Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 23

Buổi tiệc từ thiện tối hôm ấy

“Đến nơi rồi.” Tiểu Tống dừng xe nói.

Ninh Lạc vừa mới mở cửa xe, ngay lập tức co người lại, đóng cửa ngay.

“Chuyện gì vậy?” Hứa Linh hỏi.

“Bên ngoài lạnh như cắt, đến chó cũng có thể đông lạnh được nữa á” Ninh Lạc than thở, mặt méo xẹo.

“Cậu đâu phải chó, liên quan gì đâu?” Hứa Linh bật cười, thấy cậu vẫn ngồi yên thì đẩy nhẹ, “Ra mau đi, nghĩ thử xem mấy nữ minh tinh họ chịu đựng thế nào? Mặc váy hở lưng, vẫn trông xinh tươi ra dáng, người giỏi hơn cậu vẫn cố gắng hơn cậu đó.”

“Người giỏi hơn tôi đều cố gắng hơn tôi, vậy tôi cố gắng làm gì nữa,” Ninh Lạc nhắm mắt, muốn mặc kệ, bộ dạng như lợn chết không sợ nước sôi, “Gặp việc bất bình cứ né, biết núi có hổ thì ta đành quay xe thôi.”

Rét đậm thế này mà còn phải mặc lễ phục, làm người khổ thật! Làm diễn viên tốt hơn, cứ để tác phẩm lên tiếng, cần gì chịu khổ như thế này.

Hứa Linh nheo mắt lại: “Ra không?”

Nghe ra sự đe dọa trong giọng nói của cô, Ninh Lạc đành xụ mặt chấp nhận số phận, thở dài: “Được rồi, ra.”

“Nếu không phải vì một mớ drama ngoài kia, ai thèm đến đây chịu khổ”

Drama? Drama gì cơ?

Hứa Linh còn chưa kịp hỏi thêm, Ninh Lạc đã hít sâu một hơi, mở cửa xe, đón cơn gió lạnh, nghiêm nghị nói: “Thế giới cứ cố ôm hôn tôi.”

Đào Tử tò mò hỏi: “Cậu đang hát bài gì vậy?”

Ninh Lạc hít mũi, đáp: “Không, tôi đang muốn thè lưỡi, hôn kiểu pháp với thế giới này.”

“……”

Hứa Linh nhíu mày, cố nhịn cơn đau đầu: “Bớt mấy trò dở hơi đi, đi nhanh đi.”

Ninh Lạc nghĩ rằng độ nổi tiếng của mình cũng chẳng đáng kể lắm, chắc không ai để ý. Bước nhanh lên thảm đỏ rồi lẻn vào hội trường ấm áp, tìm chỗ đẹp ngồi hóng drama là ổn.

Nhưng ngay khi bước lên thảm đỏ, mọi ánh mắt đều đồng loạt dồn về phía cậu, đèn máy ảnh chớp liên tục như pháo bông.

Cả dàn phóng viên chen lấn để đến gần, các máy ảnh chĩa thẳng vào cậu.

“Ninh Lạc, cậu có ý kiến gì về việc đeo giày xoài trong buổi phát sóng trực tiếp hôm trước không?”

“Ninh Lạc, cậu thường xuyên được lên hot search nhờ những hành động kỳ quặc, có phải cậu cố tình xây dựng hình tượng này?”

“Với việc Taobao giờ đã tăng giá lên 300 tệ mỗi đôi và phiên bản giày của cậu bán hết 40.000 đôi/tháng, cậu nghĩ gì về điều này?”

“Ninh Lạc, nhiều chuyên gia trên mạng cho rằng cậu có dấu hiệu trầm cảm nặng dẫn đến chứng rối loạn tâm lý, cậu nghĩ sao về việc này?”

Ninh Lạc méo mặt, không biết phải phản ứng thế nào.

Các người lịch sự chút đi chứ?

Tôi thấy gì à? Tôi thấy bằng mắt chứ sao!

“Trời tru đất diệt, rồi cũng có ngày báo cảnh sát tóm gọn các người!”

Trước ống kính, Ninh Lạc cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang gào thét. Cậu nở một nụ cười chuẩn mực, đáp: “Những câu hỏi này có thể chờ sau tiệc tối hẵng hỏi, tôi cũng không muốn chiếm mất thời gian của các diễn viên khác.”

Tiệc tối kết thúc, nếu các người bắt được tôi thì tôi chịu thua!

Dùng lý do chính quy để chối từ, Ninh Lạc nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng đã thoăn thoắt lủi đi mất, nhanh đến nỗi không ai kịp giữ lại. Nhưng vừa vào trong, cậu đã bị kéo lại.

Thẩm Văn Dục vừa giữ lấy tay cậu vừa càu nhàu: “Cuối cùng cũng tìm được cậu, tới trễ quá rồi đấy!”

Ai mà biết được anh đã phải chạy vòng quanh nửa tiếng để đi tìm cậu, hôm nay số lượt đếm bước chân trên WeChat của anh chắc chắn đứng đầu bảng xếp hạng.

Ninh Lạc tò mò hỏi: “Anh, anh tìm em làm gì?”

Lại không phải chỉ vì chuyện hóng drama sao!

Dĩ nhiên Thẩm Văn Dục không nói thật, kéo Ninh Lạc đi tìm nhóm “Hóng drama” chung đoàn phim: “Đã là một đoàn phim thì phải tụ tập bên nhau, đi nào, chúng ta tìm đạo diễn Vương và Tôn Thiệu Nghi.”

Kết quả là vừa đi được vài bước đã gặp phải “nhân vật chính” của drama.

Ninh Tịch Bạch nhìn thấy Ninh Lạc, sắc mặt thoáng lạnh đi, nhưng khi thấy Thẩm Văn Dục phía sau thì lại nở nụ cười: “Anh ba. Thật không ngờ anh lại tới, lâu lắm rồi em chưa được gặp anh.”

“Tiểu Bạch, anh cũng nhớ em lắm, nhưng vì sức khỏe của ba anh, em tốt nhất đừng tiến thêm bước nào nữa,” Ninh Lạc nói đầy vẻ chính nghĩa, từ chối thẳng thừng, “Bằng không em rất có khả năng được gửi sang Châu Phi nửa năm đấy.”

Nghe vậy, Ninh Tịch Bạch nghiến răng.

Ba còn bảo là không thiên vị, sao lắm chuyện lộn xộn đều do Ninh Lạc gây ra mà người phải đi lại là mình? Anh ta tưởng mình là trái banh hay sao mà dễ đá đi thế?

Thẩm Văn Dục biết hai anh em họ không ưa nhau, nên lặng lẽ đứng làm phông nền, khóe mắt vẫn không quên lén nhìn Ninh Tịch Bạch.

