như ngươi chịu dừng tay kịp thời, ta cố niệm tình cũ, liền không để cho ngươi khó chịu, để ngươi toàn thân mà lui, nhưng ngươi lại khư khư cố chấp, không nghe ta khuyến cáo. Lâm Dương nhi, ngươi cũng không phải bởi vì Lưu Lăng ta mà chịu khổ, mà là đang vì tội của mình, nên bị trừng phạt!"

"Trừng phạt sao?" Lâm Dương nhi nghe xong, cũng chợt cười ra tiếng.

Nàng vừa khóc, vừa cười, một lát ngửa mặt lên trời cười to, một lát lại là thương xót hối tiếc......, giống như điên khùng.

Lưu Lăng thấy thế, không khỏi tiếc thương liếc nàng một cái, sau đó thở thật dài một cái nói: "Ngươi điên rồi. Trong lòng ngươi muốn quá nhiều, mưu cầu nhiều năm, sở cầu vì sao? Thật ra thì ngươi là bị dục vọng của mình không ngừng vây khốn, cho nên ngươi vĩnh viễn cũng không được thỏa mãn, một khi không đạt được mục đích, liền thống hận tất cả."

"Không! Ta không điên."

Bỗng dưng, Lâm Dương nhi lại đột nhiên thu lại tâm tư, ngưng Thần: "Ta chỉ không cam tâm, đang phát tiết cảm xúc thôi. Quay đầu lại, đột nhiên ta cảm thấy cuộc sống Lâm Dương nhi ta, vừa thật đáng buồn, vừa buồn cười. Đáng buồn là mệnh ta Phú Quý, vốn là thân phận tôn quý, lại luân lạc đến đây;
Bình Luận (0)
Comment