Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1030

“Phượng Nhi, mau trở lại đây…” Liên Băng Mộng gấp gáp hô lớn, vội tới mức nước mắt trào ra, cô ta không có cách nào bay trên không trung như Ninh Thư được.

Ninh Thư nắm chặt lấy phần lông của phượng hoàng, còn một chân thì vắt ở sau lưng.

Tiếng kêu của phượng hoàng càng ngày càng yếu đi. 

“Nhạc Song Song, cô hãy buông nó ra, nếu không ta sẽ liều mạng với cô.” Liên Băng Mộng kiệt sức hét lên với Ninh Thư, trong giọng nói của cô ta còn ẩn chứa sự thù hận thâm sâu.

Đó là đồng bọn của cô ta.

“Bạch Hổ, Bạch Hổ, ngươi mau cứu Phượng Nhi.” Liên Băng Mộng quay sang Bạch Hổ mà hét lớn. 

Bạch Hổ đang bị con rồng kìm chân, loại rồng bằng nước này rất khó đối phó, cho dù có bóp nát nó ra, dẫm nát dưới chân, hóa thành một vũng nước, nhưng lại có thể lập tức khôi phục hình dạng.

“Liên Băng Mộng, cô giết chết triệu hoán thú của ta, ta cũng sẽ giết chết triệu hoán thú của cô.” Ninh Thư nhấc phượng hoàng bị người ta đánh đến mức máu thịt be bét, sau đó vận nội công toàn thân, sử dụng hết tất cả khí lực, xé tan phượng hoàng ra làm đôi.

“Chiếp chiếp…” Phượng hoàng rên lên một tiếng thê lương, máu tươi phun ra ngoài xối xả, huyết dịch của phượng hoàng nóng rực, máu phun ra tựa như cơn mưa lửa từ trên trời rơi xuống. 

Một tay Ninh Thư cầm một nửa thân của Phượng hoàng, dáng vẻ khiến cho người ta phải kinh sợ.

“Phượng… Phượng Nhi.” Liên Băng Mộng kêu lên thảm thiết: “Nhạc Song Song, ta liều chết với cô.”

Ninh Thư ném thi thể của phượng hoàng xuống đất: “Cô muốn liều chết thì ta cũng liều chết với cô, cô giết chết triệu hoán thú của ta, ta cũng phải giết chết triệu hoán thú của cô.” 

Gương mặt Liên Băng Mộng trắng bệch, toàn thân run rẩy, cùng với cái chết của phượng hoàng, ngọn lửa niết bàn trên lôi đài cũng từ từ dập tắt.

Ninh Thư nhìn thấy đám cỏ đã biến thành tro, cô khó chịu như thế nào, thì sẽ để Liên Băng Mộng cũng khó chịu như thế ấy.

Liên Băng Mộng nhặt thanh kiếm gẫy dưới đất xông thẳng về phía Ninh Thư, Ninh Thư phóng năng lượng ra ngoài, chắn được đòn của Liên Băng Mộng. 

Liên Băng Mộng bị đẩy lùi đến gần phía lôi đài, khó chịu ho khan lên hai tiếng.

“Nhạc Song Song, cô giết triệu hoán thú của ta, giết bạn đồng hành của ta, ta quyết không đội trời chung với cô.” Liên Băng Mộng nhắm mắt lại, triệu hoán Vượn Titan.

Vượn Titan vừa rống lên một tiếng, cả lôi đài như bị rung chuyển. 

Vượn Titan có sức mạnh vô song, có thể di chuyển cả một núi đá.

“Giết cô ta, hãy biến cô ta thành thịt vụn.” Liên Băng Mộng lạnh lùng hét lên: “Nhạc Song Song, cô phải trả giá.”

Vượn Titan nhận được chỉ thị từ chủ nhân, giơ nắm đấm hướng thẳng về phía Ninh Thư. 

