Ca Ca Sủng Nhi

Chương 12.2

Trường trung học Hào anh là ngôi trường mà cô và một số những tiểu thư đặc biệt vào học.

Trong đám tiểu thư đó có cả cô bạn thân tiểu Ngọc nhi, Ngọc nhi rất ngoan, hầu như rất ít nói, những cô bạn khác đều tíu ta tíu tít nói chuyện.

Ngôi trường này đặc biệt dành cho nữ, hầu như những học viên của trường này, kể cả những giáo viên đều là những người có ‘hoàn cảnh’ cực kì đặc biệt.

Bởi những học sinh nơi đây đều là những ‘bảo bối’ trong lòng một ai đó.

Thí dụ như tam tiểu thư của tập đoàn Kiến Hạo, nhìn cô bé mỏng manh như chẳng có chút sức sống, thế mà được người chú trẻ măng cực kì thương yêu như báu vật.

Nhớ có lần, không hiểu vì sao cô bé con lên lớp cứ nằm ngủ mãi, bạn bè hốt hoảng báo lên phòng hiệu trưởng thì chưa đến mười phút sau, chiếc xe lincohn sang trọng đã chạy vụt đến kèm theo hàng dài vệ sĩ bảo vệ

Cảnh tượng đó, nếu là một ngôi trường nào khác chắc chắn đã làm kinh động cả một góc trời, nhưng ở đây hầu như diễn ra hằng ngày nên chẳng còn ai cảm thấy lạ lùng nữa.

Hôm nay, lúc tiểu Ngọc nhi và Tuyết Cần đang trốn ra sau vườn hoa ăn trưa, sau đó nằm ngủ quên mất, đến khi có tiếng thở hổn hển của nam nhân và tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân không ngừng vang lên làm cả hai giật mình tỉnh giấc.

Tò mò len lén vạch kẽ lá nhìn ra, bên ngoài có một chàng trai đang đứng đè ép lên thân thể của một côgái, chàng trai đó là giáo viên vừa mới đến đây nhậm chức.

cô gái đồng thời nghe nói hình như cũng là em gái gì đó của anh ta.

Thế nhưng họ đang làm gì vậy nhỉ?!

Tiểu Ngọc nhi và cô đưa mắt nhìn nhau, lúc này gương mặt của Tiểu Ngọc nhi đã đỏ đến mang tai, vì chỗ cô ấy ngồi thuận lợi về góc nhìn hơn chỗ của Tuyết Cần.

Tuyết Cần tò mò đưa mắt nhìn sang, lúc này chàng trai kia đã tốc chiếc áo đồng phục của cô gái lên tới ngực, gục mặt vào phần ngực của cô ấy không ngừng cắn mút.

cô gái, ưỡn cong cả người, bàn tay không ngừng cắm vào mái tóc đen dày của chàng trai, không biết sung sướng hay thống khổ mà không ngừng rên rỉ.

Bàn tay của chàng trai lúc này đang xốc chiếc váy cô bé lên, lộ ra chiếc quần lót hình mèo Hello Kitty cực kì đáng yêu, nhưng cảnh tượng lại làm cho người ta muốn phun máu mũi.

cô gái càng ưỡn cong người hơn khi chàng trai đang quỳ xuống, đem đầu mình vùi vào giữa hai chân cô.

Mặt Tuyết Cần lúc này đỏ ửng tới mang tai, nhưng cảnh tượng cực kì phấn khích thế nầy làm sao có thể bỏ qua cho được.

Nhưng vẫn chưa kịp xem đến đâu, thì trước mắt bỗng tối sầm, khi ngẩng mặt lên thì đã thấy mặt ông anh trai của mình đen hơn đáy nồi đứng bên cạnh.

