Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 51


Đường Trạch nhìn Dư Giang Hòa, khóe miệng cậu ta nhếch lên thành ý cười, ra vẻ cầm chắc thắng lợi cứ như đã nắm mạng sống của Dư Giang Hòa trong tay.
Dư Giang Hòa nhìn cậu ta, sắc mặt vẫn bình thản như trước.
Đường Trạch thấy thế thì không khỏi nhíu mày, sự ghen ghét nổi lên trong lòng.

Kể từ khi gặp gỡ cái tên Dư Giang Hòa này, cậu ta cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt hay lo sợ của anh ta bao giờ, cứ như trong mắt anh ta thì mọi thứ đều không đáng chú ý, luôn tỏ vẻ thờ ơ.
Thế nhưng người này lại có một bộ mệnh cách rất tốt, những người như vậy đều đã cầm kịch bản chiến thắng nhân sinh kể từ khi lọt lòng, bất kể làm việc gì thì họ cũng có thể được ông trời ưu ái.
Đường Trạch nhìn anh mà trong lòng dâng lên nỗi đố kị, một số người có vận khí quá tốt, cho dù có đi đầu thai thì cũng sẽ được ông trời ưu ái.
Từ linh hồn đến thân thể đều là cực phẩm.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dư Giang Hòa, cậu ta cười lạnh một tiếng rồi nói: "Anh cũng chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh bây giờ mà thôi, tôi rất muốn xem lát nữa anh có thể duy trì được sự dửng dưng như vậy hay không."
Ngọc phách biết chuyện cậu ta tới là không hề tốt lành, nên nó càng tỏ ra cẩn thận hơn, thúc giục bùa chú trên hồ lô ngọc bảo vệ Dư Giang Hòa thật kín kẽ.
Suy cho cùng thì đây cũng là bùa chú mà Mạnh Thiểu Du đặt ra, Đường Trạch thấy vậy thì nhíu mày, cậu ta đã hao tổn rất nhiều công sức mới câu hồn ra được, ấy vậy mà lúc bấy giờ lại chưa chắc có thể mang Dư Giang Hòa đi.
Dư Giang Hòa thấy cậu ta do dự thì cũng phản ứng lại, Đường Trạch cũng không mạnh mẽ như biểu hiện bên ngoài.
Anh khẽ chạm vào hồ lô nhỏ trên cổ, trong lòng lại suy nghĩ không biết nhóc đạo trưởng bây giờ thế nào, có phải cậu ấy đang lo lắng lắm hay không....
Thấy anh lại bắt đầu thất thần, ngay cả cái liếc mắt cũng chẳng hề bố thí cho cậu ta, Đường Trạch tức tối bảo: "Anh tưởng tôi không thể nào bắt được anh sao?"
Cậu ta nhìn bốn phía rồi nói: "Nơi này chính là âm phủ, nơi của người chết.

Anh là một linh hồn sống, nếu ở đây thì sớm muộn gì cũng sẽ héo mòn mà thôi."
Nơi đây là âm phủ, là chỗ cực âm, khi quỷ sai đem hồn ma đến cũng không nán lại quá lâu.

Nếu là linh hồn sống thì sẽ bị gió tà bốn phía của nơi này ăn mòn, hồn phách bị tổn hại, sau này có lấy lại được hồn thì cũng sẽ biến thành người chậm phát triển hoặc người sống thực vật.
Đường Trạch nói xong, bên người cậu ta lại có một bóng đen tỏa ra, đó là bóng đen đã đi trốn cùng cậu ta lúc trước, nó tức giận nói: "Trên người anh ta có pháp bảo, chẳng lẽ ngươi không biết tìm cách để phá hủy cái pháp bảo kia sao?!"
Vậy mà chỉ biết đứng chờ! Không biết trong đầu cậu ta nghĩ thế nào nữa!
Bóng đen vừa nói vậy thì Đường Trạch chợt sững người, sau đó gương mặt cậu ta bắt đầu đỏ gay, nói: "Không cần ngươi nói thì ta cũng biết!"
Cuối cùng Dư Giang Hòa cũng có phản ứng, anh giương mắt nhìn sang, trong đôi ngươi đen nhánh lại hiện ra vẻ cảnh giác.
Sau đó anh thấy Đường Trạch lấy ra ba cái chuông đồng hình tròn.

