Đơn kiến nghị của toàn dân đã được cư dân mạng đồng lòng đẩy lên hot search, ban tổ chức chương trình dĩ nhiên cũng thấy được. Sau khi bàn bạc với mọi người, Tiền Đa Đa gật đầu đồng ý. Mọi người nghĩ nghĩ một chút rồi chấp thuận, chỉ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ: được ngủ nướng.
【Hoàn toàn không thành vấn đề!]
【Trẫm chuẩn tấu! Phi tần của trẫm đều quốc sắc thiên hương, tất nhiên phải được nâng niu chăm sóc kỹ lưỡng!】
【Ngủ ngủ ngủ! Tui cũng muốn ngủ, sáng thứ Bảy sinh ra là để ngủ bù mà!】
Ninh Lạc và mấy người này hoàn toàn nói là làm, ngủ một mạch đến mười hai giờ trưa.
Đến lúc ăn trưa cả bọn mới lồm cồm bò dậy, đứa nào đứa nấy như hồn lìa khỏi xác, vừa đi vừa ngáp không ngừng.
Ông chủ quán trọ thấy vậy, bật cười hỏi: “Bộ đêm qua mấy người đi ăn trộm hết à?”
Tưởng Bội Ngôn ngáp một cái thật dài, suýt chút nữa là trật khớp hàm: “Tối qua đánh rank 5 người… buồn ngủ chết mất, ông chủ ơi trưa nay ông có cung cấp đồ ăn không?”
Ông chủ nói: “Không phục vụ nữa, nhưng các cậu có thể tự làm, đã có người ở trong bếp rồi.”
“Ai vậy ạ?” Tưởng Bội Ngôn vừa hỏi vừa nhìn về phía nhà bếp, loáng thoáng thấy bóng dáng Lộ Đình Châu và anh trai của cậu ta, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tưởng Tư Kỳ, biểu cảm của cậu ta có một sự kỳ quái không nói nên lời, lẩm bẩm: “Bữa này… không ăn cũng được.”
Chu Kiều vì vị giác của mình, cẩn trọng hỏi: “Anh trai cậu nấu ăn không ngon à?”
Tưởng Bội Ngôn do dự: “…Cũng không thể nói thế được.”
Chu Kiều: ?
Ninh Lạc thì chẳng biết gì sất, mới bước xuống lầu là đã tự động bật radar, chính xác định vị Lộ Đình Châu, mắt chưa mở mà người đã nhào tới ôm eo anh chặt như keo, cằm còn vô thức dụi dụi lên lưng anh, giọng ngái ngủ nũng nịu: “Anh ơi, anh đang làm gì đó? Cả sáng em không thấy anh đâu.”
Giọng nói vẫn còn vương vẻ ngái ngủ chưa tỉnh hẳn, lúc gọi “anh ơi” nghe như đang làm nũng.
Tưởng Tư Kỳ đã quen với cảnh này rồi, chào cậu một tiếng. Nhưng bình luận chạy ngang màn hình thì hoàn toàn không chịu nổi “độ ngọt” này, cứ gào thét ầm ĩ.
【Đừng rắc đường nữa đừng rắc đường nữa, đường huyết của tôi tăng cao rồi đây này】
【Bé con em là chiếc bánh bông lan thơm mềm, sẽ bị anh Lộ ăn sạch trong một miếng mất thôi】
【Lạc Bảo ngọt quá trời luôn, nên tối anh nhà sẽ bị đau răng đúng không ạ?】
【Á á á cứu mạng! Ký ức đã chết đừng có tự dưng tấn công tôi nữa!】
【Cứ nghĩ đến việc anh Lộ là người đứng đắn như thế mà cũng bị ép quay video ngắn là không nhịn được cười chết mất thôi】
【Anh ấy đứng đắn á? Một cái chăn không thể ngủ ra hai kiểu người đâu nha】
Lộ Đình Châu đang đeo găng tay, xé một miếng thịt đưa cho Ninh Lạc: “Em thử xem.”
Ninh Lạc ôm tay anh không buông, đưa đầu lại gần, ăn vào miệng rồi mới nhớ ra hỏi: “Cái gì vậy?”
“Bồ câu hun khói vị trà, anh thấy nhà ông chủ có trà Phổ Nhĩ, mượn một ít để làm” Lộ Đình Châu thu tay về, cười hỏi, “Mùi vị thế nào?”
Ninh Lạc tất nhiên phải ủng hộ, hết lời khen ngợi: “Siêu ngon luôn! Thơm quá.”