Chậc chậc, đây là vai chính của drama cẩu huyết Tu La tràng rồi, thiếu chút nữa thành đồng nghiệp của mình.

Ninh Lạc bắt đầu bấm tay tính: “Hai đoàn phim của chúng ta đóng máy chắc cũng gần cùng lúc, vậy chắc em cũng sớm được ‘du học’ Châu Phi thôi. Em mong chờ chuyến đi chứ?”

Ninh Tịch Bạch nghiến răng cười: “Vui lắm chứ.”

Tóc còn chẳng giữ nổi, vui cái gì nổi?

Thêm câu nào nữa chắc bị tức đến chết mất, Ninh Tịch Bạch bèn vội vàng bỏ đi tìm Tấn Dung.

Thẩm Văn Dục nhìn theo bóng dáng gầy gầy của người đàn ông ở đằng xa, phấn khích nói: “Đấy là Tấn Dung đấy.”

Cảm giác được trực tiếp “hóng drama” gần thế này đúng là sướng thật!

Quả nhiên, khi được hóng hớt hết mình, niềm vui tăng lên bội phần, hóng drama một cách hoan hỉ đúng là làm con người ta trẻ hẳn ra!

Ninh Lạc cũng nhanh chân tiến đến, thấy rõ Ninh Tịch Bạch đang bị một người đàn ông nắm chặt tay và thì thầm gì đó với dáng vẻ đầy ái muội.

“Ôi tiếc quá, lần này Thôi Hướng Dương không đến, ông trời đúng là chiều lòng cho cẩu độc thân như hắn không ăn phần cẩu lương này

“Mà nói thật, cả đời này chắc hắn không nổi bằng người khác, nhưng nổi vì drama cũng đủ rồi!

Thẩm Văn Dục: “……”

Có những lúc thật sự muốn mở lớp dạy riêng cho Ninh Lạc, gọi là “Ứng dụng ngôn ngữ nghệ thuật.”

Vương Lâm và Tôn Thiệu Nghi cũng nhanh chóng nhập hội, ba người đi theo Ninh Lạc tiến gần hơn. Từ xa, Ninh Lạc đã thấy Ninh Dương – tổng giám đốc Giải Trí Sơ Trác.

“Anh.”

“Cậu cũng tới à.” Ninh Dương vốn không muốn gặp Ninh Lạc vào lúc này, chỉ mong kiếm cớ chuồn nhanh đi nơi khác.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Ninh Lạc đã dừng lại trên người phụ nữ bên cạnh Ninh Dương: “Vị này là…?”

Ninh Dương: “……”

Người phụ nữ bên cạnh nhanh chóng lên tiếng: “Chào cậu, tôi là thư ký riêng của anh ấy, Trần Xuyên.”

Ninh Lạc lập tức nở nụ cười rạng rỡ, tay bắt chặt: “Chào cô, tôi là Ninh Lạc.”

“Oa, chính là người này đã lừa gạt anh trai tôi đến mức xoay như chong chóng, cuối cùng khiến anh tôi chẳng còn gì cả, kể cả phẩm giá đàn ông, đến cái quần đùi cũng không giữ nổi!

Đầu Ninh Dương như muốn nổ tung.

Chẳng lẽ kiếp trước anh đã làm điều gì sai trái, đốt phá thế giới, để kiếp này phải nghe Ninh Lạc lảm nhảm trong đầu mà chịu phạt?

Ba người bạn nhỏ đi theo Ninh Lạc đứng chết trân.

Ôi trời ơi, ngay trước mặt thức ăn mà đã được ăn ngay dưa của tổng tài Sơ Trác rồi đây!

Phục vụ mua một tặng một như vậy quá tuyệt vời, bọn họ thích!

“Nói thêm, Trần Xuyên và nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, Trần Xương Ngạo, chính là anh em ruột. Không biết cô ấy sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh tượng Ninh Tịch Bạch, Tấn Dung và Trần Xương Ngạo bên nhau?

Ba người Vương Lâm nghe thế cũng phải ngạc nhiên: Ồ, không ngờ họ lại là anh em, đúng là thân thích của “chủ drama”!

Ngay lập tức, ánh mắt cả bọn dán chặt vào Trần Xuyên, đầy sự tò mò.

Vương Lâm hồ hởi đưa tay ra, bắt tay Trần Xuyên và lắc nhiệt tình: “Chào Trần tiểu thư, lâu nay chỉ mới nghe danh chứ chưa được gặp.”

Chờ xem scandal nhà cô thôi!

Ninh Dương đứng bên cau mày.

Khoan đã, Ninh Tịch Bạch và Trần Xương Ngạo có mặt ở đây, liệu có chuyện gì sắp xảy ra?

Anh quay sang hỏi Ninh Lạc: “Vừa rồi cậu có thấy Tịch Bạch không?”

Ninh Lạc gật đầu: “Gặp rồi, nói mấy câu rồi cậu ấy đi tìm đạo diễn đoàn phim.”

“Đạo diễn Tấn Dung cũng là một trong những nhân vật chính của “drâm” lần này, cùng Trần Xương Ngạo vì Ninh Tịch Bạch mà đánh nhau

“Anh hai chắc chắn sẽ “thấm” khi chứng kiến cảnh đó, vì anh ấy cứ khăng khăng tin Ninh Tịch Bạch là đóa bạch liên vô tội, không đời nào tin rằng hắn chân đạp hai thuyền và còn dây dưa với Thôi Hướng Dương

Vương Lâm và đám bạn trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.

Thật không ngờ tổng tài Sơ Trác lại ngây thơ thế này, thật dễ bị gạt. Ngây thơ đến tội nghiệp.

Ninh Dương không tin vào tai mình.

Dù biết Ninh Tịch Bạch không hẳn là người đơn giản, nhưng ai ngờ chuyện tình cảm của tên đó lại rối rắm đến vậy!

Anh bực bội giật mạnh cà vạt, nhìn thấy Trần Xuyên vẫn còn đứng đó lại càng thêm khó chịu: “Anh trai cô có phải đến rồi không? Hai anh em qua chỗ khác nói chuyện đi.”

Trần Xuyên nhận ra bầu không khí kỳ quái giữa bọn họ, hiểu ý nói: “Vậy anh Dương cứ trò chuyện, tôi xin phép đi trước.”

“Anh Dương gì chứ, gọi thân mật thế

Ninh Lạc chậc lưỡi: “Anh trai anh cưng chiều cô ấy như vàng như ngọc, sớm muộn gì cũng tay trắng cho mà coi

Giá trị cơn giận của Ninh Dương nhanh chóng tăng vọt.

Anh đã nói với Ninh Lạc từ lần trước rằng để Trần Xuyên ở đây là để tiện giám sát, vậy mà cậu có thực sự hiểu lời anh nói không?

