Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 49


Yên Xích đối với Lạc Lạc thật khó để diễn tả, có thể vì ân nhân cứu con trai mình một mạng mà dẫn người đó đến trung tâm thương mại, đến rạp chiếu phim.

Vậy sao không thể đưa con trai đến thăm mộ của người mẹ đã khuất?
“Nếu người khác đến cướp đi sinh mạng người cô chủ yêu nhất, cô chủ cảm thấy thế nào?”
Đứng trước câu hỏi, kỳ lạ thay người Mạc Gia Kỳ nghĩ đến là An Phong.

Hắn từng đứng vị trí dẫn đầu, người mà cô yêu quý nhất.

Yêu bằng cả tính mạng, mù quáng mà đuổi theo, đời trước ông bà Mạc chẳng là gì.
“Tôi sẽ đứng về phía người kia, giúp một tay xử lý thi thể.”
Lời nói vừa dứt cô đã nhận được ánh mắt khó hiểu.
“Anh nhìn tôi như thế làm gì? Tôi đang nghiêm túc, anh cứ cho là tôi điên cũng được.” Mạc Gia Kỳ thở dài đảo mắt sang hướng khác.
“Vậy có người đến giế.t chết Mạc phu nhân, cô chủ tính thế nào?” Thượng Lâm kiên nhẫn hỏi.
Mạc Gia Kỳ nhíu mày, cầm tách trà nguội lạnh cho lên miệng: “Làm sao có thể chứ?”
“Trả lời tôi cô chủ sẽ làm thế nào?”
“Đương nhiên là ngăn chặn việc này xảy ra, nếu chuyện đã phát sinh chắc chắn rất căm hận kẻ đã ra tay.”
“Vậy tôi nói đó là em gái hoặc em trai của cô chủ thì sao?”
Cô chậm lại vài giây để nghĩ xem câu chuyện Thượng Lâm đang nói ý chỉ điều gì, rất nhanh đã có đáp án.

Anh từ đầu đã biết Hồng Ngải Ngải vì sinh Tiểu Bình mà mất mạng, đáng lý phải bị hắn xem như kẻ thù lại chẳng thể, vì Tiểu Bình chảy cùng dòng máu với hắn.
“Anh từ đâu lại có được những thông tin này?”
Thông tin này đương nhiên là có được từ chỗ điều tra của cấp trên, anh giúp lão ta có được tin tức của vụ án buôn bán ma t.úy, một chút thông tin cỏn con thì tính là gì, lão ta càng dễ nói chuyện hơn khi nhắc đến Mạc tiểu thư.
“Cô chủ nên xem nhiều tin tức thì hơn.”

Mạc Gia Kỳ thở dài một hơi, cô cứ tưởng Yên Xích là An Phong hóa ra hắn có nỗi lòng riêng.
Nghĩ kỹ lại vấn đề Thượng Lâm vừa nói, cô phát hiện có điểm bất hợp lý.
“Nói Yên Xích yêu thương, trân trọng Hồng Ngải Ngải vậy sao còn đối xử với Lạc Lạc thân mật.” Mạc Gia Kỳ khẳng định “Chắc chắn xảy ra sai sót, tin tức sai rồi.”
Thật khó để xác định tình yêu là gì nhưng chắc chắn nó sẽ có thay đổi theo thời gian, chẳng qua không thể đoán trước thay đổi theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực.

Đối với một người đã mất giữ lại tấm chân tình có ý nghĩa gì, Thượng Lâm chưa từng yêu đương nên không dám mạnh miệng nói ra.
“Có thể Yên Xích nhìn trúng Lạc Lạc.” Anh đã nói như vậy còn muốn làm rõ thì chỉ còn cách đi tìm hỏi Yên Xích.
Mạc Gia Kỳ gật đầu nói: “Tôi đã hết giận anh từ lâu rồi, anh cũng không được tiếp tục hờn dỗi.”
“Tôi không phải trẻ con.”
“Ngày mai chúng ta bắt đầu công việc.”
Mạc Gia Kỳ lo sợ bản thân không kiếm được tiềm, gây chuyện với anh chỉ mang đến bất lợi.

Bầu không khí khó chịu biết bao, nhân cơ hội này làm hòa.
Thượng Lâm chần chừ một lúc hỏi: “Cô chủ có ý định đổi người chụp hình hay không, tôi sợ…”
“Sợ cái gì mà sợ? Hay là anh muốn tạo mẫu chung với tôi? Chúng ta nhờ dì Lý chụp có được không?” Cô hỏi dồn dập khiến anh không có chỗ chen vào.
Thượng Lâm nhìn lại đôi tay chỉ biết cầm súng của mình, trong đầu tồn tại ý nghĩ đứng bên ngoài phụ việc thì hơn.
Cô đột nhiên đứng dậy chạy vội vào trong nhà, gấp rút đến nổi suýt thì Thượng Lâm nghĩ rằng cô xảy ra chuyện.

