Chương 67
Editor: Qing Yun
Trong phủ thành chủ Xuân thành, một thiếu nữ sắc mặt hơi tái nhợt chần chừ đi qua đi lại trước cửa phòng.
Cô ấy có dáng người nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú, trông chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thế nhưng cô ấy lại là trị liệu giả có cấp bậc cao nhất trong đoàn lính đánh thuê Bạo Tuyết. Chỉ sau một thời gian ngắn kể từ khi gia nhập đoàn, cô ấy đã đi theo đoàn trưởng Giang Tiểu Kiệt, hoàn thành mọi nhiệm vụ được đoàn trưởng giao cho.
Nhưng lần này, trong lòng cô ấy lại có chút thấp thỏm bất an.
Ngay lúc đó, Dư Niệm Niệm người quấn đầy băng vải lén lút rời khỏi phòng bệnh bên cạnh trộm chuồn ra, bị cô ấy bắt tại trận.
“Niệm Niệm, em bị thương nặng như vậy sao còn chạy lung tung?”
“Chị Tiểu Ngư.” Dư Niệm Niệm chớp mắt, lanh lợi nói lái sang chuyện khác: “Còn chị thì sao? Sao không vào trong ạ?”
“Chị, chị hơi sợ.” Tiểu Ngư xoa tay liên tục: “Đoàn trưởng bảo chị phụ trách trị liệu cho… người kia.”
Người cô ấy nhắc đến chính là Diệp Bùi Thiên, người mà Giang Tiểu Kiệt lén đưa về sắp xếp ở lại phủ thành chủ. Đó là một kẻ có danh tiếng đáng sợ, bị gọi là Nhân Ma. Nghe nói người này giết người không chớp mắt, có thể vùi cả căn cứ xuống cát vàng trong chớp mắt. Thành chủ tiền nhiệm còn không phải chị chết thảm vì trêu chọc người này sao?
“Sợ gì chứ? Nếu không có anh ta giúp đỡ thì có khi cả đám mình đã chết sạch rồi. Bây giờ đâu rảnh mà lo xem có đáng sợ hay không.” Dư Niệm Niệm dù nhỏ tuổi nhưng miệng lưỡi sắc bén, trong đoàn không ai tranh luận lại: “Nghe thành chủ, chẳng lẽ nào thành chủ lại sai ạ?”
“Nghe em nói chị thấy cũng có lý” Tiểu Ngư xoa ngực tự trấn an mình: “Nhìn người kia thấy lạnh lùng quá, có đôi khi chị nhìn thấy mắt anh ta mà dựng cả tóc gáy.”
“Chị như vậy là tự do mình, em thấy rất dễ gần mà, còn rất đẹp trai nữa.” Dư Niệm Niệm cười vô tư: “Nếu chị sợ thì em đi cùng chị nhé.”
Hai cô gái trẻ cùng nhau đẩy cửa phòng, trong phòng không có ai, cửa sổ mở rộng, giường được thu dọn gọn gàng, ngay cả chăn cũng được gấp lại.
“Hả, anh ta đi đâu rồi?” Tiểu Ngư đưa tay che miệng: “Vết thương nặng như vậy mà…”
Trên nóc phủ thành chủ, Giang Tiểu Kiệt ngồi xếp bằng trên mái ngói, nhìn về phía xa nơi tòa pháo đài vừa giành lại từ cõi chết.
“Đoàn trưởng, giữ anh ta lại như vậy có ổn không?” Phía sau, A Uy lo lắng lên tiếng: “Dù gì cũng là Nhân Ma, nếu tin tức lộ ra ngoài thì chúng ta sẽ ảnh hưởng không tốt tới chúng ta.”
Giang Tiểu Kiệt không quay đầu, chỉ liếc một cái. “Vậy được, cậu xuống dưới mà ném anh ta ra đường, hoặc một đao kết liễu rồi hủy thi diệt tích luôn.”
“Ơ… chuyện này…” A Uy á khẩu.