Hương trà nhẹ nhàng quyện vào lớp mỡ mềm của thịt bồ câu, da vàng óng ả mang theo hương thơm thoang thoảng, nước thịt cũng rất đậm đà. Có vẻ Lộ Đình Châu còn cho thêm hoa hồng khi hun, nên có mùi trái cây ngọt nhẹ lan tỏa trong khoang miệng, thơm lừng mãi không dứt.
“Em còn muốn ăn nữa.”
Điểm ở Ninh Lạc khiến Lộ Đình Châu thích nhất chính là: bất kể anh nấu gì, tên nhóc này cũng khen ngon, chưa bao giờ chê cả. Không biết nấu ăn thì thôi, nhưng giá trị tinh thần thì cho full điểm.
Gặp thực khách kiểu này, đầu bếp nào mà không thấy ấm lòng, bao nhiêu vất vả đều hóa thành động lực.
Anh lại xé thêm miếng nữa đưa tới miệng Ninh Lạc.
Ninh Lạc lại há mồm chén sạch, còn chưa đủ, li.ếm môi cái “chụt” rồi bẹp lên má Lộ Đình Châu một cái hôn: “Tối về làm thêm cho em nữa nha.”
Lộ Đình Châu bực mình tháo găng lau mặt: “Em chưa lau miệng mà đã hôn.”
“Anh còn chê em à?” Ninh Lạc chu môi giả vờ giận, rướn tới gần: “Em cứ hôn đấy thì sao? Có ngon thì sau này đừng có năn nỉ em hôn nữa nha.”
Lộ Đình Châu lùi một bước, cậu liền tiến một bước, nhân cơ hội “tấn công” liên tục hôn lên má anh mấy cái thật mạnh.
【[Hôn đi, hôn mạnh vào! Tiền mừng cưới giúp tôi ghi nợ vào sổ của Ý Ý】
【Bảo bối Ý Ý của chúng ta tuổi còn nhỏ đã phải chịu đựng quá nhiều rồi】
【Ship cặp đôi thật này mới sướng chứ!】
【Cái cảm giác quen thuộc như công tử bột ăn chơi trêu chọc “ông chồng nhà lành” là sao vậy nhỉ?】
【Mức độ buồn cười của câu nói này là 100%, còn mức độ buồn cười của việc anh Lộ là “ông chồng nhà lành” là 100000%】
Cuối cùng, Ninh Lạc kết thúc màn “chiếm đóng” bằng một cái chụt thật kêu ngay trên môi Lộ Đình Châu, rồi mới cảm giác được có ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm hai người từ đầu tới cuối.
Cậu quay đầu lại, vừa vặn chạm mắt với Tưởng Tư Kỳ, cả hai im lặng vài giây, rồi Ninh Lạc dè dặt nói: “…Xin lỗi nha, tụi em không làm tổn thương tâm hồn mong manh của anh chứ?”
Tưởng Tư Kỳ vẻ mặt đầy sự đời, không thầy tự thông đã học được cách tự an ủi: “Không sao, quen rồi. Là tôi làm phiền hai người.”
Hai bên đều cảm thấy có lỗi với nhau một chút.
Để bù đắp, Ninh Lạc chủ động chuyển đề tài, nhìn cái món giống sữa chua trong tay Tưởng Tư Kỳ, mở lời: “Anh làm đó hả? Nhìn ngon ghê, em ăn thử được không?”
Tưởng Tư Kỳ như được tiếp thêm năng lượng, hồ hởi: “Được chứ, tất nhiên là được rồi, mau nếm thử đi, ăn nhiều chút nha.”
Ninh Lạc không khách sáo, múc một muỗng to tướng cho vào miệng.
Một giây…
Hai giây…
Cậu quay lưng về phía Lộ Đình Châu, giữ nguyên tư thế đó, cả biểu cảm cũng cứng đờ tại chỗ.
Tưởng Tư Kỳ mong chờ hỏi: “Thế nào? Ngon không? Cái này là tôi mới nghiên cứu đó, ngon hơn mấy cái trước nhiều lắm á.”
Ninh Lạc nở nụ cười rất gượng gạo, nói liên tục: “Ngon, đặc biệt ngon. Oa, tôi chưa từng ăn bát sữa chua nào có hương vị phong phú như vậy. Anh nếm thử nhanh đi, mùi vị thật sự rất ngon đó.”
Câu sau nói với Lộ Đình Châu.