Chuông đồng này chỉ lớn cỡ hạt châu, được kẹp vào giữa những ngón tay của cậu ta, chỉ cần vẩy nhẹ nhàng là tiếng chuông đã vang lên giòn giã.
Chuông đồng có rất nhiều công dụng, chúng cũng xuất hiện trong nhiều dịp hiến tế.

Ví dụ, các đạo sĩ sẽ rung ba tiếng chuông khi tham gia pháp hội của đạo giáo.

Ở Tương Tây khi đi đuổi thi, người dẫn đường sẽ phe phẩy chuông đồng đi trước.
Dưới âm phủ thì tiếng chuông cũng có nhiều cách sử dụng khác nhau, không chỉ có thể dẫn hồn mà còn có thể mê hoặc tâm trí...
Chuông trên tay Đường Trạch là loại dùng để mê hoặc lòng người, tiếng chuông vang lên giống như một hồi mê âm đâm vào tai người nghe, khiến họ không khỏi ngất đi.
Một khi Dư Giang Hòa không thể duy trì được sự minh mẫn trong linh hồn, anh sẽ bị Đường Trạch cướp đi hồn phách ngay tắp lự.
Song, chuông này cũng không quá hiệu quả.

Khi ở trên dương gian, người sống có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh khác nhau, vì thế mà tác dụng của tiếng chuông này sẽ bị suy yếu.
Đây cũng là lí do vì sao trước đó Đường Trạch không lấy nó ra.

Bây giờ cậu ta và Dư Giang Hòa đều ở âm phủ, thế nhưng chỉ trong chốc lát nữa thì Mạnh Thiểu Du sẽ tìm đến.
Đây chính là một thời cơ tốt!
Đường Trạch rung chuông leng keng, tiếng chuông đâm vào màng nhĩ như kim châm.

Biết tên này khó đối phó nên ngọc phách lại gia tăng sức mạnh để tăng cường năng lực phòng ngự, chống cự lại tiếng chuông này!
Khi cậu ta lấy chuông ra, Dư Giang Hòa đã chặn tai mình lại.

Nhưng suy cho cùng chuông cũng là pháp khí, không phải chỉ che tai lại là ngăn được tiếng chuông này...
Lúc bấy giờ chỉ có thể dựa vào tâm tính kiên định của chính bản thân anh.
Hai bên tranh đấu, song phương đều giằng co bất động.

Dư Giang Hòa có sự che chở của viên ngọc, lại có thêm ý nghĩ kiên định của chính mình, tạm thời tiếng chuông này không thể dao động được tâm trí của anh.
Đường Trạch thấy vậy thì càng ra sức lắc chuông, cái bóng đen thấy bọn họ giậm chân tại chỗ thì bay ra từ một bên, thổi một ngụm khí đen về phía Dư Giang Hòa.
Làn sương mù dày đặc che khuất ánh mắt của Dư Giang Hoà.

Sau đó từ trong tiếng chuông nhức nhối, bên tai anh lại văng vẳng một tiếng hét quen thuộc: "Thầy Dư!"
Dư Giang Hòa chợt ngẩn ra.
Đường Trạch thấy vậy thì lập tức nói: "Chính là bây giờ!"
Không biết Dư Giang Hòa nghe thấy gì, nhưng có thể thấy được trong khoảnh khắc đó anh đã bị tiếng chuông mê hoặc! Đường Trạch và bóng đen nhanh chóng chạy về phía Dư Giang Hòa rồi tóm chặt lấy tay anh.
Ngọc phách thấy vậy thì càng sốt ruột, Đường Trạch là một linh hồn sống, nên cho dù có ác ý với thầy Dư thì cậu ta cũng không có tà khí.

Sau khi cậu ta trờ tới, bóng đen lại tỏa ra hai bên cậu ta, bùa chú của hồ lô ngọc không thể nào cản lại được một linh hồn sống!
Quan trọng hơn hết là Dư Giang Hòa đang bị mê hoặc, anh không thể nào phản kháng!
Ngọc phách lo lắng đến mức xoay vòng vòng trong viên ngọc, nhưng nó không có đủ năng lực, chỉ có thể duy trì được đạo pháp cốt lõi của hồ lô ngọc mà thôi.