Cảm thấy cánh tay mình bị chọc một cái, Ninh Lạc chỉ về phía quầy: “Anh, anh xem ly rượu kia có gì đặc biệt không?”

Trong sảnh tiệc có phục vụ rượu, nhưng hầu hết mọi người đều không đụng đến để giữ dáng, khiến ly cocktail màu cam ombre đặc biệt thu hút sự chú ý.

Ninh Dương nhìn qua, hừ một tiếng: “Có, đó là ly được pha chế đặc biệt mà.”

Ninh Lạc nhớ lại chi tiết về ly rượu này trong nguyên tác, với hàng trăm từ mô tả vẻ đẹp của nó, nhưng vẫn không hiểu nổi ý nghĩa đặc biệt là gì.

【Cuối cùng cũng xuất hiện, ly rượu trộn thuốc mà Ninh Tịch Bạch sẽ uống!】

Tám đôi mắt lập tức nhìn chằm chằm vào ly rượu đó.

Tôn Thiệu Nghi, là diễn viên, vừa liếc mắt đã nhận ra nhân viên phục vụ đang cố gắng che giấu sự lo lắng, rõ ràng là biết ly rượu kia có vấn đề.

Anh lập tức đi về phía đoàn phim của Ninh Tịch Bạch, đưa ly rượu cho một trong các nam diễn viên.

Sau đó… là ánh mắt giao nhau giữa anh và Ninh Tịch Bạch?

Khoan đã, không phải là phải đưa ly rượu này cho Ninh Tịch Bạch sao?

Ninh Lạc nhận thấy tình hình đang có gì đó không đúng, vội vàng bắt đầu nhớ lại tình tiết trong nguyên tác.

“Không ổn, không ổn, sao lại đưa cho nam diễn viên ấy? Lẽ ra phải đưa cho Ninh Tịch Bạch mới đúng!

“Tôi nhớ ra rồi! Thì ra là vậy!

Ninh Lạc bất ngờ kêu lên một tiếng khiến Vương Lâm giật mình.

“Đúng rồi, là Ninh Tịch Bạch đã hạ dược! Hắn đã bất mãn với nam chính đoàn phim từ lâu, lần này muốn lợi dụng bữa tiệc để bôi nhọ thanh danh đối phương, nhưng lại bị đối phương phát hiện và đảo ngược tình thế, để ly rượu đó về phía hắn.

“Tiểu bạch liên hoa bị vạ lây, tự làm tự chịu, cái vẻ ngây thơ mà lại không hề biết nhục này thật quá đỗi ngu ngốc!

Từ lúc đó, Ninh Dương đã cảm thấy có gì đó bất ổn, giờ anh càng cảm thấy nghi ngờ hơn.

Ninh Tịch Bạch còn có bao nhiêu bí mật mà anh chưa biết?

Không, đợi đã, có thể là Ninh Lạc nhớ nhầm. Trong lòng Ninh Dương vẫn còn chút hy vọng mong manh.

Nhưng nhóm ba người ăn dưa vẫn rất thoải mái, không mấy lo lắng.

Tôn Thiệu Nghi thì thầm một câu: “Xứng đáng.”

Hai người còn lại đồng loạt gật đầu đồng tình.

Ninh Lạc nhìn thấy Ninh Tịch Bạch uống xong ly rượu, không lâu sau che đầu đi về hướng nhà vệ sinh, ba phút sau, Tấn Dung cũng theo sau.

Ánh mắt Ninh Lạc sáng lên, cố tình đợi một lúc mới vội vàng đuổi theo.

Cứ vậy đi, xem ba người này xử lý tình huống như thế nào.

Nhưng lại bị Ninh Dương ngăn lại: “Cậu đi đâu?”

“Không kịp giải thích,” Ninh Lạc vội vàng nói, “Em phải đi xử lý chút việc.”

Ninh Dương nhíu mày: “Cậu tính làm gì?”

“Đi WC giải quyết nhân sinh đại sự!”

Ninh Lạc đã chạy mất rồi.

Vương Lâm nghĩ nhanh: “Ai nha, đột nhiên tôi cũng cảm thấy hơi không thoải mái.”

Thẩm Văn Dục cũng che bụng: “Tôi cũng vậy, có vẻ như cơm hộp đoàn phim không được sạch sẽ cho lắm.”

Tôn Thiệu Nghi thì không nói gì, lập tức đuổi theo Ninh Lạc.

“Ai, các ngươi từ từ thôi!”

Ninh Lạc đuổi theo ra ngoài, nhưng khi đến hành lang thì thấy trống trơn, không biết phải đi đâu.

“Xong rồi, mình lại không biết đó là WC nào…”

Vương Lâm nghe thấy hắn lẩm bẩm, vội vàng cảm thấy hoảng hốt.

Cái gì? Hắn không biết WC nào sao?

Người đã quên chi tiết quan trọng nhất rồi!

【Vị trí WC chắc chắn là ở chỗ nào hẻo lánh, nếu không thì sao nó ồn ào như thế mà không có ai đến xem?】

Ninh Lạc đứng suy nghĩ, rồi quay lại đối diện ba người họ, mặt đầy khó xử.

Cậu không thể tin được: “Đạo diễn Vương, sao mọi người lại ở đây?”

Vương Lâm nhanh trí: “Tôi bị đau bụng.”

“Nga, vậy mọi người đi đi,” Ninh Lạc tránh qua, thấy họ vẫn đứng yên, liền thúc giục: “Nhanh lên, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

Vương Lâm nhấc chân, nhích từng bước không nỡ rời đi.

Khoảng cách quá xa, nên không nghe thấy lời nói tiếp theo của Ninh Lạc!

Không phải là đang tiếp tục hóng drama sao!

Ninh Lạc tìm một lúc lâu nhưng không thấy gì, thất vọng vì không thể có thêm thông tin. Cậu nhíu mày.

Cậu cảm thấy thất vọng, lòng buồn rầu khi không hóng được drama này.

Cậu tính đi vào, nhưng lại gặp Ninh Dương, người đang tìm cậu. Anh túm chặt cậu.

“Rốt cuộc cậu đang tìm gì, Ninh Tịch Bạch ở đâu…”

Hai chữ cuối cùng bị một tiếng thét chói tai của phụ nữ cắt ngang.

Sắc mặt Ninh Dương thay đổi, kéo cậu về phía phát ra tiếng thét.

Khi họ đến nơi, đám đông đã tụ lại vây quanh.

Ninh Lạc nhìn thấy Trần Xuyên ở đây.

Trần Xuyên đứng ở cửa WC nam, vẻ mặt không thể tin, la lớn: “Anh, sao anh lại có thể làm chuyện như thế này!”

