Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 287

Editor: Thơ Thơ

Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy băn khoăn lo lắng.

Nghĩ tới đây, Hồng Ngọc vội vàng thúc giục: "Tiểu thư, ngươi chính là nhanh lên một chút đứng dậy đi tìm gia chứ? Ngàn vạn đừng khiến người khác nhanh chân đến trước nữa! Một khi gia bị nàng ấy cướp đi, như vậy sau này ngươi nên làm sao đây?"

Nếu muốn ở trong vương phủ lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, thái độ và ân sủng của Ninh Vương, rất quan trọng.

Đổng Uyển liếc nàng một cái nói: "nếu hắn cần ta, tự nhiên sẽ trở lại!"

Lời vừa mới dứt, liền nhìn thấy Ninh Vương chạy bộ vào tẩm điện.

Hồng Ngọc thấy hắn lại có thể trở lại, lòng tràn đầy vui mừng, lập tức đem chén nhỏ tổ yến lần nữa bưng lên, nghênh đón, trình lên nói: "Gia, uống hớp tổ yến thôi."

Lưu Ký bưng tổ yến lên, giơ tay lên nói: "Lui ra đi."

Hồng Ngọc xoay người lại liếc chủ tử một cái, nháy mắt với nàng một phen, sau đó vén áo thi lễ, liền lui xuống. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Trong tẩm điện vắng lặng, chỉ còn lại hai người Lưu Ký và Đổng Uyển.

Hắn đi tới bên cạnh nàng, thuận tay đặt tổ yến ở trên bàn, cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, giờ phút này, khuôn mặt hắn anh tuấn, cũng phức tạp khó dò.

"Hỏi đi?" Đổng Uyển ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

Nàng một đôi mắt sáng, con ngươi trong suốt, thản nhiên không thẹn.

"Bổn vương chỉ muốn biết, ban đêm ngươi ở đây một thân đồ trắng đi miếu nhỏ làm cái gì? Là lý do gì, ngươi phải như thế khiến người nghi ngờ?"

Đổng Uyển cứ nói: "Hôm nay là minh đản của Sùng Văn, ta là đi tế tự hắn."

Thì ra là minh đản của Vệ Sùng Văn.

Cuộc đời Lưu Ký vốn trọng tình, nghe nàng đặc biệt đi miếu nhỏ cúng Vệ Sùng Văn, lại cảm thấy chuyện đương nhiên. Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Ngươi đặc biệt vì Vệ Sùng Văn tế tự, thật cũng không có gì. Vốn là nên như thế, dễ hiểu." Lưu Ký trầm ngâm chốc lát, cuối cùng cũng từ từ mở miệng nói: "Chỉ là chuyện này, ngàn vạn đừng để thân mẫu biết."

Chuyện này liên quan đến mặt mũi Ninh Vương. Nàng dĩ nhiên không thể để cho người trong vương phủ biết, nàng đi miếu nhỏ là vì tế tự Vệ Sùng Văn, dù sao nàng vừa mới vào cửa, chuyện này dễ dàng trêu chọc chỉ trích.

Ninh Vương trời sanh tính trọng tình hào phóng. Hắn có thể hiểu tâm ý nàng phúng điếu Vệ Sùng Văn, người khác cũng không cách nào thông cảm.

Vì vậy Thái phu nhân ép hỏi thì nàng không hề tính toán nói ra.

"Nhưng mà, Tào Mộng Bình bị chuyện kinh sợ, tuyệt đối chẳng quan hệ tới ta. Coi như không phải cố ý, trên thời gian cũng không đúng, lúc nàng bị kinh sợ, xác thực ta vẫn còn ở trong miếu nhỏ. Ta đã an bài thỏa đáng, ít ngày nữa liền có thể tìm ra đến tột cùng là người nào cố ý hóa trang thành nữ quỷ làm nàng kinh sợ."

