Chương 71
Editor: Qing Yun
Diệp Bùi Thiên chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sở Thiên Tầm giữa đám đông.
Cô đang chạy về phía anh, mặc một chiếc váy dài màu xám bạc, khoe ra thân hình uyển chuyển, linh hoạt. Váy tung bay theo từng bước chân, trông cô chẳng khác nào một chú nai con xinh đẹp, nhanh nhẹn len lỏi qua dòng người đông đúc, làn váy phía sau nhấc lên nhẹ nhàng như gió xuân, tóc ngắn khẽ bay, gương mặt tươi cười, cứ thế tiến về phía anh.
Nụ cười rạng rỡ như sao trời.
Âm thanh náo nhiệt nơi phố xá dường như tan biến trong khoảnh khắc, đám người ồn ào cũng như mất hết sắc màu.
Trong tầm mắt của Diệp Bùi Thiên chỉ còn lại bóng váy tung bay ấy. Như trăng trên mây, như tiên trong nước, tựa mộng mà lại chân thật. Cô là làn gió trong lành, là vầng trăng sáng, băng qua dải ngân hà tiến vào thế giới tối đen của anh, được anh ôm trọn lấy.
“Xin lỗi anh nhé, bị chị Yến và mấy người khác kéo em đi uống mấy vòng, để anh đợi lâu rồi.” Trên gương mặt Sở Thiên Tầm ửng lên một tầng đỏ nhàn nhạt. Cô kéo tay Diệp Bùi Thiên, mắt ánh lên nụ cười: “Chúc mừng năm mới, Bùi Thiên. Em thật sự rất may mắn vì đã gặp được anh trong năm qua.”
Dù có lớp lụa trắng che mặt, Sở Thiên Tầm vẫn cảm nhận rõ ánh mắt nóng rực kia xuyên qua ma khí mỏng như cánh ve.
Trong lòng cô, xuân hoa đang rộ nở. Chút men rượu giúp cô có thêm can đảm. Cô áp sát người đàn ông mà mình thương nhớ, đẩy anh vào góc tường, mang theo hơi men nhẹ nhàng cúi người hôn anh.
Ánh đèn rực rỡ, tiếng người ồn ào phản chiếu xuống mặt đất ướt át của ban công. Giữa thế giới đầy màu sắc ấy, trong một góc tường lặng lẽ, có một đôi tình nhân ôm nhau say đắm.
Tiếng chuông năm mới vang lên giữa đêm tuyết trắng. Một năm đầy hỗn loạn và chiến tranh cuối cùng cũng trôi qua. Tất cả những đau khổ, vùng vẫy, nước mắt và tiếng cười… đều theo tiếng chuông mà tan biến vào dòng thời gian không thể quay đầu.
Trong bóng đêm này, không biết có bao nhiêu người ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, lắng nghe tiếng chuông xa xưa. Dù đang ở giữa một thời đại đen tối như vậy, năm mới vẫn đến, và vẫn mang theo một chút hy vọng cho tương lai.
Tại vùng băng tuyết phía Bắc, Lệ Thành Chu đứng trên đỉnh tòa tháp nhọn, lắng nghe tiếng chuông năm mới vang lên giữa gió tuyết.
Ánh mắt ông ta nhìn ra chỗ sâu trong băng tuyết, nơi tuyết lớn như lông ngỗng phủ kín bầu trời. Gió cuốn từng đợt tuyết trắng nhưng vẫn không thể che giấu được mấy bóng dáng khổng lồ nơi đó.
Tiếng gầm gừ đau đớn và trầm thấp vang lên, hòa vào tiếng chuông giữa đêm tuyết, chậm rãi lan tỏa.
Một nhân viên Thần Ái đi đến gần: “Thánh phụ, lũ ma thú đã được kiểm soát ngày một tốt hơn. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể đưa chúng ra chiến trường. Rồi sẽ đến ngày chúng ta tiêu diệt tất cả.”
Lệ Thành Chu giơ tay phủi một lớp tuyết mỏng trên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng chà xát: “Tiếc thật, màu trắng thuần khiết như thế… rồi cũng sẽ bị nhuộm đỏ. Nhưng chẳng có gì có thể ngăn cản bước chân chúng ta. Ánh sáng của Thần sẽ chiếu rọi lại trên mặt đất.”
Trong một phế tích đen kịt và rộng lớn.
Chung Ly Hiểu với mái tóc trắng xóa ngẩng đầu nhìn lên, lắng nghe tiếng chuông văng vẳng không biết truyền từ trấn nào quanh đây.
Anh ta chưa bao giờ thích năm mới, vì năm mới đồng nghĩa với một chuỗi hành hạ mới lại bắt đầu.
Dù đã sang năm mới thì cũng có ích gì? Ban đêm vẫn không thể ngủ yên, chỉ có thể lặp đi lặp lại những giấc mộng dữ dội bị xé nát. Muốn chứng minh mình còn sống, anh ta chỉ có thể không ngừng giết chóc để đôi tay đẫm máu, nhưng cuối cùng có lẽ cũng chẳng còn gì lưu lại.
