Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Chương 83

Chương 83
Editor: Qing Yun

Chung Hồng Phi rút kim tiêm khỏi cánh tay Diệp Bùi Thiên, sau đó dùng cồn i-ốt sát trùng cho anh theo thói quen, rồi lại phát hiện lỗ kim trên tay anh đã biến mất không còn dấu vết.

“Lượng máu như vậy đã đủ chưa?” Diệp Bùi Thiên hỏi.

Chung Hồng Phi thoáng nhìn người đàn ông trước mặt. Sắc mặt anh tái nhợt, môi trắng bệch không có chút máu, nhưng sống lưng vẫn thẳng, ánh mắt bình tĩnh sáng rõ. Anh thậm chí còn vỗ nhẹ tay cô gái trẻ đang canh giữ bên cạnh để an ủi cô.

“Thế là đã là quá nhiều rồi, nếu là người bình thường hay kể cả là thánh đồ mà mất máu như vậy thì cũng đủ chết đến mấy lần.” Chung Hồng Phi cất dụng cụ, “bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi. Tôi là bác sĩ, anh cần phải nghe lời tôi.”

Diệp Bùi Thiên nhìn ra ngoài lều, đám người đổ về vẫn chưa ngừng lại.

Một người cha bế đứa con nhỏ chạy đến lều, vừa tới nơi đã “bụp” một tiếng quỳ rạp xuống. Đứa bé trong lòng anh ta đang hôn mê, trán mọc ra một chiếc sừng nhỏ, đó dấu hiệu của ma hóa.

“Xin cứu con tôi, xin các anh cứu con tôi…” Người đàn ông cao lớn khóc không ra tiếng, nước mắt nước mũi tèm nhem.

“Đứa bé này nửa ma hóa rồi…”

“Dù có cứu sống, e là khuôn mặt sẽ không thể trở lại như cũ.”

“Chi bằng nhường cho người khác đi, dù sao thánh huyết cũng quý giá, mà Diệp… anh Diệp đã hy sinh rất nhiều rồi…”

Người xung quanh xì xào bàn tán, vì nghĩ đến chuyện Diệp Bùi Thiên có thể nghe thấy nên còn có người thuận tiện nịnh nọt. 

“Không, nó là con tôi! Dù có biến thành hình dạng gì, nó vẫn là con trai tôi!” Người cha khẩn thiết giơ con lên cao, quỳ rạp xuống mặt đất đập đầu liên tục. “Xin hãy cứu nó. Muốn tôi làm gì cũng được, tôi sẵn sàng dập đầu lạy Đế vương Cát vàng!”

Một thành viên đội Bạo Tuyết duy trì trật tự bước đến, đưa cho đứa bé một liều thuốc đã pha loãng. Sau khi uống vào, khuôn mặt đen nhánh của đứa trẻ dần khôi phục.

Nó mở to mắt, vươn bàn tay nhỏ sờ cái sừng trên trán, mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi, nhưng khi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của bố, nó liền bất chấp sợ hãi, giơ tay lau nước mắt trên mặt bố.

“Bố ơi đừng khóc, con có biến thành quái vật làm bố sợ ạ?”

“Không, bố chỉ là quá vui mừng thôi. Chỉ cần con còn sống là được, còn sống là được” Người cha ôm con thật chặt, rồi quay về phía lều dập đầu liên tục.

“Cảm ơn, cảm ơn anh.” Anh ta nghẹn ngào nói

Những người được cứu chữa và người thân của họ sôi nổi quay về phía lều trại biểu đạt lòng biết ơn. Họ nhận được thứ thuốc có màu đỏ nhạt làm người kinh hãi vào bụng. Nó không phải là “thánh huyết” được Thần Ái tinh luyện không rõ thành phần, mà là máu thật lấy từ trong cơ thể người đàn ông ngồi trong lều kia. Anh dùng chính máu của mình cứu sống vô số người xa lạ ở đây.

Màn hình lớn ngoài quảng trường còn đang phát đi phát lại những thí nghiệm tàn nhẫn Thần Ái đã làm.

Người đàn ông từng bị gọi là “Nhân Ma” lại đang ngồi chỗ kia phân phát thánh huyết thật sự cho những người không quen biết, chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, bất luận mạnh yếu.

Lúc này, nhiều người mới chợt nhớ ra, rất lâu từ trước có bao nhiêu người đã từng nhận ân huệ từ “Thánh huyết”, vậy mà miệng lại không ngại mắng chửi người đã cung cấp nó.

