Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 344

Cô không thích nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ không vui, dù là chỉ là một chút, cô cũng sẽ cảm thấy không thoải mái theo.

Sáng hôm sau, cả nhà đã xuất phát đi suối nước nóng.

Diệp Phồn Tinh từng nghe qua tên khu nghỉ dưỡng này, nhưng chưa từng tới bao giờ.

Nơi này thanh sơn lục thủy, rất yên tĩnh, vô cùng thích hợp để nghỉ dưỡng.

Biết là bọn họ vừa tới, quản lí khu nghỉ dưỡng đặc biệt tới tiếp đón bọn họ, “Ông Phó, bà Phó!”

Thái độ vô cùng khách khí.

Trước khi bọn họ tới đã làm đặt phòng trước, hiện tại chỉ đưa chứng minh thư qua quét một cái, liền có thể lên phòng.

Diệp Phồn Tinh nhàn rỗi, không có việc gì làm,đi theo sau đẩy xe lăn cho Phó Cảnh Ngộ. Phó Linh Lung đưa cho bọn họ thẻ phòng, cô cùng Phó Cảnh Ngộ liền trở về phòng của mình.

Căn phòng không coi là quá lớn, nhưng bài trí vô cùng đẹp mắt, vừa vào cửa, Tưởng Sâm còn đang nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh đã đi ra sân thượng, ngắm phong cảnh phía ngoài, Đẹp chết đi được, hơn nữa hôm nay trời rất trong, nắng chiếu chan hoà.

Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, cách một lớp thủy tinh nhìn Diệp Phồn Tinh dáng vẻ đang vô cùng vui vẻ, không nhịn được cười một tiếng.

Tưởng Sâm nhanh chóng ra ngoài, anh ta cứ cảm thấy như có quả bom chuẩn bị nổ banh xác anh ta vậy.

Diệp Phồn Tinh đi vào, nói với Phó Cảnh Ngộ: “Ông xã, nơi này đẹp quá đi mất!”

“Em thích, lần sau anh lại đưa em tới đây.”

Diệp Phồn Tinh cười xấu hổ cười, “Thật ra thì đây là lần đầu tiên em được đến những nơi như thế này.”

Cô lớn bằng tầm này rồi, duy nhất có một lần đi thi học sinh giỏi quốc gia được ở khách sạn ba sao ra, còn lại chưa bao giờ cô bước chân vào những nơi đốt tiền xa xỉ này!

Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng.

Diệp Phồn Tinh nằm xuống giường, còn lăn đi lăn lại, “Giường cũng thật thoải mái.”

“Giường nhà mình không thoải mái à?”

“Giường nhà mình cũng thoải mái.” Chỉ là bây giờ đang ở bên ngoài chơi, tâm tình đương nhiên thoải mái hơn nhiều.

Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, nhìn bộ dáng không chút đề phòng nào của cô, “ thoải mái như thế nào?”

“...” Diệp Phồn Tinh sửng sốt một hồi,mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn anh một cái.

Bắt nạt cô đến nghiện rồi đúng không?

“Anh thật quá đáng!”

“Anh quá đáng ở chỗ nào chứ?” Phó Cảnh Ngộ không hề tỏ ra xấu hổ một chút nào cả.

“Em đang nói với anh về cái giường ở nhà!”

“Chẳng lẽ không phải anh cũng chỉ nói về cái giường thôi sao?”

“...”

Diệp Phồn Tinh ngồi dậy, trừng mắt thêm cái nữa, “Không thèm để ý đến anh nữa.”

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô có vẻ tức giận, hơi dương khóe miệng lên.

Diệp Phồn Tinh không để ý tới anh, mở vali ra, lấy đồ đạc của mình và của Phó Cảnh Ngộ ra.

Một lát sau, Phó Cảnh Ngộ nghe thấy Diệp Phồn Tinh nói: “Ông xã, đồ bơi của anh đâu rồi?.”

Phó Cảnh Ngộ nói: “Không mang, anh cũng không cần mặc.”

Diệp Phồn Tinh nghe anh nói, mới nhớ tới chân của anh như vậy, muốn đi bơi là chuyện không thể.

Phó Cảnh Ngộ thấy cô ỉu xìu, nói: “Anh không sao, không cần lo lắng cho anh. Bên này phong cảnh không tệ, qua đây thư giãn một chút,là tốt lắm rồi.”

Anh biết cô rất yếu lòng, vừa nghĩ tới chân của anh không thể đi lại, trong lòng phỏng chừng lại đang lo lắng cho anh.

Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, “Ừm.”

Nhưng mà, trong lòng vẫn có chút khổ sở.

Bọn họ cùng đi ra ngoài chơi, nhưng anh lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn... Nếu như mình đứng ở lập trường của anh, trong lòng sẽ khổ sở đến chừng nào?

Bởi vì không thể đi lại được mà trên đời này, có bao nhiêu điều thú vị đi chăng nữa cũng không liên quan đến mình.

Diệp Phồn Tinh treo quần áo ra treo vào tủ, lấy đồ bơi của mình để ở một bên, đằng nào tí nữa xuống dưới hồ tắm cũng phải mặc.

Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn, chủ động mở miệng: “Nếu biết anh không thể đi ngâm suối nước nóng, không bằng, em mặc đồ bơi cho anh xem một chút xem nào.”

Trong lòng Diệp Phồn Tinh vốn có chút bi thương, nghe xong lời này của anh, lại cảm thấy anh quá phúc hắc rồi, “Hôm qua không phải là anh nhìn thấy rồi sao?”

“Chưa nhìn rõ.”

“...”

Like và bỏ phiếu ngay để đọc chương tiếp theo ngay nào!
Bình Luận (0)
Comment