Mỗi một ngày, anh ta đều khát khao được sống tiếp, nhưng đồng thời cũng mong muốn cái chết đến với mình.
Đáng lẽ trên đời này còn một người giống như anh ta, vậy mà người kia lại có được thứ xa xỉ như hạnh phúc. Được quay về giữa dòng người, sống cuộc đời mà anh ta vẫn hằng mơ ước.
Phía sau vang lên tiếng động rất nhỏ, một bé gái khắp người là lông vũ màu đen xuất hiện trong góc tối âm u.
Chung Ly Hiểu quay mặt lại.
“Lại chết thêm một người. Không có thánh huyết hỗ trợ, tỷ lệ thất bại thật sự quá cao.” Tiểu Nghiên nhẹ giọng nói.
“Chết rồi à?” Chung Ly Hiểu khẽ cười: “Chết cũng tốt, có khi chết đi lại là người may mắn.”
“Nhưng những người sống sót… những người bạn ấy… họ căm hận chúng ta.” Tiểu Nghiên cúi đầu. A Hiểu từng nói, làm vậy là để có thêm nhiều bạn. Rồi sẽ giống như ở thôn Tiểu Chu, tách biệt với thế gian, xây dựng một mái nhà cho những ‘quái vật’ như họ. Nhưng tất cả những người đồng đội mới sinh ra đều gào thét trong đau đớn, đều nhìn cô bé bằng ánh mắt oán hận.
“Để bọn họ hận đi, ai mà không hận.” Chung Ly Hiểu thản nhiên, chậm rãi nằm xuống giường bệnh: “Cuối cùng họ sẽ nhận ra mình không còn nơi nào để đi. Họ sẽ buộc phải chấp nhận thân phận của mình, sống chung với những ‘người bạn đồng loại’ như chúng ta.”
Tiểu Nghiên im lặng.
“Tiểu Nghiên, năm mới rồi, em có mơ ước gì không? Nói cho anh nghe xem.”
Một giọng nói già nua, khàn khàn khẽ vang lên trong bóng tối.
“Em ư?” Gương mặt tái nhợt của thiếu nữ ánh lên chút sáng rọi: “Em không mong gì nhiều, chỉ hy vọng có thể mãi ở bên cạnh anh A Hiểu, không phải cô đơn một mình ở đâu đó.”
Trong bóng đêm, lời đáp lại cô bé chỉ là một khoảng lặng thật dài.
Ước nguyện ấy rất đơn giản… nhưng anh ta chưa chắc có thể cho cô bé được.
****
Phía Tây trấn Bạch Mã.
Trong một căn viện nhỏ cũ nát gió lùa tứ phía, lão Quách uống ngụm rượu gạo tự mình ủ, vui vẻ ngả người nằm nghiêng trên ghế, nương ánh lửa từ bếp lò còn chưa tắt, ông ấy nhìn tấm ảnh treo trên tường, đó là một bức ảnh chụp mẹ con hai người đang sống vô ưu vô lo giữa thế giới, mỉm cười nhìn ông ất.
“Mẹ bé, bà và con ở bên đó sống tốt. Tôi ở đây cũng không tệ lắm, tuy hoàn cảnh có chút kém nhưng lòng người vẫn chưa hoàn toàn mất hết. Tôi có mấy người bạn, tay nghề ngày càng khá, sẽ không làm bà phải lo lắng đâu.”
Trong căn phòng ở phía Tây, chú ba Mạnh hơi lúng túng xoa xoa tay. Ngô Lị Lị vén rèm từ bếp đi vào, tay bưng một bát sủi cảo nóng hổi.
“Ăn đi, em chẳng có ai cả, hai ta cứ đón năm mới cùng nhau thế này đi.” Cô ta đưa cho ông ta đôi đũa.
“Hà… phải rồi, hai ta cùng nhau đón năm mới.” Chú ba Mạnh cười tươi, gắp một cái sủi cảo bỏ vào bát của Ngô Lị Lị, do dự hồi lâu rồi gãi đầu: “Lị Lị, từ nay về sau, anh sẽ thay đổi, sẽ không còn dính vào mấy chuyện trai gái nữa… Em…”
“Được thôi, vậy em cũng thay đổi. Nếu anh chịu sửa thì từ giờ em cũng chỉ có mỗi người đàn ông là anh.” Ngô Lị Lị nói dứt khoát.
Ở góc trong cùng căn phòng, hai anh em Tiểu Mục ăn bữa cơm tất niên khá đạm bạc, chỉ có hai ba chiếc màn thầu trắng cùng một đĩa cải bẹ nhỏ. Đó là bữa ăn khá nhất của họ trong năm nay.
Nhưng lòng hai người lại rất vui. Đôi mắt của Tiểu Hoa đã được chữa khỏi, tiền nợ cũng sắp trả xong. Trước Tết, cô bé bất ngờ đột phá đến cấp hai, giờ đã có thể phụ giúp việc chữa trị những vết thương nhỏ ở căn cứ này để kiếm thêm thu nhập.
