Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 474

Diệp Phồn Tinh ở trong phòng tắm ra sức kì cọ, sợ trên người lưu lại mùi rượu, cho nên, tắm đi tắm lại mấy lần mới ra ngoài.

Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở bên cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.

Cô đi tới, đứng ở bên cạnh anh, ngó ra ngoài nhìn một cái.

Bên ngoài một mảng đen kịt an tĩnh, cũng không có cái gì có thể nhìn.

Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía cô, "Tắm xong rồi à?"

"Ừm." Diệp Phồn Tinh lại gần, "Anh xem đi,hết mùi rượu chưa?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô vợ trước mắt mình, không biết là vô tình hay là cố ý chêu chọc anh, cảnh cáo nói, "Lần sau không cho phép uống rượu nữa, biết không? Nếu mà còn uống nữa thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu."

"Ồ." Diệp Phồn Tinh nhìn anh, cười, "Nếu như em mà còn uống rượu anh có đánh em không?"

Đánh?

Phó Cảnh Ngộ thấy có chút kỳ quái, ở trong mắt cô, chẳng lẽ anh là một người chồng vũ phu như thế sao?

Anh nhìn Diệp Phồn Tinh,ra vẻ nghiêm túc nói: " Cũng có thể."

"... Vậy thì sau này không uống nữa là được chứ gì."

"Ý em là nếu anh không đánh thì em vẫn uống à?" Phó Cảnh Ngộ phục cô luôn rồi.

Diệp Phồn Tinh nói: "Chẳng qua em cảm thấy thỉnh thoảng uống một chút, cũng đâu phải chuyện gì lớn. Anh nhìn xem bình thường em có uống đâu, em rất ngoan mà không phải sao!"

Nói tới chỗ này, Diệp Phồn Tinh còn không quên khen ngợi bản thân.

"Ngoan bao nhiêu, lôi ra đây cho anh xem." Phó Cảnh Ngộ lấn người lên, tạo thành tư thế kabedon ép sát cô lên bệ cửa sổ.

Anh ép càng lúc càng sát, Diệp Phồn Tinh chỉ sợ anh làm bậy, kháng cự nói: "Đừng... đêm nay em muốn nghỉ ngơi."

Tối hôm qua mới vừa "làm " xong, ít nhất cũng phải để cho cô nghỉ ngơi ngày chứ!

Loại chuyện này, vẫn là nên tiết chế một chút mới tốt.

Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, thay đổi bộ dáng ôn nhu nhìn cô, " Hôm nay Tô Lâm Hoan đi gây phiền phức cho em hả?"

Nếu không phải như vậy, cô chắc chắn sẽ không động thủ với Tô Lâm Hoan.

Diệp Phồn Tinh nói: "Cô ta bảo cho em tiền để ly hôn với anh, đi tìm người đàn ông khác. Lúc trước cô ta đối xử với anh như thế đã đành, không biết cô ta lấy đâu ra mặt mũi như vậy? Anh có thể nhịn nhưng em thì nhịn không được!"

Muốn cô trả chồng thì phải xem cô ta có bản lĩnh đấy không đã.

Phó Cảnh Ngộ ôm chặt cô, "Lần sau những loại chuyện như thế này, em cứ trực tiếp nói với anh là được, không cần tự mình đối phó cô ta làm gì."

"Tại sao?" Diệp Phồn Tinh hỏi: "Có phải anh cảm thấy em làm như vậy là rất quá đáng không?"

Ánh mắt lo lắng của cô làm cho Phó Cảnh Ngộ bật cười, "Dĩ nhiên không phải, anh chỉ sợ cô ta làm vợ anh bị tổn thương thôi."

Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ không hề có ý thiên vị Tô Lâm Hoan, trong lòng rất vui vẻ, "Anh yên tâm! mặc kệ Tô Lâm Hoan nói cái gì, anh cũng đừng tin cô ta có được không? Mặc dù em biết cô ta rất đẹp, mà đàn ông đều thích những cô gái xinh đẹp, nhưng mà, cô ta không xứng với anh. Chẳng qua nhìn thấy anh tốt lên, đã muốn trở lại bên cạnh anh. Thứ người giống như cô ta, không có tư cách ở bên anh"

Diệp Phồn Tinh thật sự là vì muốn tốt cho Phó Cảnh Ngộ.

Ở trong mắt cô, Phó Cảnh Ngộ là người tốt nhất trên đời này, cho nên, cô không hy vọng nhìn thấy anh cùng Tô Lâm Hoan có bất kỳ dính dáng gì.

Nói xong những lời này, trong lòng của của Diệp Phồn Tinh thật ra cũng có chút thấp thỏm.

Cô lo Phó Cảnh Ngộ sẽ cảm thấy xen vào việc của người khác.

Dù sao những chuyện này đều là chuyện của bản thân anh.

Phó Cảnh Ngộ nghe cô nói xong, lại cười, "Cô ta xinh đẹp? Sao anh lại không thấy cô ta đẹp ở đâu?."

"Cô ta rất đẹp " Diệp Phồn Tinh nói: "Anh không biết đâu, sinh viên trong trường em ai cũng thích cô ta, suốt ngày khen cô ta là đại mỹ nữ vừa có tài lại vừa có sắc. Nhưng em không thích cô ta một chút nào! Thậm chí còn thấy cô ta rất đáng ghét."

Mọi người đọc xong mà không đoái hoài gì thế này thì chắc sữa chỉ nên đăng 1, 2 chương một ngày thôi, chứ đăng nhiều mọi người cũng có buồn đọc đâu!
Bình Luận (0)
Comment