Lát sau quay ra với cái laptop trên tay, cô vừa rồi nhớ đến bài tập giữa kỳ mà giảng viên giao cho, có người vệ sĩ giỏi dang dại gì mà không tận dụng.
Mạc Gia Kỳ đặt laptop xuống, chớp lấy hộp sữa bắp, tay theo thói quen cấm ống hút.

Cô chưa dừng lại ở đó, bắt đầu kéo cái ghế nặng lại gần với Thượng Lâm.
Anh ngạc nhiên hỏi: “Cô chủ còn định làm gì?”
“Bài tập giữa kỳ.”

Suốt mấy tiếng đồng hồ Mạc Gia Kỳ ngồi bên cạnh uống hết hộp sữa này đến hộp sữa khác, chỉ việc nhìn xem quá trình Thượng Lâm tìm kiếm tài liệu ra sao, lọc thông tin thế nào.

Anh hỏi được không, cô gật gầu hoàn toàn đồng ý.

Một người chăm chỉ làm bài tập, một người tận hưởng cuộc sống về đêm ngắm, bộn rộn ngắm người đẹp.
“Anh sau này không làm vệ sĩ, có nghĩ đến việc khác không?”
“Cô chủ muốn xong sớm hay muộn?”
Mạc Gia Kỳ gật đầu, an phận: “Được, được.

Tôi muốn xong sớm."
Đến một giờ sáng bài tập hoàn tất, Mạc Gia Kỳ gập laptop dứt khoát đi vào nhà.
Được một đoạn thì quay người nhắc nhở Thượng Lâm: “Phải chăm da đấy nhé, anh đừng lơ là.”
“Tôi biết rồi.”
Mạc Gia Kỳ trở về phòng lập tức gửi bài cho An Phong, nhắn tin với hắn thêm vào giờ, vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.

Cô chưa từng dùng tư cách của một người bạn để nói chuyện với An Phong, đời trước có quá nhiều biến cố, đời này từng chút từng chút đi đúng trật tự, hóa ra mọi chuyện rất đơn giản.
Làm bạn với An Phong thật chất vui vẻ hơn nhiều, cô còn cảm nhận được cỗ ấm áp tỏa ra từ con người hắn.

Trước đây một ánh mắt hắn cũng toan tính với cô, nhiệt độ lúc nào cũng ở bắc cực, Mạc Gia Kỳ còn nhầm tưởng bản thân đứng ở nơi đầy tuyết trắng dõi theo đối phương.
Đúng là quá khác biệt, phải nói mọi chuyện nên bắt đầu như thế nào? Là do cô chọn cả, cô tin tưởng con đường sau khi trùng sinh đều đi đúng hướng.

An Phong và cô không duyên không phận thay vì cột hắn bên người thà rằng tiếp cận với tư cách là bạn.

Cô không hận hắn, bởi vì chuyện chưa phát sinh, An Phong đời này chẳng tội tình gì.

Nhưng An Phong đời trước đáng để băm thành trăm mảnh, cho dù cô ép buộc hắn lấy cô đến cuối cùng cô đã sợ hãi xin được ly hôn thì hắn thế nào chứ? Ép cô chết cho bằng được.
Mạc Gia Kỳ giật mình tỉnh giấc, bước xuống giường đã hai giờ chiều.

Hôm nay không có ai đánh thức chắc chắn là không có lịch học, cô đưa tay định dụi mắt liền ý thức được đôi mắt có vấn đề, dần dần hạ xuống.
Ngước nhìn thứ ánh sáng ngoài phía cửa sổ, thứ cô nhìn thấy sau này vẫn sẽ thấy, không phải trân trọng bất cứ thứ gì, bởi vì cô tin chắc bản thân sẽ không mù.

Mạc Gia Kỳ giữ suy nghĩ lạc quan, chẳng lo sợ hãi điều gì cả.
Thức giấc trễ hơn dự tính nhưng không vì thế mà bỏ bê công việc, cô bị dì Lý ép dùng bữa xong.

Dùng xong đã lôi kéo Thượng Lâm ra ngoài vườn bố trí một số ít món đồ dùng cho việc chụp hình.
Yên Hải Bình nâng niu cái cốc trên tay, sau đó đưa cho cô.
Mạc Gia Kỳ nghiêm túc tạo vài dáng với chiếc cốc, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một kiểu dáng cầm cốc, chỉ là thoáng qua nhưng muốn thử nó ngay lập tức.

Cách cầm cốc vừa buông thả vừa tự tại, như chẳng tiếc làm cái cốc vỡ.
Thượng Lâm chu đáo lót phía dưới, nếu rơi thật cũng không đến mức vỡ tan tành.

