Sở Kiêu Dương căn bản liền không biết chuyện gì xảy ra, vào lúc này đã ngoan ngoãn ngồi trở lại bên người Sở Tầm, rút khăn tay ra lau nước mắt.
Trong phòng ăn, sắc mặt của Sở Tầm cùng Sở Kiêu Dương rất khó coi, lúc người phục vụ mang món ăn ra liếc nhìn, còn tưởng rằng người trong phòng này khi dễ hai chị em họ.
Một bữa cơm Sở Tầm ăn nhạt như nước ốc, đặc biệt không có tư vị.
Sở Kiêu Dương một mực tha thiết mong chờ nhìn qua Phó Kiến Văn, thấy Phó Kiến Văn ung dung thong thả bóc tôm gắp thức ăn cho Tố Tâm, viền mắt của cô ta đỏ lên.
Buổi tối hôm đó trở lại, Sở Tầm đem chuyện hôm nay ở phòng ăn chuyển lời cho cha của mình, nói Lục Tân Nam cũng đã vứt ra cổ phiếu trong tay anh ta, đại khái Phó Kiến Văn là thật sự không trở về tập đoàn Khải Đức nữa rồi.
Cha của Sở Tầm trầm ngâm rất lâu, mới nói: "Nếu như nói Lục Tân Nam đều đã vứt ra tất cả cổ phiếu trong tay anh ta, ta liền càng thấy trong này có kỳ quoặc! Phó Kiến Văn là thật sự không muốn những cổ phần này sao!"
"Đại khái cảm thấy giá cả quá cao..." Sở Tầm nói xong, lại nói, "Tuy rằng cái giá này chính là cái giá mà Kiến Văn tự mình trả, nhưng hiện tại cổ phiếu của tập đoàn Khải Đức đã không giống ngày xưa, cha... Nếu như cha muốn đem giá cả cổ phiếu đè thấp xuống! Có muốn con lại đi tìm Kiến Văn để thử xem hay không!"
Đầu bên kia điện thoại, cha của Sở Tầm một mực trầm mặc, cuối cùng mới nói một câu: "Để ta suy nghĩ..."
Sau khi cúp điện thoại với cha mịn, Sở Tầm lại vội vàng gọi điện thoại cho Phó lão phu nhân để báo cáo, cô ta vô cùng uyển chuyển mà nói Phó Kiến Văn đại khái đã không có ý định trở về tập đoàn Khải Đức, nói cô ta chính là một người ngoài cho nên không khuyên nổi Phó Kiến Văn!
Thiếu một chút nữa bệnh tim của Phó lão phu nhân lại tái phát, truy hỏi Sở Tầm có phải bây giờ Phó Kiến Văn còn đang Venice không, đạt được câu trả lời của Sở Tầm, Phó lão phu nhân lập tức sao người sắp xếp máy bay chuẩn bị bay thẳng đến Venice, tự mình đến nói với Phó Kiến Văn.
*******
Phó lão phu nhân tới thì sao chứ