Buông Ra! Ta Muốn Ngược Tra

Chương 5

Edit: Kỳ Vân

Giải thích đôi sư huynh muội đó biết biện pháp này không tìm thấy được đồ vật, nhưng vì sao bọn họ lại biết, cũng không giống như người sốt ruột tìm đồ vật bị mất lắm.

Nhưng chuyện này tạm thời không đề cập đến, vừa rồi tất cả mọi người đều tiến hành lục soát, nhưng vẫn không tìm thấy, đây là đại biểu cho đồ vật không có ở trên người, mà đã bị giấu đi.

Ở trong khách điếm người đến người đi này, muốn thần không biết quỷ không hay giấu đồ vật đi, nhưng lại muốn người khác không tìm thấy nơi giấu, thì có thể hạn chế mấy chỗ đặc biệt giấu đồ vật.

Hơn nữa ngay từ đầu nữ tử kia đã nói qua, đồ vật bị mất là một viên hạt châu, đường kính khoảng một centimet.

Cái này thì rất dễ!

Bạch Ninh tự hỏi một lúc, phát hiện khách điếm đã ồn ào đến long trời lở đất, nhưng lại không mức đánh nhau, Bạch Ninh nhân cơ hội quan sát hết tất cả mọi người một lần, cảm thấy thời cơ đã đến, lập tức quyết định đi tìm đồ vật.

Bất quá cậu không muốn động thủ, nên mở miệng nói: "Mấy người còn muốn cãi nhau đến khi nào?"

Giọng nói của cậu không lớn, nhưng kỳ lạ là tất cả mọi người đều nghe được. Bọn họ sôi nổi nhìn về phía cậu.

Cậu ngáp một cái, "Cãi nhau lâu như vậy không mệt sao?"

Mấy người không mệt nhưng cậu rất mệt!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, người này làm sao lại thiếu đánh đến vậy chứ?

Mọi người ồn ào căm tức nhìn cậu, "Ngươi muốn đánh nhau đúng không?"

Một đám người mồm năm miệng mười mắng Bạch Ninh, còn Bạch Ninh thì chỉ một chưởng đánh vào bàn, cái bàn nhanh chóng hóa thành bột phấn, trừ đôi sư huynh muội, thì vẻ mặt của những người khác đều vô cùng sợ hãi.

"Ai muốn đánh nhau với ta?" Bạch Ninh lại ngáp một cái, không thèm để ý hỏi, đôi mắt đảo qua mọi người.

Người bị ánh mắt cậu đảo qua, đều nhắm mắt rụt đầu lại, một đám hóa thân thành chim cút.

"Bạch thí chủ..." Hư Trần hơi lo lắng, vết thương của Bạch Ninh còn chưa lành hẳn, nếu thật sự có người muốn đánh nhau với Bạch Ninh, thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến vết thương, cũng may mọi người không ai muốn đánh nhau thật với cậu.

Hư Trần nhẹ nhàng thở ra, lập tức thấy Bạch Ninh mở to hai mắt nhìn hắn, ngay sau đó mỉm cười: "Yên tâm đi."

Giọng nói của cậu trầm thấp gợi cảm, dễ nghe đến mức làm say lòng người.

Mặt Hư Trần bất tri bất giác đỏ lên, thậm chí chính hắn cũng không biết vì sao.

A Thất cảm động khóc ngất lên, lúc trước nó chọn Bạch Ninh, là bởi vì Bạch Ninh có mị lực, giá trị nhan sắc cao, giọng nói dễ nghe, đến IQ cũng cao chót vót.

Nhưng Bạch Ninh lại không biết vận dụng những thứ đó. Hiện giờ thì giống như Bạch Ninh đã thông suốt, đã biết vận dụng những ưu thế của mình.

A Thất cảm thấy Bạch Ninh cần luyện tập nhiều hơn, nhất định cậu có thể biến thành một viên xuân dược, đến lúc đó việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng thuận lợi.