Mọi người dồn mắt vào bên trong, chỉ thấy ba người hỗn độn, quần áo xộc xệch, còn có hai người không thể nhìn rõ mặt, rõ ràng là vừa xảy ra chuyện gì đó, một người còn run rẩy, đầu bị quấn trong quần áo.

“Đây là bạn trai bị tiểu tam tấn công sao?”

Trần Xương Ngạo nghe thấy vậy, sắc mặt biến đổi, mắng Trần Xuyên: “Câm miệng!”

“Hóa ra họ đang trao đổi bạn tình ha, Ninh Tịch Bạch chỉ là một bạch hoa ngây thơ chưa biết gì mà thôi

Ninh Dương nhìn thấy mông của Ninh Tịch Bạch, sắc mặt đen lại, huyết áp tăng cao.

Nghe được lời của Ninh Lạc, anh lại cảm thấy khó tin. Cái gì ngây thơ? Đây gọi là ngây thơ sao?!

Vương Lâm và những người khác cũng đều suy nghĩ như vậy.

Ninh Lạc vội vàng vươn cổ nhìn vào đám người bên trong.

“Hóa ra cậu ta chỉ là một trái tim tan nát, yêu nhiều người một lúc, trái tim đầy ắp những mảnh vỡ.

Vương Lâm thấy khóe miệng run rẩy.

Lòng đầy lo lắng, một mình đứng giữa đám đông.

“Ôi trời, sao mọi người đều cao thế này, tôi chẳng nhìn thấy gì cả! Gấp, gấp chết tôi rồi!

Ninh Lạc rướn người thêm một chút nhưng lại bị Ninh Dương kéo lại, mắt anh sáng rực, giọng lạnh lùng: “Đừng nhìn, quá ghê tởm.”

“Anh làm gì thế?” Ninh Lạc vội vàng giãy ra.

Không thể nhìn thấy, nhưng Ninh Dương nhìn về phía Trần Xương Ngạo và Ninh Tịch Bạch, ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể kết băng.

TrầnXuyên khóc, che miệng: “Anh, anh là đại thiếu gia của Trần gia, sao lại làm chuyện như thế này ở WC, lại còn cùng người khác… làm những chuyện hoang đường như vậy!”

Ninh Lạc có lý do nghi ngờ rằng cô nàng này cố tình che miệng để cười.

“Lúc đầu tôi còn nghi ngờ Trần Xuyên sao lại ở đây, nhưng giờ tôi nghĩ lại, có lẽ cô ấy đang muốn kéo Trần Xương Ngạo xuống nước.

Trần Xương Ngạo tức giận đến mức gân xanh nổi lên, quát: “Nói bậy cái gì, tôi mới tới đây!”

Một số người nghe Trần Xuyên nói vậy, lại nhìn thấy vết bớt trên mặt Trần Xương Ngạo, đột nhiên nhận ra.

“Đây chẳng phải là người mấy ngày trước vừa họp báo công khai kế thừa Trần Thị sao?”

“Nhìn kìa, hai người đang ôm nhau, có phải Tấn Dung không?”

“Đúng rồi, đúng là Tấn Dung!”

“Còn người che đầu kia là ai?”

Ninh Lạc vất vả thoát khỏi tay Ninh Dương.

Ninh Tịch Bạch cảm nhận thấy những lời bàn tán xung quanh, tay chân lạnh toát, máu trong cơ thể như ngừng chảy. Mặc dù biết rằng mình bị che đầu nên mọi người không nhận ra mình, nhưng vẫn không thể ngừng run rẩy, liên tục siết chặt cánh tay Tấn Dung.

“Tránh ra, tránh ra!” Ninh Tịch Bạch yếu ớt hét lên, nhưng vẫn cảm thấy cơ thể không thể tự kiểm soát.

Ninh Lạc thấy vậy, liền chạy đến gần nam chính.

“Ôi trời, diễn viên xuất sắc quá! Mọi người đang đóng kịch đấy!

Nam chính bước vào, nhìn thấy Tấn Dung và Ninh Tịch Bạch trong góc, liền lớn tiếng: “Đạo diễn Tấn, sao lại là ngài? Còn người bên cạnh là… Tịch Bạch?”

“Tịch Bạch??”

Ninh Tịch Bạch??

Mọi người xung quanh lập tức xôn xao.

“Trời ơi, là hắn thật sao?!”

Tim Ninh Tịch Bạch như ngừng đập, mắt lập tức nhắm lại và ngất đi.

Tấn Dung vội vàng ôm lấy hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nam chính: “Không phải hắn.”

Nam chính còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tấn Dung, hắn sợ hãi không dám nói thêm, cảm thấy sự căm ghét càng tăng lên.

Rõ ràng hắn mới là nam chính, vậy mà lại bị Ninh Tịch Bạch chiếm hết ánh sáng, trong khi kịch bản lại bị sửa để có thêm đất diễn cho Ninh Tịch Bạch. Lẽ nào hắn không đáng được đối xử như thế sao?

Hắn cảm thấy bàn tay mình đẫm mồ hôi lạnh, căng thẳng nói: “Có thể tôi nhận sai rồi, chắc là người này ăn mặc giống đạo diễn Tấn quá, nên tôi nhầm.”

“Đây là ngôn ngữ nghệ thuật sao, cái này là…”

“Chỉ cần ai tinh ý một chút sẽ nhận ra, xem thảm đỏ hôm nay, trang phục của họ đối lập rõ rệt, người kia chẳng phải là Ninh Tịch Bạch sao?”

Ninh Lạc nghe xong, lòng thông suốt một lần nữa, trí thông minh ngay lập tức vào trạng thái online.

Vương Lâm và những người khác nghe được cũng không khỏi gật đầu.

Đúng vậy, chính là như thế!

Khi nghe những lời bàn tán xung quanh, đám đông đều suy đoán không ngớt.

“Nếu chuyện này là thật, chẳng phải là một cuộc giao dịch bí mật giữa diễn viên và đạo diễn mà người ngoài không nhận ra sao?”

“Đúng rồi, còn là một diễn viên có ‘kim chủ’ chống lưng nữa chứ!”

“Làm sao lại ở ngay WC thế này? Không thể đợi đến khi về nhà sao? Như thế nào lại gấp đến vậy?”

Trong lúc dư luận đang xôn xao, các nhân viên an ninh bắt đầu xuất hiện, giải tán đám đông, yêu cầu mọi người quay lại phòng hội, chuẩn bị cho phiên đấu giá từ thiện sắp bắt đầu.

Bị đuổi đi, mọi người buộc phải bỏ lại những câu hỏi dở dang trong lòng.