Người già khỏe lại, khom người cúi chào về phía lều trại. Phụ nữ trung niên mang theo đồ ăn nóng, trẻ con ôm hoa xuân đưa tới nhờ người chuyển vào. Họ có thể vẫn còn sợ hãi người đàn ông từng bị gọi là Nhân Ma, nhưng điều đó không ngăn được họ bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

Nhiều thanh niên bắt đầu gia nhập đội vận chuyển người bệnh, kiểm tra nguồn nước. Những thánh đồ từng thoát khỏi bàn tay bệnh ma cũng tập hợp lại, bắt đầu truy tìm hung thủ gây ra thảm họa này.

Với rất nhiều người, kể từ khi bước vào thời đại phế thổ, đây là lần đầu tiên họ được viện trợ mà không cần đánh đổi điều gì.

Trong thời đại này, rất nhiều người đã không còn quá tin tưởng vào sự thiên lương của con người, thậm chí còn còn cười nhạo lòng tốt. Nhưng khi được giúp đỡ, họ mới thật sự nhận ra sự quý giá của lòng vô tư. Dưới bầu không khí ấy, ngày càng nhiều người bắt đầu chủ động giúp đỡ lẫn nhau.

Chung Hồng Phi truyền cho Diệp Bùi Thiên một chai glucose bù máu, “Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi. Tôi sẽ ưu tiên sắp xếp thuốc cho những bệnh nhân tình trạng nguy cấp. Nếu thuốc không đủ, tôi sẽ lại trao đổi với anh sau.”

Anh ấy nhanh chóng điều chế một mẻ thuốc pha loãng gấp hai mươi lần, rồi buông màn lều xuống, gật đầu với Sở Thiên Tầm, sau đó rời khỏi lều mang thuốc đi phân phát, để Diệp Bùi Thiên được an tĩnh nghỉ ngơi.

Tới hiện tại, phần lớn thuốc men thời văn minh đã quá hạn, gần như không thể khôi phục sản xuất. Ngay cả những lọ cồn i-ốt hay đường glucose đơn giản cũng vô cùng quý giá. Nhưng anh ấy chẳng có lấy một chút do dự, điều duy nhất khiến anh ấy tiếc nuối chính là đã không mang theo nhiều thuốc để có thể giúp người đàn ông kia điều trị tốt hơn.

Qua kiểm tra, Chung Hồng Phi xác nhận lượng ma huyết trong nguồn nước bị ô nhiễm là rất thấp. Nhưng thí nghiệm cho thấy muốn làm nó mất hiệu quả thì thánh huyết chỉ có thể pha loãng tối đa 20 lần, nếu pha loãng hơn thì khó có thể có tác dụng.

Hủy diệt luôn rất dễ dàng, còn cứu chữa luôn phải trả cái giá đắt.

Anh ấy mang lô thuốc vừa hoàn thành đến giao cho đội lính đánh thuê Bạo Tuyết phụ trách trật tự, rồi tiến lại bên cạnh Tân Tự Minh. Với tư cách là người chữa trị cấp cao nhất còn sót lại của nhân loại, Chung Hồng Phi quen biết rộng, hầu như không có thành chủ nào không biết đến anh ấy.

Lúc này, Tân Tự Minh đang vận dụng dị năng, hai mắt phát ra ánh sáng trắng, đôi mắt treo cao chuyển động chậm rãi.

“Có tìm được không?” Chung Hồng Phi hỏi. “Phải tìm ra đầu sỏ gây tội. Trấn Bắc ít người, lại vừa lúc có Diệp Bùi Thiên chịu hy sinh chính mình, nếu lần sau gã đổi căn cứ khác thì hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.”

“Tạm thời chưa thấy. Chắc gã đã biết bọn tôi đang tìm, sớm chuồn mất rồi.” Tân Tự Minh thu hồi dị năng, đeo lại kính. “Bên cạnh gã có người sở hữu dị năng không gian rất đặc biệt, vừa có thể cảm ứng người khác, vừa tạo được không gian riêng biệt.”

Bên cạnh, Giang Tiểu Kiệt nhổ phì một tiếng xuống đất: “Tôi thật không muốn thấy chuyện này lặp lại. Nếu tôi bắt được tên bi3n thái đó, tôi nhất định sẽ tự tay bóp chết gã.”

