Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 15

Hứa Linh nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh.

Điều an ủi duy nhất là chỉ mình cô nghe được những suy nghĩ điên rồ của Ninh Lạc. Cô chắp tay cầu nguyện.

Con xin nguyện ăn có ba bữa một ngày, miễn sao cả đời Lộ Đình Châu sẽ không bao giờ nghe thấy những lời điên rồ từ đầu óc của Ninh Lạc.

Lộ Đình Châu cúi mắt nhìn cậu trai trước mặt, im lặng hồi lâu.

Từ khi nổi tiếng đến nay, rất ít người nói chuyện với anh kiểu này.

Sự im lặng của anh khiến không khí lắng lại.

Ninh Lạc mơ hồ cảm thấy hình như Lộ Đình Châu có chút khó chịu, nhưng chẳng biết vì lý do gì. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ có thể đoán là do câu trả lời “trông không đáng sợ” của mình đã làm anh không hài lòng, thấy cậu trả lời cho có.

Ừm, cũng đúng là có hơi qua loa. Sao có thể trả lời phủ nhận suông như thế trước một trai đẹp chứ!

Nhan sắc của Lộ Đình Châu xứng đáng để cậu viết ngay một bài luận tám vạn từ, từ thời Thương Hiệt tạo chữ mà lập luận về khái niệm thiên thần hạ thế, tượng David đi giữa nhân gian, bản nữ của nàng Mona Lisa, hay như bức tượng David Michelangelo được thêm tay chân sống động vậy.

Và rồi sẽ là một cái lườm sắc lẹm của cậu dành cho ông thầy chỉ biết bình phẩm một cách thô lậu, rồi cậu buông một câu lạnh lùng “thầy không hiểu nghệ thuật” trước khi rời đi.

Ninh Lạc vội lên tiếng an ủi: “Đâu có đáng sợ, anh Đình Châu đẹp lắm mà, em thấy là đẹp nhất luôn đó! Còn hoàn mỹ hơn cả tác phẩm trong bảo tàng Louvre!”

Thực sự là đỉnh của chóp theo sở thích của cậu hiện tại, đến khi nào gặp được người hợp gu khác thì thôi, còn hiện tại Lộ Đình Châu sẽ là “chính thất” của cậu!

Mà “chính thất” thì không được chịu ấm ức!

Khóe môi Lộ Đình Châu hơi nhếch lên, nhưng không đáp lời.

Ninh Lạc không ngừng gia tăng “rắm cầu vồng” của mình: “Anh có biết tại sao khủng long tuyệt chủng không? Là vì chân trước của chúng ngắn quá, không thể vỗ tay ngợi ca vẻ đẹp của anh, buồn mà chết đấy!”

“Giống như em đây, chỉ cần một ngày không được nhìn thấy anh Đình Châu là em buồn mà rơi nước mắt. Nước mắt của em tưới cho các giếng Karez, để miền Tây Bắc không còn khô cằn nữa, thậm chí còn thay cho dự án dẫn nước Nam-Bắc, khiến cho Sahara thôi là sa mạc mà thành vùng đồng cỏ ẩm ướt!”

Đôi môi đỏ hồng của cậu thoăn thoắt tuôn ra những lời nồng nhiệt.

Không kỹ xảo, chỉ toàn cảm xúc.

“Phụt!”

“Ha ha ha ha ha ha!”

Những người xung quanh nghe xong liền bật cười. Ban đầu còn kiềm chế vì sợ làm mất mặt Ninh Lạc, nhưng không biết ai không nhịn nổi phát ra tiếng cười như tiếng heo kêu, làm không khí lập tức bùng nổ.

Mọi người cười đến đau cả bụng.

Nhiếp Văn Đào cười đến ch.ảy nước mắt, một tay vỗ đùi, tay kia đập mạnh lên lưng trợ lý của Ninh Dương: “Hóa ra bình thường Ninh Lạc là kiểu người này sao! Thật quá thú vị, ha ha ha!”