“Anh, từ giờ em cũng có thể kiếm tiền rồi, anh… cũng đừng quá vất vả nữa.”
Tiểu Mục cầm chiếc màn thầu trong tay, cúi đầu im lặng, rất lâu sau mới khẽ “ừ” một tiếng.
Tại nghĩa trang tuyết phủ ở căn cứ Kỳ Lân, Tân Tự Minh ngồi xếp bằng trước bia mộ của Phong Thành Ngọc, trên mộ đặt một chén rượu. Anh ta cầm một chén khác trong tay, cụng nhẹ với chén kia, rồi nhấp môi.
“Phong, anh đi cũng đã nhiều năm rồi, không ngờ vẫn có một người ngoài nhớ đến ngươi.” Anh ta khẽ cười, đẩy gọng kính trên mũi: “Anh thật là, anh nói chuyện cũ của chúng ta cho cô gái đó khi nào vậy. Anh như vậy, tôi còn biết giấu mặt vào đâu đây?”
Lò rèn ở phố Đen, Xuân thành.
Mấy anh em quây quần bên bếp lẩu trong phòng trong, tiếng chuông giao thừa vang vọng giữa đêm. Từ ngoài cửa hàng, tiếng kim loại leng keng vang lên lẫn trong gió lạnh. Người đàn anh mập vén rèm bước vào, vòng tay ôm lấy cổ Tiểu Truy.
“Hôm nay Tết rồi, đừng vội nữa. Thầy đang nghỉ, vào ăn thêm chút đi, chúng ta hát hò, náo nhiệt cả đêm.”
“Không cần đâu anh. Em ăn no rồi. Em chỉ muốn…”
“Cái thằng nhóc này, đừng ôm nhiều chuyện trong lòng như vậy. Theo anh thấy thì người bạn kia của cậu chưa chắc đã trách cậu. Cậu nói anh ta vẫn còn ở Xuân thành, nếu có trách thì anh ta đã đến tìm để cho cậu một trận từ lâu rồi, với cơ thể nhỏ gầy này của cậu, các anh chưa chắc đã bảo vệ được đâu, ha ha!”
Tiểu Truy đặt búa xuống, cúi đầu thật thấp.
“Đừng như vậy, dù đã từng làm sai thì chúng ta nghiêm túc xin lỗi người ta cũng được mà, chỉ cần người còn sống thì luôn còn cơ hội để bù đắp.”
Anh ta ôm lấy cổ Tiểu Truy, chẳng thèm để ý, kéo nó từ cửa hàng lạnh băng vào trong phòng ấm áp bên bếp lò.
Tiếng chuông dần dần lắng xuống.
Diệp Bùi Thiên và Sở Thiên Tầm cuối cùng cũng luyến tiếc buông nhau ra, kết thúc nụ hôn sâu ngọt ngào.
Sở Thiên Tầm tựa trán lên anh, khẽ cười. Tiếng cười thoát ra từ cổ họng, quyện trong dư vị triền miên đắm đuối chưa tan đi.
Cô nhìn vào đôi mắt anh, thấy rõ hình bóng mình trong đó, không phải là Nhân Ma, cũng chẳng phải đế vương xứ cát vàng. Ánh mắt ấy lộ ra sự chân thành, xen lẫn thưởng thức và yêu mến, hoàn toàn không có thương hại, cũng chẳng chút nào ghét bỏ. Những lời cô nói dịu dàng đến nao lòng, mềm mại đến mức khiến người ta không kìm được rung động từ con tim.
“Bùi Thiên, anh thật sự rất tuyệt. Em rất thích anh. Anh là của em, chỉ riêng em thôi.” Đôi mắt cô ngà ngà men say, ngập tràn tình ý, lời nói cũng dịu dàng ngọt ngào.
Tim Diệp Bùi Thiên đập thình thịch không ngừng dưới ánh mắt ấy, trong lời yêu như vậy, nó dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Anh cảm nhận rõ có ánh mắt từ nơi khác đang hướng về góc này, nhưng anh chẳng còn quan tâm. Thứ duy nhất anh muốn lúc này… là tiến gần đến đôi môi mềm mại, ướt át kia, để chìm đắm trong dư vị say mê mà cô đem lại.
“Anh sẽ trở nên tốt hơn nữa, Thiên Tầm. Rồi sẽ có một ngày, anh sẽ dâng cho em phiên bản tốt nhất của bản thân.”
Chính em đã kéo anh ra khỏi vũng lầy ấy. Đoạn đường sau này, anh nhất định sẽ đi thật vững, đi thật xa, để trở thành người có thể đường hoàng đứng cạnh em dưới ánh mặt trời, một người đàn ông xứng đáng mang đến cho em hạnh phúc.
Sở Thiên Tầm hơi nghiêng người, kéo giãn một chút khoảng cách giữa hai người. Rõ ràng cô đã hiểu nhầm ý anh, hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh như có nước, hiếm khi có chút thẹn thùng như thế. Cô ghé sát tai anh thì thầm:
“Tối nay anh tắm sạch sẽ rồi hiến cho em đi. Để em xem, thế nào gọi là phiên bản tốt hơn.”