Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 289

Editor: Thơ Thơ

Hoàng thượng vội vội vàng vàng đi như thế, đường đường là thiên tử đến tột cùng thành bộ dáng gì?

Thái độ của nàng thong dong kiên định, rũ con mắt, nhìn dung nhan hắn tuấn mỹ vô trù trong gương đồng, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cùng quân vương từ biệt, tương lai còn có bao nhiêu cơ hội gặp nhau? Xin hoàng thượng cho phép, để cho ta giúp ngươi búi tốt tóc đi!"

***

Lưu Ký cưỡi tuấn mã, lôi kéo chặt cương ngựa, đá bụng ngựa, vội vã tới Di Xuân Viện, giờ phút này hắn lửa ghen công tâm, trong lòng lửa giận sôi trào, không ngừng giơ lên.

Hoàng thượng tính toán thân chinh Hung Nô, tin tức mới vừa truyền ra, vậy mà nàng cũng không nhàn rỗi, lại có thể lập tức tự tay may chinh y cho hắn, may vá thành thạo, một cây kim một sợi chỉ dốc vào tất cả quan tâm của nàng. Đợi lúc hắn vào triều vội vàng xử lý chính vụ, nàng liền không kịp chờ đợi mang theo chinh y tìm đến Cố Tử Khâm rồi hả?

Quả nhiên là tìm đến Cố Tử Khâm cái tên kia? Còn là thủ thuật che mắt?

Giờ phút này Hoàng thượng ở bên trong thành cô Tô hả? Hắn sắp thân chinh tới Bắc Mạc, nhiều năm đi qua, đặc biệt xuôi Giang Nam tìm đến nàng sao? Hắn đã tới bao lâu? Hai người lén lút gặp mặt bao nhiêu lần?

Trường Giang cuồn cuộn đông thệ thủy, sông lớn cuồn cuộn bao la hùng vĩ, lại vẫn không làm cho hai người bọn họ hoàn toàn ngăn cách?

Hắn ôm đầy lửa ghen, giơ lên roi ngựa, đánh Hãn Huyết Bảo Mã dưới người, vội vàng tìm đến Di Xuân Viện. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Di Xuân Viện chưa bắt đầu mở cửa bán, trước cửa là một mảnh yên tĩnh vắng lặng.

Hắn nhanh chóng nhảy xuống tọa kỵ, chịu đựng kích động muốn đạp cửa mà vào, chỉ là dồn dập đập cửa, chốc lát sau, cửa chính chậm rãi mở ra, tới một gã sai vặt tướng mạo thanh tú, tự mình cười theo đối với hắn nói: "Công tử, ngài đến sớm nhé! Di Xuân Viện phải giờ Thân mới mở cửa buôn bán đấy. Xin ngài trễ hơn trở lại!"

"Cố Tử Khâm ở tại đây sao?" Tiếng của hắn trầm thấp mà cứng rắn, trong đó loáng thoáng mang theo lửa giận.

Trong bụng gã sai vặt bỗng dưng cả kinh, cũng giả vờ như vô sự cười theo nói: "Cố công tử đúng là ngủ lại ở Di Xuân Viện chúng ta, nhưng mà hắn bao xuống cô nương hoa khôi bồi ngủ, tin tưởng ngài cũng biết chúng ta buôn bán cái gì ở Di Xuân Viện, trong phòng khách nhân có cô nương, chúng ta tuyệt đối không thể tự tiện cho người ta quấy nhiễu. Không bằng ngài đợi chờ chốc lát, khiến tiểu nhân đi trước hỏi Cố công tử một câu có gặp khách hay không được chứ?"

Lời vừa mới dứt. Bỗng dưng, trước mắt đột nhiên kiếm quang lóe lên, người còn phản ứng không kịp tới đây nữa, một thanh trường kiếm sắc bén đã chống đỡ ở trên cổ hắn rồi, nhưng thấy một đạo Lãnh Phong bò lên dọc theo kiếm, phát ra bạch quang lạnh lùng, trường sang ở trên cổ man mát lành lạnh, lộ ra dáng dấp rất sắc bén.