Nhưng quan sát thấy Bạch Ninh và Hư Trần, nó cảm thấy Bạch Ninh hơi công một tí, nó hy vọng Bạch Ninh có thể biến thành một mỹ nhân đói khát, dâm đãng, khó nhịn.

"Haha, A Thất, ngươi đang suy nghĩ gì?"

Bỗng nhiên nghe thấy tên mình được Bạch Ninh gọi, da đầu A Thất run lên!

Ký chủ cậu nói, có phải cậu có thuật đọc tâm hay không?

Không quan tâm A Thất đang nghĩ gì, Bạch Ninh thấy mọi người đã yên tĩnh lại, mắt cậu nhìn về phía người sư muội, mỉm cười hỏi: "Ngươi tên gì?"

Cậu đột ngột hỏi tên nữ tử, làm tất cả mọi người sửng sốt, nữ tử nhìn Bạch Ninh cười đến mức tà mị, mặt nàng ta đỏ bừng lên.

Hệ thống bất mãn: "Ký chủ, mời cậu không cần tùy tiện phát tao, tâm tư nhỏ muốn kéo đến một ít phiền toái không cần thiết."

Tùy tiện phát tao? Bạch Ninh cười, "A Thất, không được nói bậy, rõ ràng ta chỉ phát tao với mỗi ngươi! Ta thật sự rất thích... Cúc hoa của ngươi."

Cúc hoa A Thất căng thẳng. Không! Không không không! Hệ thống không có cúc hoa, nó không thể bị Bạch Ninh ảnh hưởng.

A Thất đang vô cùng rối rắm, nhưng đến lúc nghe thấy câu trả lời của nàng ta, mắt liền trợn trắng.

"Ta là Tư Đồ Nhã."

Thật ra thì tên này chưa từng nghe thấy trên giang hồ.

Bạch Ninh nói: "Tư Đồ Nhã, vì sao ngươi xác định đồ vật vẫn còn trong khách điếm."

"Ngươi là ai? Dựa vào đâu gọi tên sư muội ta." Sư huynh nữ tử nói.

Lúc này, Bạch Ninh mới liếc mắt nhìn thẳng gã, nam tử này khoảng hai mươi mấy tuổi, diện mạo rất tuấn mỹ.

"Cậu ấy là Bạch Ninh, cậu ấy có thể giúp hai người tìm lại được đồ vật." Hư Trần nói thay giúp Bạch Ninh.

Bạch Ninh nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục nhìn Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã và nam tử rõ ràng sửng sốt, sau đó cùng nhau hỏi:

"Thật à?"

Bạch Ninh không trả lời, vẫn mỉm cười như cũ: "Vấn đề vừa rồi ta hỏi, ngươi còn chưa trả lời."

Tư Đồ Nhã sửng sốt, sau đó lấy ra một đồ vật nhìn giống như la bàn, nhưng Bạch Ninh biết nó không phải, bởi vì thế giới này căn bản không có la bàn, mặc dù đây không phải la bàn, nhưng đại khái Bạch Ninh biết, có lẽ bọn họ căn cứ vào nó để tìm lại vật bị mất, quả nhiên nữ tử nói:

"Chỉ cần ta bỏ vật này ở trong phạm vi mười thước, kim châm ở trên sẽ không ngừng chuyển động, nhưng nó chỉ có tác dụng như vậy thôi, ngoài ra thì không còn gì khác."

Lúc Bạch Ninh nhìn thấy thứ này, đã biết nó ngoài có tên là la bàn, thì còn có một cái tên khác là sưu hồn dẫn.[1]

[1] Sưu hồn dẫn: dẫn đường và tìm kiếm linh hồn.

(Ai còn cách giải thích khác thì góp ý giúp Dân với nhé, Dân cảm ơn nhiều.)

Mà chỉ có một vật mới dùng đến thứ này, đó là hồn châu.

Vậy mà lại là hồn châu?

Đây chính là đồ tốt đó, nghe nói nếu có nó, thì có thể bảo đảm linh hồn bất diệt.

Đương nhiên, phần lớn mọi người không tin điều này, điều hấp dẫn cậu nhất chính là nó có thể gia tăng công lực.