Còn bên cạnh anh, là một chàng trai cực kì tuấn tú với gương mặt lúc nào cũng mỉm cười.

cô nhận ra người này, anh ta chính là Hắc Huyền Tú, phó Tổng tài tập đoàn Lôi Vũ. Lúc này trong tay anh ta đang ôm tiểu Ngọc nhi vào lòng, mặt của tiểu Ngọc nhi gục vào lòng anh ta chỉ còn lại vành tai đỏ ửng.

cô len lén ngước mắt lên nhìn ông anh đáng kính của mình, lúc này hai mày gần như giao vào nhau đủ để biết anh đang cực kì không vui.

“Đến buổi cũng không vào lớp, làm mọi người quáng quàng lên tìm em, em lại trốn ở đây làm chuyện xấu.”

Giọng anh trầm ấm, nhưng lúc này mang theo lửa giận nên làm Tuyết Cần co rụt bả vai, né tránh không nhìn vào mắt anh, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Từ đây và khoảng cách xuân cung đồ sống kia không xa, chắc chắn bên kia đã nghe thấy hết đoạn đối thoại bên này, và đương nhiên cũng đã biết ‘chuyện tốt’ mà hai cô đã làm.

Ôi, xấu hổ quá đi mất.

Nghĩ đến đây, cô len lén từ trong ngực anh cô đưa mắt nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, bên kia đã không có động tĩnh, khi cô ngẩng mặt lên thì thấy chàng trai kia đang thong thả sửa lại cổ áo cho cô gái, rồi ôm cô gái vào lòng đi về hướng bên này.

Tuyết Cần không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta, mẹ ui mất mặt quá đi, đó chính là giáo viên dạy toán của lớp cô, bảo cô mai này lên lớp làm sao dám nhìn mặt anh ta đây.

cô gái kia cũng không tốt gì hơn, hai chân của cô ấy gần như đi không nổi, ngước đôi mắt mọng nước lên nhìn chàng trai.

“anh…”

Chàng trai như hiểu ý bế cô vào lòng, rồi khẽ gật đầu với hai chàng trai bên cạnh.

“Chào Viễn tổng, Tú Phó Tổng.”

Hai người bên đây cũng gật đầu chào lại

“Chào Âu Dương chủ tịch.”

Đúng vậy, đứng trước mắt họ là Âu Dương Tịch, chàng trai trẻ tuổi nhất đã nắm vững tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất nhì khu vực châu Á, nhưng anh ta đã là chủ tịch một tập đoàn lớn như thế sao còn rảnh rỗi chạy đến nơi này làm giáo viên?

Thắc mắc này, sau này Tuyết Cần mới biết được, ngày trước, lúc anh ta còn đang lang thang tìm việc làm, thì đã gặp phải thiên thần của cuộc đời anh ta, cha anh ta là người đàn ông cực kì độc đoán, ông yêu vợ hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này, nhưng bà vợ của ông ta cũng là mẹ của Âu Dương Tịch, không biết vì quá cô đơn trong ngôi nhà rộng lớn, hay rỗi rảnh quá mà sinh ra những ý nghĩ lạ đời, đã phụ ông ta, bỏ trốn theo tình nhân.

Đương nhiên kết cuộc của bà ta và tình nhân cũng không tốt hơn bao nhiêu, từ đó ông ta vùi đầu vào làm ăn, và hà khắc với con trai của mình nư mọt kẻ thù, bởi anh ta có gương mặt của mẹ, gương mặt mà ông ta cực kì yêu thương và cũng cực kì oán hận.

Đến một ngày, ông ta kéo đám phụ nữ về nhà truy hoan, cậu bé nhỏ len lén thấy, và trong lúc say, ông ta đã đánh và đuổi cậu ra khỏi nhà

Oán hận cha mình, anh ta rời khỏi nhà, làm đủ mọi công việc kể cả tài xế cho một nhà nọ.

Hai vợ chồng nhà nọ rất tốt, xem anh như con trai ruột thịt của mình, giao cho anh riêng việc đưa đón cô công chúa nhỏ của mình đi học.

cô công chúa nhỏ đó, từ ngày anh bước vào nhà đã quấn quýt lấy anh không buông, mà đôi vợ chồng nọ hầu như đi làm ăn xa không có ở nhà, vả lại tuổi tác hai người cách nhau quá xa, nên họ khá là yên tâm khi giao cô bé cho anh chăm sóc.

cô bé con quấn lấy anh từ việc ăn, ngủ, học hành đến việc đi chơi.