Lúc này, một thánh đồ thở hồng hộc chạy tới: “Thành chủ Tân, thành chủ Giang, bác sĩ Chung! Ở phía Bắc, chúng tôi phát hiện một sinh vật dị dạng mặt người thân chim. Vì sợ rút dây động rừng nên muốn mời các anh đến hỗ trợ kiểm tra.”

Tân Tự Minh suy nghĩ một chút, đẩy gọng kính nhỏ giọng dặn dò Giang Tiểu Kiệt: “Tôi đi xem, cậu ở lại, đừng rời nửa bước.”

Trong lều, Sở Thiên Tầm nhìn gương mặt đã mất hết sắc máu của Diệp Bùi Thiên, đau lòng đến mức mắt đỏ hoe.

“Em nhất định phải bắt được tên khốn đó.” Cô nói.

“Em không cần lo như vậy. Với anh mà nói, chuyện này thật sự không tính là gì cả.”  Diệp Bùi Thiên kéo tay cô, hôn lên trán cô một cái

Sở Thiên Tầm gần như tan chảy vì nụ hôn của anh.

Có người trong bóng tối ngày càng sa đọa, nhưng chỉ riêng người đàn ông này dù đi ra từ đêm tối vĩnh hằng lại vẫn mang theo ánh sáng rực rỡ.

Tấm rèm lều bị một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi tung, cuốn theo một mùi hương tươi mới của mùa xuân.

Cách đó không nơi cửa sổ tối om, vài cái bóng mờ lặng lẽ nhìn vào trong lều qua khe hở của mành.

“Tân Tự Minh đã rời đi, Diệp Bùi Thiên thì đang rất yếu, bên cạnh hắn chỉ còn một cô gái. Nếu muốn cướp thánh huyết thì đây là cơ hội tốt nhất.”

“Sau khi vào trong, các anh không cần nói nhiều lời. Đợi tôi dùng dị năng trói chặt Diệp Bùi Thiên, các anh lập tức ra tay chế ngự anh ta theo kế hoạch.”

“Nhớ kỹ, không được nương tay. Cứ tàn nhẫn mà đánh, người đó là một vĩnh sinh giả cấp mười.”

“Ông Cố, các anh chờ tiếp ứng bên ngoài. Một khi bắt được hắn, chúng ta lập tức rời trấn Bắc, quay về Từ Dương.”

***

Trong lều, Diệp Bùi Thiên quả thật có phần mệt mỏi. Anh nhắm mắt lại, định chợp mắt một lát.

Sở Thiên Tầm bỗng nhiên sinh nghi, quay đầu rút đao: “Ai đó?”

Vài người đàn ông xa lạ nhấc rèm lều bước vào. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, mặt mũi đoan chính, chừng hơn ba mươi tuổi, cười với vẻ thân thiện. Sau lưng gã ta là vài người ôm khay đồ ăn và hộp quà.

“Anh Diệp vất vả rồi. Tôi thay mặt mọi người tới thăm hỏi anh.” Người đó nói.

Gã ta chính là thành chủ Từ Dương – Ôn Đồng Tế. Gã ta cười tươi đi tới gần Diệp Bùi Thiên.

Từ Dương ở cách đây rất xa, từ lâu Ôn Đồng Tế đã không còn ra tay trước mặt người khác, nên ít ai biết ông ta luôn giấu một chiêu cực hiểm. Chỉ cần đến gần kẻ địch trong một khoảng cách nhất định, dị năng hệ thực vật của gã ta sẽ khiến huyết đằng trồng sẵn trong người bung ra ngay lập tức, len lỏi vào huyết nhục đối phương như ung nhọt bám rễ, trói chặt không buông.

Dù là người mạnh đến đâu, cũng rất khó tránh khỏi trong khoảnh khắc đó.

Những người đi cùng đều là cao thủ được ông ta tuyển chọn kỹ lưỡng, có thể phối hợp dị năng hoàn hảo. Đến khi ra tay, họ sẽ đồng loạt tung sức mạnh, đao chém rìu bổ, chắc chắn bắt sống Diệp Bùi Thiên.