Cổ của gã sai vặt bị trường kiếm chống đỡ, cũng lập tức mở miệng tán dương: "Mẹ nó! thanh trường kiếm này của Công tử. Nhất định là một danh kiếm tuyệt thế! Bảo kiếm ra khỏi vỏ, chỉ nghe tiếng kiếm kia nhẹ ông ngân vang dội, chính là mẹ hắn không giống vật thường rồi, chớ có nói là như điện chớp màu trắng lăng liệt Lãnh Phong rồi! Hợp với công tử khí vũ hiên ngang. Anh tuấn tiêu sái. Kiếm này làm ngài khí độ bất phàm, hoàn toàn phối hợp đi ra, hai tướng tô đậm, càng lộ vẻ sáng rỡ, thật đúng là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh nhé!" Thơ_Thơ_diendanlequydon

Lưu Ký nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: "Bớt cùng ta nói năng ngọt xớt rồi! Cố Tử Khâm đến tột cùng ở gian phòng nào? Nếu như ngươi không chịu nói cũng được! Ta đạp cửa một gian đi!"

Gã sai vặt nghe xong. Sắc mặt thay đổi nói: "Đừng! Đừng! Khách nhân ngủ lại ở trong phòng đều có cô nương rồi, ngài đạp cửa một gian, sau này tiểu Điếm cũng không cần mở cửa làm ăn!"

"Như vậy mau nói cho ta biết đến tột cùng Cố Tử Khâm ở nơi nào?" Lưu Ký cơ hồ là gào thét.

Xem ra, người này là tình thế bắt buộc, gã sai vặt không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mở miệng. Bán đứng Cố công tử đó xuất thủ hào phóng làm hắn tán thưởng không dứt, ngập ngừng nói: "Cố công tử ở phòng trong phía sau vườn hoa lớn nhất. Tiểu nhân mang ngài qua là được."

"Không cần!" Lưu Ký lạnh lùng nói.

Hắn xoay người lại liền bước nhanh đi về vườn hoa phía sau đại sảnh, rất nhanh liền tới phòng gã sai vặt nói.

Vẻ mặt của hắn âm trầm vô cùng, thân thể cao lớn tráng kiện, thẳng tắp đứng ở cửa, đôi con mắt nhìn chằm chằm cửa, trầm thấp mở miệng nói vào bên trong: "Mở cửa!" Thơ_Thơ_diendanlequydon

Chốc lát, cửa phòng "két" một tiếng, chậm rãi mở ra rồi.

Cố Tử Khâm mở cửa, nhìn thấy là hắn, đầu tiên là bộ dáng làm bộ giật mình, ngay sau đó cười theo nói: "Ah, Ninh Vương, sao ngài đột nhiên tới đây? Trước khi đến sao không phái một người tới đây trước, thông báo đấy, làm Cố mỗ đi trước cửa nghênh đón ngài!"

"Cút ngay!" Lưu Ký quát to một tiếng.

Cố Tử Khâm thấy hắn giận dữ, vẻ mặt lại không dám cợt nhã, bị sợ đến lập tức ở bên cạnh cửa co rụt lại. Lưu Ký vượt qua hắn, nhanh chóng tiến vào cửa phòng, ngước mắt xẹt qua, phòng ngoài không có một bóng người, phòng trong cách màn lụa Phù Dung lại chiếu hai bóng người.

Hắn không chậm trễ chút nào, đưa tay vén lên trướng mạn phù dung, thấy Đổng Uyển đang đưa lưng về phía hắn, đứng ở cửa sổ phòng, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Hắn bước nhanh qua, bá đạo xoay qua thân thể của nàng, khiến nàng không thể không đối mặt hắn. Hắn không nói một câu, bỗng dưng lại ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt nàng. . . . . .

Hai tay của hắn ôm lấy thân thể của nàng, nắm thật chặt, sức lực lại cực lớn, lớn đến nổi nàng cơ hồ sắp không thở được rồi.