Nó cũng không thể chủ động tấn công người khác, không có cách nào để đối phó với Đường Trạch.
Ba mà không đến là con thành trẻ mồ côi mẹ luôn đó!!
Mắt thấy Đường Trạch sắp lôi Dư Giang Hòa đi, một chuỗi xích sắt đột nhiên vung ra từ trong bóng tối, vòng lấy cổ cậu ta.
Kế đó chuỗi xích chợt kéo căng, Đường Trạch đang bước đi lập tức bị lôi về!
Mạnh Thiểu Du bước ra, một tay cậu cầm nhánh gỗ đào, một tay cầm lấy xích câu hồn của Lão Triệu.

Ánh mắt cậu nhìn về phía Đường Trạch cực kì bất thiện, mà đi đằng sau cậu chính là Lão Triệu và Trương Lão Tam, còn có thêm vài tên âm sai khác.

Dưới chân là cậu chó đen đang ngậm lấy ngọn đèn dẫn hồn, trên lưng nó còn có cả Diệp Hòa Phong.
Đường Trạch vừa thấy người đến là cậu, sau khi sững sờ, cậu ta bèn đẩy Dư Giang Hòa về phía bóng đen rồi hô: "CHẠY MAU!"
Nếu Mạnh Thiểu Du đã đến thì sao cậu có thể cho bọn chúng cơ hội để chạy trốn được? Chỉ thấy chú chó đen đang ngồi xổm bên cạnh Mạnh Thiểu Du chợt lao vút ra ngoài, cắn phập một ngụm vào cái bóng đen, bóng đen ăn đau nên động tác trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Cầm xích câu hồn của Lão Triệu trong tay, Mạnh Thiểu Du vọt lên kéo lấy Dư Giang Hòa trước khi anh bị bóng đen quấn lấy.

Sức mạnh tích trữ trong nhánh gỗ đào nhắm thẳng về phía bóng đen!
Gỗ đào ngàn năm là một công cụ sắc bén để trừ tà, hơn nữa còn có đạo pháp mà Mạnh Thiểu Du thêm vào, bóng đen căn bản không kịp chạy thoát khỏi cú đánh này, nó bị xén bớt cả nửa thân mình!

"A —!!" Làn gió nóng rực khiến bóng đen kêu thảm thiết thành tiếng, tiếp đó các quỷ sai đi cùng đều vung ra dây xích câu hồn của riêng mình để gô cổ bóng đen lại!
Dư Giang Hòa bị tấn công nên rơi vào hôn mê, Mạnh Thiểu Du đặt anh nằm trên mặt đất, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đường Trạch.
Mặt Đường Trạch trắng bệch ra, cậu ta biết Mạnh Thiểu Du có chút quan hệ với âm sai của Nam Thành, nên mới chọn thời điểm cộng đồng âm sai bận rộn nhất để xuống tay.

Ấy vậy mà không ngờ dưới âm phủ Mạnh Thiểu Du lại có mặt mũi lớn đến vậy, vào lúc này mà cậu vẫn có thể gọi vài vị âm sai đến!
Lúc bấy giờ cậu ta đang bị Lão Triệu trói chặt, hắn cũng không hề khách khí với một tên bất hảo như vậy, không chỉ trói cứng cậu ta lại mà hắn còn đặt cậu ta lên mặt đất làm ghế ngồi.
Đường Trạch và bóng đen bị trói thành một cục.

Mạnh Thiểu Du đi tới, các âm sai này đều giữ thể diện cho cậu, họ đặt Đường Trạch và bóng đen ở một bên rồi đi sang đứng bên cạnh.
"Mấy người làm gì vậy?! Mấy người không biết cậu ta muốn đánh tôi sao?!!! Mấy người không phải là quỷ sai à! Chính nghĩa một tí đi được không!!" Mặt Đường Trạch tái mét, lớn giọng hét lên.
Lão Triệu móc móc lỗ tai rồi thổi một cái, nói: "Âm phủ này nhiều muỗi ghê ta, cứ léo nhéo bên tai í."
Đường Trạch: "...!"
Sau đó cậu ta hoảng sợ nhìn Mạnh Thiểu Du đến gần, sắc mặt cậu không hề thay đổi, lấy một cành liễu gãy từ trong ngực ra.
Dân gian có cách nói, dùng nhánh liễu để đuổi tà ma thì đánh một lần sẽ lùn đi ba tấc, trên thực tế thì điều này áp dụng cho tất cả các loại linh hồn.
Cành liễu trong tay Mạnh Thiểu Du vung lên, cả hai tiếng "bôm bốp" đều đánh vào người Đường Trạch và bóng đen, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thân thể của bọn chúng tàn lụi đi rất nhiều.
Dùng nhành liễu để đuổi tà ma, không chỉ khiến bọn chúng lùn đi rõ rệt mà lại còn vô cùng đau đớn.