Sống trong hoàn cảnh cực kì giàu có mà lúc nào cô bé cũng đượm nét u buồn.

Hình như tìm được sự đồng cảm lẫn nhau nên cả hai nương dựa vào nhau.

Đến một ngày, cha mẹ cô gái gặp tai nạn máy bay qua đời, bỏ lại mình cô bé cô đơn trên cõi đời này.

Số tài sản được để lại hết cho cô, nhưng quyền giám hộ lại thuộc về anh chàng tài xế.

Điều gần như không tưởng đó đã làm bùng lên cuộc đấu tranh giữa những người họ hàng thân thích, họ không ngừng kéo đến quấy rầy làm phiền cô bé.

Thậm chí đệ đơn lên tòa án tối cao.

Họ giành quyền nuôi dưỡng cô bé, với lí do là những người ruột thịt, những người bà con như lang, như sói đó hằng ngày đến làm phiền cô bé.

anh hết lòng bảo vệ cô khỏi những người đó. Thậm chí, anh chẳng hề quan tâm đến số tài sản kia.

anh tự tin với tài năng của mình dư sức nuôi cô bé sống an nhàn sung sướng.

Nên anh đệ đơn lên tòa, vẫn nhận lấy quyền giám hộ, tuy nhiên số tài sản kia, được gửi vào ngân hàng Thụy Sĩ. Đợi đến ngày cô khôn lớn, sẽ tự quyết định với số tài sản của mình.

Lời đề nghị của anh được toàn án chấp nhận, đám thân thích lang sói kia không làm được gì không ngừng chỉ trích anh, đòi bắt cô bé lại, thậm chí thuê người giết anh.

Đến mức này thì anh không thể nhịn nổi nữa, tài sản anh không cần, bất cứ thứ gì khác anh cũng không cần, chỉ cần cô bé con bên cạnh anh.

anh bắt đầu âm thầm chơi cổ phiếu, được số tiền to bắt đầu lập công ty và âm thầm phản công tất cả những người đã muốn chia rẽ anh và bé con của anh.

Bạn đừng ngạc nhiên tại sao anh có tài lại cam tâm làm 1 tài xế. mọi chuyện đều có nguyên do, mà nguyên do của anh bắt nguồn từ một cô bé con, trong lúc anh đang mệt mỏi buồn bã dựa lưng vào ghế đã trong công viên trò chơi, anh đến đây để gặm nhắm nổi đau của mình như một sự động viên cho tinh thần của mình mỗi khi gặp thất bại.

Nhìn họ, nhìn những gia đình tay trong tay hạnh phúc bên nhau, để rồi anh tự nói với mình rằng, nếu anh có một gia đình, anh cũng sẽ đem mọi thứ hạnh phúc trên thế gian này cho gia đình của anh.

một bàn tay bé nhỏ đặt lên trán anh, một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai anh:

“anh à, anh bệnh hả, có cần em gọi bác sĩ cho anh không?”

cô bé khoảng sáu tuổi đang giương đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn anh, và từ đó, anh xác định, định mệnh của mình không thể rời khỏi đôi mắt đó.

anh kiếm cách làm tài xế cho nhà họ, chỉ để được gần gũi cô bé mà anh thương yêu. Và rồi những người thực lòng thương yêu anh mất đi đột ngột, anh nguyện với lòng sẽ bảo vệ và thương yêu cô bé đến suốt đời.

Ròi đến một ngày, anh nhận được tin cha anh bị bệnh nặng, cho gọi anh về giao công ty cho anh, anhkhông nhận, nhưng ông ta lấy bé con của anh ra uy hiếp anh.

Cách làm của ông ta vẫn luôn độc đoán và kiêu ngạo chỉ nghĩ cho bản thân như từ trước đến giờ.

anh hiểu thủ đoạn của ông ta, anh nhượng bộ không vì sợ cho bản thân mình, mà anh không muốn có bất cứ sơ xuất nào xảy ra với thiên thần của anh.