Do ảnh hưởng từ đoàn trưởng, mọi thành viên trong đoàn đều trẻ tuổi và bốc đồng, khiến cậu ta, người có tính cách chín chắn hơn phải gánh vác trọng trách lo nghĩ cho cả đội.
Nhưng trên thực tế, trong trận chiến ngày hôm qua, khi đoàn trưởng bị nhốt, Dư Niệm bị thương, chiến sĩ toàn thành chịu thương vong nặng nề, cậu ta đã vô cùng biết ơn sự xuất hiện của Diệp Bùi Thiên.
Giờ mà bảo cậu ta qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa, cậu ta thực sự không làm được.
Lúc này, Dư Niệm Niệm ló đầu từ cầu thang: “Đoàn trưởng, đoàn phó, không thấy người kia đâu nữa! Hình như sáng sớm anh ta đã tự rời đi rồi!”
Nghe vậy, A Uy thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tiểu Kiệt lại đứng dậy, ánh mắt hướng về phía góc đông bắc của pháo đài, nơi có dãy nhà ngang.
Lúc này, Sở Thiên Tầm đẩy cửa phòng, vội vàng đi xuống lầu.
“Thiên Tầm, em vừa mới trở về đã muốn ra ngoài nữa sao?” Cao Yến gọi lại: “Nghỉ ngơi chút đi, để chị ra ngoài tìm Lâm Phi giúp em nhé?”
Hôm qua, trận chiến kéo dài cả ngày khiến ai nấy đều kiệt sức, nhưng Sở Thiên Tầm lại chưa nghỉ ngơi một khắc nào, vẫn luôn tìm kiếm Lâm Phi đã mất tích trên chiến trước.
“Không sao đâu chị Yến, chị trông nhà giúp em là được.” Sở Thiên Tầm vỗ vai Cao Yến rồi chống tay lên lan can nhảy thẳng từ tầng bốn xuống.
Những người ở trong sân trông thấy cô thì đều nhiệt tình chào hỏi. Trận chiến hôm qua đã khiến Sở Thiên Tầm tỏa sáng rực rỡ, người trong dãy nhà ai nấy đều nhìn bằng ánh mắt kính nể.
Sở Thiên Tầm vội vã bước đi, vừa ra khỏi sân được mười bước thì đột nhiên dừng bước xoay người lại.
Một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên bậc thang phủ tuyết, người kia vẫn đeo chiếc mặt nạ bạc, khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt, tóc tai rối bời, nhưng đôi mắt cong cong, mỉm cười nhìn cô.
Sở Thiên Tầm bước nhanh đến, nâng mặt anh lên quan sát. Vừa mừng vừa lo, suýt nữa không nói thành lời.
“Thiên Tầm, đỡ anh một chút.” Giọng của Diệp Bùi Thiên yếu ớt nhưng vẫn có ý cười. “Anh không đứng dậy nổi.”
Sở Thiên Tầm ngồi xổm xuống trước mặt anh: “Lên đi, em cõng anh về.”
Một cơ thể mang hơi ấm dựa vào lưng cô.
Với thánh đồ có cấp bậc như Sở Thiên Tầm, việc cõng một người đàn ông trưởng thành chỉ là chuyện nhỏ.
Đây không phải lần đầu tiên cô cõng Diệp Bùi Thiên, khi mới quen nhau, Diệp Bùi Thiên mang cho cô cảm giác chẳng khác nào tuyết trên bậc thang này, chỗ nào cũng toát lên vẻ băng giá.
Ánh mắt anh nhìn người khác rất lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng, ngay cả đôi tay và cơ thể cũng luôn lạnh lẽo.
Nhưng bây giờ đã ấm áp lại mềm mại, ánh mắt lúc nào cũng mang theo ý cười, hành động luôn toát lên vẻ dịu dàng, ngay cả cơ thể cũng trở nên ấm áp dễ chịu.
Sở Thiên Tầm cõng anh đi, trái tim căng thẳng suốt một đêm cuối cùng cũng có thể yên tâm, dọc đường đi có không ít người trông thấy.
“Chị Thiên Tầm, có cần giúp không?”