Có thể người khác chưa ý thức được giá trị của Diệp Bùi Thiên, nhưng với Ôn Đồng Tế, kẻ từng ngầm qua lại với Thánh phụ Thần Ái thì hiểu rõ máu của anh sẽ đem lại bao nhiêu lợi ích. Thấy Diệp Bùi Thiên ngu ngốc tự đặt mình vào tình huống suy yếu, cuối cùng gã ta không nhịn được nên đã xúi giục Cố Chính Thanh cùng nhau ra tay.

Quả thật, Diệp Bùi Thiên hơi kinh ngạc khi ngồi dậy, nhưng lại không hề phòng bị. Ngay cả cô gái đi cùng anh cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một cô gái cấp bảy, chẳng đáng e ngại.

Lúc ấy, Cố Chính Thanh đang đứng trước cửa sổ lễ đường, lặng lẽ nhìn về phía chiếc lều. Trong lòng anh ta giằng xé dữ dội. Hình tượng Sáng Thế mà anh ta gìn giữ bấy lâu có thể sẽ sụp đổ vì việc mưu đoạt máu Diệp Bùi Thiên hôm nay. Anh ta không hẳn là kẻ vô tri thiện ác, nên giờ phút này mới thấy đau khổ.

Nhưng thánh huyết đem lại quá nhiều lợi ích. Anh ta quá khao khát đưa Sáng Thế trở thành hiệp hội lớn mạnh, uy danh chấn động. 

Làm chính mình có tiếng nói ở thế giới này, khiến cho khát vọng và lý tưởng của mình có thể thành hiện thực. Đây cũng là vì tương lai toàn nhân loại, Cố Chính Thanh tự thuyết phục mình, dân chúng bình thường đánh giá lúc nhất thời thì thế nào, thế giới này là dùng nắm tay để nói chuyện, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.

Cố Chính Thanh nắm tay, cũng chỉ là hy sinh một người mà thôi, vì tương lai, tất cả đều đánh giá.

Trong lều, Ôn Đồng Tế vẫn giữ nụ cười, tiến sát lại gần, thậm chí không mang theo vũ khí để thể hiện thành ý.

Không ai có thể đột ngột từ chối một người cười tươi như vậy, tay lại bưng quà mừng.

Chỉ cần thêm hai bước nữa, gã ta sẽ chạm được vào cánh tay Diệp Bùi Thiên. Ôn Đồng Tế nhếch miệng nở nụ cười đầy tính toán.

Ngay lúc đó, cô gái đứng cạnh Diệp Bùi Thiên bất ngờ rút ra một khẩu súng hơi nước bắn thẳng về phía bọn họ.

Thời buổi này, một khẩu súng liệu có ích gì? Khi ý nghĩ ấy vừa lướt qua đầu Ôn Đồng Tế, từng đợt hơi nước mỏng như tơ đã bị gió điều khiển, quét thẳng lên đầu gã ta và nhóm người phía sau.

Tiếng bình bịch do va chạm vang lên liên tiếp.

Người xung quanh ngơ ngác nhìn lại, thấy rèm lều tung bay, còn thành chủ Từ Dương Ôn Đồng Tế và đám người của ông ta bị đá bay ra ngoài không chút lưu tình. Họ ngã lăn lóc, không người nào bò dậy nổi, kẻ thì đầu đập vào cành cây, kẻ thì mông dính chặt góc tường, toàn bộ đều giữ tư thế xấu hổ không thể động đậy.

Thánh đồ từ căn cứ Từ Dương hoảng hốt chạy tới, đỡ gã ta đứng dậy.

Ở đằng xa, Cố Chính Thanh mặt đen như đáy nồi. Anh ta do dự một lúc, cuối cùng cũng phải dẫn người ẩn nấp gần đó tiến về phía lều.

Nhóm người mà Ôn Đồng Tế mang tới đều là tinh anh của Từ Dương. Nhưng bên ngoài lều lúc này, hàng loạt thánh đồ thực lực hùng hậu đã vây kín, phong tỏa hoàn toàn.

Từ trong lều, một cô gái thắt lưng đeo song đao bước ra, mặt lạnh như băng đối đầu với họ.

Ôn Đồng Tế được cấp dưới đỡ dậy, vừa thẹn vừa giận. Bao năm làm thành chủ, gã ta chưa từng bị bẽ mặt như vậy. Không hiểu cô gái kia đã dùng ma dược cấp mấy, nhưng khiến một cao thủ cấp tám là gã hoàn toàn bất động.

Gã ta chỉ có thể nghiến răng mắng lớn: “Cô là đồ đàn bà điên! Tôi phái người tới thăm hỏi tử tế, cô lại đánh người vô cớ như vậy?!”

