Sắc mặt của Tể tướng lập tức trơ .
Chuyện của Quý phi họ Tạ và Quận chúa Thanh Bình thì còn thể xoay xở, nhưng Thái hậu? Đó chẳng khác nào làm khó khác!
Sở Nhược Yên mỉm ngẩng đầu:
“Ý của Tể tướng, Sở Nhược Yên xin ghi tạc. Có điều, Ngọc Nhan Cao ở trong tay , thì điều kiện nên do đưa , chẳng ý Tể tướng thế nào?”
Ánh mắt của Tể tướng híp .
Hắn quả thật đánh giá thấp tiểu cô nương !
Chỉ hai câu nhẹ nhàng chặn lời , thậm chí còn giành thế chủ động về tay.
Nữ nhi của Sở Hoài Sơn, quả thực dễ đối phó!
“Tốt, ngươi gì?”
“Chỉ đơn giản thôi, Tể tướng giúp hai việc nhỏ.”
Tể tướng bật :
“Việc nhỏ? Lại còn hai việc? Sở gia cô nương, chỉ một hộp Ngọc Nhan Cao mà bản tướng tay hai , tham lam quá ?”
Sở Nhược Yên rủ mắt, ôn hòa :
“Tể tướng nghĩ mà xem, dung nhan của Phi Yến quý giá dường nào, nếu việc đó đủ quan trọng, há chẳng làm nhạt giá trị của nàng, cũng làm phai sự thương yêu của ngài dành cho nàng ?”
Tể tướng ngẩn , đó bật mắng:
“Nói như , bản tướng còn cảm tạ ngươi cho cơ hội giúp đỡ ngươi ?”
Sở Nhược Yên vội vã xua tay:
“Không dám dám.”
Tể tướng lắc đầu:
“Thôi, ngươi thử xem là chuyện gì?”
Sở Nhược Yên đáp:
“Chuyện thứ nhất liên quan đến vụ án tham ô của Xương Lộc Bá…”
Nàng đến đây thì ngừng lão nhân, Tể tướng lập tức nhíu mày:
“Ý ngươi là bản tướng dâng tấu lên Hoàng thượng, xin điều tra kỹ vụ án ?”
“Phải.”
“Vậy ngươi liên lụy trong vụ án – viên ngoại lang của Bộ Binh – là tử đắc ý của bản tướng ?”
Sở Nhược Yên gật đầu:
“Biết. Sở Nhược Yên cho rằng, một tử thì thể sánh với cháu gái ruột?”
Trong mắt Tể tướng lóe lên tia hàn quang, song nàng như , vẫn thản nhiên ông .
“Khá lắm, gan cũng tồi, bản tướng đáp ứng ngươi. Còn điều kiện thứ hai?”
Sở Nhược Yên :
“Điều kiện thứ hai liên quan đến An Ninh Hầu… Vụ án tham ô dây mơ rễ má, nếu thể tra chân tướng, ắt là công lao nhỏ. Nếu công đầu thuộc về An Ninh Hầu, chẳng thể cho phép nhập triều làm quan chăng?”
“!!!”
Tể tướng trợn to mắt:
“Ngươi đang gì ? Triều đình tổ chế: tàn tật nhập sĩ!”
“Biết. Cho nên mới cần Tể tướng thượng tấu Hoàng thượng, xin lấy công lớn mà phá lệ dùng .”
Lời của nữ tử bình thản thong dong, rõ ràng suy tính kỹ lưỡng từ lâu.
Tể tướng nàng chăm chú, trong lòng cũng thừa nhận: thể!
Thứ nhất là công lớn thì nên thưởng trọng; thứ hai, binh khí hỏng hóc khiến bại trận, đó là của triều đình đối với nhà họ Yến, Hoàng thượng bù đắp cũng là chuyện dễ hiểu…
Chỉ là, toan tính như mà xuất phát từ một thiếu nữ tuổi còn trẻ, thật khiến kinh hãi!
Tể tướng nàng một lúc mới chậm rãi :
“Chuyện làm …”
Ánh mắt Sở Nhược Yên sáng lên, nào ngờ ông tiếp lời:
“ ngươi , nếu thật sự là công đầu, sẽ trở thành cái gai trong mắt bao nhiêu ! Những kẻ vụ án liên lụy, sẽ xem như kẻ tử thù!”