Chỉ cần giữ nó rồi luyện công, thì công lực một ngày sẽ tương đương với mười ngày của người khác, thậm chí là nhiều hơn.

Bạch Ninh nhớ lại chuyện đời trước, mặc dù đã qua rất lâu, nhưng cậu vẫn nhớ rõ ràng mọi chuyện ở thế giới này.

Truyền thuyết hồn châu mãi tới một năm sau mới lưu hành rầm rộ trên giang hồ, đồng thời cái tên sưu hồn dẫn này một năm sau mọi người mới biết đến.

Chỉ sợ đây là nguyên nhân nữ tử cho Bạch Ninh nhìn sưu hồn dẫn, dù sao thì người biết về sưu hồn dẫn và hồn châu chỉ có vài người thôi.

Bất quá Bạch Ninh không có hứng thú gì lắm với hồn châu, sớm muộn gì cậu cũng phải rời đi, những thứ này cũng không mang theo được.

Cậu tiếp tục hỏi:

"Vậy sau khi ngươi vào khách điếm, khi nào thì phát hiện không thấy đồ vật."

Tư Đồ Nhã nói: "Khoảng mười lăm phút sau."

"Nói như vậy sau khi người này trộm được đồ vật, cũng không vội vàng chạy đi."

Trừ ông chủ và nhân viên của khách điếm không rời khỏi, còn lại những người không rời khỏi là khách nhân nghỉ chân dùng cơm.

Bạch Ninh nói xong, sư huynh nữ tử đi tới bên cạnh Bạch Ninh, mặc dù bị Bạch Ninh lơ đi, nhưng trái lại gã không tức giận, mà phối hợp với cậu cung cấp nhiều manh mối hơn.

Bạch Ninh hỏi thêm mấy vấn đề, mới thẳng thắng nói:

"Nếu suy nghĩ của ta không sai thì rất có thể vật đó vẫn còn ở đây."

Không phải là đang nói nhảm chứ? Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng tất cả mọi người vẫn không tự chủ được đi xung quanh tìm. Tất nhiên là không có thu hoạch gì, đôi mắt của mọi người đồng loạt nhìn Bạch Ninh.

Bạch Ninh nhìn phản ứng của mọi người, xem ra suy đoán của cậu không sai, bởi vì sau khi cậu nói xong, có một người phản ứng rất hoảng loạn.

Bạch Ninh hỏi:

"Vì sao mọi người tới khách điếm?"

Mọi người cùng nhau trợn trắng mắt, "Đương nhiên là nghỉ chân dùng cơm!"

"Nếu là tới dùng cơm, vậy sau khi vào khách điếm thì phải làm gì?"

Mọi người nhẩm tính, sau khi vào khách điếm, trước tiên phải ngồi xuống, sau đó gọi món, chờ thức ăn mang lên rồi thì dùng cơm. Mọi người còn chưa suy nghĩ xong, đã nghe thấy Bạch Ninh tiếp tục nói:

"Một người muốn giấu đồ vật trong khoảng thời gian ngắn, thêm nữa lúc nào cũng có thể nhìn thấy, vậy chỉ có thể giấu bên người mình, một người như vậy khi tới khách điếm dùng cơm, bên cạnh hắn có mang theo gì?"

"Ngoại trừ bàn ghế ở đây thì chính là thức ăn, chén đũa. Những nơi đó chúng ta đều đã tìm, đến thức ăn cũng kiểm tra kĩ càng."

Mắt Bạch Ninh đảo qua từng người, không chút để ý nói, "Mọi ngóc ngách mấy người thật sự đã tìm hết rồi sao?"

Mặt mọi người mộng bức, chẳng lẽ có nơi bọn họ đã bỏ sót? Mắt bọn họ nhìn Bạch Ninh, mà mắt Bạch Ninh lại nhìn từng ngóc ngách, làm trong lòng bọn họ đều nghĩ: Không thể nào!

Lúc này, trán của một người bỗng nhiên toát ra từng giọt mồ hôi. Bạch Ninh bất ngờ cất bước đi về một hướng, người nọ nhìn thấy phương hướng cậu đi, lập tức mặt xám như tro tàn.