Sở Thiên Tầm khẽ cười khẩy. Nếu là người khác, cô còn chưa thể đoán ngay, nhưng Ôn Đồng Tế thì quá quen thuộc, một kẻ tiểu nhân chỉ biết tính toán. Trong hoàn cảnh này mà gã ta dẫn người vào “tặng quà”, mục đích khỏi cần đoán cũng rõ ràng.

Cô giơ tay ngăn Diệp Bùi Thiên vừa mới định ra ngoài, lớn tiếng nói:
“Thành chủ Ôn, như vậy thì quá thất đức rồi. Trấn Bắc nhiều người bệnh như thế, Bùi Thiên ra mặt giúp đỡ là vì mọi người. Còn ông thì lén vào đây dụ dỗ anh ấy theo về Từ Dương, chuyện đó có thể chấp nhận được sao? Ông đã hỏi ý các thành chủ khác chưa?”

“Cô!”

Ôn Đồng Tế nghẹn lời, bị cô chọc giận suýt hộc máu.

Rõ ràng gã ta chưa nói một câu nào như vậy! Dù trong lòng nghĩ thế thật, nhưng chưa từng mở miệng. Vậy mà cô gái này dám trắng trợn đổ vấy cho gã ta.

“Các thành chủ khác cũng cùng ý kiến.” Đúng lúc đó, hội trưởng Sáng Thế là Cố Chính Thanh dẫn bộ đội thân tín đến, tách đám người ra, bước vào.

“Diệp Bùi Thiên từng là một tên giết người không ghê tay. Dù hôm nay có làm vài chuyện tốt, cũng không thể khiến người khác yên tâm. Trừ phi anh ta chịu bị tôi và thành chủ Ôn giám sát. Đó mới là cách công bằng cho mọi người.”

Anh ta trơ trẽn nói xong câu đó, đám thánh đồ áo giáp sáng choang lập tức vây quanh, khí thế áp đảo.

Sở Thiên Tầm đứng chắn trước lều, chậm rãi rút ra cặp song đao đen nhánh.

“Muốn giám sát tôi Vậy phải xem các người có bản lĩnh đó không.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Diệp Bùi Thiên gác cằm lên vai cô, những ngón tay tái nhợt do mất máu nhẹ nhàng vươn ra từ sau vai cô.

Chỉ một cái búng tay nhẹ tênh, bầu trời lập tức u ám, mặt đất cũng chấn động theo.

Tất cả mọi người vội lùi nửa bước. Dù họ đông người, thực lực mạnh mẽ, nhưng nhiều năm qua danh xưng “Nhân Ma” đã khắc sâu nỗi sợ trong lòng, khó có thể xua tan.

Mặt đất rung lên, rồi lại rung lên. Trong tiếng gầm gừ ù ù, cả vùng đất lay động dữ dội.

Đất đai nứt toác, những tầng nhà cao lớn trồi lên từ dưới lòng đất. Xung quanh liên tục sụp đổ, một chiếc sọ não khổng lồ hiện ra, cát vàng ngưng tụ thành bàn tay lớn vươn từ địa ngục, chống đỡ mặt đất nhân gian. Ở nơi đó, một con quái vật to như núi bằng cát vàng sắp sửa trồi lên.

Đây chính là sức mạnh của Diệp Bùi Thiên.

Muốn bắt người đàn ông này, cho dù là khi anh đang trong trạng thái suy yếu thì cũng phải đối mặt với một trận chiến kinh hoàng đến mức ấy.

Cố Chính Thanh và Ôn Đồng Tế trao đổi ánh mắt, trong đáy mắt giấu không nổi vẻ bất đắc dĩ. Nhưng họ đã không còn đường lui.

“Ông đây mang người trấn thủ phía trước, đề phòng ma vật Chung Ly Hiểu kia đến quấy rối. Ai ngờ chưa kịp đánh đã rối loạn từ trong nhà.” Giang Tiểu Kiệt dẫn đoàn Bạo Tuyết vén màn lều, nối đuôi nhau đi ra. Cậu vỗ vai Diệp Bùi Thiên, đẩy anh về lại trong lều.