Đổng Uyển buồn bực nói: "Trường Phong, ngươi làm cho ta không thở được. . . . . ." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Sắc mặt của Ninh Vương rất không bình thường, quả nhiên là biết được chuyện nàng may chinh y cho hoàng thượng. 

Nàng đẩy đẩy, lúc này hắn mới buông lỏng tay, cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng nói: "Về nhà đi, ta tới dẫn nàng trở về." Dứt lời, liền lôi kéo tay của nàng, bước nhanh đi ra bên ngoài.

Chuyện tiểu thư gặp riêng hoàng thượng đã bình an, không nhấc lên bất kỳ xung đột nào, lúc này, cuối cùng Hồng Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, cơ hồ là ngã ngồi ở trên giường nệm, nàng lấy ra khăn lau đi mồ hôi lạnh mới vừa không ngừng tươm ra trên trán.

Cố Tử Khâm từ phòng ngoài đi tới, kề bên cạnh nàng, nháy mắt với nàng, cười nói: "Nhìn ngươi xem, hù dọa thành cái bộ dáng này, ngươi cho rằng Ninh Vương tới Di Xuân Viện làm cái gì? Hắn chỉ là tới mang vương phi của mình trở về."

Hồng Ngọc trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Chính ngươi cũng rất hồi hộp sao? Thân thể vẫn còn phát run đấy. Hoàn hảo hoàng thượng kịp thời rời đi sớm một bước, bằng không. . . . . . Ta thật đúng là không biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì đây?"

"Nhất định là gã sai vặt ở cửa đó cơ trí, ở thời khắc quan trọng nhất, trì hoãn một chút thời gian, quản chi chỉ một khắc đồng hồ trì hoãn, cũng rất quan trọng." Nói tới chỗ này, Cố Tử Khâm ngẹo đầu nói: "Chỉ là, đến tột cùng không biết Đổng Khanh xảy ra chuyện gì, cũng lúc nào rồi, lại còn kiên trì phải giúp hoàng thượng chải búi tóc?" Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Hoàng thượng là thiên tử, có thể nào tóc tai bù xù rời đi đây? Tiểu thư là vì tôn nghiêm của hoàng thượng thôi." Hồng Ngọc vỗ đầu một cái nói: "Suýt nữa không còn kịp nữa, có chuyện lớn xảy ra, nếu để Ninh Vương chính mắt thấy được hoàng thượng ở đây, nhất định sẽ bất chấp tất cả đánh nhau với hắn. Chỉ là. . . . . . Sao Ninh Vương đột nhiên đi tới Di Xuân Viện? Hôm nay thất lạc một bộ chinh y, chắc là có liên quan với chuyện này chứ?"

Cố Tử Khâm nghe lại có chuyện này, thất kinh, vỗ tay lên quạt giấy, cau mày nói: "Nói như thế, là có người cố ý muốn hãm hại Đổng Khanh!"

"chuyện Chinh y nhất định sẽ làm cho ở bên trong lòng của Ninh Vương đối với tiểu thư sinh ra nghi ngờ, nhưng vừa vặn sao tiểu thư không chủ động mở miệng giải thích đây?"

"Chuyện này nên giải thích sao đây? Đổng Khanh không thể nào giải thích mà? Nàng vì hoàng thượng may chinh y là sự thật, cái này còn có thể giải thích cái gì? Chỗ may mắn duy nhất, là hai người không đụng mặt. Hoàng thượng đột nhiên lặng lẽ đi tới Giang Nam, chuyện này ngay cả ta đều cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn rồi, Ninh Vương không thể nào biết hoàng thượng đích thân đến, vạn hạnh chưa đụng hắn."

"Trong vương phủ có người cố ý muốn hại tiểu thư nhà ta, ta phải bắt được đến tột cùng là kẻ đáng chết nào trộm chinh y của tiểu thư!" Hồng Ngọc vừa bực vừa hận, lôi kéo Cố Tử Khâm nói: "Mặc dù không thành tài, dù sao ngươi chính là kẻ học y, biết người trúng nhân thảo dáng vẻ gì chứ? Mau cùng với ta đi ra ngoài tìm một chút!"