Mạnh Thiểu Du vừa vung tay thì cả Đường Trạch và bóng đen đều phải hét thảm ra tiếng!
"Á —!!"
"Đau đau đau!! Đau quáaa!!"
Tiếng quật mạnh vang vọng bên tai không dứt, bóng đen nọ và Đường Trạch cứ thế co rút lại thành hai con búp bê lớn nhỏ!
Xích câu hồn thay đổi dựa trên kích cỡ của linh hồn, cho dù có rút nhỏ lại thì hai tên này vẫn bị xích câu hồn trói lại.

Đường Trạch không kìm được mà mở miệng xin tha: "Đại nhân! Đạo trưởng! Đại sư! Xin cậu, xin cậu đừng đánh nữa mà!!"
Cậu mà đánh nữa thì cậu ta sẽ biến thành một hạt bụi mất, đến lúc đó thì còn đường sống gì nữa đây?
Mạnh Thiểu Du rũ mắt nhìn bọn chúng, giọng nói lạnh lùng: "Giết hại linh hồn sống vốn không phải là hành động của chính phái, cho dù ta có đánh chết bọn ngươi ở đây thì cũng là thuận theo ý trời!"
Đường Trạch và bóng đen hít một luồng khí lạnh, bọn chúng biết những điều Mạnh Thiểu Du nói đều là sự thật nên càng sợ hãi hơn!
Bóng đen nói: "Cho dù là vậy thì cũng phải là âm phủ phán quyết bọn ta! Ngươi có tư cách gì chứ?!"
Mạnh Thiểu Du nhếch môi, cậu nhìn sang Dư Giang Hòa vẫn còn bất tỉnh, đang được cậu chó đen và Diệp Hòa Phong trông chừng, nói một cách hờ hững: "Các ngươi ở âm phủ thì sao? Tưởng ta không có cách bắt bọn ngươi à?"
Đường Trạch và bóng đen liếc nhau, không khỏi trở nên tuyệt vọng — Sao bọn chúng lại quên tên đạo sĩ trước mắt này có quan hệ với âm phủ cơ chứ?!
Mạnh Thiểu Du lại nâng tay lên lần nữa, thế nhưng đúng lúc này, một luồng gió tà lại thổi đến.

Một bóng người bắt lấy Đường Trạch và bóng đen trên mặt đất, xích câu hồn đang trói chặt trên người bọn chúng cũng rơi xuống.
Bọn họ nhìn lại, có một tên áo đen đang đứng giữa cơn gió tà!
Mạnh Thiểu Du chỉ cảm thấy rất quen mắt, sau đó cậu mới hoảng hốt nhận ra, tên này chính là cái người đứng bên bờ sông Âm Dương mà cậu đã nhìn thấy trên thuyền vào đêm Trung Thu!
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, hắn dùng cơn gió tà cuốn lấy Đường Trạch và bóng đen, khiển trách: "Hai đứa phế vật!"
Sau đó hắn ta nhìn sang đám Mạnh Thiểu Du đang ôm vẻ mặt cảnh giác, nở một nụ cười quái dị rồi nói: "Tiểu đạo trưởng, cậu có vài phần bản lĩnh đấy.


Lần này tuy không thành công...!Nhưng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Hắn nói xong thì định xoay người rời đi.

Có Vô Thường kịp phản ứng lại, ném xích câu hồn ra ngoài, thế nhưng người này lại vô cùng nhạy bén né tránh.

Hắn ta liếc nhìn Vô Thường kia một cách u ám, sau đó lại nở một nụ cười âm hiểm: "Cũng phải, ta vẫn chưa để lại quà tặng mà."
Hắn bấm đốt tay, một tia âm khí chợt lao ra, vọt về phía ấn đường của Dư Giang Hòa!
Thấy vẻ mặt Mạnh Thiểu Du bỗng chốc trở nên nôn nóng, người nọ cười khẽ một tiếng rồi hóa thành gió tà bay đi.
Mạnh Thiểu Du quýnh lên, cậu không còn quan tâm đến gì khác nữa, cầm quạt hoàn hồn của Vô Thường quạt một cái!
Đường Trạch và bóng đen vốn đang bị cuốn trong luồng gió tà cứ thế bị thổi văng ra ngoài.