Lưu Ký ngồi xuống ở bên người của nàng. Trầm thấp mở miệng nói: "Ta hiểu rõ không phải ngươi làm! Ngươi tuyệt đối không thể nào ghen tỵ với Tào Mộng Bình. Bởi vì ngay cả Bổn vương cũng không có nắm chặt mình ở trong lòng của ngươi đến tột cùng. . . . . . . . Chiếm được bao nhiêu?"

"Điện hạ là một người rất nặng tình. Thật ra thì ngươi không nên nói như thế ." Đổng Uyển hơi có vẻ thất vọng.

Lưu Ký nghe xong, lập tức đưa tay ra nắm thật chặt tay của nàng, hai mắt ngưng mắt nhìn nàng. Chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi cho rằng là Bổn vương không hiểu biết ngươi sao? Bỏ chuyện cảm tình qua một bên không nói, không phải quyết định bởi tình cảm. Ngươi tuyệt đối cũng không có thể làm như vậy, bởi vì Đổng Uyển ngươi tuyệt đối không phải là người như vậy, sẽ không đi tranh thủ tình cảm, ghen tỵ, thậm chí còn âm mưu hãm hại một nữ nhân có thai." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Đổng Uyển nhỏ giọng nói: "Nếu Điện hạ tâm sáng như gương, hiểu cách làm người của ta, như vậy tại sao ngươi xem ra vẫn cứ lo lắng?"

Nhìn hắn đứng lên tâm sự nặng nề, tâm tình rất là nặng nề.

Bỗng dưng, vậy mà hắn lại đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, ôm chặt nàng, chốc lát, phía trên truyền đến tiếng của hắn trầm thấp nói: "Uyển Nhi, giúp ta sinh hài tử đi, ta nghĩ muốn có con của chúng ta, khẩn cấp muốn một hài tử."

Quả nhiên là có tâm sự.

Thông tuệ như nàng, trong lòng Đổng Uyển nhất thời hiểu rõ ra, nàng ngước mắt nhìn hắn nói: "Ngươi ở đây lo lắng tim của mình? Là bởi vì Đậu Nguyên Nguyên sao? Trong lòng của ngươi vẫn không thể hoàn toàn quên nàng hả? Dư tình chưa dứt hả? Trong lòng một tia quyến luyến để cho ngươi sợ không chịu nổi dẫn dụ, lại đối với nàng. . . . . ."

"Không!"

Lời còn chưa nói hết, Lưu Ký lập tức phủ nhận, hắn trầm giọng nói: "Ta chỉ muốn ngươi vì ta sinh con sớm một chút, dù sao Bổn vương vừa mới mất đi một nữ nhi, cho nên bây giờ rất muốn hài tử." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Túc nhi là huyết mạch của hắn, mà thân mẫu của hắn cũng là Đậu Nguyên Nguyên, một nữ nhân đã từng nặng nề làm thương tổn lòng tự ái nam nhân của hắn.

Hắn đã không cách nào đón thêm nàng, nhưng hắn không thể bỏ mặc Túc nhi. . . . . . .

Sớm một chút khiến Đổng Uyển sinh hạ nhi tử, sắc lập là Thế tử, đoạn tuyệt lòng mơ ước của Đậu Nguyên Nguyên đối với vị trí Thế tử, hắn có thể nuôi dưỡng Túc nhi thật tốt.

***

Sáng sớm Đổng Uyển liền không nhanh không chậm ngồi lên xe ngựa, Cố Tử Khâm đang vội vàng hồi kinh trước khi Hoàng thượng thân chinh, thừa dịp hắn rãnh rỗi, mấy ngày nay nàng muốn lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ may xong chinh y giao cho hắn, sau đó lại nhờ hắn chuyển giao cho hoàng thượng.

Trong vương phủ tai mắt đông đảo, hơn nữa Tào Mộng Bình xảy ra chuyện, giờ phút này đang lúc nhạy cảm, vì để tránh cho đưa tới sóng gió không đáng, đợi sau khi Ninh Vương vào triều cùng các gia thần thảo luận chính sự, nàng lợi dụng danh nghĩa thăm bạn, đi ra cửa bái phỏng Cố Tử Khâm.