Lộ Đình Châu nhướng mày, giữ thái độ nghi ngờ: “Thật không?”
Ngon vậy mà còn chừa phần cho anh? Bình thường không phải đã chén sạch rồi sao?
Ninh Lạc gật đầu, ánh mắt chân thành: “Thật mà thật mà, ngon lắm luôn.”
【Anh Lộ đừng tin! Biểu cảm vừa nãy của tên này không nói vậy đâu nha】
【Tôi nhận ra rồi, đây không phải là phiên bản plus của bột protein sao? Ọe ọe ọe!】
【Cách màn hình tôi cũng có thể tưởng tượng được thứ này dở đến mức nào, mấy người tập gym thật là cái gì cũng nuốt trôi được】
【Chứ bạn tưởng ai khùng mà ngày ba bữa ăn ức gà luộc hả? Muốn nôn rồi đó】
Chuyên gia thể hình Tưởng Tư Kỳ rất vui vẻ: “Vậy hai người chia nhau đi, phần còn lại tôi mang đi đây, đi ăn với thằng em và mấy người khác.”
Nói xong thì bước ra khỏi bếp, chỉ còn lại hai người.
Lộ Đình Châu bán tín bán nghi, thử nếm một miếng một cách dè dặt. Vẫn là miếng do Ninh Lạc múc, lượng nhiều hơn chứ không ít hơn miếng anh tự ăn. Cậu mong chờ nhìn Lộ Đình Châu nuốt xuống, hai mắt sáng bừng: “Mùi vị thế nào?”
Lộ Đình Châu nuốt xuống, cười xoa đầu cậu: “Quả thực mùi vị không tệ, cũng khá ngon.”
“Hả??”
Ninh Lạc đơ người ra.
Cư dân mạng trên bình luận chạy ngang màn hình cũng đơ người ra.
【Khoan đã, phản ứng này lạ lắm nha】
【Chẳng lẽ do khẩu vị cá nhân?】
【Chẳng lẽ là ảnh có “thể chất thần thánh dành cho dân gym” từ hồi cha sanh mẹ đẻ đã vậy rồi hả?】
【Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Tôi không tin trên đời này có người thích mùi vị bột protein, nó khác gì cắn gặm lớp vữa tường sống chứ?】
Lộ Đình Châu phản khách thành chủ, cầm lấy thìa múc cho Ninh Lạc một muỗng lớn hơn: “Em thấy không ngon à? Thật sự rất ổn mà, em nếm thử lại xem.”
Ninh Lạc còn chưa kịp phản ứng đã bị nửa đẩy nửa xuôi lại ăn thêm một muỗng, khoảnh khắc nuốt xuống mặt mày tái mét, lè lưỡi tìm nước uống khắp nơi: “Chẳng ngon tí nào hết! Nước! Nước đâu rồi?”
Kết quả vừa quay đầu lại, phát hiện cốc nước đang ở trong tay Lộ Đình Châu, anh đang cố gắng uống nước để xua đi mùi vị khó chịu trong miệng, khoảng giữa lông mày nhăn lại đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi, có thể nói là vô cùng khổ sở.
Ninh Lạc chầm chậm gõ ra một dấu chấm hỏi: “Anh diễn với em đó à?”
“Sao lại nói thế” Lộ Đình Châu khó khăn lắm mới làm loãng bớt cái mùi vị kỳ lạ đó “Nhiều nhất cũng chỉ gọi là giúp đỡ lẫn nhau, giúp em tăng cơ thôi mà.”
“Em tin anh mới lạ! Để lại cho em ít nước đi chứ!” Ninh Lạc kêu lên rồi lao tới giật nước.
Lộ Đình Châu cậy vào lợi thế chiều cao giơ cốc nước lên cao, nhìn cậu vùng vẫy, sau đó bị Ninh Lạc “không tuân theo võ đức” bắt đầu cù lét khắp nơi, thậm chí trực tiếp hai chân rời khỏi mặt đất bám lên người Lộ Đình Châu, hai người ở trong bếp trực tiếp hỗn loạn thành một đống.
