Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 637

Không ai đối xử với Nghê Tịnh như con người, cho rằng nói vài lời ngọt nhạt là được, miệng thì nói rằng Nghê Tịnh là con dâu quý giá, nhưng lại mang Nghê Tịnh ra làm kẻ ngốc để giở trò.

Cảnh Thiếu Trạch bên ngoài thì nói yêu Nghê Tịnh, cả đời này chỉ yêu mỗi Nghê Tịnh, nhưng cách yêu của hắn lại là sống chung với người phụ nữ khác.

Tìm mọi cách để giấu Nghê Tịnh, sợ Nghê Tịnh biết được lại không chịu được, thật cảm ơn Cảnh Thiếu Trạch đã biết lo lắng cho Nghê Tịnh như vậy. 

Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, một mình phiêu diêu tự tại.

Nói thật, Diệp Tích và Cảnh Thiếu Trạch không ở trong phòng, Ninh Thư cảm thấy không cần phải rửa mắt của mình, ngày nào cũng phải tốn bao nhiêu thuốc nhỏ mắt để  rửa mắt thật là khổ.

Trong máy tính đã có rất nhiều video rồi, không cần phải quay thêm nữa. 

Chập tối, Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích người trước người sau về nhà, Ninh Thư đứng gần Cảnh Thiếu Trạch, ngửi thấy trên người hắn có mùi sữa tắm.

Tóc trên cổ của Diệp Tích có hơi ướt, có vẻ như hai người đã tắm tại công ty.

Quần áo Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích mặc trên người hơi nhăn nheo. 

Ninh Thư có thể tưởng tượng cảnh hai người đã làm gì ở công ty, nhưng lại không thèm nói ra.

Diệp Tích vừa về đến nhà là chui ngay vào phòng, bước ra với bộ quần áo khác.

Cảnh Thiếu Trạch nhìn Ninh Thư với vẻ hiền hòa: “Hôm nay em ở nhà làm những gì?” 

“Cũng không làm gì cả, cắm hoa, khâu vá, còn anh, ở công ty có bận không?” Ninh Thư nhìn Cảnh Thiếu Trạch và nói.

Cảnh Thiếu Trạch cười: “Cũng hơi bận.”

“À, ngày mai em đưa cơm đến công ty cho anh nhé, cơm trưa ở công ty chắc chắn không ngon bằng cơm nhà.” Ninh Thư nói với Cảnh Thiếu Trạch. 

“Không thể làm thế được…” Cảnh Thiếu Trạch vội vàng từ chối, biểu cảm rất lo lắng, cầm lấy bàn tay của Ninh Thư và nói nhẹ nhàng: “Thời tiết nóng thế này, em đừng đến công ty làm gì, nếu như trên đường xảy ra chuyện gì thì anh lo lắm.”

Ninh Thư nhíu mày, hỏi: “Anh thật sự không muốn em mang cơm đến ư, thỉnh thoảng mang cơm đến cũng không sao, không phải ngày nào cũng mang đến, có thể ngày mai, hoặc ngày kia, không cố định ngày nào.”

Cảnh Thiếu Trạch nghe thấy Ninh Thư nói vậy, gương mặt tối sầm lại, giống như bị đột kích bất ngờ vậy, nhỡ bị bắt gặp thì sao. 

Cảnh Thiếu Trạch vội vàng nói: “Đừng mang đến làm gì, bên ngoài trời rất nắng, ba mươi mấy độ, đứng không cũng thấy mệt mỏi, anh chỉ lo lắng cho sức khỏe của em, chỉ cần em khỏe mạnh, thì anh có chết đói hai ngày cũng không sao, nhưng nếu em có chuyện gì, thì anh sẽ dằn vặt lắm.”

Ninh Thư: Ọe, thật muốn ói…

Ninh Thư nghe mấy lời Cảnh Thiếu Trạch nói, da mặt co quắp, sợ phải nghe thêm mấy lời ghê tởm của Cảnh Thiếu Trạch, gật đầu rồi nói: “Được rồi, em sẽ không mang cơm đến nữa.” 

Cảnh Thiếu Trạch lúc này mới thở phào một tiếng.

Bởi vì ban ngày được thỏa mãn rồi nên Cảnh Thiếu Trạch cũng không cần phải tìm mọi lý do để đến phòng của Diệp Tích nữa, buổi tối đều nằm ngủ cùng Ninh Thư.

Thế nhưng hai người không nói gì với nhau, Cảnh Thiếu Trạch chỉ nhẹ nhàng ôm Ninh Thư và nói: “Ngủ đi, ngủ đi, ngủ…” 

Sáng ngày hôm sau, Cảnh Thiếu Trạch ăn mặc chỉnh tề, lại ân cần đi giày cho Ninh Thư, giúp Ninh Thư chải tóc.

Ninh Thư nhìn Cảnh Thiếu Trạch như vậy, chỉ muốn tát hắn một cái thật mạnh.

Ninh Thư không tát hắn, nhưng lại nhéo lên má của Cảnh Thiếu Trạch, trên má của Cảnh Thiếu Trạch lại xuất hiện một vết bầm tím. 

“Da của anh thật mềm quá, khiến em cứ muốn nhéo.” Ninh Thư cười nói.

Cảnh Thiếu Trạch có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Em muốn nhéo thì cứ nhéo, nhưng sao phải nặng tay như vậy, em muốn làm hại chồng em ư?”

Đúng vậy, muốn mưu hại chồng. 