“Vậy cuối cùng người kia là ai? Ba người đó rốt cuộc có mối quan hệ gì? Có ai giải thích rõ ràng không? Hay cuối cùng chỉ là tình cờ hay là một màn dàn dựng? Thật là tức chết đi được!”

Nghe những lời này, Vương Lâm đứng thẳng, ngực ưỡn đầy tự hào.

Hắn biết, hắn biết hết, và cảm giác thật sự là… sướng khoái!

Đây chính là đỉnh cao của việc hóng hớt!

Khi mọi người đã rời đi hết, một nam diễn viên trở lại WC, nhặt lên một cái cúc áo từ góc khuất của phòng. Camera đã không ghi lại chi tiết này.

Bên ngoài, tin đồn như virus nhanh chóng lan rộng khắp đại sảnh. Ai nấy đều xì xào bàn tán, tiếng “Wow” “Kí.ch th.ích vậy” và “Có thật không?” vang lên khắp nơi.

Có người bắt đầu nghi ngờ rằng Ninh Tịch Bạch chính là người liên quan đến vụ bê bối, liền lén lút tìm kiếm, và phát hiện đúng là hắn không có mặt trong phòng hội.

Một số người cũng không khỏi chú ý tới Ninh Dương, ai cũng biết Ninh Tịch Bạch là em trai của Ninh Dương. Vụ việc này có thể sẽ không lan rộng, nhưng còn tùy thuộc vào thái độ của Ninh Dương.

Đồng thời, nhiều người cũng bắt đầu để ý đến Ninh Lạc, người đang ngồi bên cạnh Ninh Dương.

“Ủa, người kia là ai vậy?”

“Là Ninh Lạc, một tiểu minh tinh với tiếng xấu trên mạng, hay hot search mấy ngày nay đấy. Nhưng sao hắn lại ngồi cùng Ninh Dương? Nghe đồn hắn và Ninh Tịch Bạch không đội trời chung cơ mà.”

“Chà, không biết rồi. Người ta nói Ninh Lạc mới là thiếu gia chính thức của nhà họ Ninh, còn Ninh Tịch Bạch chẳng qua là một ‘phượng hoàng giả’, bị ôm nhầm từ nhỏ.”

“Nếu thế, trước đây những gì hắn làm với Ninh Tịch Bạch thật sự rất náo nhiệt đấy nhỉ.”

Trong khi đó, Ninh Lạc định rời đi tìm bạn bè trong đoàn phim của mình, nhưng lại bị Ninh Dương kéo ngồi lại bên cạnh. Dù vậy, Ninh Dương không nói gì cả, chỉ đuổi Trần Xuyên đi, để lại hai anh em ngồi đối diện.

Ninh Dương lặng lẽ ngồi đó, sắc mặt trầm ngâm, một lúc sau lại cảm thấy cánh tay bị Ninh Lạc chọc chọc.

“Anh hai, anh không vui sao?”

Tất nhiên rồi, làm sao hắn vui được khi phát hiện ra mình nhiều năm qua bị xem như kẻ ngốc, bị Ninh Tịch Bạch đùa bỡn mà không hề hay biết.

Ninh Dương nhìn ánh mắt ngây thơ của Ninh Lạc, bèn hỏi: “Cậu ghét Ninh Tịch Bạch là vì em ấy đã chiếm mất thân phận của cậu sao?”

Ninh Lạc lắc đầu: “Không phải. Thật ra, em cũng không ghét cậu ta đến thế, chỉ là không thể thích nổi cậu ta mà thôi.”

“Đương nhiên là vì nhân phẩm của cậu ta kém cỏi. Nếu cậu ta không làm những việc khiến người khác chán ghét, mình cũng sẽ chẳng ghét tên đó.

Ninh Dương suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Anh biết em ấy có mối quan hệ với Trần Xương Ngạo, và em ấy đang nhắm đến quyền thừa kế của Ninh gia. Còn cậu, Ninh Lạc, cậu muốn gì?”

Ánh mắt Ninh Dương sắc lạnh, gắt gao nhìn chăm chú vào biểu cảm của Ninh Lạc, không để lọt bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

Ánh mắt của Ninh Dương dán chặt vào biểu cảm của Ninh Lạc, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Thấy đôi mắt Ninh Lạc sáng rỡ lên, lòng hắn lập tức trầm xuống.

Chẳng lẽ Ninh Lạc cũng có những toan tính riêng?

Ninh Lạc thực sự có “toan tính” của mình, ngượng ngùng thú nhận: “Thật ra, em là người đơn giản lắm, yêu cầu cũng không nhiều.”

Ninh Dương siết chặt tay, gặng hỏi: “Ví dụ như?”

Ninh Lạc đỏ mặt, đáp thẳng: “Ví dụ, em chỉ muốn anh hai chuyển cho em một trăm triệu, để em thử trải nghiệm cuộc sống tiêu sài phóng túng: vui thì tiêu một triệu, chán thì tiêu hai triệu.”

Ninh Dương: “…Cút.”

Một hơi nghẹn ngang cổ họng, suýt nữa hắn ngạt thở.

Ninh Lạc phật lòng, bĩu môi: “Anh hiểu cái gì, cái này gọi là đơn giản mà phức tạp. Loại người ‘thuần túy nhưng vẫn cuốn hút’ như em vẫn rất được ưa chuộng trên thị trường đó nhé.”

Ninh Dương nhếch mép cười lạnh: “Được ưa chuộng? Ở chợ hải sản hay chợ thịt?”

Ninh Lạc tức nhưng không dám phản bác.

Không thấy động tĩnh gì từ Ninh Lạc, Ninh Dương quay lại, thấy cậu đã quay lưng ngồi lì, không thèm để ý đến mình nữa.

“Ngồi cho đàng hoàng vào,” Ninh Dương lên tiếng.

Ninh Lạc vẫn làm lơ.

… Đang giận thật sao?

Ninh Dương nhíu mày, định lấy điện thoại ra nhưng lại nhớ rằng vì tiệc tối nên anh đã không mang theo. Anh nói: “Công ty vừa đầu tư vào dự án mới, giờ trong tay anh cũng không có nhiều tiền mặt. Đợi khi về, anh sẽ chuyển cho em 6,68 triệu.”

“Thật không?”

Chưa nghe xong câu nói, Ninh Lạc lập tức quay đầu, vẻ mặt sáng rỡ. Sự hào hứng này thật đúng kiểu “đánh giặc phải chuẩn bị lương thảo trước.”

Có cần phải mê tiền đến thế không?

Ninh Dương tức tối: “Không phải bảo lăn đi rồi sao? Nghe thấy tiền là lập tức lăn lại?”

Ninh Lạc cười hì hì, tiến sát vào bên cạnh Ninh Dương, đưa tay ra hình trái tim: “Em đã lăn lại rồi. Em thích nhất là lăn qua lăn lại như thế ó!”

