Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 82


Liễu Lục bên này vừa cảm ứng được Bắc Tân Kiều đã xảy ra chuyện, không bao lâu sau, Mạnh Thiểu Du đã nhận được tin báo của Hạ Dương.
"Sư huynh, vừa rồi bên phía Bắc Tân Kiều không biết vì sao mà có cơn chấn động truyền đến, bây giờ bọn em đang chạy qua."
Tin nhắn của Hạ Dương cũng được gửi đến rất gấp gáp, các đạo sĩ ở miếu Đông Nhạc đang dõi theo Bắc Tân Kiều, vừa cảm nhận được cơn chấn động kia là họ vội vàng chạy đến đó ngay.
Vừa qua Tết Trung Nguyên không bao lâu nên bọn họ vẫn chưa thả lỏng cảnh giác với Bắc Tân Kiều, các đạo quán và chùa miểu lớn đều bố trí lực lượng ngầm ở đó, hễ có động tĩnh là mọi người sẽ biết tin ngay lập tức.
Đã có nhiều người nên Mạnh Thiểu Du cũng không đi theo, cậu chỉ dặn Hạ Dương đến nơi thì gửi tin về, sau đó cậu lại hỏi Liễu Lục: "Anh có thể cảm ứng được Bắc Tân Kiều đã xảy ra chuyện gì không?"
Liễu Lục nghe vậy thì đáp: "...Cậu đừng có làm khó loài rắn chớ!"
Khoảng cách xa như vậy, Liễu Lục có thể cảm ứng được cơn chấn động cũng là nhờ vào bản năng của động vật, cụ thể hơn thì không được.

Nhóc đạo sĩ này coi hắn là máy cảm ứng hay gì!
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cậu cười gượng hai tiếng, không kéo dài đề tài này nữa.
Cũng không bao lâu, Hạ Dương đã gọi điện thoại đến.
"Sư huynh! Trời ơi, kinh hoàng quá, phía Bắc Tân Kiều..." Giọng nói ở đầu dây bên kia cực kì chấn động.
Mạnh Thiểu Du nói: "Đừng gấp, cứ nói từ từ."
Hạ Dương: "...Không phải, cái này, đ-để em đến nói trực tiếp với anh!"
Hạ Dương không nói gì nữa rồi cúp máy.

Mạnh Thiểu Du buồn bực trong lòng, rốt cuộc phía Bắc Tân Kiều đã xảy ra chuyện gì chứ...
Đợi Hạ Dương đến đây còn phải mất chút thời gian.

Mạnh Thiểu Du bèn ngồi ở phòng khách chờ cậu nhóc.

Dư Giang Hòa bật TV lên, anh chuyển kênh đến đài địa phương của Bắc Kinh, đúng lúc bảng tin hiện tại đang đưa tin về sự kiện ở Bắc Tân Kiều.
"Chúng tôi đã có mặt tại Bắc Tân Kiều, có thể thấy bề mặt cây cầu cũng không có tổn hại, cơn chấn động cũng đã giảm dần, không còn mãnh liệt như vừa rồi nữa...!Các chuyên gia phỏng đoán đây là một sự kiện ngẫu nhiên..."
Phóng viên vừa nói vậy, màn hình đã chuyển hướng về phía bề mặt cây cầu ở Bắc Tân Kiều.

Xung quanh đó đã chăng dây cảnh báo màu vàng, còn có không ít nhân viên công tác đang cầm dụng cụ để thăm dò.

Khu Bắc Tân Kiều đã xảy ra động đất ư?
Mạnh Thiểu Du khựng lại, kế đó cậu lại lên mạng tìm tòi.
Chỉ nhập vào ba chữ Bắc Tân Kiều thì không ít từ khóa liên quan đã nhảy ra, Mạnh Thiểu Du nhấn vào từ khóa "Bắc Tân Kiều động đất", bên trong từ khóa này đều là bài đăng lên hôm nay của các cư dân mạng.
> Hôm nay tôi đi ngang qua Bắc Tân Kiều, kết quả là mặt đất đột nhiên rung lên, ghê đến mức tôi còn tưởng là động đất, phải chạy vội ra đất trống để nấp.

Bắc Kinh có nằm trong vành đai động đất đâu cơ chứ!
> Hôm nay Bắc Tân Kiều đột nhiên chấn động, xấp nhỏ trong nhà đều sợ hãi, các cụ thì nói cái gì mà địa long trở mình...!Quan trọng là chỗ chúng ta có rồng trong lòng đất thật sao?
>...Ai cũng nói về trận động đất ở Bắc Tân Kiều, vậy tôi cũng nói một câu.

