Cô gái nhỏ ngủ không được an ổn, nghe có người gọi mình, lông mày cô bé nhíu thật chặt, cuối cùng vẫn không có mở mắt ra.
Tố Tâm vịn cửa xe, sau khi thấy cô gái nhỏ có nhiều vết thương trên người, ngữ khí lo lắng: "Trước tiên đi bệnh viện!"
"Chị dâu nhỏ, làm phiền chị liên lạc với Bạch Cẩn Du một chút!"
Nói xong, Đường Tranh dùng áo khoác che kín cô bé rồi ôm ra, đi về xe của bọn họ.
Trên đường đi bệnh viện, Tố Tâm ngồi ở hàng sau, để cho cô gái nhỏ tên Lưu Ly gối đầu lên trên hai chân của mình...
Ngón tay dài nhỏ ấm áp của Tố Tâm đẩy mấy sợi tóc dính trên khuôn mặt trắng xanh của cô bé ra, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay, da thịt đặc biệt trắng nõn sạch sẽ, lông mi dài đen nhánh khó mà tin nổi, xinh đẹp như một con búp bê!
Hải Thành muôn màu muôn vẻ, ánh đèn sặc sỡ chiếu vào xe, lúc sáng lúc tối khắc hoạ ra ngũ quan xinh đẹp của Vân Lưu Ly, cho dù khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm bẩn đục, nhưng có thể nhìn ra được cô gái nhỏ này vô cùng xinh đẹp.
Một tay Đường Tranh nắm chặt tay lái, một tay cầm điện thoại di động gọi cho Lục Tân Nam.
"Vậy được, mình để chị dâu chụp một tấm cùng tiểu Lưu Ly gửi cho Lão Cố!"
Đường Tranh cúp điện thoại, nói với Tố Tâm đang đỡ Vân Lưu Ly Lâm Noãn ở phía sau: "Chị dâu, chị có thể chụp một tấm ảnh chị và tiểu Lưu Ly sau đó gửi cho Lục Tân Nam hay không, bằng không thì Cố Thanh Thành không an lòng!"
"Để tôi chụp!" Vưu Nại Nại tiếp nhận điện thoại của Tố Tâm, quay lại đằng sau chụp một tấm hình của Tố Tâm cùng Vân Lưu Ly rồi gửi cho Lục Tân Nam.
Trong hình, tay nhỏ của Vân Lưu Ly khoác lên trên đùi Tố Tâm, ngón tay thon dài siết chặt ống quần của cô, mi tâm nhíu chặt, tóc dài bị đẩy ra, khóe môi máu ứ vết máu đã thẫm lại.
Bức ảnh vừa gửi qua vài giây, điện thoại của Tố Gâm liền vang lên, chính là Phó Kiến Văn.
Vưu Nại Nại đem điện thoại di động đưa cho Tố Tâm: "Chính là huấn luyện viên Phó!"
*****
Chị Tâm với anh Đường xác định dần đi nạ ️️️
Cảm ơn các nàng hôm nay đã bỏ phiếu ủng hộ shu nha, cảm ơn nhiều nhiều ạ ️️️️️