“Sao thế? Lâm Phi cũng bị thương à?”
“Tìm được Lâm Phi rồi! Đã bảo đừng lo, một lát là về ngay mà.”
“Anh Lâm bị thương có nặng không? Có cần tôi đi tìm người chữa trị không?”
Hàng xóm nhiệt tình quan tâm làm trong lòng Sở Thiên Tầm tràn đầy vui sướng. Cô vội vã chạy về phòng, cẩn thận đặt Diệp Bùi Thiên lên giường.
Cúi xuống kiểm tra vết thương của anh, cô không nhịn được mà liên tục cúi đầu hôn anh. Đêm qua lo lắng bao nhiêu, giờ phút này lại vui mừng bấy nhiêu.
Đến khi cô định đứng dậy rời đi thì Diệp Bùi Thiên lại giữ lấy góc áo cô.
“Thiên Tầm, ở lại với anh một lát.” Đôi mắt anh vương chút hơi nước, ánh nhìn xuyên qua hàng mi dài. Giọng nói trầm thấp, yếu ớt nhưng vẫn đầy từ tính.
Sở Thiên Tầm không thể từ chối dáng vẻ này của anh, đành bỏ ý định chuẩn bị bữa sáng để nằm xuống bên cạnh anh.
Diệp Bùi Thiên chậm rãi vươn tay kéo cô vào lòng, vùi đầu thật sâu vào cổ cô.
Đây là nơi duy nhất trên thế gian khiến anh cảm thấy an tâm.
“Thiên Tầm, nó làm anh thấy em đã chết. Thật sự quá đáng, anh không thể chịu nổi. May mà em kịp thời xuất hiện…”
Anh nỉ non, dần dần khép đôi mắt trong cơn buồn ngủ và sự an tâm.
Trong mông lung, anh nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiên Tầm mở cửa nói chuyện với ai đó. Cô nói chuyện khe khẽ, ríu rít, xung quanh rõ ràng rất ồn ào, vậy mà anh lại ngủ ngon hơn bao giờ hết.
Ngẫu nhiên trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh loáng thoáng nghe được vài câu đối thoại:
“Nghe nói anh Lâm bị thương, đây là canh thịt nát, tôi hầm hơn một giờ rồi.” Khương Tiểu Quyên đưa bát canh nhỏ cho Sở Thiên Tầm, ngượng ngùng nhưng vẫn nói: “Thiên Tầm, trước kia tôi có chút không hiểu chuyện. Tôi muốn cảm ơn cô và Lâm Phi đã đuổi người kia giúp tôi.”
Rồi lại có một giọng khác cất lên:
“Lâm Phi thế nào rồi? Chị mua ít dược chữa thương cao cấp, em thay cho anh ấy nhé.” Người nói chính là Cao Yến.
Bà điên cũng mang theo hai quả trứng luộc, cố rướn cổ vào qua khe cửa bị Sở Thiên Tầm chặn lại.
“Đây là cho Lâm Phi, cô đừng có ăn mất một mình.” Cô ta dặn dò đầy nghiêm túc.
Trong trận chiến dưới chân tường thành, Lâm Phi đã rút đao cứu cô ta một mạng, khiến cô ta cảm kích tận đáy lòng người được cô ta coi là nam thần này. Người xưa nay keo kiệt như cô ta đều căn cắn môi đi tặng trứng gà để bày tỏ lòng biết ơn.
Diệp Bùi Thiên dưới thân phận Lâm Phi luôn hành động không hề nổi bật trong các trận chiến. Anh chỉ ra tay khi không còn lựa chọn nào khác, nhưng mỗi lần ra tay anh đều cứu được mạng người trong tình thế nguy cấp.
Không ít chiến sĩ từng nhận được sự giúp đỡ của anh, họ đã mang theo chút lòng thành đến an ủi, Sở Thiên Tầm thay anh nhận lấy tất cả.
Khi Diệp Bùi Thiên tỉnh lại, trên bàn đã chất đầy những món quà nhỏ.