【Giúp đỡ lẫn nhau? Hai người là làm tổn thương nhau thì có!】
【Hahaha cười không sống nổi, tôi biết ngay mọi việc không đơn giản thế đâu】
【Lạc Bảo đút ăn, Lạc Bảo ngoan; Anh Lộ lừa cậu, anh Lộ hư】
【Tôi chỉ cần nhìn hai người họ tương tác thôi là xem được cả một ngày, chương trình này đừng kết thúc có được không? Tôi muốn xem 300 tập!】
【Đồng ý! Tiền Đa Đa ông nhìn thấy bình luận này không, ông không tiếp tục quay là có bận tâm gì sao?】
Tiền Đa Đa ở hậu trường nhìn bình luận, thầm nghĩ ông ấy cũng muốn chứ, nhưng hai người này tạm thời không có ý định làm việc nữa rồi, chuẩn bị đi du lịch vòng quanh thế giới hưởng tuần trăng mật rồi, đoán là phải hai ba tháng mới về, mình còn phải đi xây dựng tổ sản xuất dự án khác nữa chứ.
Thật hay quá, có người thì yêu đương mặn nồng trong bếp, còn mình thì vẫn ở đây nhận về những lời này, thật là làm tan nát trái tim của một chú Makka Pakka.
Vạn vật đều có linh hồn, trừ gián, muỗi và hai người kia ra.
Sau một hồi giày vò lộn xộn, thời gian các khách mời ăn bữa sáng đã là ba giờ chiều rồi, ăn no uống đủ chơi vài ván board game, vừa lúc bên ngoài trời cũng tối, tiếng ồn ào dần dần lớn lên.
Tiền Đa Đa từ ngoài về, nói: “Bên ngoài đông người quá, để phòng ngừa xảy ra sự cố bất ngờ, tổ sản xuất chương trình chúng tôi dự định bố trí bảo vệ tạm thời cho các bạn.”
Khóe miệng Ninh Lạc vừa nhếch lên cụp xuống: “À? Thế, thế cũng được ạ.”
“Nhưng mà nhiều người vây quanh như vậy thì chơi đâu có vui… Thôi thôi, hiếm lắm mới có một màn pháo hoa, được tham gia là tốt rồi”
Mọi người khác tuy cũng nghĩ giống cậu, nhưng không ai khó dễ tổ chương trình, đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Lộ Đình Châu nghĩ đến phim trường bên cạnh, nói: “Thật ra nếu chúng ta cải trang một chút thì chắc sẽ không bị nhận ra đâu. Như vậy mọi người chơi cũng vui hơn, tổ đạo diễn cũng đỡ vất vả.”
Tiền Đa Đa thấy cách này hay, lại còn có chủ đề để khai thác: “Cải trang thành gì?”
Ninh Lạc giơ tay: “Rút thăm đi! Tổ chương trình chọn ra mười chủ đề mà mọi người muốn bọn tôi cosplay nhất, rồi chú rút thăm.”
Tiền Đa Đa hỏi ngược lại: “Cậu chắc chứ?”
Ninh Lạc cảnh giác: “Không được có giả gái hoặc giả trai.”
Tiền Đa Đa lập tức tiếc hùi hụi.
Mọi người nhìn biểu cảm của anh ta, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Thì ra chú thật sự định chơi kiểu đó hả?!
Một tiếng sau, mấy người họ mặc đồ mượn từ Lâm Ngạn Y ở phim trường bên cạnh, xuất hiện trở lại trước mắt khán giả.
Ninh Lạc chống gậy, cố tình hạ giọng ho mạnh một tiếng, xoay người một vòng để khoe tạo hình: “Thế nào?”
Tưởng Bội Ngôn cong lưng vuốt râu: “Tạm tạm thôi, không đẹp bằng râu tôi.” Anh ta còn đặc biệt tranh lấy bộ râu dê, tự thấy mình tiên phong đạo cốt.
Ninh Lạc “xì” một tiếng, đợi Lộ Đình Châu xuất hiện.
Chủ đề mà họ rút được rất thú vị — chính mình ba mươi năm sau.
Tào Cẩm Lưu sờ lên những nếp nhăn giả y như thật trên mặt, cảm thán: “Ba mươi năm sau là tôi gần năm mươi rồi.”
Một câu nói “gây sát thương diện rộng” ngoại trừ Đinh Thiệu Ý thì tất cả những người khác đều bị sốc.
Chu Kiều ngượng ngùng ho mạnh một tiếng bảo cậu ấy tiết chế một chút: “Khụ khụ, thằng bé này hơi thiếu đòn ha.”
Ninh Lạc âm thầm bấm tay tính toán:
“Ba mươi năm sau… Oa, bạn trai mình cũng sáu mươi tuổi rồi sao? Thọ tựa Nam Sơn tùng bất lão a!“
Lộ Đình Châu nghe thấy cậu lại lảm nhảm chuyện tuổi tác, chân khựng lại một chút rồi mới vén rèm bước ra.