Vượn Titan không những có sức mạnh vô cùng khủng khiếp, mà tốc độ cũng nhanh khó lường.

Ninh Thư cũng giơ nắm đấm dưới con mắt của bao nhiêu người, hướng về phía vượn Titan, định sẽ dùng nắm đấm để đối chọi lại với nắm đấm.

Chỉ cần là cơ thể sống, thì không thể không sợ đau, càng không sợ giết không chết. 

Ninh Thư vận hết nội công trong cơ thể mình, chống lại nắm đấm cực mạnh của Vượn Titan.

Trong khoảnh khắc hai nắm đấm chạm vào nhau, không khí dường như có chút dao động, Ninh Thư và Vượn Titan hình như bị cái gì đó chặn lại.

Giây tiếp theo, Vượn Titan bị đẩy văng ra ngoài, kêu lên một tiếng rồi nằm sõng soài ra đất, nắm đấm trở nên mềm nhũn. 

Đôi mắt đỏ rực của Vượn Titan nhìn về phía Ninh Thư và gào rú.

Đầu của Liên Băng Mộng đau đến mức sắp nứt đến nơi, hướng về phía Bạch Hổ với thái độ bất mãn và hét lớn: “Có phải ngươi đang làm qua loa cho có hay không, ngươi hãy giết chết cô ta, ta sẽ giao cho ngươi thứ ngươi cần.”

Bạch Hổ không thèm đoái hoài đến sự quấy rầy của con rồng vàng, gầm lên một tiếng rồi xông tới Ninh Thư. 

Bạch Hổ là thần thú, nhưng cũng chỉ là yêu thú cấp cao mà thôi, Ninh Thư niệm thần chú, Khốn Thú quyết, dù gì thì cô cũng đã từng tu luyện ở thế giới tu chân.

Nói ra cũng hơi xấu hổ, câu thần chú này là do rong biển dạy.

Ninh Thư không ngừng di chuyển thế tay, gần như rút cạn linh khí trong linh hồ từ huyệt đan điền, tạo thành một chiếc lồng vô hình nhốt chặt Bạch Hổ trong đó. 

Nếu như là trước đây, không có đủ linh khí thì Ninh Thư không thể tạo ra được Khôn Thú quyết, tại thế giới tu chân, chỉ có những tu vi thuộc Hóa Thần Kỳ trở lên mới có đủ linh khí để tạo ra Khôn Thú quyết.

Bạch Hổ vị chiếc lồng vô hình khóa chặt, không thể nào thoát ra được, chỉ có thể gầm rít.

“Ngươi làm gì thế, mau lên.” Liên Băng Mộng sắc mặt vô cùng khó coi, hét lên với Bạch Hổ. 

Ninh Thư lại niệm thần chú, từ từ thu nạp chiếc lồng về.

Không có cách nào thoát ra, Bạch Hổ chỉ có thể biến trở lại thành người, Bạch Hổ nhìn Ninh Thư, truyền âm thanh: “Cô đang sử dụng thủ đoạn tu chân.”

Ninh Thư không nói gì. 

Liên Băng Mộng nhìn thấy Bạch Hổ không thể thoát ra được, nhìn chằm chằm vào Ninh Thư, bèn hét lên với Văn đạo sư đang đứng trước đầu của con rồng: “Ta xin thua.”

Chút ấn tượng tốt trong lòng Liên Băng Mộng đối với Văn đạo sư đã không còn nữa, ông ta chỉ đứng đó quan sát náo nhiệt.

Người mà cô ta yêu và bạn đồng hành mà cô ta cần, là người có thể hỗ trợ cô ta từ phía sau, chứ không phải loại người như Văn đạo sư. 

“Nhạc Song Song thắng.” Văn đạo sư hét lớn.

Liên Băng Mộng muốn thu nạp lại Bạch Hổ, phát hiện ra Bạch Hổ không quay về, Bạch Hổ bị Nhạc Song Song khống chế rồi.

