Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 101

Chuyện khác, cô không làm tốt, cũng không có học được, nhưng mà, cô có thể chiếu cố anh trong việc ăn uống cuộc sống thường ngày.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, theo trong mắt cô có thể nhìn ra được, cô hạ quyết tâm thật lớn.

Xem ra, chuyện ngày hôm nay, cho cô kích thích không nhỏ a!

Mặc dù anh đã hết sức an ủi cô rồi, nhưng bởi vì chuyện của mẹ, vẫn làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy rất áy náy.

Phó Cảnh Ngộ cũng không gấp gáp cự tuyệt, nhíu mày, hỏi: "em nhất định phải giúp anh? Anh là một người đàn ông..."

Anh nhớ lại, cô lá gan làm sao đột nhiên trở nên lớn như vậy?

"Không có chuyện gì." Diệp Phồn Tinh quả quyết nói: "Tôi đi trước cầm quần áo."

Cô rất nhanh liền đi giúp anh tìm quần áo ngủ.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô tại trong phòng thay quần áo tìm quần áo của anh, nhìn lấy cô bận trước bận sau bộ dáng, có một loại cảm giác không nói ra được.

Rất nhanh, Diệp Phồn Tinh liền đem quần áo ngủ của Phó Cảnh Ngộ lấy ra rồi, cô đem quần áo đưa cho anh, sau đó đẩy anh tiến vào phòng tắm.

"Chú trước chờ một lát, tôi đi pha nước tắm."

Diệp Phồn Tinh đem Phó Cảnh Ngộ đẩy ở bên cạnh, sau đó đi pha nước tắm.

Cô lần đầu tiên tới làm chuyện này, có chút luống cuống tay chân, rất nhanh liền chuẩn bị xong, cũng chuẩn bị xong khăn lông, cô đi tới, sờ lỗ mũi một cái, cố gắng che giấu chính mình khẩn trương, "Tôi giúp chú cởi quần áo?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, anh thừa nhận, anh có chút muốn chêu chọc cô, muốn nhìn một chút da mặt luôn luôn rất mỏng cô có thể làm được loại trình độ nào?

Anh gật đầu một cái, "Được."

Diệp Phồn Tinh vươn tay ra, cởi áo sơ mi trên người anh.

Phó Cảnh Ngộ hiện tại đối với cô mà nói, là không có tính nguy hiểm. Anh ở phía dưới không lên được, không thể làm chuyện ấy, cô cảm giác mình hoàn toàn có thể đem anh làm thành một người cùng giới mà đối đãi.

(Mẹ chỉ có thể nói, tiểu Tinh à, con quá ngây thơ rồi, ai bảo là chồng của con không lên được thế, tự châm lửa thì tự dập nhé, mẹ không dập được đâu)

Chỉ bất quá, Phó Cảnh Ngộ khí tràng quả thực quá mạnh mẽ, thật muốn cởi quần áo cho anh, cô còn có chút không được tự nhiên.

Cô đến gần anh, cách anh rất gần, tỉ mỉ cởi từng Cúc một, nhàn nhạt tiếng hít thở, cách rất gần khoảng cách, truyền gần trong lỗ tai của anh.

Ở thành phố A là nơi sinh ra rất nhiều mĩ nhân,con gái da thịt phần lớn rất trắng, Diệp Phồn Tinh chính là nằm trong số đó, nhìn cô tự như một con búp bê tinh xảo.

Ánh đèn trong phòng tắm, lại là rất sáng, hắt lên trên người của cô trông lại càng mĩ miều.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, đôi mắt trở nên sâu thẳm...

Diệp Phồn Tinh rất chuyên chú giúp anh cởi Cúc áo, hoàn toàn không có lưu ý đến trước mắt có bất kỳ nguy hiểm, sự chú ý của cô đều ở trên thân thể của Phó Cảnh Ngộ, cho dù nuôi gần một năm, thân thể của anh cũng cũng không có bị nhiều ảnh hưởng lớn, trên người cơ bắp sáu múi vẫn cứ rắn chắc cuồn cuộn...

Nhìn lấy cơ bụng của anh, Diệp Phồn Tinh có chút kinh ngạc, có thể tưởng tượng ra được, Phó Cảnh Ngộ thân thể trước kia tư chất tốt bao nhiêu.

Điều kiện thân thể tốt như vậy, lại có gia cảnh như thế, thậm chí còn không thể làm chuyện ấy, thật đúng là dầy vò anh!

Trong lòng một trận tiếc thương, Diệp Phồn Tinh đem khăn lông làm ướt nước, cầm tới.

Cô giúp anb đem nửa người trên lau qua một lần, vì phòng ngừa khẩn trương, cô tự nói với mình, trực tiếp đem anh làm thành một cái pho tượng...

Nhưng mà, đối với pho tượng Phó Cảnh Ngộ tới nói, thân thể của anh, lại có chút không nghe sai khiến.

Anh không thể không nói, Diệp Phồn Tinh đang giúp người lau người trong chuyện này, thiếu chút nữa công phu.

Cô không dám dùng sức, với anh mà nói, giống như là đang cù lét, tại khiêu khích anh, mà anh phải rất khổ sở chịu cực.

Anh không phải bức tượng điêu khắc, mà là một người đàn ông sống sờ sờ...

Diệp Phồn Tinh giúp anh lau xong nửa người trên, tẩy rửa khăn lông, đang tự hỏi một cái rất vấn đề nghiêm túc, có giúp anh lau ở dưới không đây?

Chuyện này dù sao cũng là cô nói ra, bỏ dở nửa chừng thật giống như không tốt lắm.

Cho nên, cô chỉ có thể kiên trì tiếp.

Cô buông xuống khăn lông, đi tới trước mặt Phó Cảnh Ngộ, nói: "Tôi muốn giúp chú lau phía dưới, phải đem quần cởi ra."

(*^^*)//(*^^*)//(*・∞・)ノ。

Sữa biết giờ mọi người đang nghĩ gì a, mau like và bỏ phiếu để đọc chương mới ngay nào! (●"▽"●)ゝ(๑"ᴗ")ゞ(✿❛◡❛)("-"*)♪
Bình Luận (0)
Comment