Sở Nhược Yên nhớ đến ảnh lạnh lẽo đơn độc , khẽ :
“Chàng sẽ để tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù trở thành mục tiêu công kích của thiên hạ thì ? Người từng từ trong biển m.á.u bò , những mũi tên mũi giáo chẳng qua chỉ là gió nhẹ mây bay.
Tể tướng hít sâu một :
“Được, ngươi vì mà mưu tính sâu xa, bản tướng chấp thuận. ngoài Ngọc Nhan Cao, bản tướng cũng một điều kiện.”
“Xin Tể tướng cứ .”
Lão nhân đánh giá nàng từ đầu đến chân một lượt, chợt nở nụ :
“Cô nương tâm tư kín đáo, đầu óc linh hoạt, bản tướng thích. Tiểu nhi Bỉnh Chi nhà đến nay hôn phối, nếu…”
Sở Nhược Yên hoảng hốt rùng :
“Tể tướng! Sở Nhược Yên là hòa ly!”
“Bản tướng , yên tâm, cũng ép buộc. Ngươi hòa ly với An Ninh Hầu, Thái hậu ở đó, tất nhiên thể tái hợp. Bản tướng chỉ mời ngươi gặp mặt Bỉnh Chi một , tiếp xúc xem , nếu thuận thì bản tướng cũng sẽ học theo nhà họ Tào, tám kiệu lớn nghênh đón ngươi…”
Lời dứt, một giọng lạnh lùng rét buốt vang lên!
“Nàng nguyện ý!”
Sở Nhược Yên ngẩn , đầu thì thấy Yến Trừng đang lăn xe lăn tiến .
Hắn vươn tay nắm chặt cổ tay nàng, kéo thẳng nàng lưng:
“Tể tướng, chuyện Yến mỗ triều đình là cơ duyên của , ngài giúp là chuyện của ngài, liên quan đến khác, càng liên quan đến nàng!”
Lông mày đàn ông cau chặt, trong mắt như áp chế sóng dữ cuồn cuộn, khiến Tể tướng nhất thời cũng cứng họng nổi một lời.
Sở Nhược Yên định mở miệng, nhưng ánh mắt lạnh băng của khiến nàng nuốt lời trở .
Thấy Yến Trừng đầy sát khí, nàng đành nhượng bộ:
“Vậy… Xin Tể tướng tiên giúp chuyện thứ nhất, Ngọc Nhan Cao sẽ lập tức đưa đến quý phủ.”
Sắc mặt Yến Trừng lúc mới dịu xuống.
Tể tướng dù gì cũng từng trải, cảnh thì còn gì hiểu, liền vuốt râu :
“Quân tử tranh đoạt tình ý khác, An Ninh Hầu yên tâm, chuyện nhập triều của ngươi, bản tướng sẽ suy xét dâng tấu…”
“Vậy thì đa tạ Tể tướng, cáo từ!”
Yến Trừng xong liền kéo nàng rời .
Ngoài Lan Đình Hiên, Mạnh Dương đang vươn cổ ngó trong.
Vừa thấy công tử nắm tay đại cô nương , sắc mặt sa sầm, bước nhanh ngoài, lập tức cúi đầu, giả bộ thấy ánh mắt cầu cứu của Sở Nhược Yên.
Giỡn , ai dám chọc vị sát thần đang nổi giận !
Sở Nhược Yên bất đắc dĩ, đành tự gọi:
“Hầu gia, Hầu gia chờ một chút!”
Yến Trừng quả nhiên dừng bước.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng một câu, như chịu đựng đến cực hạn:
“Vì nàng còn gọi là ‘Hầu gia’?”
“Hử?”
Sở Nhược Yên chớp chớp mắt:
“Nếu gọi Hầu gia thì gọi là gì?”
“Ta , gọi tên, hoặc gọi là Tam ca cũng !”
“Đã ‘gì cũng ’, gọi Hầu gia cũng sai gì?”
Lời dứt, ánh mắt Yến Trừng lập tức u ám.
Sở Nhược Yên vội vàng sửa lời:
“Tam gia!”
Hắn là con thứ ba trong phủ, từng cưới hỏi đàng hoàng, gọi một tiếng “gia” cũng sai.
Sắc mặt Yến Trừng lúc mới hòa hoãn đôi chút.
Sở Nhược Yên nhẹ nhàng thở — vị Diêm Vương quả thật khó hầu hạ!
Đột nhiên cổ tay nàng kéo mạnh, cả ngã lòng , ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt sâu thẳm như hồ sâu —
“A Yên, ngày nàng từng thầm mến , chẳng lẽ chỉ là lời dối gạt ?”