Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 283

Nhào vào trong lòng anh

Diệp Phồn Tinh vốn là cho rằng ở trên mạng, tất cả mọi chuyện sẽ đơn giản một chút, không nghĩ tới cũng có những ghen ghét đố kỵ này.

Cô đăng status thanh minh nhưng vẫn bị đám thủy quân vào công kích, thậm chí mấy Blogger kia còn cắt câu lấy nghĩa để xuyên tạc ý của cô.

Diệp Phồn Tinh từ đầu không rõ tại sao mấy người kia lại hãm hại cô như vậy, sau này mới hiểu được, những Blogger kia làm cùng trong một công ty giải trí.

Cho nên, vô luận Diệp Phồn Tinh nói cái gì, làm cái gì, cô cũng không có khả năng thắng, bởi vì,cái cô phải đối mặt không phải chỉ là một đám người,mà là cả một công ty.

Chuyện này, làm cho Diệp Phồn Tinh tâm lực quá mệt mỏi, hai ngày ngủ không được ngon giấc, có lẽ là căn bản không ngủ.

-

Chạng vạng tối,xe Tưởng Sâm dừng ở cửa ký túc xá của Diệp Phồn Tinh,anh ta gọi điện thoại cho Diệp Phồn Tinh.

Phó Cảnh Ngộ ngồi ở ghế sau, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, Diệp Phồn Tinh mấy hôm nay không về nhà, ở lại ký túc xá, thậm chí ngay cả một cuộc gọi cũng không có.

Phó Cảnh Ngộ nhìn ngoài cửa sổ, mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, mới nhìn thấy bóng người của Diệp Phồn Tinh xuất hiện dưới ánh đèn đường.

Cô mặc quần jean, áo sơmi, trong gió đêm lộ ra vẻ đơn bạc.

Hai ngày nay Phó Cảnh Ngộ còn đang tức giận, giờ phút này nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, trên mặt cũng không có nửa điểm vui vẻ của mọi khi.

Anh đối với cô rất tốt, vậy mà cô lại có thể không thèm đếm xỉa đến anh, cái này còn chưa đủ làm cho anh tức giận sao?

Diệp Phồn Tinh đi tới, mở cửa xe. Chưa nói câu gì đã trực tiếp nhào vào trong lòng anh.

"..." Phải biết, Phó Cảnh Ngộ còn đang lửa giận phừng phừng, muốn tới tìm cô tính sổ. Kết quả, cô lại làm cái gì đây hả?

Cô nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực anb, bộ dáng mệt mỏi tới cực điểm,cả người đều đã mệt mỏi đến cực hạn.

Bên trong xe rất yên tĩnh, Tưởng Sâm nhìn thấy Diệp Phồn Tinh như vậy, cũng không dám lên tiếng.

Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh trong ngực mình, cánh tay nhỏ của cô ôm anh chặt vô cùng.

Cô như vậy làm cho anh một câu trách cứ cũng không thốt ra được, ngược lại còn có một loại cảm giác mãnh liệt muốn bảo vệ cô, bao bọc cho cô

Tưởng Sâm yên lặng mở cửa xe đi xuống,nhường lại không gian cho hai người.

Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, không hỏi gì.

Diệp Phồn Tinh ở trong ngực anh, an tĩnh giống như là đã ngủ.

Một lát sau, Phó Cảnh Ngộ nghe được Diệp Phồn Tinh ở trong ngực anh ho khan hai tiếng, anh cúi đầu xuống, sờ trán của cô, phát hiện trán cô rất nóng.

"Sao em lại nóng thế này?" Anh nghiêm túc nhìn cô.

Diệp Phồn Tinh nói: "Không sao đâu, chỉ là đau họng một chút, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe lại thôi."

Nói xong, coi ở trong ngực anh cọ cọ, mặt tìm một tư thế thoải mái, tựa vào vòm ngực rộng của anh, ngủ.

Nửa giờ sau, Kỷ Minh Viễn đẩy cửa xe ra đi lên, nhìn Diệp Phồn Tinh trong ngực Phó Cảnh Ngộ, "gọi tôi tới đây làm gì?"

Anh ta phục rồi!

Tan việc, còn chưa về tới nhà, liền bị Phó Cảnh Ngộ gọi điện thoại gọi tới nơi này.

Phó Cảnh Ngộ cũng không hề tỏ ra áy náy, trong mắt chỉ có Diệp Phồn Tinh, "cô ấy sốt rồi."

Kỷ Minh Viễn đưa nhiệt kế qua, " đo nhiệt độ cơ thể cho cô ấy."

Trên đời này, cũng chỉ có Phó Cảnh Ngộ, có thể sai bảo anh ta như vậy thôi.

Đo xong nhiệt độ cơ thể, Kỷ Minh Viễn đưa cho Phó Cảnh Ngộ ít thuốc, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Cô ấy không sao, chỉ cần cho cô ấy uống thuốc và nghỉ ngơi là được."

Sau khi Kỷ Minh Viễn xuống xe, Diệp Phồn Tinh ở trong ngực Phó Cảnh Ngộ mở mắt ra, Phó Cảnh Ngộ thấy cô đã tỉnh, ôn nhu nói: "dậy thuốc uống nào!."

Sữa xin thông báo, sữa chuẩn bị mở cửa hàng bán thịt, ai oder thì cmt xuống dưới nhé!

Đừng quên like và bỏ phiếu nhé!
Bình Luận (0)
Comment