Ninh Lạc lập tức tò mò nhìn sang, không kìm được mà quan sát kỹ người trước mắt – vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nhìn ánh mắt dịu dàng, như xưa chưa từng thay đổi của Lộ Đình Châu khi nhìn mình, không hiểu sao cậu lại hơi xúc động: “Thì ra anh già rồi sẽ trông như thế này hả.”
Lộ Đình Châu nhướn mày: “Thất vọng à? Không lẽ anh không còn khuôn mặt này nữa thì em cũng không thích anh nữa à?”
Anh hỏi đùa vậy thôi, nhưng Ninh Lạc lại trả lời rất nghiêm túc, đôi mắt long lanh sáng rỡ, lắc đầu lia lịa: “Sao có thể chứ, em mãi mãi mãi mãi thích anh nhất.”
Nói xong chủ động nắm lấy tay anh, ngón tay luồn vào kẽ tay Lộ Đình Châu, mười ngón đan chặt, siết chặt lắc lắc, cười đến nỗi đôi mắt cũng cong cong: “Hai ta là nhất thiên hạ, giỏi nhất, tuyệt nhất.”
Câu nói trẻ con vô cùng, nhưng Lộ Đình Châu lại rất thích, đưa tay véo nhẹ má cậu.
Năm người còn lại đồng loạt khoanh tay đứng thành một hàng nhìn họ, tặc lưỡi không ngừng.
“Ối trời ơi, ai đang chua lè chết đi được thì tôi không nói đâu nha.”
“Còn cười được nữa, không sợ răng cửa bị cảm lạnh à?”
“Đừng nói năm sáu chục tuổi, hai người bảy tám mươi vẫn còn dẻo hơn kẹo kéo nữa.”
“Tôi hỏi nè có ai quan tâm cảm xúc của hội FA không? Đừng có quá đáng như vậy chứ!”
Ninh Lạc coi họ như một đám không có tình yêu nên chua lòi.
Ghen tị, thuần khiết là ghen tị.
Đã vậy thì khỏi cần cameraman vác máy quay, họ trực tiếp tìm luôn máy quay ẩn để theo dõi.
Ra khỏi cửa, Ninh Lạc như con lừa thoát khỏi dây cương, lao ngay vào biển người, chạy thẳng tới quán trà sữa đã ngắm nghía từ lâu: “Ông chủ ơi, cho… khụ khụ, cho hai ly trà sữa Thiết Quan Âm đông lạnh, cỡ lớn, ba phần đường, đá bình thường.”
Cậu vô thức dùng giọng thật để gọi món, thu hút ánh nhìn xong mới vội vã hạ giọng ho khan mấy tiếng, tay mò lấy gậy.
Cặp đôi trước mặt hỏi: “Cụ ơi, cụ uống cái này được không? Lạnh quá đấy.”
Ninh Lạc ra vẻ bình thản: “Tất nhiên được, chút nữa ông còn đi ăn khoai dẻo nướng, tôm hùm mini, ốc cay, gà rán, xem bắn pháo hoa và tham gia biểu diễn cơ mà.”
Hai người kia nhìn cụ ông tinh thần phơi phới, lại nhìn mình uể oải như xác sống.
Được rồi, cái này phải gọi là đang đảo lộn trật tự vũ trụ.
Khi đồ uống được làm xong, Ninh Lạc nhón chân nhìn qua đám đông tìm Lộ Đình Châu, lập tức nhìn thấy mái đầu hoa râm đang đứng trước quầy khoai nướng. Mắt cậu sáng rỡ, lập tức chen tới, run rẩy gọi lớn: “Làm ơn nhường đường, nhường đường với, tôi lạc mất ông nhà tôi rồi. Trời ơi, ông nhà tôi bị Alzheimer, đầu óc không tỉnh táo, thiếu tôi là không được đâu.”
Lộ Đình Châu nghe tiếng liền quay đầu, ngay trước mặt mọi người túm lấy sau gáy cậu kéo về, bảo cậu nói nhỏ chút.
Ông chủ quầy ngạc nhiên: “Đây là ông nhà cậu à?”
Lộ Đình Châu điềm nhiên đáp: “Người chăm sóc, chăm người già bị lẫn.”
Ninh Lạc ngượng ngùng: “Sống lâu sinh tình, bọn tôi gọi là tình yêu lúc hoàng hôn.”