Hôm nay tôi đi làm ở gần đó, có thấy một đám đạo sĩ chạy đến ngay lúc mặt đất xảy ra cơn chấn động, tôi chắc chắn có gì đó bí ẩn ở đây!
> Tôi cũng nói một chuyện nè, lúc tôi ở gần Bắc Tân Kiều thì bất chợt nghe thấy một tiếng ngâm rất trầm, nghe không giống như là chim chóc kêu...
...
Mạnh Thiểu Du làm mới hai lần, rất nhanh sau đó từ khóa này đã bị ẩn bớt.
Cậu cau mày rồi thấp giọng nói: "Đây là thứ gì vậy chứ."
Dư Giang Hòa dõi theo hành động của cậu từ nãy đến giờ, anh thấy vậy thì mở miệng nói: "Có một truyền thuyết nổi tiếng có liên quan đến Bắc Tân Kiều."
Anh vừa mở lời thì Mạnh Thiểu Du cũng sực nhớ ra.

Lúc xưa khi thành lập thành phố, họ đã từng bị một con nghiệt long cản trở, để thuận lợi xây dựng, người ta đã trấn áp nghiệt long trong Khóa Long Tĩnh dưới Bắc Tân Kiều.

Chỉ cần Bắc Tân Kiều còn tồn tại dù chỉ một ngày, con nghiệt long kia sẽ không thể thoát thân khỏi Khóa Long Tĩnh.
Mạnh Thiểu Du cau mày, đúng lúc này thì chuông cửa vang lên.
Hạ Dương bước vào, vừa thấy Mạnh Thiểu Du thì cậu bé đã nói: "Sư huynh, anh tuyệt đối không thể tưởng tượng được phía Bắc Tân Kiều đã xảy ra chuyện gì đâu!" Bây giờ nhớ đến mà cậu bé còn cảm thấy rất đỗi huyền diệu.
Mạnh Thiểu Du nói: "Bắc Tân Kiều có rồng thật à?"
Hạ Dương: "...!"
Cậu bé kêu lên đầy ai oán: "Sư huynh, sao anh lại xem trước kịch bản vậy!"
Vốn là Mạnh Thiểu Du cũng đã đoán được sơ sơ, nhưng lúc bấy giờ khi nghe Hạ Dương nói vậy thì cậu vẫn có chút bất ngờ, sau đó cậu lại nói: "Em nói kĩ hơn đi."
Đoán được là một chuyện, nhưng chứng kiến hiện trường trực tiếp lại là một chuyện khác.

Hạ Dương nhớ lại.
Lúc ấy Bắc Tân Kiều đột nhiên xảy ra động đất, mọi người cảm ứng được một luồng sức mạnh khổng lồ đã thức tỉnh bên dưới, vì chuyện quỷ môn hồi Tết Trung Nguyên mà ai nấy đều vội vàng chạy đến.
"Thực ra ban đầu mọi người đều suy đoán rằng phải chăng đối phương có giấu diếm lệ quỷ gì ở đó, hay là lén lút dẫn theo tai họa gì đó về đây."
Xưa nay câu chuyện về Bắc Tân Kiều chỉ là một truyền thuyết, số người nhìn thấy những thứ như rồng thật sự rất ít ỏi, nên khi ấy không một ai nghĩ theo hướng đó.
Mãi đến khi bọn họ đến được hiện trường.
Khi đó Bắc Tân Kiều trải qua một cơn chấn động mãnh liệt, tất cả mọi người đều ùa ra tán loạn.

Khi bọn họ đến được hiện trường thì đã không còn một bóng người, chỉ còn một cơn chấn động rõ rệt dưới chân.

Lúc ấy ai nấy đều nghe rõ mồn một một tiếng ngâm dài truyền đến từ bên dưới Khóa Long Tĩnh!
Theo sau đó là tiếng nước biển dồn dập và âm thanh xiềng xích vỡ vụn, kế đó bọn họ lại thấy một bóng dáng khổng lồ lao ra khỏi miệng giếng!
Hạ Dương không thể miêu tả được hết cảm xúc rung động lúc đó, đành nói: "Trong khoảnh khắc đó, trong đầu ai nấy đều trống rỗng."
Hình ảnh hắc long lao ra khỏi miệng giếng đã gây ra một cơn chấn động nặng nề cho bọn họ.