Cuối cùng hai linh hồn này đáp xuống cơ thể của một tên ăn mày què giò, bị bệnh lậu toàn thân.
- -
Mạnh Thiểu Du đưa linh hồn của thầy Dư về đến dương gian.

Đường Trạch đã bị đánh bại, theo lẽ tự nhiên thì ảo thuật của cậu ta cũng phải bị phá vỡ.
Song, Dư Giang Hòa không hề tỉnh lại ngay, linh hồn anh vô cùng yếu ớt...
Ánh hào quang của ngọc phách không khỏi ảm đạm dần.

Nó có chút không yên, khi luồng gió tà của người nọ quét lại đây, tuy ngọc phách đã ngăn cản hơn phân nửa nhưng vẫn có một sợi nhỏ đi vào cơ thể của thầy Dư.
Nghĩ đến đây, bé ngọc phách bắt đầu trở nên bất an.
Trái lại Mạnh Thiểu Du cũng không trách nó, dù sao thì ngọc phách cũng chỉ mới được thai nghén không lâu, bản thân nó cũng chỉ là một linh vật ngây thơ, còn ít đạo hạnh, có thể ngăn lại phân nửa đã là không tệ rồi...
Thấy linh hồn đã trở về chỗ cũ nhưng thầy Dư vẫn còn hôn mê, tâm trạng của Mạnh Thiểu Du cũng dần trở nên tồi tệ.
Thầy Dư bất tỉnh là vì linh hồn đã bị âm khí tổn thương.

Mạnh Thiểu Du đã thử xua đi âm khí, song một luồng âm khí mới sẽ tụ tập lại rất nhanh chóng, chiếm cứ trong cơ thể anh.
Chúng dính chặt cứ như thuốc dán da chó vậy!
Lão Triệu cũng đã thử giúp đỡ xua đi âm khí, thế nhưng chúng vẫn tiếp tục quay về như lúc trước.

Điều này vô cùng quái lạ.
"Chuyện này kì quái thật, để ta đi tìm người hỏi thử..." Lão Triệu cào cào tóc rồi rời đi.
Mạnh Thiểu Du thở dài, cậu còn gọi điện thoại về bảo các sư đệ tra giúp sách cổ trong đạo quan.

Nhưng sách cổ bạt ngàn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có tin tức gì.
Trương An Sinh và Tiểu Lâm cũng đến thăm hai lần, vẻ mặt lo lắng.
Tuy thầy Dư không xuất hiện trong tin tức giải trí, thế nhưng suy cho cùng anh vẫn là một nhân vật của công chúng.

Chuyện anh bất tỉnh vẫn bị truyền thông phát hiện ra, bây giờ bên ngoài đều đang đồn đoán, bọn Trương An Sinh chỉ có thể cố đè xuống hết mức.
Một mặt thì Mạnh Thiểu Du lo lắng không yên, mặt khác cậu lại còn phải trấn an hai người này.
Dư Giang Hòa nghỉ ngơi trong nhà dưới sự giám sát không ngừng của Mạnh Thiểu Du.

Vì lúc trước đã chứng kiến cảnh tượng Dư Giang Hòa bị người khác cướp đi linh hồn sống nên đạo trưởng Tiểu Mạnh vẫn căng thẳng đến tận bây giờ, ngay cả khi đi ngủ cậu cũng phải ngủ ở bên cạnh thầy Dư.
Lúc ngủ, Mạnh Thiểu Du luôn phải câu lấy ngón tay anh thì mới có thể an tâm nhắm mắt lại.
- -
Trong mơ, Mạnh Thiểu Du đứng trước giường Dư Giang Hòa, cậu buông rèm mi nhìn thầy Dư vẫn còn đang bất tỉnh.