“Anh Diệp, anh nghỉ ngơi đi. Tôi nghẹn một bụng giận, để tôi vận động gân cốt một chút.” Nói rồi không chần chừ, Giang Tiểu Kiệt vung tay lên, một chiếc quạt lớn bằng băng phóng vút ra. Hàng loạt mũi nhọn băng như thương dài cắm thẳng xuống đất, nhắm thẳng vào đám người Cố Chính Thanh.

Cậu đã là thánh đồ hệ băng cấp chín, khí lạnh trên người khiến đối phương không thể không lùi thêm một bước.

Cố Chính Thanh nheo mắt: “Giang Tiểu Kiệt, cậu nên suy nghĩ kỹ. Xuân thành của cậu nhỏ bé như vậy, có năng lực gì để chống lại tôi và thành chủ Ôn, hai người đang nắm giữ hơn mười trấn quan trọng và hiệp hội lớn?”

Giang Tiểu Kiệt siết chặt nắm đấm, các khớp tay vang lên răng rắc: “Tôi vốn không thích nói nhảm. Ai quan tâm đó là ai, tôi thấy ngứa mắt thì đánh. Đánh tới ai nằm sấp xuống thì người đó thua. Miệng lưỡi không giải quyết được gì đâu.”

Cố Chính Thanh lạnh giọng: “Vì một ‘Nhân Ma’, các người không tiếc hủy hoại thanh danh cả binh đoàn Bạo Tuyết, vậy đừng trách tôi.” Anh ta vung tay: “Ra tay!”

“Chờ đã.” Một giọng nói vang lên giữa tiền tuyến. Hàn Hữu Minh dẫn theo người của Đông thành bước tới, đứng bên cạnh Giang Tiểu Kiệt, cùng nhau chắn trước Diệp Bùi Thiên.

Ôn Đồng Tế sốt ruột: “Anh Hàn, anh không thể vì một chút ân huệ nhỏ từ Nhân Ma mà để bị mê hoặc. Đợi chúng tôi bắt hắn, em dâu cần bao nhiêu thánh huyết có thể lấy bấy nhiêu”

Lúc này, gã ta đã trúng phải nước mắt của một Xử Tội giả cấp mười, dù đã uống cả đống thuốc giải cũng vẫn không thể cử động, phải nhờ thuộc hạ đỡ đứng lên. Cả người gã ta chỉ còn cái miệng là còn hoạt động, khi nãy còn giơ tay chắn đòn nên miễn cưỡng nói được. Phải nói thảm hại vô cùng, nhưng vẫn cố ra hiệu cho người kéo mình ra ngoài, cố gắng khuyên nhủ người hàng xóm lâu năm Hàn Hữu Minh.

Hàn Hữu Minh cười khẩy: “Không cần nhiều lời, tôi nợ anh ấy một mạng. Hôm nay ai muốn đụng đến Diệp Bùi Thiên thì phải bước qua xác tôi trước.”

Nhóm thánh đồ của Từ Dương bên cạnh Ôn Đồng Tế bắt đầu cảm thấy bất an. Từ Dương và Đông thành là láng giềng lâu năm, hay va chạm, cũng thường hợp tác nên hai bên hiểu rõ nhau.

Hàn Hữu Minh là một người đi lên từ tầng đáy, nổi lên trong thời hậu kỳ. Ai cũng biết, khi anh ta đã liều thì chẳng còn sợ gì. Hiện giờ anh ta sống chết muốn bảo vệ Diệp Bùi Thiên, khiến mấy đối thủ lâu năm đều âm thầm do dự.

“Đám người phương Nam các ông thật thâm hiểm, đàn ông phương Bắc bọn này không quen nhìn như vậy.” Người vừa lên tiếng là Túc Văn Quang của binh đoàn Tật Phong. Anh ta thân thiết với Giang Tiểu Kiệt, vẫn luôn trấn thủ vùng biên giới lạnh lẽo phương Bắc.

Trong đội của anh ta, ai cũng to lớn vạm vỡ như gấu, làm việc và nói năng đều dứt khoát, gọn ghẽ, đúng kiểu đàn ông đất lạnh. Vừa đứng ra, khí thế của họ đã áp đảo đối phương hoàn toàn.

“Dựa vào đâu mà bắt anh Diệp? Máu anh ấy vừa cứu mẹ cháu khỏi tay tử thần!” Một cậu bé Bắc trấn đứng trong đám đông hét lớn, còn ném một cục đá về phía Cố Chính Thanh. Cục đá không trúng ai, cậu bé bị bố vội kéo đi. Họ chỉ là người thường, không thể đụng vào đám ông lớn kia.