Không ai có thể ngờ rằng xuyên suốt bao nhiêu năm nay, bên dưới Khoá Long Tĩnh lại thật sự có rồng tồn tại, đã vậy nó vẫn còn sống.
Tuy rất hung hăng nhưng hắc long cũng chỉ liếc nhìn mọi người một cái, ánh mắt đó đem lại cảm giác coi thường chúng sinh, khuôn miệng của mọi người cứ như bị phong ấn mà không thể thốt ra lời.
Sau đó hắc long uốn người xông thẳng lên trời, ẩn mình trong mây mù rồi biến mất trước mắt mọi người.
Hạ Dương nói: "Tết Trung Nguyên chỉ là một trò ngụy trang thôi, mục đích thật sự của bọn chúng chính là con hắc long này!"
"Nhưng sao bọn chúng lại chấp nhất với rồng như vậy chứ?"
Dù là người mang long phách như Dư Giang Hòa hay là hắc long dưới Khóa Long Tĩnh, dường như những người này đều thấy vô cùng hứng thú...
"Hơn nữa, có thể nào con hắc long này bị bọn chúng lôi kéo không." Hạ Dương nói xong thì không khỏi lo lắng, cậu bé nhíu mày nói: "Lỡ nó đổi hướng giúp bọn chúng đánh chúng ta thì sao bây giờ?"
Việc hắc long xuất hiện đúng là vượt ngoài mong đợi, đầu năm nay chẳng ai nghĩ mình có thể nhìn thấy một con rồng thực sự...
Về phần nỗi băn khoăn của Hạ Dương, Mạnh Thiểu Du im lặng một lát rồi bình tĩnh nói: "Đừng lo."
"Sư huynh, anh có tuyệt chiêu gì sao ạ?"
Mạnh Thiểu Du nói mà mặt không đổi sắc: "Kính già yêu trẻ, nó cũng không thể đánh hậu bối của mình được!"
Thầy Dư nhà mình chín bỏ làm mười cũng là một bé rồng con mà!

Dư Giang Hòa: "..."
Hạ Dương: "..."
Nói rất có lý...
Vì chuyện Bắc Tân Kiều mà nơi nơi ở Bắc Kinh lại bắt đầu bận bịu hẳn lên.
Gần đây Mạnh Thiểu Du cũng rất bận rộn, nhưng không phải bận rộn làm pháp sự cùng mọi người ở miếu Đông Nhạc, mà là sau khi bộ phim nọ bùng nổ, hoạt động của đoàn phim cũng nhiều lên.
Mạnh Thiểu Du vẫn còn mang danh trợ lý của Dư Giang Hòa, hơn nữa cậu còn diễn một vai phụ nức tiếng trong bộ phim, vậy nên có rất nhiều hoạt động mà cậu không thể không tham gia.
Đã vậy Tất Văn Châu còn nói một cách rất đúng lý hợp tình: "Cậu là nhà đầu tư, cậu tham gia hoạt động cũng là kiếm tiền cho chính mình mà!"
"Cố lên! Dân làm công!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Đối với ê-kíp mà nói, bộ phim bùng nổ chính là việc khiến bọn họ vừa đau khổ vừa sung sướng, nhưng đối với khán giả thì đây chính là một lần vui hết lớn.
Suy cho cùng, đối với một bộ phim bom tấn, người ta chỉ tiếc là không thể dùng kính hiển vi để soi hết từng chân tơ kẽ tóc trong đó.
Mà Tất Văn Châu cũng không hề e dè, hắn cứ thế mà kể ra tất tần tật những chuyện xảy ra trong quá trình quay phim.

Không lâu sau, tất cả mọi người đều biết rằng nhân vật của Mạnh Thiểu Du là do Dư Giang Hoà đào ra...
"Thật ra ngay từ đầu bọn tôi cũng không tìm diễn viên theo đúng quy trình, bọn tôi chỉ thấy Thiểu Du thích hợp thì kéo cậu ấy vào luôn."
Đây cũng là một chuyện khá tình cờ, "Nhưng không ngờ cậu ấy lại phù hợp đến như vậy."
Dư Giang Hòa cũng gật đầu nói: "Bọn tôi rất ăn nhịp."
Song những thông tin này đến tai người xem thì lại hoàn toàn khác.
Giỏi ghê, đóng phim thôi mà cũng tự đẩy CP được luôn hả?!
Fan của CP Nước Tương thấy vậy thì cười khằng khặc nói: "Dưới giường đã ăn nhịp rồi, nói vậy trên giường chắc cũng đúng nhịp lắm!"
Trừ chuyện đó ra thì câu hỏi được hỏi nhiều nhất là dành cho Mạnh Thiểu Du, "Cậu có cân nhắc đến việc ra mắt không? Cậu vẫn sẽ đóng phim chứ?"
Mạnh Thiểu Du trả lời mà không hề chần chờ: "Tôi sẽ không ra mắt, cũng sẽ không đóng phim nữa."
Khán giả: "..."
Đàn ông đúng là tàn nhẫn!
Vừa nghe thấy đáp án này, không ít người đã vỡ mộng.
Mới diễn xuất lần đầu tiên mà Mạnh Thiểu Du đã có biểu hiện không tầm thường, hơn nữa cậu còn hút không ít fan, tất cả mọi người đều cho rằng dựa vào cơ sở đó để ra mắt là điều mà ai cũng sẽ lựa chọn.
Kết quả là cậu đạo trưởng này căn bản không đi theo con đường bình thường...
Chẳng qua việc này cũng khiến cho độ hot của bộ phim dâng lên một làn sóng nữa, những ai yêu thích Mạnh Thiểu Du đều chọn cách đi xem phim lần thứ n, dù sao thì xem được lần nào hay lần nấy.
- -
Trên đường.
Một thanh niên tóc đen đang dợm bước trên đường, tướng mạo của y không hề tầm thường, thế nhưng vẻ mặt lạnh lùng lại khiến cho người khác phải tránh xa.


