Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 928.1

" Ông xã." Cô đi tới bên cạnh Cố Khải, ngồi xổm xuống, ôm lấy chân của anh.

Cố Khải nhìn thấy cô giống như con mèo con làm nũng, "Làm sao lại dạy rồi?"

" Anh còn chưa ngủ à?" Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Cố Khải thức đêm làm việc đã sớm thành thói quen rồi, nghe cô hỏi như vậy, không nhịn được cười một tiếng, "Thật sự cũng hơi buồn ngủ, em cứ ngủ trước đi, anh chuẩn bị xong liền ngủ."

Ngôn An tựa vào đầu gối của anh, mắt nháy một cái, " Em chờ anh."

...

Cố Khải tắt máy tính rồi mới kéo cô dậy, ôm cô từ thư phòng đi ra.

An An ôm cổ của anh, nhìn anh, mềm giọng, " Ông xã, em có thể có con không? Em cũng muốn sinh con."

Bây giờ cô rất hâm mộ Diệp Phồn Tinh.

Cũng muốn sinh một đứa con cho Cố Khải.

Cố Khải nhìn Ngôn An một cái, cảm giác nơi nào đó của thân thể mình căng cứng vô cùng khó chịu

Từ khi kết hôn đến giờ, anh chưa bao giờ từ bỏ hy vọng chữa trị cho cô, hy vọng bệnh của cô có thể tốt lên, nhưng dường như cũng không có bao nhiêu tiến triển.

Cố Khải đặt cô lên giường, thấy cô giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm đó, đưa tay kéo cô vào trong lòng, " An An."

Tối nay anh có xung động muốn có được cô.

An An nhìn anh, hồn nhiên hỏi " Sao thế?"

Cố Khải cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Ngôn An, cô cũng rất thông minh, biết há mồm phối hợp với anh.

Rất nhiều thứ Ngôn An không biết, Cố Khải từng chút từng chút dạy cho cô, cũng tỷ dụ như hôn.

Nụ hôn này kết thúc, Cố Khải ngẩng đầu nhìn người con gái ở bên dưới mình, " Em muốn sinh Bảo Bảo sao?"

An An gật đầu, "Ừm."

"Rất đau đấy,em vẫn muốn sinh sao?" Anh căn bản không tưởng tượng ra, nếu như cô mang thai và sinh con thì sẽ như thế nào?

Những thứ này anh đều muốn chờ cô trở lại làm người bình thường rồi mới làm.

Nhưng anh cũng không biết lúc nào cô mới có thể tốt lên.

"Sẽ rất đau ư?" An an lo âu hỏi, "Vậy hay là không sinh nữa."

"..." Đối mặt với câu trả lời ngây thơ như đứa bé này, Cố Khải cảm thấy rất bất đắc dĩ. Anh cười một tiếng, nói: "Hiện tại anh có chút không thoải mái, em có thể giúp anh không?"

"Anh không thoải mái sao?" An An càng lo âu nhìn lấy anh, "Khó chịu chỗ nào?"

Vừa nghe nói Cố Khải không thoải mái, cô lập tức trở nên khẩn trương.

Cố Khải bắt được tay cô, thả xuống phía dưới người mình, "Nơi này rất khó chịu, chỉ có An An sờ vào mới có thể đỡ thôi."

Cố Khải cũng không biết mình đang làm gì, giời ạ, như vậy lừa gạt trẻ nhỏ, nội tâm của anh rất là xấu hổ.

Đọc xong nhớ cho mật xin phiếu nhé!
Bình Luận (0)
Comment