Không được! Không thể đợi nữa! Khi hắn vừa chuẩn bị hành động, thì nghe thấy Bạch Ninh nói: "Chưởng quầy, ghế dựa nhà ông bị hỏng rồi?"

Chưởng quầy chưa kịp nói gì, đột nhiên có người xuất hiện, đánh về phía Bạch Ninh.

Động tác sư huynh Tư Đồ Nhã nhanh hơn so với hắn, lập tức ngăn cản hắn lại, hai người bắt đầu đánh nhau.

Người đánh lén Bạch Ninh, võ công của hắn so ra kém hơn sư huynh Tư Đồ Nhã không ít, rất nhanh đã bị chế trụ.

Sau khi chế trụ hắn, người sư huynh lập tức ép hỏi: "Ngươi chính là người lấy trộm đúng không? Nói mau, hạt châu ở đâu?"

Nam tử bị chế trụ tất nhiên không muốn nói, cắn chặt môi, ánh mắt ngoan độc nhìn Bạch Ninh.

Ánh mắt này quả thật rất vi diệu với Bạch Ninh, cậu cảm thấy, cậu có thể làm ánh mắt hắn càng ngoan độc hơn.

"Không cần hỏi hắn, không phải ta đã nói vật hai người muốn tìm ở đâu rồi sao?"

Cậu ta có nói à?

Người sư huynh nhớ lại, chẳng lẽ là ghế dựa?

Gã đang nghĩ tới, Tư Đồ Nhã cũng nghĩ đến chỗ đó, lập tức đi tới bên cạnh Bạch Ninh, nhìn chiếc ghế dựa kế bên cậu, sau đó một tay đánh vỡ chiếc ghế.

Rồi ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm.

Không thể không nói người giấu đồ vật đúng là không phải người bình thường, vậy mà hắn lại giấu dưới chân ghế.

Chiếc ghế này vô cùng bình thường, nó có bốn chân, ở giữa mỗi chân có một cây gỗ, có tác dụng chống đỡ. Vì cố định chiếc ghế, nên mỗi chân có một lỗ nhỏ để có thể cắm cây gỗ vào.

Nhưng người đàn ông này phá hủy một cây gỗ trong số đó, rồi nhét hạt châu vào bên trong.

Hạt châu hơi lớn so với cái lỗ nhỏ, nên bị kẹt lại, khi di chuyển cũng không bị rơi xuống, hơn nữa nó thấp hơn tầm mắt mọi người, rất khó làm người khác chú ý.

Sắc mặt người đàn ông trở nên tái nhợt. Sau khi Tư Đồ Nhã tìm thấy hạt châu thì vô cùng vui vẻ, không tự chủ được lắc lắc hạt châu trên tay, "Sư huynh nhìn xem, đây đúng là hạt châu."

Sư huynh nàng ta cũng rất vui vẻ, mặc kệ người đang bị chế trụ, nhanh chóng chạy tới, cầm lên nhìn, hưng phấn nói:

"Tìm được rồi, thật sự tìm được rồi."

Hai người vui vẻ, những người khác cũng vui vẻ theo.

Người bị chế trụ lúc nãy, lập tức nhân cơ hội chạy trốn khỏi khách điếm, Tư Đồ Nhã cả kinh:

"Sư huynh, hắn chạy rồi, không thể để hắn chạy thoát."

Người sư huynh cũng cả kinh, mọi người lập tức đuổi theo.

Bạch Ninh ngáp một cái, cậu yên lặng ngồi một chỗ nhìn Hư Trần, khóe môi nở nụ cười.

Hư Trần rũ mắt, đứng lên đi đến bên cạnh cậu, "Bạch thí chủ, thân thể của ngươi chưa khỏe hẳn, muốn về phòng nghỉ ngơi không?"

Náo nhiệt đã xem xong, Bạch Ninh cũng cảm thấy nên nghỉ tạm một chút, nên gật đầu, nhưng cậu rất thích trêu đùa Hư Trần, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?