Ông chủ giật nhẹ khóe miệng, rắc ớt hơi quá tay.
Tưởng Bội Ngôn đứng chờ khoai bên cạnh giơ ngón cái khen hai người không biết xấu hổ.
Lúc chủ quầy cho thêm topping, Ninh Lạc liên tục dặn: “Ông chủ, bọn tôi không lấy rau diếp cá nha.”
Ông chủ tiếc rẻ: “Không ăn à, vậy thôi.”
Tưởng Bội Ngôn nói: “Ông chủ, tôi muốn càng nhiều rau diếp cá càng tốt.” Nói xong còn liếc nhìn Ninh Lạc khiêu khích, “Không biết thưởng thức rau diếp cá thì đời cậu chưa hoàn hảo đâu.”
Ninh Lạc bĩu môi, khinh bỉ trò trẻ con mẫu giáo này của anh ta.
“Rau diếp cá có thể ngưng hút máu khoai dẻo được không? Học cách đi một mình đi. Ủng hộ marketing combo khoai dẻo + củ cải chua + đậu đũa muối, tụi nó đi với nhau là tổ hợp kim cương đó, tôi ship đến chết thì thôi“
Tưởng Bội Ngôn trăm vạn lần không phục, đừng có mà nói thế trước mặt fan chỉ yêu rau diếp cá. Rau diếp cá có các tiết mục solo nổi tiếng như gỏi rau diếp cá, rau diếp cá xào tỏi – ai cũng thấy rồi. Còn khoai dẻo thì có gì? Không nổi còn thích bú fame.
Ninh Lạc bị ai đó chọc nhẹ, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của một cô gái. Cô giơ điện thoại lên, trên màn hình là trang phát trực tiếp của họ: “Lạc Bảo? Anh Lộ? Cả Bội Bội nữa?”
Ninh Lạc kẹp hai ngón tay lại, lặng lẽ tạo hình trái tim, trước khi cô gái kịp hét lên liền nhỏ giọng nói: “Đừng la lớn, đừng la lớn.”
Cô gái vội vàng gật đầu, nhìn quanh thấy không ai chú ý mới thở phào: “Yên tâm đi, em không nói đâu.”
Hai người như đặc vụ đang liên lạc với nhau, cảm giác lén lút cực mạnh.
【Đáng ghét, muốn xuyên không để tình cờ gặp các chị em quá đi】
【Biết thế mình cũng đi luôn rồi, cứ tưởng mấy người đi mất rồi nên không thèm tới】
【Tôi ở rất gần, giờ tôi tới luôn đây!】
【Tôi đến rồi hehe, nhưng đông người quá, chẳng tìm được họ đâu】
【Dù rất ghen tị với mấy chị em có mặt ở đó, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến việc quay phim hay gây phiền cho người khác nha】
【Đương nhiên rồi, tụi mình là fan chất lượng cao mà】
Ông chủ quầy bán khoai nướng nói: “Xong rồi đây.”
Lộ Đình Châu nhận lấy, đưa cho Ninh Lạc. Ninh Lạc đang cầm hai ly trà sữa, không rảnh tay, bèn ra hiệu bảo anh đút thẳng đến miệng mình.
Lộ Đình Châu quay đầu lại thì bị ánh đèn bên đường chiếu chói mắt, nheo mắt một cái, cười bất đắc dĩ: “Anh sáu mươi tuổi đầu rồi mà còn phải hầu em nữa hả?”
Ninh Lạc dí ống hút của ly trà sữa vào miệng anh, cười hì hì: “Giúp nhau để cùng tiến bộ mà, do anh nói đó.”
Từ xa vang lên tiếng pháo hoa đầu tiên nở rộ trên bầu trời.
Ninh Lạc nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn, phấn khích huých khuỷu tay vào Lộ Đình Châu: “Wa, nhìn kìa! Đẹp quá trời!”
Không hiểu sao, cô gái gần đó theo phản xạ giơ điện thoại lên.
Một bức ảnh được lưu giữ mãi mãi trong album.
Ánh đèn cổ thành ôm lấy màn đêm, tỏa ra ánh vàng ấm áp, lấp lánh khắp nơi, đèn neon kéo dài như rắn bạc đến tận thiên đường. Trời đất như đảo ngược, con người chen chúc giữa bầu trời sao rực rỡ vô biên, ngước nhìn nơi đường chân trời nơi pháo hoa nở bung rực rỡ. Tia sáng vương vãi kết nối đất và trời, như cảm xúc bồi hồi và vẻ đẹp của vũ trụ thuở sơ khai.