Tiểu Bình đứng bên cạnh cổ vũ tinh thần, khi bức ảnh được chụp xong Mạc Gia Kỳ phấn khởi đến chỗ anh xem thành quả.
“Rất đẹp.” Thượng Lâm vừa xem vừa tấm tắc khen.
“Tiểu Bình, em thấy thế nào?”
Cậu nhóc đưa ngón cái nhỏ xíu cong cong lên: “Tay chị rất đẹp, cái cốc cũng đẹp.”
“Tặng em cái cốc này, nhớ giữ cẩn thận.”Mạc Gia Kỳ tà mị nói “Anh Thượng Lâm rất hư nên chị không muốn tặng anh ấy, chỉ có em thôi.”
Nghiêm túc làm vậy mà không bằng Tiểu Bình, anh tiếp tục xem ảnh không so đo với một đưa trẻ.
Công việc hoàn tất cả ba nằm dưới tán cây, tận hưởng không khí trong lành.

Vườn hoa hùa theo mà tỏa ra hương thơm ngào ngạt chẳng mấy chốc Tiểu Bình đã ngủ quên, trên tay vẫn nắm chặt chiếc cốc, Mạc Gia Kỳ nhìn thấy thế thì cười đến vui vẻ.

Điện thoại của cô đột nhiên có tin nhắn mới, là Mạc phu nhân gửi hình ảnh đến, cô đưa qua cho Thượng Lâm cùng xem.
“Tôi từng nói thích hoa hồng trắng, chắc có người nghe được mách lại với phu nhân.” Mạc Gia Kỳ vừa hạnh phúc vừa tiếc “Lần này xem ra lỗ nặng rồi, trồng hoa hồng trắng chỉ dùng vào những dịp trọng đại.”
“Là tôi nói với phu nhân.” Anh vội giải thích “Tôi nghĩ điều này bà ấy cần phải biết, dù sao quan tâm đến sở thích của con gái cũng không đến nổi phạm pháp.”
Thượng Lâm chuẩn bị tinh thần đợi cô khiển trách nhưng một lúc lâu cũng không nghe thấy một lời, dù là lời phàn nàn vô ý.
“Hoa hồng trắng thực sự rất đẹp.” Mạc Gia Kỳ bình thản khen một câu.
Cô đột nhiên nhìn thấy người làm vườn khá giống với Thẩm Mị, nhanh tay phóng to tấm ảnh rồi đưa qua cho Thượng Lâm xác nhận lại.
Sau khi xem xét kỹ càng, anh đưa ra đáp án: “Thẩm Mị.”
Tự dưng câu nói của Thượng Lâm vô thức tồn tại trong đầu Mạc Gia Kỳ, nếu dựa trên trường hợp này mà nói thì người khác đến làm gia đình cô ta tán gia bại sản, từ một thiên kim đứng trên cao nhìn xuống người khác đột nhiên phải đi làm vất vả.

Thử hỏi Thẩm Mị có hận cô hay không? Đặt bản thân vào trường hợp này thì hận chết đi được.
Cô lo lắng nhìn đến chỗ Thượng Lâm, anh trấn an cô bằng nụ cười.
Dưới tán cây ánh nắng xuyên qua kẽ lá cùng với nụ cười của người đẹp, Mạc Gia Kỳ sắp mù rồi.

Số lần cười chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô lại hời hợt hiếm khi nghiêm túc ngắm nhìn điệu bộ vui vẻ của anh, hóa ra lại có sức hút đến thế.
“Cô chủ nghĩ nhiều rồi, Mạc phu nhân không hiền lành như những gì thể hiện bên ngoài.”
“Anh cười làm gì? Ý nói tôi lo lắng không đâu?” Mạc Gia Kỳ đột nhiên khó ở, giọng điệu chanh chua.
“Tôi vừa nãy mới cười sao?”
Cô ngạc nhiên hỏi lại: “Còn không thừa nhận?”
Thời khắc này Thượng Lâm nhận ra, đối phương bị nụ cười thu hút, anh làm lại điệu bộ lúc nãy.

Mạc Gia Kỳ quay mặt sang hướng khác, thầm mắng một câu.

Anh thôi đùa giỡn, không chọc đối phương nữa mà nghiêm túc đưa ra suy đoán của mình.
“Trà trộn vào vườn hoa, cùng lắm là âm mưu trồng thuốc phiện rồi đổ lỗi cho Mạc phu nhân gánh chịu.”
Luồng gió nhẹ thổi qua đem theo hương thơm ngào ngạt, Mạc Gia Kỳ hít một hơi thật sâu, tinh thần trở nên thoải mái.
“Vậy thì phải đề phòng rồi, tôi sẽ nhờ cô chú ở đó trông chừng chị ta.”.

Bình Luận (0)
Comment