“Trên đời có bốn loại K: K bích, K rô, K tép, K cơ và thêm loại thứ năm là ‘anh trai chuyển tiền vào tài khoản, là OK luôn’.

Ninh Dương trầm mặc một lúc, rồi bỗng đưa tay vò tung mái tóc vừa tạo kiểu của Ninh Lạc.

Ninh Lạc sững người.

“Aaaaa kiểu tóc của tôi! Đừng để tôi phải cắn anh vào khoảnh khắc vui vẻ thế này

Ninh Dương xoa rối tóc cậu một lúc rồi mới buông tay, bất giác cảm thấy cơn bực bội trong lòng đã tan biến đi chút ít.

Đằng xa, Vương Lâm và nhóm bạn nhìn hai anh em họ tương tác với nhau.

Thẩm Văn Dục suy tư một lúc, quay sang Vương Lâm và Tôn Thiệu Nghi: “Các người có thấy lạ không? Làm sao Ninh Lạc lại biết trước những chuyện tối nay sẽ xảy ra?”

Vương Lâm vừa thảnh thơi nhấm nháp hạt dưa vừa đáp: “Giờ mới nhận ra à?”

Tôn Thiệu Nghi lắc đầu, nhìn Thẩm Văn Dục với vẻ thương hại: “Ngốc quá.”

Thẩm Văn Dục ngơ ngác: “…Rốt cuộc hai người biết cái gì? Mau nói cho tôi biết với!”

Vương Lâm cười khẩy: “Chúng tôi biết gì đâu. Chỉ cần biết là Ninh Lạc người tốt, không hại bọn mình, lại còn cho bọn mình ‘hóng drama’ miễn phí. Thế thì truy cứu làm gì?”

Tôn Thiệu Nghi gật đầu: “Biết thì sao chứ? Cuộc đời vốn dĩ cần có chút mơ hồ mà.”

Thẩm Văn Dục còn định nói thêm thì đã bị Vương Lâm nhét một hạt dưa vào miệng: “Thử đi, hạt dưa vị thỏ trắng đấy.”

————-————-

Sau buổi tiệc tối ồn ào, giới giải trí lại trở về vẻ yên bình, không một ai nhắc đến chuyện đã xảy ra tối hôm đó. Nhưng, ở dưới bề mặt, làn sóng ngầm vẫn không ngừng sôi sục.

Ninh Lạc lúc này đang phơi nắng ở phim trường, thả hồn mơ mộng về kỳ nghỉ sắp tới khi bộ phim đóng máy. Nghĩ đến việc đầu tiên, cậu hào hứng tự nhủ sẽ nằm dài ở nhà cả tháng, chơi hết đống trò chơi mới mua. Sau đó sẽ bay đến Nam bán cầu để tránh cái lạnh, ngắm biển và nướng BBQ thư giãn. Cuối cùng là thuê một chiếc xe du lịch, rủ thêm vài anh chàng vệ sĩ đẹp trai và tổ chức một chuyến đi dọc bờ biển, tận hưởng cuộc sống một cách thật tự do.

“Ước gì có thể giải quyết luôn chuyện cả đời, gặp được một anh chàng đẹp trai để yêu đương,” Ninh Lạc tự nhìn tay mình, tay trái nắm tay phải, ngón tay đan vào nhau rồi thở dài, “Chưa từng nắm tay ai, cứ như yêu đương từ xa vậy.”

Đúng lúc ấy, Đào Tử chạy đến: “Anh Lạc!”

Ninh Lạc giật mình tỉnh khỏi cơn mơ, đáp lại.

Đào Tử ghé sát bên tai, hạ giọng nói nhỏ: “Nghe nói nam chính của đoàn phim bên cạnh đã đắc tội đạo diễn, lại bị cắt vai, bây giờ Ninh Tịch Bạch lên làm nam chính.”

Ninh Lạc ngạc nhiên, giơ tay vờ ra vẻ: “Trời ạ, sao lại thành ra thế này!”

Đào Tử nhướng mày, tiếp tục: “Kỳ lạ là từ sau hôm tiệc tối đó, Ninh Tịch Bạch cứ xin nghỉ mãi, chẳng thấy đâu cả. Không chừng có liên quan đến chiếc xe cứu thương tối đó? Hôm ấy em cùng chị Linh đứng ngoài, thấy xe cứu thương đi qua mà.”

Ninh Lạc càng tỏ vẻ kinh ngạc: “Trời ạ, lại có chuyện như vậy sao!”

Đào Tử nhìn hắn chằm chằm, nửa đùa nửa thật: “Anh Lạc, anh nghĩ em là đồ ngốc sao?”

Ninh Lạc gãi mũi cười gượng: “Có những chuyện tự nhiên sẽ rõ vào lúc thích hợp thôi. À, đạo diễn Vương gọi anh rồi, anh đi trước đây.”

Đào Tử nhìn bóng hắn đi xa, ánh mắt đầy u oán.

“Chắc chắn anh Lạc biết chuyện gì đó! Đáng ghét, sao lại kín miệng thế, mình cũng muốn nghe tin đồn nữa mà!”

Hôm nay là cảnh quay cuối của Ninh Lạc, sau ba tháng ở đoàn phim, cuối cùng ngày này cũng đến. Trên đường tới sân quay, mọi người đều mỉm cười chào đón cậu.

“Ninh Lạc, hôm nay là cảnh cuối của cậu rồi nhé!”

“Cố lên, diễn tốt vào nhé!”

“Tối nay đóng máy sớm, ra ngoài ăn tiệc lớn thôi!”

“Chúng ta sẽ ăn trái cây và thịt nguội! Ăn cả một trái xoài lớn!”

“Ha ha ha, rồi lấy xoài làm dép mang luôn, đóng phí bản quyền 300 đồng!”

“Làm thế thì cậu khỏi cần sống nữa.”

Ninh Lạc chỉ biết câm nín, không đáp lời.

Vương Lâm từng nói, ngày cuối cùng phải có chút nghi thức. Và cảnh cuối cùng của cậu là cảnh chia tay.

Trong lúc đó, Bạch Hy – một luật sư bận rộn không phân biệt ngày đêm, được đồng nghiệp thông báo rằng Doãn Chí Kinh sắp phải chuyển công tác đến thành phố khác.

Bạch Hy ngồi trước màn hình máy tính, đôi tay dừng lại, lẩm bẩm: “…Anh nói là ai sẽ có buổi tiệc chia tay vui vẻ?”