Cảnh Thiếu Trạch soi gương, nhìn thấy mặt mình bị bầm tím, tức giận nói: “Em làm thế này thì sao anh gặp người khác được.”

Ninh Thư nhếch mép, không nói gì.

Hai người đi xuống tầng, Diệp Tích nhìn thấy mặt của Cảnh Thiếu Trạch bị bầm tím, biểu cảm có chút đơ cứng, sắc mặt ảm đạm, cứ như vừa bị đả kích rất lớn. 

Cảnh Thiếu Trạch thấy Diệp Tích tỏ vẻ thương xót, hơi cau mày, xoa xoa lên má mình, muốn giải thích cho Diệp Tích hiểu, nhưng nhiều người đang nhìn mình như vậy, thôi thì đợi đến công ty rồi nói.

Diệp Tích cúi đầu ăn sáng, Cảnh Thiếu Trạch chốc chốc lại nhìn sang Diệp Tích, Diệp Tích lại không thèm nhìn Cảnh Thiếu Trạch, có vẻ rất giận.

Ninh Thư thấy Diệp Tích như vậy, chắc cô ta nghĩ giữa Cảnh Thiếu Trạch và Ninh Thư xảy ra gì đó, chà chà, sao lại có cảm giác Diệp Tích coi Cảnh Thiếu Trạch là người đàn ông của mình vậy nhỉ. 

Chồng và vợ hợp tình hợp pháp, Diệp Tích có biểu cảm như người bị phản bội.

Ninh Thư khẽ cười, nhìn thấy hai người không vui, mình lại thấy rất vui.

Diệp Tích nhìn thấy gương mặt cười vui của Ninh Thư trước mặt, biểu cảm càng khó chịu, đến đôi mắt cũng đầy sự tức giận. 

Ninh Thư càng cười vui hơn.

Cảnh Thiếu Trạch tìm lý do nói chuyện với Diệp Tích: “Thư ký Diệp, tôi muốn tìm một file tài liệu, lát nữa đến công ty cùng tìm giúp tôi.” Cảnh Thiếu Trạch còn nhấn mạnh: “Đây là một file tài liệu rất quan trọng.”

Diệp Tích mím chặt môi không nói gì, chắc đang tức giận lắm. 

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch vừa cười vừa nói: “Diệp Tích, vậy con đi cùng Thiếu Trạch nhé, giúp nó tìm tài liệu.”

“Vâng, phu nhân.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch đã nói thì Diệp Tích chỉ biết vâng lời.

Ninh Thư vẫn giữ nụ cười như lúc nãy, chắc lát nữa sẽ có kịch hay để xem. 

“Anh có thể giải thích…”

“Em không nghe không nghe…”

“Em hãy nghe anh giải thích…” 

“Vậy anh giải thích đi, em nghe…”

“Chuyện không phải như em nghĩ đâu…”

“Em không nghe không nghe không nghe…” 

Nếu như không muốn nghe, vậy thì làm, một lần vẫn chưa giải quyết được thì hai lần.

Ninh Thư trong đầu miên man bất định, hơi nhếch miệng, Cảnh Thiếu Trạch có tiêu hóa nổi không?

Ăn sáng xong, Cảnh Thiếu Trạch nói với Diệp Tích: “Đi cùng tôi tìm tài liệu.” 

Diệp Tích chỉ có thể đi theo Cảnh Thiếu Trạch.

Diệp Tích và Cảnh Thiếu Trạch đi rồi, cha Cảnh Thiếu Trạch cũng đến công ty, mẹ Cảnh Thiếu Trạch tìm các phu nhân khác đến spa làm đẹp.

Trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Ninh Thư. 

Ninh Thư cầm theo thuốc trợ tim, cũng xách túi rồi đi ra ngoài.

Ninh Thư đến văn phòng luật sư để tìm luật sư, Ninh Thư muốn tự mình làm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên tìm một luật sư thì tốt hơn.

Ninh Thư không có ý định ly hôn với Cảnh Thiếu Trạch, trực tiếp tố cáo Cảnh Thiếu Trạch, không chỉ một mình Cảnh Thiếu Trạch mà còn có cả mẹ Cảnh Thiếu Trạch. 

Dù sao thì Cảnh gia cũng đừng mong sẽ sống yên ổn, đừng nghĩ có thể giữ được danh tiếng.

Làm mấy chuyện bẩn thỉu được thì cũng đừng sợ người khác sẽ đem chuyện bẩn thỉu của mình ra ánh sáng.

Bàn bạc với luật sư, trong tay Ninh Thư có mấy video chứng cứ, vụ án này rất dễ thắng. 

Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Ninh Thư lại về Nghê gia, Ninh Thư không kể chuyện mình muốn ly hôn với Cảnh Thiếu Trạch cho Nghê gia biết.

Đến khi có tráp hầu tòa thì cô sẽ nói với họ, Ninh Thư sợ họ không chịu được đi tìm Cảnh gia lý luận.

Hơn nữa, cũng không lâu sau đó, Cảnh gia sẽ có một cảnh hay để xem, đến lúc đó Cảnh gia sẽ rất sững sờ. 

Cũng không biết cha mẹ chồng cô sẽ xử lý việc này như thế nào.

Ăn cơm trưa tại Nghê gia, trước khi đi, ông Nghê còn đưa thêm tiền cho Ninh Thư, dặn dò con gái không cần tiết kiệm, cứ tiêu thoải mái.
Bình Luận (0)
Comment