Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 347

“Cái này thì cũng khó nói lắm.” Phó Cảnh Ngộ thâm trầm nhìn cô, mặc dù Diệp Phồn Tinh cười rồi, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn ra được cô đang không vui.

Diệp Phồn Tinh giải thích: “Em thấy ghế ở đại sảnh êm quá nên vào ngồi thử một lúc.”

“...” Lý do này, cũng chỉ có Diệp Phồn Tinh dám nói ra khỏi miệng!

Phó Cảnh Ngộ nói: “Không có chuyện gì khác nữa sao?”

Diệp Phồn Tinh sửng sốt,Ông xã của cô hình như có ba mắt hay sao mà cái gì cũng bị anh nhìn ra được.

Phó Cảnh Ngộ nhìn chằm chằm Diệp Phồn Tinh, không bỏ lỡ từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt của cô: “Nói thật đi.”

Diệp Phồn Tinh vốn cũng rất tức giận, nếu Phó Cảnh Ngộ đã gặn hỏi tới mức này,cô cũng không cần giấu anh làm gì, ủy khuất nói: “Có người bắt nạt em.”

“Bắt nạt?” Phó Cảnh Ngộ không dám tin nhìn lấy cô,lại có kẻ nào ngứa thịt dám đi bắt nạt vợ của anh? Dù là ai thì cũng chết chắc với anh rồi.

Diệp Phồn Tinh nói: “Em mặc bộ đồ bơi anh đưa cho em, vừa đi ra đó đã gặp Tô Lâm Hoan và bạn của cô ta, Bạn cô ta chê em xấu xí thì thôi, còn bảo em hám giàu, bị cả nhà ghét bỏ.”

Tưởng Sâm ở một bên nghe, xen vào nói: “Tô Lâm Hoan cũng tới nơi này ư?”

“có!” Diệp Phồn Tinh nói tiếp: “Cô ta đi cùng bạn.”

Nói đến chỗ này, Diệp Phồn Tinh nổi giận phừng phừng,hướng về phía Phó Cảnh Ngộ nói: “Đều tại anh hết, là anh bảo em mặc như vậy, mới bị người khác chê cười. Người ta đều ăn mặc đẹp như thế, chỉ em ăn mặc khác người, người kia còn nói, mẹ cô ta còn không thèm mặc bộ của em.”

Diệp Phồn Tinh xuất thân bình thường, cho nên, cho dù cô đã kết hôn với Phó Cảnh Ngộ,trở thành vợ anh, người khác cũng chỉ coi cô thành một kẻ thấp hèn còn trèo cao.

Người bên cạnh cũng sẽ không bởi vì cô là con dâu của Phó gia mà sẽ nể mặt cô.

Tưởng Sâm nhanh chóng đi ra ngoài, Diệp Phồn Tinh nằm lên trên giường nhìn Phó Cảnh Ngộ, “Đều là do anh hại đấy!”

“Anh không biết bọn họ cũng đến đây!” Phó Cảnh Ngộ tỏ ra oan uổng.

“Là anh không cho em mặc quần áo chị chuẩn bị cho em! Em không thích anh nữa!

“...” Phó Cảnh Ngộ sửng sốt một hồi, ôn nhu đưa tay ra, cầm tay cô, “Là anh không tốt.”

Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, ôm lấy chăn, “Bây giờ nói anh không tốt thì có ích lợi gì? dù gì thì em cũng bị bọn họ cười vào mặt rồi!”

Trong phòng rất an tĩnh, Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, không lên tiếng, Diệp Phồn Tinh nói: “Em muốn ngủ một giấc, đi bộ mệt quá đi mất.”

“Ngủ đi, hiện tại vẫn còn sớm, bao giờ ăn cơm tối anh gọi em dậy.”

“Ừm.” Diệp Phồn Tinh nghe xong, dúi đầu vào trong chăn.

-

Diệp Phồn Tinh mới vừa ngủ không bao lâu, Tưởng Sâm trở về, nói: “ Tô Lâm Hoan và bạn của cô ta là Khuất Ngọc Thanh cũng đang ở khu nghỉ dưỡng này, Lúc nãy, là Khuất Ngọc Thanh nói khó nghe với phu nhân ”

Anh ta mới vừa đi tới tra xét một cái, khi Khuất Ngọc Thanh nói mấy câu kia với Diệp Phồn Tinh quản lý khu nghỉ dưỡng cũng có ở chỗ đó.

“Khuất Ngọc Thanh?”

Tưởng Sâm giải thích: “Là con gái của bộ trưởng Khuất.”

Vị bộ trưởng khuất này, là một người chính trực, cũng có chút quan hệ họ hàng với mẹ Phó Cảnh Ngộ.

Khuất Ngọc Thanh và Tô Lâm Hoan vừa là bạn học, vừa là bạn thân, mặc dù Tô Lâm Hoan làm tổn thương Phó gia, nhưng Khuất Ngọc Thanh vẫn luôn đứng ra bênh vực cho Tô Lâm Hoan.

Cho nên sau khi Tô Lâm Hoan trở về, hai người đó lại bám dính lấy nhau.

Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Bình Luận (0)
Comment