Trợ lý bị vỗ đến lảo đảo, chỉnh lại kính, gật đầu đầy vui vẻ: “Lâu rồi không thấy cậu chủ gặp ai mà thích đến mức này.”

Anh bắt đầu suy tính về khả năng thuyết phục Lộ Đình Châu trở thành “nhị thiếu phu nhân” của nhà họ Ninh.

Ừm, về phải bàn với Tổng giám đốc mới được.

Chỉ có Hứa Linh là vẻ mặt tuyệt vọng.

Cô sắp chịu hết nổi rồi, sao cả thế giới đều trở nên điên rồ thế này!

Cô yếu ớt rên lên: “Ninh Lạc… Cậu im lặng một chút được không, chị xin cậu đấy.”

Ninh Lạc dần phản ứng lại giữa tiếng cười của mọi người, cảm thấy mình có hơi quá đà, cả mặt đỏ bừng, ngay cả mí mắt cũng đỏ, càng không dám nhìn ánh mắt của Lộ Đình Châu, cố gắng lẩn tránh.

Cái quái gì thế! Cười cái gì mà cười! Có gì đáng cười hả? A a a a đừng có cười nữa!

Trong đầu cậu như có một đứa trẻ đang đấm đá, dậm chân, buồn bã như thể đã hẹn tám người mẫu nam nhưng phát hiện ra chẳng ai phù hợp cả.

Nếu có ai đó viết truyện về Ninh Lạc, thì chắc chắn tựa đề sẽ là Nỗi buồn chảy ngược thành sông, mở đầu ghi một câu “Bớt điên khùng, ăn nhiều rau, đừng si mê văn hoá phẩm màu vàng quá.”

Ninh Lạc đang nghĩ xem nên chết kiểu nào thì bất ngờ nghe thấy bên tai tiếng cười nhẹ.

“Ha.”

Âm thanh ấy nhẹ nhàng như lông vũ, quét qua lòng cậu, khẽ khuấy động.

Ninh Lạc lấy hết dũng khí quay đầu, đối diện với ánh mắt vẫn còn nét cười của Lộ Đình Châu, nụ cười dịu dàng như mầm cỏ non phá vỡ tảng đá hay tuyết xuân tan chảy.

Ninh Lạc chỉ dám nhìn thoáng qua, lập tức ngượng ngùng quay đi, không dám đối diện trực tiếp.
“Chữ ‘ha’ này nghe thật tuyệt, như mang hơi ấm của gió xuân tháng ba, vẻ huy hoàng của hoàng hôn tháng sáu, lại pha chút dịu dàng của ánh trăng và sự thanh tao chẳng vướng bụi trần.”

Lộ Đình Châu: “…”
Anh bật cười vì sự hài hước đến kỳ lạ. Nhiều lúc, anh cũng muốn mở thử đầu Ninh Lạc ra xem bên trong là gì, vì suy nghĩ cứ bay bổng, lạ lùng.

Cảm giác khó chịu cũng tan đi, nhưng nhìn Ninh Lạc đang co người lại như mắc lỗi lớn, lại trong lòng cười thầm, chẳng ngán gì lần sau sẽ làm tiếp, Đình Châu cảm thấy cần dạy dỗ một chút. Anh nhìn chăm chăm vào gương mặt nghiêng của Ninh Lạc vài giây rồi nói:
“Chỗ này tối quá, ánh sáng không đẹp.” Anh mỉm cười dịu dàng. “Tìm nơi có ánh sáng tốt hơn nào.”

Ninh Lạc ngây người: “Ơ? Ồ, được, được.”
Rồi để mặc anh dẫn ra ngoài.

Nhiếp ảnh gia liếc nhìn mấy chiếc đèn chiếu sáng xung quanh, vốn dĩ đã làm hang động sáng như ban ngày, nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sau hai người.

Lộ Đình Châu dẫn cậu đến một tảng đá lớn nhô ra ngay bên thác nước: “Chỗ này đi.”