Cuối cùng cậu nghiêng người lại gần, gương mặt của hai người dần dần sát lại, sau đó Mạnh Thiểu Du hôn lên môi anh, đưa một luồng linh khí sang.
Kế đó thì Dư Giang Hòa đang hôn mê bỗng chốc mở mắt...
Rồi Mạnh Thiểu Du tỉnh lại.
Khi cậu thức giấc thì trời hẵng còn tờ mờ sáng, thầy Dư ở ngay bên cạnh cậu, hơi thở đều đều.
Tay cậu còn đang câu lấy tay đối phương.
Mạnh Thiểu Du nhìn chằm chằm trần nhà rồi đờ ra một lúc lâu.
Người tu đạo hiếm khi nằm mơ, mỗi giấc mơ lại là một loại điềm báo.
Chẳng lẽ linh khí có thể xua tan được âm khí trong người thầy Dư ư?
Mạnh Thiểu Du ngồi dậy, cậu nhìn Dư Giang Hòa đang mê man mà trong lòng hỗn loạn.
Cậu lại ngơ ra trong chốc lát, suy nghĩ trong đầu vòng tới vòng lui, lúc thì thấy mình lợi dụng như vậy không được tử tế lắm, lúc thì nghĩ nhưng mình đang cứu người mà!
Kế đó cậu nghiến chặt răng, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó lại quay về, ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của thầy Dư mà ngẩn người.

Dù đang ngủ nhưng thầy Dư vẫn tuấn tú vô cùng, nếu không thì sao Đường Trạch lại phải ghen tị chứ.
Ngoại hình được đất trời ưu ái như này, ai mà không ước ao và đố kị đây?
Có điều Mạnh Thiểu Du vẫn thích nhìn dáng vẻ của thầy Dư khi mở mắt hơn, đôi mắt anh đen kịt như mực, Mạnh Thiểu Du chợt nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Dưới ánh trăng sáng rọi, cậu đã từng bị đôi mắt đen nhánh ấy hớp hồn.
Mạnh Thiểu Du tự nhủ phải bình tĩnh, cậu học theo dáng vẻ trong giấc mơ mà hôn lên, sau đó nhắm mắt lại truyền linh khí sang.

Luồng linh khí có sức sống mạnh mẽ di chuyển đến nơi có âm khí tụ tập, trấn áp chúng lại.
Tiếp đó, Dư Giang Hòa chợt mở mắt.
Thấy Mạnh Thiểu Du trước mặt mình, ánh mắt anh hiện lên một chút mờ mịt, giây tiếp theo lại vâng theo bản năng mà giữ chặt lấy gáy đối phương, trao nụ hôn đáp lại.
"Tiểu đạo trưởng, ăn sáng nè —!"
Giọng nói của Diệp Hòa Phong truyền đến, sau đó linh hồn hắn xuyên qua cửa phòng, nhìn thấy hai người đang hôn nhau.
"!!!"
Diệp Hòa Phong: "Rất xin lỗi, quấy rầy rồi."
Mạnh Thiểu Du: "...!"
- -
Diệp Hòa Phong ở trong phòng khách, sau đó hắn thấy Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa đi từ trên lầu xuống.

Tai của đạo trưởng Tiểu Mạnh hơi đỏ lên, thế nhưng trên mặt lại ra vẻ tự nhiên.
Mạnh Thiểu Du ngồi vào chỗ của mình trong phòng khách, sau đó cậu lại hỏi Dư Giang Hòa: "Bây giờ cũng không kịp nấu cơm, chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé, thầy Dư muốn ăn gì ạ?"
Dư Giang Hòa nhìn cậu cười, anh nói: "Gì cũng được cả."
Vành tai Mạnh Thiểu Du ửng đỏ, cậu vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà cúi đầu chọn đồ ăn ngoài.
Diệp Hòa Phong nhìn hai người, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi cũng muốn!"
"Tôi muốn gọi trà sữa!"
Mạnh Thiểu Du nhìn hắn một cái: "Anh muốn uống trà sữa gì?"
Diệp Hòa Phong cười hì hì, nói: "Không phải tôi muốn uống!"
"Tôi gọi cho các cậu! Phải gọi một ly trà sữa khoai môn thơm thơm, không cần khoai môn, không cần trà sữa —"
Hắn kéo dài giọng bảo: "Chỉ cần — thơm thơm!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Đậu xanh!

Hết chương 51.
- -
> Tên gốc của vị trà sữa mà Diệp Hoà Phong gọi là "trà sữa khoai môn bobo", bobo có thể hiểu là tiếng hôn nên mình biên tập lại thành "thơm thơm" để mấy joke sau này của Diệp Hoà Phong có nghĩa hơn..

Bình Luận (0)
Comment