“Lúc Thần Ái ức hiếp chúng tôi, các người chẳng làm gì cả. Khi tôi uống nước bẩn, suýt hóa thành quái vật, mấy cái giáo với hội gì của các người cũng chẳng quan tâm sống chết của dân thường. Là cậu ấy một mình hiến máu, cứu tôi. Bây giờ các người thấy cậu ấy suy yếu liền kéo nhau tới đoạt thánh huyết? Tôi đã già, cô đơn, chẳng còn gì để mất. Hôm nay tôi sống chết liều với lũ bại hoại các người!”

Một bà lão tóc trắng xoá chống gậy bước ra, phẫn nộ ném một cục đá.

Dĩ nhiên, cục đá đó rơi vô lực giữa đường, không chạm tới Cố Chính Thanh và Ôn Đồng Tế.

Nhưng rồi lại có thêm cục đá thứ hai, thứ ba… từng cục đá ném ra từ đám đông vây xem.

Cố Chính Thanh thật sự không hiểu nổi. Anh ta từng bò lên từ trong thế giới tàn khốc, bước qua bao nhiêu xác người để có địa vị hôm nay. Anh ta hiểu luật rừng cá lớn nuốt cá bé. 

Nhưng hết thảy những gì đang diễn ra, lại vượt xa dự liệu của anh ta.

Đứng lên phản đối anh ta, toàn là những người yếu thế hơn anh ta.

Vì một Diệp Bùi Thiên, đến cả những người dân sống ở tầng đá, kẻ luôn khúm núm trước kẻ mạnh, cũng dám cất tiếng phản kháng.

Anh ta biết mình nên rút lui. Nhưng lại quá không cam lòng.

Ngay lúc đó, một đôi mắt to bạc trắng xuất hiện giữa không trung.

Toàn bộ những người đứng về phía Cố Chính Thanh đều cảm thấy đau nhói như kim đâm vào não. Một số dị năng giả cấp thấp thậm chí không chống cự được, còn ngất lịm tại chỗ.

Đó là thánh đồ tinh thần hệ đang tấn công bọn họ.

Người mạnh nhất trong số tinh thần hệ thánh đồ của loài người là Tân Tự Minh đã xuất hiện, đứng bên cạnh Diệp Bùi Thiên.

Cố Chính Thanh không còn lựa chọn nào khác, buộc phải rút lui.

Trong trận chiến với ma vật, hệ tinh thần thường không bằng hệ chiến đấu cùng cấp. Nhưng khi đối đầu với con người, tinh thần công kích lại thường là yếu tố xoay chuyển cục diện.

Diệp Bùi Thiên đứng lặng nơi đó, ngơ ngác nhìn kẻ địch dần dần rút lui.

Những kẻ mang giáp sáng choang, treo cờ hiệu “trừ ma vệ đạo”, từng vô số lần bao vây, truy sát anh , nay lại bị đẩy lùi. Giữa đại mạc cát vàng, giữa sa mạc núi hoang, anh từng một mình đối đầu, trái tim lạnh băng, máu cũng lạnh băng, hóa thân thành ma, liều mạng với kẻ thù lọ ra răng nanh vuốt sắc này.

Nhưng không biết từ lúc nào, bên cạnh anh xuất hiện một người, rõ ràng không quá mạnh, nhưng luôn kiên định đứng bên anh, bảo vệ anh.

Rồi người bên cạnh dần nhiều thêm.

Tiểu Kiệt, Tân Tự Minh, các chiến hữu của Bạo Tuyết, Kỳ Lân, Hồng Lang…

Anh thậm chí chưa kịp ra tay, kẻ thù đã phải thu mình như châu chấu, co cụm rút lui.

Từ khi nào đã có nhiều người đứng trước mặt anh như vậy?

Nhiều đồng đội đứng trước anh, để bảo vệ anh như vậy.

Từ khoảnh khắc này, Nhân Ma đã quay lại nhân gian, thật sự trở thành một người có người yêu, có bạn bè, có đồng đội.

Anh chắc chắn sẽ không còn cô độc nữa, vì đã có người yêu thương, che chở.

Và anh chắc chắn sẽ ngày càng mạnh hơn, để có thể bảo vệ tất cả những gì mình yêu.

Bình Luận (0)
Comment