“Ở đây á?” Ninh Lạc kinh ngạc, liếc thử ra phía ngoài rồi lập tức rụt lại, miệng lắp bắp: “Chỗ, chỗ này… có cao quá không?”

“Cậu sợ à?” Đình Châu hỏi.
Nếu cậu sợ thì có cớ để đưa cậu xuống dưới ngay.

Nhưng anh đã đánh giá thấp sự cứng đầu của miệng lưỡi Ninh Lạc. Cậu nghiến răng đáp: “Sợ gì chứ? Em không sợ cao đâu, rảnh rỗi là em đi nhảy dù, đu dây, ngồi xích đu cao ngất!”
“Khoảng cách này,” cậu cố tỏ ra bình tĩnh, “có gì mà ghê.”

Vừa ra ngoài, nhiếp ảnh gia đã nghe được câu này, liếc nhìn quanh tìm góc chụp thử, gật đầu hài lòng: “Vậy chụp ở đây luôn nhé. Ninh Lạc, cậu đứng dịch ra ngoài một chút.”

Ninh Lạc: “…”
Giờ mà nói gì nữa, chắc là phải chịu trận thôi.

Khi bố cục và ánh sáng đã chuẩn, nhiếp ảnh gia làm việc rất nhanh, miệng liên tục chỉ đạo cậu ngẩng cằm, nhìn nghiêng này nọ, không để lỡ thời gian.
Còn Ninh Lạc thì lúc này mới thực sự hiểu ra thế nào là thuyết tương đối, cảm giác như một bậc thầy vật lý học.

“Cảm giác như từng giây như cả năm dài, giống như mình gánh nước tưới ruộng, đi cả chục dặm rồi mới nhận ra mình tưới nhầm ruộng nhà hàng xóm vậy, quá chừng mệt mỏi!”

Sợ đến mức đó cơ à?
Lộ Đình Châu liếc cậu bằng ánh mắt kín đáo, thấy cậu tuy mặt mày bình thản nhưng hàng mi cứ run run, giống như đôi cánh bướm ướt nước.

Thật đáng thương.
Giống hệt con mèo con còn chưa cai sữa ở nhà anh.

“Trời ơi, góc này đúng là phúc lợi cho mình mà! Anh yêu à, cổ áo chưa kéo lên hết kìa, trời ơi cái xương quai xanh kia, làn da kia, đẹp muốn xỉu luôn!”
Ninh Lạc liếc mắt một cái, rồi lại nhìn lén thêm một cái nữa.

“Đáng tiếc ghê…”
“Chỉ được ngắm mà không được chạm vào, có cảm giác như thái giám bước vào lầu xanh vậy!”
Nghĩ xong cậu lại tặc lưỡi, tỏ rõ sự tiếc nuối của mình.

Trong một giây, Lộ Đình Châu hoàn toàn dẹp luôn ý định nhượng bộ, lòng mềm nhũn khi nãy cũng biến mất không dấu vết.

Sau khi hoàn thành buổi chụp, Lộ Đình Châu nhìn Ninh Lạc nhảy nhót đi tìm Hứa Linh, anh thở dài một hơi.
“Quả thật… không biết rút kinh nghiệm gì cả.”

Chụp xong tất cả các cảnh, chuẩn bị xuống núi thì Nhiếp Văn Đào đi tới: “Cậu thật sự thấy ánh sáng bên trong không tốt à?”

Lộ Đình Châu liếc nhìn anh ta, không trả lời.

Nhiếp Văn Đào nói tiếp: “Tôi cứ cảm thấy cậu có ý định gì đó, nhưng nghĩ lại thì cậu nhóc ấy có đắc tội gì với cậu đâu, không cần phải làm vậy.”

Cuối cùng, Lộ Đình Châu cũng mở miệng: “Trong mắt cậu, tôi rốt cuộc là người như thế nào?”