"Tiểu hòa thượng, vết thương trên lưng ta lại đau, đau đến mức chân mềm nhũn cả rồi, ngươi cõng ta đi!"

Khóe miệng Hư Trần run rẩy, nhưng tính tình hắn rất tốt, hơn nữa vừa nãy hắn đã nhờ Bạch Ninh giúp hắn, cũng không muốn cãi nhau với cậu, nên chuẩn bị dìu cậu về phòng.

Lại không nghĩ rằng lúc này có người xông vào khách điếm, bay thẳng đến chỗ bọn họ, không biết người này lấy chủy thủ từ đâu ra, muốn giết chết Bạch Ninh, cậu nghiêng người tránh né, trốn thoát khỏi công kích. Lúc người nọ còn chưa kịp phản ứng, Bạch Ninh lập tức nâng chân đá bay hắn ra ngoài.

Công kích của người nọ không thành, còn muốn tiếp tục trở lại, đúng lúc bị sư huynh muội Tư Đồ Nhã ngăn cản, hai người phế võ công của hắn rồi đè áp hắn xuống đất, nhưng người nọ thừa dịp hai người không chú ý liền tự sát.

Hai người thấy hắn tự sát, ngược lại cũng không để tâm lắm.

"Bạch Ninh tiên sinh không sao chứ?" Tư Đồ Nhã hỏi. Bởi vì không biết Bạch Ninh đang làm gì, vì tôn trọng cậu nên gọi là Bạch Ninh tiên sinh.

"Người này vừa rồi chạy mất, chúng ta đuổi sát theo hắn, nhưng không bao lâu sau đã không thấy tung tích nữa, khinh công của chúng ta tốt hơn hắn, không có đạo lý không đuổi kịp, nên ta mới suy đoán có khả năng hắn không chạy trốn, mà quay trở lại, quả nhiên..."

Tư Đồ Nhã vừa nói xong, sư huynh nàng ta lập tức xin lỗi:

"Đây là lỗi của chúng ta, làm tiên sinh sợ hãi rồi!"

Bạch Ninh không bị kinh sợ, nhưng đoán chừng miệng vết thương đã nứt ra. Cậu không cảm thấy đau, nhưng đã chảy nhiều máu.

Hư Trần vừa vặn trông thấy vết máu sau lưng cậu, lập tức hoảng sợ nói:

"Bạch thí chủ, miệng vết thương của ngươi nứt ra rồi."

Sư huynh Tư Đồ Nhã, tên là Lý Thấm, trên giang hồ không ít người biết gã, gã luôn vững vàng bình tĩnh, lập tức cõng Bạch Ninh trở về phòng, sau đó kiểm tra miệng vết thương của Bạch Ninh.

Làm cho da đầu gã cảm thấy run lên là mặc kệ gã làm gì, vẻ mặt của Bạch Ninh cũng rất dịu dàng, giống như vết thương này không phải là của cậu.

Người này không biết đau sao? Ngươi cũng phải hơi nhăn mày một chút chứ?

Trong lòng gã nghĩ, Bạch Ninh nhăn mày thật, nhưng lời Bạch Ninh thốt ra lại làm gã câm nín, "Tiểu hòa thượng, hôm nay ta nhất định phải ăn thịt, miệng vết thương cũng đã chảy nhiều máu như vậy, phải bồi bổ thật tốt đó!"

Bởi vì cậu bị thương, trán Hư Trần toát ra chút mồ hôi, nghe thấy cậu nói, lập tức dở khóc dở cười, ngươi không có cảm giác đau sao, không nghĩ tới sẽ làm cho ta lo lắng sao?

Cuối cùng máu cũng ngừng chảy, nhưng sắc mặt Lý Thấm lại rất kém.

Hư Trần vừa nhìn thấy đã phát hiện có vấn đề: "Lý thiếu hiệp, thương thế của Bạch thí chủ rất nghiêm trọng?"

Lý Thấm không giấu diếm gì: "Thương thế của Bạch tiên sinh có huyền cơ."

14/6/2019
Bình Luận (0)
Comment