“Là Doãn Chí Kinh, luật sư Doãn đó, cô ấy có quyết định về việc chuyển công tác một tháng trước rồi, dạo này bận bàn giao công việc” đồng nghiệp giải thích, “Anh đợt trước bận nên không biết cũng dễ hiểu. Buổi tiệc chia tay này anh sẽ đi chứ? Dù gì sau này cũng khó mà gặp lại… Ơ, này, anh định đi đâu thế?”

Đồng nghiệp trố mắt nhìn Bạch Hy đứng bật dậy, bỏ lại máy tính rồi vội vã chạy ra ngoài, gấp đến mức còn va chân vào góc bàn.

Bạch Hy ban đầu định đi tìm Doãn Chí Kinh để hỏi tại sao không nói gì với mình, nhưng khi đứng trước cửa văn phòng của cô, lại chần chừ. Nghe thấy tiếng đồng nghiệp đùa: “Này, đi rồi thì bạn trai cô ấy có phải sẽ theo cùng không nhỉ?” khiến Bạch Hy chỉ biết im lặng.

Anh đột nhiên cảm thấy bản thân thật lố bịch, giống như một vai hề đang cố tìm kiếm sự tồn tại trong mắt ai đó, và cả màn bi hài kịch này chỉ làm anh cảm thấy tự ghét bản thân. Trong cơn xúc động, Bạch Hy siết chặt tay, để móng tay c.ắm vào da thịt như muốn trừng phạt chính mình.

Không hiểu sao mà anh vẫn cố hoàn thành cả buổi tiệc chia tay trong mơ màng, như thể trong một trạng thái mơ hồ bệnh tật. Đến khi nhận ra thì buổi tiệc đã kết thúc từ lúc nào. Một vài người gọi xe để đưa những người uống say về nhà.

“Có ai biết địa chỉ của luật sư Doãn không?”

Bạch Hy bước tới và nói rằng anh biết, rồi cùng Doãn Chí Kinh lên chung một chiếc taxi.

Chiều tà dần buông, ánh đèn thành phố bắt đầu rực rỡ, tạo nên bầu không khí tĩnh lặng. Ánh đèn đường mờ ảo lướt qua gương mặt say ngủ của Doãn Chí Kinh, Bạch Hy nhìn cô mà ngẩn ngơ. Anh suy nghĩ về rất nhiều thứ, từ mùa hè năm nào đầy tiếng ve kêu không dứt, đến những con đường nóng hầm hập mùi nhựa. Anh từng nghĩ mình sẽ không bao giờ hồi tưởng về thời học sinh nữa, nhưng khoảnh khắc này lại khiến anh bất giác nhớ lại. Cuối cùng, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để sự xúc động lộ ra.

“Doãn Chí Kinh, phải chăng em thật sự muốn nói lời tạm biệt với anh?” Anh thì thầm rất khẽ, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Gió thổi vào trong xe, như vọng lại tiếng nức nở từ tận đáy lòng.

————-————-

Ở phim trường, sau cảnh quay cuối cùng của Ninh Lạc, mọi cảm xúc của cậu chợt bùng nổ mạnh mẽ. Vương Lâm hô to “Cắt!” rồi cũng không kìm được mà lau nước mắt khi xem qua màn hình. Đột nhiên, một tiếng “bụp” vang lên, pháo hoa nổ tung trên đầu khiến Ninh Lạc giật mình, run bắn, suýt nữa xì cả nước mũi ra, vội lấy tay che miệng.

Trước mặt cậu, mọi người giăng biểu ngữ màu đỏ với dòng chữ lớn: “Chúc mừng đóng máy!”

Dòng chữ trắng nhấp nháy trên tấm biểu ngữ: “Trung tâm tắm rửa Gà Tây Ngây Thơ, với sự tham gia của 888 kỹ sư, chúc mừng Lạc tổng đóng máy thành công!”

Ninh Lạc dở khóc dở cười, mặt không cảm xúc chờ cho nước mắt tự động chảy hết. Khỉ thật, đến nước mắt cũng cảm giác như bị vấy bẩn rồi.

Thẩm Văn Dục bước tới vỗ vai hắn, cười lớn hỏi: “Có cảm động không, Lạc tổng?”

Ninh Lạc hừ một tiếng: “Không dám cảm.”

“Này, sao vẫn khóc thế, nước mắt của cậu dai thật đấy.” Thẩm Văn Dục rút khăn giấy đưa cho hắn.

Ninh Lạc hít mũi, đáp lại: “Bởi vì tôi thật ra là một con sứa, trong người chứa đầy nước, gặp thủy triều sẽ tự động phun nước mắt rồi sau đó khô lại thành xác thôi.”

(“thủy triều” ở đây là từ lóng ở vùng Sơn Đông, ý chỉ kẻ ngốc.)

Thẩm Văn Dục: “…”

Từ xa, Vương Lâm gọi lớn: “Mau lại đây xem thành quả nào!”

Ninh Lạc lắc lư bước tới.

Vương Lâm cảm thán: “Lần đầu tiên tôi thấy được sự kết nối cảm xúc sâu sắc thế này ở một diễn viên, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức không có gì để chê. Đang khóc mà bị ngắt giữa chừng để thay đổi góc quay, vậy mà khi quay lại vẫn có thể duy trì cảm xúc một cách tuyệt vời như vậy.”

“Đương nhiên rồi, tôi vào nghề đã hơn hai mươi năm, từ nhỏ đã quen với việc đóng phim. Mấy chuyện này mà còn không làm được thì lấy gì mà sống chứ.”

Ba người đồng loạt sững lại.

Nghe vậy, Ninh Lạc bật cười: “Đạo diễn Vương, ông cũng quá giỏi khen người rồi. Chẳng qua nhờ ông hướng dẫn tốt, không thì tôi đâu có nắm bắt cảm xúc nhanh đến vậy.”

Vỗ mông ngựa sao? Có qua có lại, ông hiểu rõ mà.

Vương Lâm sững lại một lát, rồi sau đó bật cười, chân thành nói: “Ninh Lạc, thật ra cậu xứng đáng với sân khấu lớn hơn nữa. Đóng mấy phim truyền hình kiểu này thì đúng là không phát huy được hết tài năng của cậu, thật là phí mất tài năng và thời gian.”

“Tiếc là tôi không có nguồn lực tốt hơn để giới thiệu cho cậu, chỉ có kịch bản cải biên của Tôn Học Binh, nhưng cậu sẽ phải tự mình thử vai thôi. Nếu cậu muốn phát triển cao hơn, có thể tham khảo ý kiến của anh trai cậu.”

Ninh Lạc nghĩ tới thái độ của Ninh Dương đối với mình, chắc chắn anh trai sẽ sẵn sàng giúp đỡ về tài nguyên.

Ninh Lạc lắc đầu: “Không cần đâu, tôi thấy mấy thể loại này cũng thú vị mà.”