Những người mà tuổi xuân đã sớm không còn nữa ngẩng đầu nhìn pháo hoa, muốn dùng mắt ghi lại khoảnh khắc vụt qua, pháo hoa rọi vào đáy mắt. Tóc mai khẽ bay trong làn gió đêm hè, hòa vào ánh sáng vàng ấm áp.
Người bên cạnh dịu dàng nhìn chăm chú vào cậu, trong mắt mang theo những điểm sáng lấp lánh của nụ cười, như dùng ánh mắt nhẹ nhàng in dấu một nụ hôn lên mặt người ấy. Dường như mọi ồn ào nơi phố thị nhẹ lướt qua lòng anh mà không để lại chút dấu vết nào, chỉ có người đang xem pháo hoa đó mới khiến anh trân quý đến cực điểm.
Em đứng trên cầu nhìn trời mây phiêu lãng,
Người đứng sau đang say ngắm dáng hình em.
Trăng nghiêng soi khung cửa nhỏ êm đềm,
Em là mộng trong đêm anh thầm giữ.*
2 câu thơ nằm trong tác phẩm ĐOẠN CHƯƠNG của tác giả BIỆN CHI LÂM (1910-2000). Bản dịch do nhà tự làm.
Cô gái nhìn khoảnh khắc trong ảnh, như thể đã đi qua một đoạn thời gian rất dài, nhìn thấy họ của ba mươi năm sau.
Trên chặng đường ấy, có thể gương mặt đã xuất hiện nếp nhăn, thời gian để lại dấu vết, không còn sự phóng khoáng như thuở thanh xuân. Nhưng năm tháng luôn đối xử dịu dàng với họ, những trải nghiệm trở thành rượu ngon, hương vị sâu đậm, ngọt ngào sau vị đắng, tình yêu vẫn mãnh liệt như xưa.
Khóe mắt cô gái hơi ươn ướt, lòng trào dâng bao cảm xúc, còn có chút ghen tị không ai biết.
Người sẽ cùng mình đi đến cuối đời, liệu một ngày nào đó cũng sẽ xuất hiện giữa biển người mênh mông chăng?
“Đi thôi, đi xem pháo hoa!”
Giọng Ninh Lạc phá vỡ khoảnh khắc yên lặng, mang theo sự tự do và nhiệt huyết thuộc về riêng cậu, như uống một ngụm soda cam mát lạnh, mùi vị ấy chính là mùa hè.
Cậu quên luôn việc giả trang, kéo tay Lộ Đình Châu chạy về phía nơi pháo hoa nở rộ, gió tung vạt áo hai người, lướt qua đôi tay đan chặt vào nhau, cúi đầu thổi qua đường đá xanh nhuộm sắc chiều, xào xạc vang lên.
Xuyên qua đám đông, bên tai vang lên những tiếng lo lắng: “Ông ơi, đi chậm thôi”, “Cẩn thận ngã đấy”… Ninh Lạc nghe mà không nhịn được bật cười, cười lộ răng khểnh, đáp to: “Ông nhà này còn khỏe lắm nha, đúng không ông xã?”
Lộ Đình Châu cũng mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt sủng nịch, xen chút bất lực: “Thật là… té rồi thì không được vu oan cho người khác đâu đấy.”
“Em không có đâu nha!”
Ninh Lạc hừ hai tiếng, kéo anh đến chỗ có tầm nhìn đẹp nhất, chiếm lấy chỗ cao.
Màn trình diễn pháo hoa đã bắt đầu từ lâu.
Trên nền trời như nhung đen, những chùm sao rực rỡ lần lượt nở bung, soi sáng bầu trời, cũng soi sáng nụ cười của mọi người. Giây phút này, họ cùng chia sẻ một cảnh tượng tráng lệ – pháo hoa chính là bản tình ca của nhân gian.
Lộ Đình Châu đột ngột cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi Ninh Lạc.
“Ể?” Ninh Lạc che miệng, nhìn quanh rồi hơi ngượng ngùng: “Làm gì thế, ai đời bảy tám chục tuổi rồi còn thơm nhau hả?”
Lộ Đình Châu lắc đầu, chỉ vào mình, khẽ nói: “Anh nè.”
Anh cúi xuống, lại đặt thêm một nụ hôn nữa, lâu hơn lần trước một chút, âm thanh quấn quýt nơi đầu môi: “Dù có bảy tám chục tuổi anh cũng vẫn yêu em, như ba mươi năm trước yêu em vậy.”