Chẳng qua mỗi khi đối mặt với xe cộ và đèn đường thì y lại trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
Dáng vẻ cứ như chưa trải sự đời vậy...
Theo sau thanh niên là hai người trông giống vệ sĩ, mỗi khi ánh mắt y hướng về thứ gì là họ sẽ lập tức bước đến giải thích: "Đây là ô tô, là công cụ mà người hiện đại dùng để thay thế cho việc đi bộ ạ."
Từng chiếc từng chiếc vụt qua trước mặt thanh niên, y hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói: "Cũng chỉ có vậy mà thôi."
Sau đó y lại đi đến nơi khác, cứ thích thứ gì là nhấc cằm lên rồi tiện miệng nói: "Này, gói lại đi."
Hai tên vệ sĩ kia lập tức bước đến trả tiền.
Chỉ chốc lát sau, trong tay hai người đã cơ man nào là túi lớn túi nhỏ.
Thanh niên cắm tay vào túi rồi đi thẳng vào trung tâm thương mại mà không hề quay đầu lại, giọng nói dần trở nên xa xôi: "Đi theo mau lên."
Hai vệ sĩ: "..."
"...Sao cậu ta vẫn còn mua nữa!"
"Cậu ta nghĩ bọn mình coi tiền như rác đấy à?! Đã mua bao nhiêu rồi đây này?!" Một trong hai vệ sĩ nói mà nghiến răng nghiến lợi, hắn nhìn bao lớn bao nhỏ trong tay mà thái dương nảy lên thình thịch.

truyen bac chien
Người còn lại vội vàng nói: "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Ai bảo cậu ta rất quan trọng chứ...!Lão đại nói..."
Lão đại của bọn họ rất coi trọng cậu thanh niên này, bằng không thì cũng sẽ không dung túng y đến mức đó.

Hơn nữa, nếu khiến cho đối phương mất hứng, nói không chừng y động động ngón tay thôi thì kẻ chết tươi sẽ là hai người bọn họ.
"Bọn mình đánh không lại đâu..."
Cuối cùng hai tên vệ sĩ cũng chỉ có thể nghẹn lại cơn tức giận mà đi theo sau lưng thanh niên.
Bọn họ đi dạo một chút thì đến rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại.

Thanh niên nhìn màn hình lớn đang toát ra màu sắc rực rỡ, y lại nhìn đoàn người đang ùa vào rồi hỏi: "Đây là cái gì?"
Người hiện đại thích nhìn hộp vuông à?
"Đây là phim, cũng chính là hí kịch, bên trong là các diễn viên đang diễn kịch cho người ta xem ạ."
Thanh niên có biết đến hí kịch, chẳng qua là cái trước mắt có hơi khác với cái trong nhận thức của y.
Thanh niên nhìn đống áp-phích ở bên cạnh, có lẽ là do y đứng đó quá lâu, người bán vé đành phải mở lời: "Anh đẹp trai này đang phân vân nên xem cái gì hả? Vậy anh chọn bộ phim này đi! Diễn viên chính là ảnh đế Dư Giang Hòa, diễn xuất bùng nổ, được người ta khen dữ lắm đó! Ai cũng thích xem hết!"
Thanh niên nhìn lướt qua, đúng là không ít người lựa chọn bộ phim này, y bèn gật đầu nói: "Được, vậy ta muốn xem bộ phim này."

Hết chương 82..

Bình Luận (0)
Comment