Thậm chí, ngay cả việc cô đi học, anh cũng muốn dành chút thời gian, để đến lớp với bé con, anh muốn bé con bên cạnh anh mỗi giờ mỗi khắc không bao giờ rời xa.

May mà, bé con của anh hiểu được lòng anh, ban trưa, lúc đem cơm trưa ra ngoài ăn, nhìn đôi môi hồng chúm chím ăn cơm, sau đó bé uống sữa, vết sữa dính bên mép, theo thói quen bé vươn lưỡi liếm một vòng mà quên mất con sói đói đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy cảnh đó sao máu huyết không phun trào được chứ?

Và thế là chuyện đã xảy ra.

Lúc này đây, đối diện với những vị có quyền lực nhất ở thành phố này, anh vẫn bình thản đến dửng dưng, bất kì ai cũng không thể nào tác động lên cảm xúc của anh ta, trừ bé thiên thần trong lòng anh ta.

Họ từng gặp nhau trên thương trường, từng va chạm nhau trong một vài lĩnh vực riêng tư, nhưng đứng nơi đây, đứng dưới mái ngôi trường này, họ đều có một lí do chung, đó là bảo vệ người mà họ thương yêu nhất.

Nên vô hình trung, giữa họ có một sự đồng cảm gì đó lạ thường.

cô bé con trong lòng anh chàng có gương mặt lạnh như băng ngàn năm kia bắt đầu cất tiếng ngáp dài, mắt cô bé khẽ khép, anh ta khẽ gật đầu chào mọi người rồi bế cô bé ra xe.

Hắc Huyền Tú cũng nhân cơ hội rời đi, khi họ đã đi được xa xa, Tuyết Cần vẫn còn nghe tiếng nũng nịu của tiểu Ngọc nhi từ đằng xa vọng đến:

“Bát ca à, đừng mách lại với Thất ca nhé.”

Thất ca ở đây là Hắc Huyền Thiên, tổng giám đốc của tập đoàn Lôi Vũ, anh sinh đôi với Hắc Huyền Tú, và giữa họ cũng có một đoạn tình duyên vô cùng tốt đẹp.

Khi mọi người đã ra đi hết, thấy Tuyết Cần cứ len lén đưa mắt nhìn mình, Viễn Chinh Huân cảm thấy buồn cười nhưng vờ làm ra vẻ lãnh đạm:

“đi thôi.”

Sau đó cất bước đi, bỏ lại sau lưng Tuyết Cần bĩu môi.

Xem đi, xem đi, bảo bối của người ta, người ta nâng niu như trứng, đi đến đau cũng bế cũng bồng. còn mình, lại lủi thủi như thế này.

Chẳng biết từ bao giờ, có lẽ là bắt đầu từ hôm đó, cái hôm quan hệ giữa hai người đã tiến một bước dài, cô bỗng dưng có gan hơn hẳn.

Tuy nhiên, có đôi lúc cô cũng ngấm ngầm sợ hãi, sợ một khi ba về, biết chuyện của hai anh em thì sẽ làm sao.

Nghĩ đến đây có thoáng rùng mình.

Như cảm nhận được cô bé sau lưng mình có cứ chỉ lạ thường Viễn Chinh Huân quay người lại, ôm cô vào lòng hỏi:

“Em lạnh à?”

Vừa nói anh vừa ôm cô vào lòng, sau đó nhìn vẻ mặt phụng phịu của cô, anh búng lên mũi cô khẽ hỏi:

“Sao lại không vui thế?”

cô ngậm miệng không nói, chả lẽ lên tiếng bảo anh trai bế bế à, mất mặt chết đi.

Nhưng chưa kịp nghĩ xong, thì cảm thấy trời đất xoay chuyển, cô đã được bế lên kiểu công chúa rồi.

cô dụi mặt vào lòng anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, thầm nghĩ, nếu cứ mãi thế này thì tốt biết bao.
Bình Luận (0)
Comment