Mấy quả trứng gà tròn trịa, vài bình thuốc chữa thương khác nhau, một hai gói đồ ăn vặt, còn có cả canh hầm bổ dưỡng…
So với tài sản kinh người của Diệp Bùi Thiên, những món này chẳng đáng giá là bao. Nhưng anh vẫn xem xét rất cẩn thận, lắng nghe rất nghiêm túc, mở từng gói đồ ăn không mấy tinh xảo ấy để chia sẻ cùng Sở Thiên Tầm.
Đối với Diệp Bùi Thiên, mỗi ngày bây giờ đều giống như một cuộc đời mới bắt đầu lại từ đầu. Mỗi một thứ anh nhận được trong cuộc đời mới này, anh trân trọng từng điều nhỏ nhặt, tận hưởng từng khoảnh khắc hạnh phúc bên người mình yêu.
***
Bên trong thành là niềm vui sống sót sau kiếp nạn, bên ngoài thành vẫn còn khói lửa chiến trường, ở một rừng cây Xuân thành không xa, Phó Hoài Ngọc dẫn đội của mình tiến đến, cố kìm nén cơn giận và thất vọng trong lòng. Trong mắt bọn họ, chỉ có một con ma vật bị chặt đứt một tay, cả người là cành khô đang ngồi dưới cây tùng đầy tuyết.
Khi bọn họ vội vàng đến nơi, Diệp Bùi Thiên đã sớm lợi dụng cát vàng để bỏ trốn. Còn con ma vật vết thương chồng chất, mất hết năng lực chiến đấu trước mắt này chính là kẻ mà ả đã mạo hiểm mời đến.
“Lần này ngài quá lỗ mãng rồi. Không đợi chúng tôi phối hợp mà lại nghĩ rằng chỉ dựa vào sức mình là có thể chiếm lấy Xuân thành sao?” Phó Hoài Ngọc cố kìm nén cơn giận: “Thực ra chỉ cần ngài chịu hợp tác với chúng tôi thì việc có được máu thịt của Nhân Ma chính là chuyện dễ như trở bàn tay, làm sao có thể xảy ra chuyện thế này?”
Lúc này, Hựu Dư trông vô cùng thê thảm, khắp người đầy thương tích, áo quần rách nát, Phó Hoài Ngọc nói chuyện càng thêm lớn lối, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem có nên nhân cơ hội này giết chết con ma vật cấp mười này để nhận được phần thưởng hậu hĩnh hay không.
Những cành cây khô quắt bỗng nhiên vươn dài ra từ cây cối, lao thẳng về phía ả.
Phó Hoài Ngọc trợn to mắt, một con triệu hoán thú của ả đã kịp thời nhảy ra từ dưới nền đất, chắn trước mặt và thay ả chịu vận mệnh bị bóp nát.
Khi ả hoảng loạn lùi lại, trong màn đêm, con ma vật kia mỉm cười, vô số sợi dây leo trườn bò khắp mặt đất, nhanh chóng tóm lấy hai thánh đồ không kịp chạy trốn, trói chặt họ lại rồi treo lơ lửng giữa không trung.
Trong tiếng thét gào thảm thiết, đôi mắt ma vật vẫn giữ nguyên ý cười, nhưng hàm dưới của hắn lại dần rạn nứt, mở rộng ra một góc 90 độ kỳ dị, sau đó nuốt chửng hai thánh đồ bị nó bắt vào cái miệng tối om.
Sau đó, hắn ngậm cái miệng quái dị kia, dần dần trở lại hình người. Trong ống tay áo bị cắt đứt, một cánh tay trắng bệch mới mọc lên, thậm chí hắn còn dùng cái tay mới mọc ấy lấy ra một chiếc khăn tay trong túi áo, tao nhã lau sạch vết máu trên khóe miệng.
“Hừ, lũ nhân loại nhàm chán bẩn thỉu.” Hắn hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn đám thành viên Thần Ái đang hoảng sợ, sau đó chậm rãi xoay người rời đi.
