Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 140

Tố Tâm bị Bạch Hiểu Niên chặn họng, dừng lại chốc lát mới nói: "Lại như Tống Hiểu nói, chúng ta cũng không trẻ, mình đã thích thầm Hứa Khai tám năm, cho nên không thể nào tiếp tục lãng phí thêm tám năm nữa. Nhận lời Hạ Hàm Yên đi tìm Phó Kiến Văn, mặc dù đã cùng Phó Kiến Văn lên giường, nhưng không nghĩ tới chuyện nói yêu thương rồi kết hôn, mình cũng đã có dự định sau này sẽ không gặp lại nữa, sau đó tìm một người đàn ông bình thường kết hôn, không cần quá đẹp trai, ưa nhìn là được, cũng không cần có quá nhiều tiền, hai chúng mình tiền lương gộp lại đủ sinh hoạt, một năm có thể xuất ngoại du lịch hai lần, trung thành tôn trọng lẫn nhau đi hết quãng đời này là đủ rồi."

"Người bình thường đều sẽ trung thành sao! Mình thấy vẫn là do tính cách của từng người, ai vốn tính đào hoa thì vẫn đào hoa thôi. Nhiều người đàn ông nghèo lấy được vợ giàu, bên ngoài vẫn chêu hoa ghẹo nguyệt đấy thôi!"

Bạch Hiểu Niên thấp giọng khuyên Tố Tâm...

"Cũng có người còn trẻ tuổi thì yêu nhau nồng nhiệt, sau này già rồi lại đổ đốn đấy thôi. Mình đã từng gặp qua một tên đàn ông cặn bã còn chưa bi quan giống như cậu!!!!"

"Về tình cảm, mình không chỉ có bi quan, hơn nữa còn nhát gan, bằng không thì mình cũng sẽ không yêu đơn phương Hứa Khai lâu như vậy, mình đã đi tìm ấy anh để tỏ tình rồi, còn đợi Hạ Hàm Yên nhanh chân đến trước nữa sao!" Tố Tâm nói tới chỗ này đáy mắt có sương mù.

Cô cố nén không để cho nước mắt của mình rơi, sợ trôi mất lớp trang điểm: "Mình thích Hứa Khai đến năm thứ hai, anh ấy yêu Hạ Hàm Yên, trong lòng mình như có kim châm, đã bị châm đến máu me đầm đìa. Anh ấy mất tích bốn năm, trái tim của mình cũng đi theo anh ấy bốn năm. Dù gì tám năm cũng đã lãng phí rồi... Mình không đủ dũng khí để tiếp tục đánh cược Phó Kiến Văn là một người đàn ông tốt."

"Tình nguyện cùng một người bình thường kết hôn sống cùng nhau một đời, cũng không muốn cùng Phó Kiến Văn thử nói yêu thương, là bởi vì sợ sẽ nảy sinh tình cảm với Phó Kiến Văn, cho nên sợ anh ta làm tổn thương cậu.!" Bạch Hiểu Niên thở dài, "Thừa nhận cậu đã thích Phó Kiến Văn khó như vậy sao!"

"Một mình Hứa Khai còn chưa đủ, cậu còn định cùng Phó Kiến Văn giẫm lên vết xe đổ sao!" Bạch Hiểu Niên nỗ lực thuyết phục Tố Tâm, "Rõ ràng thích lại nhẫn nhịn không nói, đợi đến khi người ta có người yêu rồi mình lại buồn bã ủ rũ!"

Trong lòng Tố Tâm rất loạn, lại cầm lên tài liệu nhìn lại: "Đợi trở về rồi hãy nói..."

...

Lần cuối cùng lên sóng chương trình tin tức buổi sáng, Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên quay vô cùng thuận lợi.

Lúc kết thúc, Dương Vũ Trạch cùng các đồng nghiệp khác đẩy một cái bánh kem lớn tới, nói là hoan nghênh Bạch Hiểu Niên và làm tiệc chia tay Tố Tâm, cũng cầu chúc cho Tố Tâm quay chương trình kia được thuận lợi.

Cắt bánh gatô, Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên nhanh chóng đem bánh gatô chia cho mọi người, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Dương Vũ Trạch tiếp nhận bánh gatô Tố Tâm đưa tới, nói khẽ với cô: "Tôi cảm thấy cô rất lo lắng về chương trình mới!"

"Đúng vậy!" Tố Tâm cười nói cười nói.

Đang cùng Dương Vũ Trạch tán gẫu thì điện thoại di động trong túi Tố Tâm vang lên, miếng bánh gatô trên tay Tố Tâm lệch đi... kem dính đầy ra một tay.

"Giữ hộ mình một chút!"

Tố Tâm đem bánh gatô đưa cho Bạch Hiểu Niên, lấy điện thoại di động ra liếc nhìn chính là Lương Mộ Lan gọi, cô vội vàng lấy giấy ra lau rồi nhanh chóng nhận điện thoại, đi ra ngoài, ấn nghe: "Alo, mẹ..."

Mọi người nhớ like và bỏ phiếu cho sữa nhaaa
Bình Luận (0)
Comment