Liên Băng Mộng lặng người nhìn Ninh Thư, cô làm cách nào vậy? 

Cô ta càng ngày càng không thể nhìn thấu được Nhạc Song Song.

Đây có còn là Nhạc Song Song trong trí nhớ của cô ta hay không?

“Nhạc Song Song, ta đã nhận thua rồi, cô còn muốn gì mới hài lòng, hãy thả Bạch Hổ ra.” Liên Băng Mộng quát lên với Ninh Thư. 

Ninh Thư không quan tâm Nhạc Song Song, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào vết đen trên lôi đài, cảm giác như có thứ gì đó đang di chuyển rất khả nghi.

Lúc Ninh Thư đang chú ý nhìn, thì từ vết đen đó mọc lên một loài cây lá màu xanh nhạt, sau đó có một chiếc lá mọc ra.

Trong lòng Ninh Thư vô cùng hân hoan, đây là Tiểu Thảo ư? 

“Là ngươi sao?” Trong lòng Ninh Thư hồi hộp hỏi.

“Chủ nhân…” Một âm thanh nhẹ nhàng vọng ra từ trong người Ninh Thư, khiến cho trái tim Ninh Thư tan chảy.

“Ngươi làm ta sợ muốn chết.” Ninh Thư lớn tiếng nói: “Bị lửa thiêu không biết đường mà bỏ chạy ư?” 

Tiểu Thảo lơ lửng xung quanh Ninh Thư.

“Ngươi không sao là tốt rồi, không sao thì tốt.” Ninh Thư thở dài một cái.

Liên Băng Mộng ngạc nhiên đứng nhìn Tiểu Thảo được tái sinh, gương mặt tái nhợt: “Nhạc Song Song, đồ nữ nhân gian trá, cô khiến cho triệu hoán thú của cô giả chết.” 

“Triệu hoán thú của cô không phải là phượng hoàng ư, bảo nó dục hỏa trùng sinh là được mà.” Ninh Thư bất mãn nói.

Tiểu Thảo tuy rất bình thường, nhưng bị lửa thiêu chỉ cần có cơn gió xuân thổi tới sẽ lại được hồi sinh, sinh mệnh rất ngoan cường.

“Nhạc Song Song, cô có thái độ gì, ta phải giết cô.” Liên Băng Mộng tức tới mức xanh lét mặt mày. 

“Cuộc tỉ thí đã kết thúc rồi, cô còn muốn đánh với ta ư?” Ninh Thư lạnh lùng nói.

Liên Băng Mộng bị thái độ của Ninh Thư chọc tức đến mức phổi muốn nổ tung, gương mặt tái xanh tái mét: “Triệu hoán thú của cô vẫn còn sống, nhưng triệu hoán thú của ta đã chết, ta phải lấy mạng triệu hoán thú của cô để đền mạng.”

Liên Băng Mộng nhìn sang Bạch Hổ đang bị nhốt trong lồng, không thể dựa dẫm vào con người này được, hắn đến đây chỉ để chơi thôi, nếu như không phải trên người cô ta đang giữ thứ hắn cần, thì tên nghiệt súc này hoàn toàn không thèm để ý tới cô ta. 

“Triệu hoán thú của ta tái sinh là nhờ năng lực của nó, triệu hoán thú của cô không sống lại được, liên quan gì đến ta?” Ninh Thư tức giận nói.

“Nhạc Song Song. Cô đừng quá kiêu ngạo.” Liên Băng Mộng nghiến răng nghiến lợi nói, cắn chặt đến nỗi chảy cả máu.

Trong lòng rối như tơ vò, sự phẫn uất này không có cách nào tiêu tan được. 

Cho dù là vì sỹ diện của bản thân, hay là vì hiềm khích giữa hai người, Liên Băng Mộng một mực muốn giết chết Ninh Thư, để giảm bớt nỗi đau khổ trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment