Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 910.2

Tiếc nuối duy nhất chính là người nhà của cậu ta phản đối Lâm Vi và Tả Dục ở bên nhau.

Lâm Vi nói: "Là mình chưa đủ tốt, mình cũng không biết mình có thể làm cái gì."

Dù sao không phải ai cũng đều có thể may mắn giống như Diệp Phồn Tinh, có thể thuận lợi ở bên Phó Cảnh Ngộ, lại còn có thể được Phó gia ủng hộ.

Lâm Vi đang nói chuyện với Diệp Phồn Tinh, Phó Linh Lung tiến vào, "Tinh Tinh."

"Chị." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Linh Lung.

Từ khi Diệp Phồn Tinh mang thai, mỗi ngày Phó Linh Lung đều muốn đi qua nhìn cô một cái mới có thể yên tâm.

Nhìn thấy Lâm Vi ở chỗ này, Phó Linh Lung có chút ngoài ý muốn, "Lâm Vi cũng ở đây hả cháu."

"Cháu chào cô ạ." Lâm Vi đứng lên, nhìn lấy Phó Linh Lung, lễ phép lên tiếng chào.

Nhìn thấy Phó Linh Lung, Lâm Vi lại không tự chủ nhớ tới Cố Vũ Trạch.

Ban đầu Lâm Vi thích Cố Vũ Trạch, bị hiểu lầm thành là bạn gái của Cố Vũ Trạch, Phó Linh Lung đối với Lâm Vi rất tốt.

Nếu như khi đó mình không từ bỏ, có thể có cơ hội... Mình và Cố Vũ Trạch thật sự sẽ ở bên nhau hay không? Nhưng chắc Cũng sẽ không như hôm nay, bị người nhà Tả Dục làm khó!

Phó Linh Lung biết Lâm Vi và Diệp Phồn Tinh quan hệ rất tốt, nói: " Hai đứa cứ trò chuyện đi, lúc nữa chị quay lại."

Chị ấy nói xong, mỉm cười một cái, sau đó đi ra ngoài.

Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên giường, ôm lấy ôm gối, nhìn lấy Lâm Vi, an ủi cô ấy đôi câu, "Hai người mà muốn ở bên nhau thì nhà bọn họ cũng chẳng làm gì được, chỉ cần Tả Dục kiên định là được. Cậu ta là một người có chính kiến, mình thấy cậu ấy cũng không phải là người sẽ dễ dàng buông tay đâu."

Lâm Vi nói: "Mẹ anh ấy tới tìm mình mấy lần, bảo mình rời xa anh ấy."

Diệp Phồn Tinh nhíu mày một cái, "Còn có chuyện như vậy sao?"

Diệp Phồn Tinh từng gặp mẹ của Tả Dục, thoạt nhìn bà ấy là một người thật cao ngạo, không dễ sống chung, chỉ là, Diệp Phồn Tinh làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương lại có thể làm ra loại chuyện này.

Lâm Vi cười nói: "Đúng vậy!"

"Vậy cậu nói với Tả Dục chưa?" Diệp Phồn Tinh hỏi.

Tiếc nuối duy nhất chính là người nhà của cậu ta phản đối Lâm Vi và Tả Dục ở bên nhau.

Lâm Vi nói: "Là mình chưa đủ tốt, mình cũng không biết mình có thể làm cái gì."

Dù sao không phải ai cũng đều có thể may mắn giống như Diệp Phồn Tinh, có thể thuận lợi ở bên Phó Cảnh Ngộ, lại còn có thể được Phó gia ủng hộ.

Lâm Vi đang nói chuyện với Diệp Phồn Tinh, Phó Linh Lung tiến vào, "Tinh Tinh."

"Chị." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Linh Lung.

Từ khi Diệp Phồn Tinh mang thai, mỗi ngày Phó Linh Lung đều muốn đi qua nhìn cô một cái mới có thể yên tâm.

Nhìn thấy Lâm Vi ở chỗ này, Phó Linh Lung có chút ngoài ý muốn, "Lâm Vi cũng ở đây hả cháu."

"Cháu chào cô ạ." Lâm Vi đứng lên, nhìn lấy Phó Linh Lung, lễ phép lên tiếng chào.

Nhìn thấy Phó Linh Lung, Lâm Vi lại không tự chủ nhớ tới Cố Vũ Trạch.

Ban đầu Lâm Vi thích Cố Vũ Trạch, bị hiểu lầm thành là bạn gái của Cố Vũ Trạch, Phó Linh Lung đối với Lâm Vi rất tốt.

Nếu như khi đó mình không từ bỏ, có thể có cơ hội... Mình và Cố Vũ Trạch thật sự sẽ ở bên nhau hay không? Nhưng chắc Cũng sẽ không như hôm nay, bị người nhà Tả Dục làm khó!

Phó Linh Lung biết Lâm Vi và Diệp Phồn Tinh quan hệ rất tốt, nói: " Hai đứa cứ trò chuyện đi, lúc nữa chị quay lại."

Chị ấy nói xong, mỉm cười một cái, sau đó đi ra ngoài.

Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên giường, ôm lấy ôm gối, nhìn lấy Lâm Vi, an ủi cô ấy đôi câu, "Hai người mà muốn ở bên nhau thì nhà bọn họ cũng chẳng làm gì được, chỉ cần Tả Dục kiên định là được. Cậu ta là một người có chính kiến, mình thấy cậu ấy cũng không phải là người sẽ dễ dàng buông tay đâu."

Lâm Vi nói: "Mẹ anh ấy tới tìm mình mấy lần, bảo mình rời xa anh ấy."

Diệp Phồn Tinh nhíu mày một cái, "Còn có chuyện như vậy sao?"

Diệp Phồn Tinh từng gặp mẹ của Tả Dục, thoạt nhìn bà ấy là một người thật cao ngạo, không dễ sống chung, chỉ là, Diệp Phồn Tinh làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương lại có thể làm ra loại chuyện này.

Lâm Vi cười nói: "Đúng vậy!"

"Vậy cậu nói với Tả Dục chưa?" Diệp Phồn Tinh hỏi.

Mọi người cho mật xin động lực để bão bùng tiếp nào!
Bình Luận (0)
Comment