Phó Hoài Ngọc siết chặt tay, bẻ gãy một cành cây bên cạnh. Cơn giận và không cam lòng khiến ả nghiến chặt răng, từng mảnh vụn gỗ rơi lả tả xuống đất.
“Hoài Ngọc, bỏ đi, tính cách ma vật vốn như vậy, chẳng thể đoán trước được. Tốt nhất chúng ta đừng dại dột mà trêu chọc nó.” Các thành viên trong nhóm khuyên nhủ, không ai muốn chết oan uổng dưới tay một con ma vật cấp mười.
Cằm Phó Hoài Ngọc run rẩy, hàm răng nghiến chặt. Ả cố giữ cho vẻ mặt của mình không trở nên quá mức vặn vẹo.
“Tìm… tìm một căn nhà. Tôi cần sám hối trước thần linh vì những sai lầm của mình.”
Giữa khu tàn tích hoang vu, một căn nhà đổ nát vang lên tiếng roi xé gió vun vút.
Các thành viên Thần Ái đều tránh thật xa, sợ rằng nếu vô ý chọc giận vị đội trưởng mà cảm xúc đang rơi xuống đá này thì chính mình sẽ gặp tai họa.
Bên trong căn phòng trống không người, vị thần quan ngày thường xinh đẹp không ai bì nổi đang quỳ rạp xuống đất, tự quất roi lên lưng mình. Cơ thể ả run rẩy, ánh mắt nhìn xuống mặt đất. Những giọt mồ hôi lớn tí tách rơi xuống từ gương mặt méo mó vì đau đớn. Ả không ngừng lẩm bẩm:
“Con sai rồi… bố, hãy tha thứ cho con… tất cả là lỗi của con…”
Mỗi khi cảm xúc mất kiểm soát, chỉ có những ký ức thống khổ khắc sâu từ thời thơ ấu trong đầu mới có thể khiến ả tỉnh táo lại. Đối với Phó Hoài Ngọc, thế giới này là điên loạn, chỉ có điên loạn mới giúp ả giữ vững lý trí để tiếp tục sống sót.
“Oa, hóa ra trong lòng quý cô Hoài Ngọc kiêu ngạo xinh đẹp này cũng tự biết bản thân tội lỗi thế nào sao?”
Không biết từ khi nào, một chàng trai anh tuấn đi đến ngồi trên cửa sổ. Anh ta có mái tóc bạch kim ngắn, tùy ý ngồi khoanh chân trên bậu cửa, nụ cười nhẹ thoáng trên môi, gương mặt tựa như tinh linh rạng rỡ dưới ánh trăng.
Phó Hoài Ngọc lập tức bật dậy, vội vã kéo chặt cổ áo, ánh mắt sắc bén đầy cảnh giác.
“Anh là ai? Muốn chết à, anh vào bằng cách nào?”
“Tôi vào bằng cách nào sao?” A Hiểu đan mười ngón tay vào nhau, tựa cằm lên, ánh mắt đầy hứng thú nhìn ả. “Tôi không chỉ vào đây mà còn đến từ lâu rồi, nhẫn nại chờ đợi, xem trọn màn tự ngược buồn nôn của cô đấy.”
“Người đâu, mau tới đây!” Phó Hoài Ngọc kêu to nhưng đáp lại ả chỉ có yên tĩnh. Các đội viên đáng lý nên ở gần đây lại không hề phản ứng lại lời kêu gọi của ả. Các chiến sĩ ả mang đến đều là người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, dù kẻ địch có mạnh cỡ nào thì cũng không thể không có phản kháng mà biến mất không một chút tiếng động như vậy.
Phía sau A Hiểu là thế giới đen nhánh, mặt đất không có lấy một ngọn cỏ dại, hòn đá khô nứt màu đen chồng chất lên nhau, không có tiếng động, phía chân trời hoang vu có đôi mắt đỏ hồng.
Vô số chất lỏng màu đen chảy xuống từ ngón tay trắng nõn của người đàn ông này, những dòng chất lỏng đó uốn lượn bò xuống khỏi cửa sổ như mãng xà, bao vây lấy Phó Hoài Ngọc.