Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 880.2

Con mịa nó chứ, sao xui xẻo mãi không kết thúc.

Cô nhìn thấy Nhiếp Vân Đóa giơ tay lên, trực tiếp nhắm hai mắt lại...

Nhưng lại không hề có thêm bất cứ động tĩnh gì.

Diệp Phồn Tinh mở mắt ra, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ không biết trở về từ lúc nào, anh đang nắm cánh tay của Nhiếp Vân Đóa, ngăn cản cô ta động thủ với Diệp Phồn Tinh.

Nhiếp Vân Đóa sửng sốt nhìn lấy anh, "Cảnh Ngộ."

Tại sao anh lại trở lại? Không phải đi rồi sao?

Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ rất lạnh, trở tay trực tiếp tặng cho Nhiếp Vân Đóa một phát tát trời giáng.

Nhiếp Vân Đóa ăn trọn phát tát, đứng cũng không vững, trực tiếp ngã ra đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu, mặt sưng vù ngay lên.

Cô Bình từ bên cạnh chạy tới, không bỏ lỡ cảnh Nhiếp Vân Đóa bị đánh.

"Mẹ..." Nhiếp Vân Đóa ủy khuất vô cùng, hy vọng mẹ có thể che chở cho mình.

Cô ta biết, Ngôn Triết và Phó Cảnh Ngộ đều rất tôn trọng mẹ mình.

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô Bình một cái, trên mặt cũng không xuất hiện bất kỳ sự áy náy nào.

Anh nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh cũng nhìn lấy anh, tất cả những chuyện mới vừa phát sinh trước mắt làm cho cô còn chưa có lấy lại tinh thần.

Cô không nghĩ tới anh sẽ trở về, càng không có nghĩ tới, anh sẽ ra tay đánh Nhiếp Vân Đóa, mà còn... Đánh Ở ngay trước mặt cô Bình!

Phó Cảnh Ngộ trầm mặt, giúp cô xách máy vi tính, một cái tay khác cầm tay của cô, mang theo cô về phòng.

Trên hành lang rất an tĩnh, Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng anh, cảm giác tay của mình bị anh nắm thật chặt, cô nhìn lấy người đàn ông này, không có lên tiếng.

Vào cửa, Phó Cảnh Ngộ đặt đồ đạc sang một bên, nhìn cô, hỏi " Em muốn đi đâu?"

Những lời này của anh làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy chua xót, " Em cho là anh sẽ không trở lại nữa!"

Mn có thấy hả dạ không ạ, nếu thấy hả dạ thì nhớ ném cho mật vài phiếu ủng hộ tháng mới nhé!
Bình Luận (0)
Comment