Tình yêu của anh dành cho em chỉ có tăng lên theo thời gian, không hề giảm bớt.
Ninh Lạc đọc được câu nói ấy qua đôi mắt anh, trái tim nhẹ nhàng rung lên, hoàn toàn đắm chìm trong lưới tình mà Lộ Đình Châu đã dệt nên cho riêng cậu.
Dòng bình luận ngừng chảy, tất cả đều tập trung vào khoảnh khắc đẹp trước mắt.
Tay bị nâng lên, một vật cứng, lạnh lẽo chạm vào đầu ngón tay, từ từ đeo vào ngón áp út. Ninh Lạc cúi đầu, phát hiện đó là một chiếc nhẫn. Cậu sững sờ, đưa chiếc nhẫn ra trước ánh sáng.
Mẫu vân gỗ hiện ra trước mắt, quấn lấy nhau như sợi tơ nhân duyên không thể tách rời giữa hai người. Chữ cái đầu của hai người được khắc lên, biến tình yêu thành vĩnh hằng.
“Tặng… cho em á?” Ninh Lạc ngơ ngác hỏi.
Lộ Đình Châu khẽ “ừ” một tiếng, ôm cậu vào lòng, giọng nói trong trẻo hơi ẩn chút hồi hộp: “Anh học từ ông chủ tiệm bạc, lần đầu làm nên chưa được tinh xảo… Hy vọng em miễn cưỡng chấp nhận.”
Ninh Lạc nép trong lòng anh, không nhúc nhích nữa.
Sau đó, Lộ Đình Châu cảm thấy vai mình ướt một mảng. Anh ngạc nhiên kéo cậu ra một chút, nhìn rõ vành mắt Ninh Lạc đỏ hoe dưới ánh đèn, do dự nâng tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cậu: “… Sao tự nhiên em lại khóc?”
Ninh Lạc cảm thấy mình rất mất mặt, nâng tay áo lên lau mạnh nước mắt, cố gắng xóa bỏ bằng chứng, chỉ có giọng nói hơi nghẹn ngào đã tố cáo cậu: “Không có khóc, không bịa đặt, không lan truyền tin đồn.”
Thấy Lộ Đình Châu không nói gì, chỉ nhìn cậu mãi, mặt Ninh Lạc hơi đỏ lên, lúng búng thừa nhận: “Được rồi… Anh chuẩn bị cái này, lại không cho phép em xúc động một chút à?”
Nhìn cậu vừa khóc vừa lau nước mắt, lớp hóa trang trên mặt trôi hết một nửa, lộ ra khuôn mặt thật, Lộ Đình Châu thấy buồn cười, hôn chụt lên chóp mũi cậu: “Cho phép chứ, đây hẳn là sự khẳng định cho món quà của anh rồi.”
Ninh Lạc hít hít mũi, chiếc nhẫn trên ngón tay bị cậu nắm đến nóng lên cũng không định buông ra, hỏi: “Anh chỉ làm mỗi chiếc này thôi sao?”
Lộ Đình Châu xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn màu bạc khác đang nằm im lìm trong lòng bàn tay.
Ninh Lạc cầm lấy chiếc nhẫn đó, như đang hoàn thành một việc vô cùng trang nghiêm và thành kính, mím chặt khóe môi nghiêm túc đeo vào ngón áp út của Lộ Đình Châu, dưới ánh đèn phản chiếu ra thứ ánh sáng đậm nhạt khác nhau.
Ninh Lạc nới lỏng khóe môi đang mím chặt, bật cười: “Xong rồi, bây giờ ngài Ninh Lạc đã trao nhẫn cho ngài Lộ Đình Châu. Dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù nghèo khó hay giàu sang, họ sẽ chung thủy không thay đổi yêu thương lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, chăm sóc cho nhau, cho đến cuối cuộc đời.”
Lộ Đình Châu cong khóe môi lên, hỏi: “Vậy tiếp theo là gì?”
“Vậy tiếp theo, hai ngài có thể hôn nhau rồi!”
Ánh mắt giao nhau, hơi thở quấn quýt chẳng rời. Phút giây cuối cùng, đóa pháo hoa sau cùng soi rọi màn đêm, rưới xuống muôn ngàn đóa lửa rực rỡ.
Đồng thời, trên môi Ninh Lạc đột nhiên một thoáng dịu dàng khẽ chạm.
——– Toàn văn hoàn ——–