Nàng và Hồng Ngọc hai người ngồi ở trong xe, liền phân phó nói với người đánh xe: "Tiến về phía Di Xuân Viện." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Chốc lát, xe ngựa chậm rãi khởi hành rồi, phát ra tiếng"Cạch cạch cạch".

Hồng Ngọc vén rèm xe, nhìn bên ngoài cửa chính sơn son của vương phủ nguy nga đã hơi xa dần, lúc này mới khoan thai cười nói: "Cố công tử cũng thiệt là, sao nghênh đón ở tại Di Xuân Viện, địa phương oanh oanh yến yến hả?"

Đổng Uyển ngưng thần, từ từ mở miệng nói: "Đây là vì giúp ta đưa chinh y cho hoàng thượng, rồi lại phải tránh khỏi duyên cớ làm cho người nổi lên nghi ngờ, theo lý hắn đi tới Thành Cô Tô, lấy giao tình của hắn và ta, thì nên ở trong vương phủ làm khách quý vào ở được tôn sùng mới phải, ta đương nhiên không thể ở trong vương phủ giao phó chinh y cho hắn. Hắn không tới vương phủ, vào ở trong khách quán ngược lại sẽ làm người nghi ngờ, chỗ tốt nhất chính là Di Xuân Viện rồi."

Hoàn khố đầu tiên của Giang Nam vào ở thanh lâu, dĩ nhiên cố để ý, sẽ không làm người sinh nghi.

"Đó, thì ra là còn có tầng băn khoăn này!" cuối cùng Hồng Ngọc cũng ngộ hiểu ra, thấy xe ngựa cách Vương phủ đã một khoảng cách xa, lúc này nàng mới yên tâm hạ màn xe xuống, sau đó mở bọc xiêm y chính mình mang ra khỏi phủ, tính toán cẩn thận kiểm tra lại một phen, chinh y là muốn giao cho hoàng thượng, vạn lần không thể sơ sót bất kỳ chuyện nhỏ nào.

Bỗng dưng, nàng lại đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, vẻ mặt hốt hoảng nói: "Ah, ta nhớ được tiểu thư làm xong chinh y rõ ràng có bốn cái, sao trong bao xiêm y chỉ còn lại ba cái!" Thơ_Thơ_diendanlequydon

Nghe vậy, sắc mặt của Đổng Uyển chợt biến, vội vàng nói: "Nhanh, cẩn thận kiểm tra đống lễ vật đưa cho Cố Tử Khâm, có phải chinh y rơi vào bên trong hay không? Ngươi xem cái gì cũng xen lẫn trong cùng một chỗ rồi hả?"

"Không thể nào! Mấy ngày nay ở trong phòng đi theo tiểu thư may chinh y, bởi vì lo lắng bị người ta phát hiện, mỗi lần ta cũng thu dọn nghiêm túc, đặc biệt cẩn thận, tối hôm qua ta còn đặc biệt kiểm tra một lần, cẩn thận đếm qua, bỏ toàn bộ bốn chinh y vào trong bao xiêm y này, cho đến sáng nay ta vẫn không có lấy ra, sao có thể sẽ đột nhiên thiếu một món!""

Lời tuy nói như thế, nàng vẫn đem đống lễ vật bên cạnh lật lên, vẫn không thấy món chinh y thất lạc đó.

"Đừng nữa tìm!" Lúc này, ở bên trong lòng của Đổng Uyển đã có tính toán, nàng trầm mặt nói: "Ngươi tìm nữa cũng tìm không ra."

"Nhưng. . . . . . Thật vất vả mới may xong chinh y, sao đột nhiên biến mất không thấy?" Hồng Ngọc vừa nóng vừa giận. Bình thường nàng cũng không phải là người hồ đồ, sao đột nhiên vứt bỏ một món trong đó?

"Thật đáng chết! Sao ta đột nhiên hồ đồ lên, món chinh y đó đến tột cùng là vứt ở nơi nào đây?" Hồng Ngọc tự trách không dứt, tức giận phải dậm chân.