Cố Tử Khâm liền xuy mấy tiếng nói: "Ah, không thành tài hả? Ngươi nói đây là chuyện hoang đường gì vậy? Thật không có ánh mắt! Danh tiếng lão tử vang dội Giang Nam đầu tiên là hoàn khố, là ta hoàn khố trong vòng người xảo quyệt đấy." Thơ_Thơ_diendanlequydon

***

Lưu Ký mang theo Đổng Uyển thúc ngựa, về thẳng đến vương phủ, vừa mới bước vào cửa, tổng quản lập tức tiến lên đón, khẽ cong người nói: "Gia, ngươi trở lại rồi! Tào phu nhân mới vừa tỉnh lại, Thái phu nhân đang ở phòng của nàng, hỏi thăm chuyện ngày đó nàng bị nữ quỷ kinh sợ đấy."

Nghe vậy, Lưu Ký và Đổng Uyển lập tức tiến về phía phòng Tào Mộng Bình.

Trong nhà, tràn ngập mùi thảo dược nồng nặc, Tào Mộng Bình nửa nằm ở trên giường liên tiếp lau lệ, Thái phu nhân ngồi ở bên giường nhỏ giọng hỏi, Đậu Nguyên Nguyên cùng với Trần Đại Phu cũng ở trong phòng.

"Gia, ngài trở lại!" Bên ngoài nhìn chằm chằm ấm thuốc, Tuyết Nhạn nhìn thấy hắn và vương phi vào cửa, liền vén áo thi lễ nói với hắn: "Tào phu nhân vừa tỉnh, đang chuẩn bị dùng thuốc đấy."

Lưu Ký sải bước đi vào bên trong, trong nhà mọi người nhìn thấy hắn tới, lập tức đứng dậy hành lễ.

Tào Mộng Bình mới vừa thức tỉnh gặp được hắn, lòng chua xót một hồi chợt ập vào lòng, không nhịn được che mặt khóc thảm lên. Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Chuyện đứa nhỏ, nàng đã biết, cảm xúc Mộng Bình quá mức kích động, đối với điều dưỡng thân thể có trướng ngại. Bốn mươi chín, ngươi trở lại vừa đúng lúc, nhanh đi trấn an Mộng Bình đi!" Thái phu nhân lôi kéo tay của Nhi tử đi tới bên giường Tào Mộng Bình, tha thiết dặn dò.

Lưu Ký ngồi xuống mép giường, đưa tay vỗ nhè nhẹ vai của nàng, mở miệng an ủi: "Thân thể của ngươi còn suy yếu, phải cẩn thận điều dưỡng, chớ suy nghĩ quá nhiều, điều dưỡng thân thể thật tốt quan trọng hơn!"

Tào Mộng Bình rơi lệ nói: "Điện hạ, là Mộng Bình xin lỗi ngài!"

Lưu Ký nhỏ giọng nói: "Ấy là hài tử bạc mệnh, chuyện này không trách ngươi."

Tào Mộng Bình đau lòng được một lúc, thật vất vả cảm xúc mới hòa hoãn xuống, thế là Thái phu nhân liền mở miệng hỏi: "Mộng Bình, một đêm kia đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra rồi hả? Nếu nói chuyện thần linh, cho tới bây giờ vi nương đều không tin, chuyện này tất nhiên là có người cố ý làm ra, ngươi có nhìn rõ là ai làm ngươi kinh sợ không?"

Tào Mộng Bình lặng lẽ liếc dung nhan anh tuấn của Lưu Ký một cái, con ngươi xoay tròn một chút, cắn răng một cái, lòng đầy căm phẫn, liền đưa tay chỉ Đổng Uyển nói: "Là vương phi! Người lúc đó ta nhìn thấy là vương phi, ta đang hái hoa thì nàng lại đột nhiên từ phía sau cây thạch lựu chạy đến, trong khoảng thời gian ngắn ta sợ quá mức, liền hôn mê bất tỉnh."
Bình Luận (0)
Comment