Nhiếp Văn Đào lập tức hăng hái: “Người nhỏ mọn.” Nói xong tự thấy chưa chính xác, liền thêm vào: “Siêu cấp nhỏ mọn, đứng đầu thế giới về khoảng nhỏ mọn. Có thù là báo ngay, nếu chưa báo được thì phải ghi vào sổ để sau này đòi lại.”

Lộ Đình Châu nghĩ mình nghe nhầm, dừng lại động tác chỉnh sửa cổ áo, ngẩng đầu lên, lặp lại chậm rãi: “Tôi? Nhỏ mọn?”

Nhiếp Văn Đào nhìn trái nhìn phải, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Được rồi,” anh khẽ nhếch môi, cười không có cảm xúc, “gần đây có người muốn tôi tham gia một chương trình giải trí, cậu đi khảo sát địa điểm thực tế đi.”

Nhiếp Văn Đào: “Nhưng cậu không tham gia chương trình mà, hơn nữa địa điểm lại xa thành phố như vậy, đi một chuyến đi về phải mất ba bốn ngày. Không phải là đi công cốc sao?”

“Đúng, tôi chính là ý này,” Lộ Đình Châu mỉm cười, “ai bảo tôi nhỏ mọn chứ.”

Nhiếp Văn Đào: “…”
Cái quái gì vậy, có ai hiểu thấu cho anh không?

Lộ Đình Châu buông tay đang chỉnh cổ áo, chợt nhận ra việc có thể nghe được tâm tư của Ninh Lạc cũng không tệ.
Ít nhất không phải nghe Nhiếp Văn Đào, nghe anh ta hàng ngày chửi bới mình trong lòng mà không trùng lặp.
Nói thật, phải có sự so sánh mới biết trân trọng.
Ninh Lạc còn biết khen ngợi anh nữa.

Nhiếp Văn Đào không phục, cố gắng ngăn cản ý định của Lộ Đình Châu, nhìn xa xa thấy Ninh Lạc đang lại gần, liền ngậm miệng lại.

“Anh!”
Ninh Lạc gọi to từ xa, cố ý bỏ qua hai chữ trước, nghe thật thân thiết.

Nhiếp Văn Đào cười: “Ôi, cậu nhóc chuyên khen ngợi cậu đây rồi.”

Nghe thấy lời trêu chọc của anh ta, Ninh Lạc đỏ mặt, vội vàng gãi gãi má để chuyển đề tài, hướng về Lộ Đình Châu: “Anh nói đúng, mấy bức ảnh chụp bên ngoài đẹp hơn nhiều. Ánh sáng cũng tốt, ánh nắng tự nhiên hơn.”

Cậu giơ điện thoại lên trước mắt Lộ Đình Châu, nhưng anh không nhìn, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tươi cười của Ninh Lạc.
Anh không lên tiếng, khiến Ninh Lạc dần dần ngừng lại: “Không đẹp sao? Có phải em biểu hiện không tốt không?”
“Không, cậu biểu hiện rất tốt,” Lộ Đình Châu dừng lại một chút rồi hỏi, “cậu thật sự nghĩ ánh sáng bên trong không tốt à?”
Ninh Lạc càng thêm mơ hồ: “Hả? Không phải anh nói vậy sao?”

Nhiếp Văn Đào nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến: Đứa trẻ ngốc, đương nhiên là anh ấy lừa cậu rồi.

Lộ Đình Châu im lặng vài giây: “Ừ, tôi đã nói như vậy.”
Anh hơi cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Ninh Lạc: “Cậu rất có linh khí, hợp tác với cậu rất vui.”

Cảm xúc thấp: ồn ào và khó chịu
Cảm xúc cao: rất có linh khí

Anh đứng thẳng dậy, cười: “Mong chờ lần hợp tác tiếp theo.”

————-————-

Trên đường về, tiểu Tống lái xe.

Ninh Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, lúc thì đỏ mặt, miệng cắn ngón tay, có vẻ rất bận rộn.

Hứa Linh không biết tại sao, nhưng cũng không nói gì.

Tiểu Tống cũng không phải là người nhiều lời, trong xe im ắng lạ thường.