"Chuyện này không phải là lỗi của ngươi." đáy mắt Đổng Uyển  nhanh chóng thoáng qua mất mát, nhỏ giọng nói: "chuyện chúng ta âm thầm may chinh y cho hoàng thượng, ở trong vương phủ khó lòng phòng bị, vẫn bị người ta phát hiện."

Món chinh y đó biến mất không phải mất đi, mà là bị người có lòng ăn trộm mất đi nha. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Dụng ý, không phải là muốn phá hư tình cảm Ninh Vương đối với nàng.

Món chinh y thất lạc đó rất nhanh sẽ tới trên tay Ninh Vương rồi, có lẽ cũng đã sớm đưa đến trước mặt Ninh Vương rồi.

Hồng Ngọc nghe chinh y hẳn là bị người trộm đi, cảm thấy kinh ngạc không thôi, tiếng của nàng hơi run rẩy, "Chúng ta âm thầm may chinh y cho hoàng thượng, chuyện này hết sức bí ẩn, mỗi ngày đều là tiểu thư lặng lẽ làm ở trong phòng của ta, sao bị người ta phát hiện ra rồi?"

Đổng Uyển ngước mắt hỏi "Mỗi ngày, có phải đồ vật của ngươi đều có người động tới hay không?"

Hồng Ngọc gãi đầu một cái nói: "Ta theo Văn Tâm nha đầu kia cùng ở trong một gian phòng, hai người xài chung một phòng, đồ không phải nàng sử dụng, chính là ta sử dụng, đồ vật trong phòng hai người thường thay phiên dùng, ta thật sự sẽ không nhìn ra những thứ đó sẽ bị những người khác chạm qua."

"Món chinh y đó tuyệt đối không phải là vô cớ thất lạc, mà là bị người có lòng trộm đi từ trong phòng ngươi, đến tột cùng là ai làm, chuyện này phải hoàn toàn tra được!" Đổng Uyển suy nghĩ một chút liền tức khắc phân phó nói: "Thừa dịp lần này ra cửa, ngươi đi lấy một chút nhân thảo trở lại, đợi sau khi trở lại trong phủ, ngươi lặng lẽ đem cỏ trên đốt dùng dao con cạo xuống, vả lại hôm nay trở về phủ, ta sẽ cố ý mua mấy món đồ trở về, để ở trong phòng ngươi, ngươi đem nhân thảo vẩy vào phía trên những vật phẩm kia. Nhớ lấy, những thứ kia đốt đều có độc, lại nhỏ bé trong suốt, không dễ dàng bị người xét tra được, ngươi cẩn thận đừng để cho Văn Tâm đụng phải." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Hồng Ngọc nghe kế hoạch tiểu thư bắt trộm, lập tức trả lời: "Ta sẽ tuân theo ý tứ của tiểu thư đi làm, đầu tiên như thế, rất mau liền có thể bắt được nội tặc ăn trộm ghê tởm đó. Hừ! Dám ở trong phòng Hồng Ngọc ta táy máy tay chân, ta nhất định muốn đè ở trên người của người kia, hung hăng đánh nàng một trận, mới có thể tiết hận nhé!"

Tức giận chưa bình ổn, xe ngựa đã từ từ ngừng lại.

Chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng của phu xe nói: "Vương phi, tới Di Xuân Viện rồi."

Thế là hai chủ tớ liền kéo lên váy, cùng nhau xuống xe ngựa.

Ngày giờ còn sớm, Di Xuân Viện chưa bắt đầu mở cửa bán, bất đồng buổi trưa sau oanh oanh yến yến cùng phồn hoa náo nhiệt, chỉ là một mảnh yên tĩnh.

Nhìn thấy khách quý đang chờ cuối cùng cũng tới, gã sai vặt giữ cửa lập tức mở cửa chính ra, đón các nàng vào, vừa cười theo nói: "Là Cố công tử mệnh tiểu nhân ở tại đây chờ đợi, mời hai vị vào bên trong."
Bình Luận (0)
Comment