Sau nửa giờ, Hứa Linh phá vỡ sự im lặng.
Cô có nhiều điều muốn hỏi Ninh Lạc, nhưng cuối cùng chỉ chọn câu hỏi quan trọng nhất: “Ninh Lạc, kỹ năng diễn xuất của cậu hình như tốt hơn nhiều so với trước đây.”

“Á?” Ninh Lạc từ trong hạnh phúc khi được thần tượng khen ngợi tỉnh lại, “Thật sao? Đạo diễn Vương cũng nói như vậy.”
Hình như cậu rất vui khi được khen, ánh mắt sáng rực lên.
“Đạo diễn Vương nói tôi đã khai sáng, sau này sẽ càng ngày càng tốt. Tôi cứ tưởng ông ấy lừa tôi, nhưng chị Linh cũng nói vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Hứa Linh nhìn kỹ cũng không tìm thấy điểm nào khác thường: “Đây là chuyện tốt, có vẻ như trong mấy tháng tôi không ở đây, cậu đã thay đổi rất nhiều, cũng biết cố gắng hơn.”
Cô uống một ngụm nước.

Ninh Lạc nắm chặt tay, tràn đầy nhiệt huyết: “Đương nhiên rồi, tôi sau này nhất định phải trở thành một ông hoàng điện ảnh!”

“Phụp, khụ khụ khụ khụ!”
Hứa Linh lập tức bị sặc, ho đến mức khó khăn.

Ninh Lạc vội vàng đưa cho cô khăn giấy: “Chị Linh, chị sao vậy?”
“Tôi cố gắng như vậy, có phải đã làm chị cảm động rồi không?”

Hứa Linh lau miệng: “……”
Không, là cô đã nghĩ sai.

“Ninh Lạc, cậu rất thích Lộ ảnh đế à?”

Ninh Lạc sáng mắt lên, đáp ngay: “Thích!”

Hứa Linh cảm thấy có chút khó xử, trong giới có rất nhiều người thích Lộ Đình Châu, nhưng bên cạnh anh ấy chưa từng có tin đồn nào. Hồi trước có người có ý đồ không tốt, sau này cũng không còn xuất hiện trong giới nữa. Sau vài lần làm gương cho người khác, không ai dám lại gần anh nữa.
Lộ Đình Châu nhìn có vẻ ôn hòa, tính tình tốt, nhưng Hứa Linh biết rõ, người này không dễ nói chuyện. Người như Ninh Lạc mà đứng trước mặt thì chắc anh ta cũng không thèm.

Cô dò hỏi: “Cậu thích đến mức nào?”

Ninh Lạc ngại ngùng: “Tôi bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của anh ấy.”

Hứa Linh: “…… Ừ, vậy là không có vấn đề gì.”
Im lặng một lúc, cô lại nói: “Tôi sẽ lên Weibo của cậu đăng ảnh hôm nay lên, lâu quá không cập nhật, fan cũng bay hết rồi.”
Cô vừa nói vừa mở Weibo, “Còn phải tìm cho cậu một trợ lý nữa, phụ trách quản lý tài khoản cá nhân của cậu.”

Ninh Lạc gật đầu nói: “Được.”

Chụp hình mệt mỏi, rất nhanh cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt anh nặng trĩu.

Gần như đã ngủ gục.

Hứa Linh đột nhiên hô to khiến cậu giật mình: “Ninh Lạc! Cậu đang làm gì mà phát điên trên Weibo vậy?”

Ninh Lạc mở mắt thấy chiếc điện thoại ngay trước mặt.
Hứa Linh với giọng điệu rùng rợn: “Xem cậu đã làm gì.”

#TinhThầnCủaNinhLạcThậtTuyệtVời# lúc ba giờ chiều leo lên hot search đầu tiên, bài viết thu hút hàng triệu lượt xem.

Bình luận nóng nhất trên quảng trường:
【Này, cậu ta thật sự là một kẻ điên à.】

Bình Luận (0)
Comment