Trước đây, cậu thường đóng phim về chính trị hay quyền lực, tuy có thể giúp nâng cao kỹ năng diễn xuất, nhưng lại thiếu sự vui nhộn của những kịch bản hiện giờ.

Hơn nữa, trong những đoàn phim trước, đa phần là diễn viên cùng tuổi với ông chú, ông bác của cậu, chứ đâu có bạn bè cùng trang lứa để tán gẫu như ở đoàn phim của Vương Lâm. So với các đoàn phim đó, Ninh Lạc thực sự thích không khí ở đoàn phim của Vương Lâm hơn nhiều.

Vương Lâm nhìn kỹ, phát hiện Ninh Lạc không phải chỉ nói để lấy lòng, bèn cười ha hả: “Được thôi. Kịch bản của Tôn Học Binh chắc cũng sớm khởi động thôi, cậu có thể tham gia vào đoàn phim ngay lập tức.”

“Khoan đã,” Ninh Lạc hơi hoảng, không tin nổi điều mình vừa nghe, “Sao nhanh thế được? Chẳng phải hạng mục cấp S+ cần phải chuẩn bị rất lâu sao?”

Vương Lâm đáp: “Nghe nói có một nhà đầu tư rất hào phóng đã lo hết phần kinh phí, nên mọi thứ được đẩy nhanh hơn.”

Thấy sắc mặt Ninh Lạc dần trùng xuống, Vương Lâm ngập ngừng hỏi: “Cậu không vui à? Cậu không thích đóng phim sao?”

Nghĩ đến kỳ nghỉ của mình sắp tiêu tan, Ninh Lạc cảm thấy như cả thế giới sụp đổ: “… Cũng không đến mức thích vậy đâu.”

“Kỳ nghỉ của tôi! Game tôi chưa chơi! Cát trắng, nắng vàng! Các anh bảo mẫu cơ bắp của tôi!! Tiêu rồi!!!!!

Âm thanh “tiêu rồi” đó lớn đến nỗi Vương Lâm sợ cậu ngã gục ngay tại chỗ.

Thẩm Văn Dục ngứa tai, phải đưa tay gãi: “Quả là đỉnh thật.”

————-————-

Điều đáng ăn mừng nhất là kỳ nghỉ của Ninh Lạc không hoàn toàn bị vùi dập, cậu vẫn còn nửa tháng để “kéo dài hơi tàn”.

Ninh Lạc mừng đến mức bật khóc, vừa về đến nhà đã lao ngay vào chiếc giường rộng, lăn lộn sung sướng và ngủ liền ba ngày. Cuối cùng, mẹ Ninh thấy con trai ngủ ngày cày đêm mãi sợ sẽ sinh bệnh, bèn giục cậu nhanh chóng điều chỉnh lại.

“Được rồi, mẹ yêu quý,” Ninh Lạc vừa ăn miếng thịt kho tàu do bà Trương làm, vừa rơi nước mắt hạnh phúc và giơ tay thề, “Tối nay con sẽ ngủ sớm, còn thức khuya thì là chó.”

Còn là giống chó nào thì cậu vẫn chưa nghĩ tới.

Mẹ Ninh nói: “Nói gì mà chó với mèo, Lạc Lạc đừng nói bậy. Mẹ chỉ lo con cứ ngủ lố rồi bỏ bữa, cơ thể chịu không nổi đâu. Dạo trước con còn bảo muốn giảm cân, gầy trơ cả xương rồi.”

Bà vừa nói vừa gắp cho Ninh Lạc một cái đùi gà to: “Nào, ăn nhiều một chút cho có sức.”

Ninh Lạc liên tục gật đầu, làm một lèo ba bát cơm, sau đó quay sang nhìn chén của Ninh Dương gần hết, hỏi: “Anh có tính xin thêm cơm không?”

Ninh Dương: “……”

Anh nói: “Em không thể hỏi kiểu khác được à?”

“À à,” Ninh Lạc rất biết điều mà đổi câu hỏi, “Vậy, anh có muốn ăn thêm cơm không?”

Ninh Dương thở dài: “…… Có.”

Ninh Lạc liền bê cho anh thêm một bát.

Mẹ Ninh nhìn hai anh em vui vẻ với nhau, mỉm cười bảo với ba Ninh: “Ban đầu còn lo không biết hai đứa có hoà thuận được không, không ngờ tụi nó nhanh thân thiết thế này. Đúng là bạn cùng trang lứa, dễ thân thiện thật.”

“Dù sao cũng là anh em ruột mà,” ba Ninh vui vẻ nói.

Ninh Dương im lặng không tiện phản bác, thực ra anh hơn Ninh Lạc tới năm tuổi; khi Ninh Lạc học lớp 6, anh đã sắp thi đại học rồi.

Ninh Lạc vừa ăn vừa không quên góp lời: “Đúng rồi đó mẹ, anh hai tốt lắm.”

“Anh là cái đùi vàng quý giá của em đó! Sau này cứ dựa vào anh hai thôi!”

Ninh Dương nhìn bộ dáng thiếu khí phách của Ninh Lạc mà không khỏi lắc đầu chán nản: “Nhìn em ăn kiểu này, chắc trên đoàn phim đúng là bữa có bữa không nhỉ?”

Ninh Lạc liền thở dài: “Em cực lắm chứ bộ.”

“Không” Ninh Dương lắc đầu, “Anh muốn nói là có đứa ngồi lì trong phòng mà quên ăn cơm thì có.”

Ninh Lạc thở dài sầu thảm: “Anh à, lời nói sát muối vào trái tim quá đấy.”

“Anh mà nói nặng lời như thế nữa, em chắc sẽ nhớ mãi trong lòng.”

Ba Ninh bật cười ha hả.

Còn Ninh Dương, đang chuẩn bị đáp trả, nhìn thấy ánh mắt của ba, đành nghẹn ngào nuốt mấy lời trả treo xuống bụng.

————-————-

Ninh Lạc có kỳ nghỉ, người vui nhất không ai khác chính là mẹ Ninh. Bà giống như đang có một triển lãm lưu động giữa họ hàng, bạn bè, đi đâu cũng khoe rằng đây là đứa con ruột thất lạc của mình mà bà vừa tìm lại được.

Dù mặt mày Ninh Lạc cứng đờ vì cười mãi, cậu vẫn không hề phàn nàn mà chỉ ngoan ngoãn dựa vào mẹ Ninh, thỉnh thoảng còn ôm cánh tay bà để làm nũng. Mẹ Ninh thì tràn đầy yêu thương, hạnh phúc đến mức nhận được không ít ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị.

Hôm nay, bà vốn dự định cùng Ninh Lạc đi dạo phố. Ninh Lạc đã chuẩn bị sẵn sàng bước xuống lầu thì thấy bà nhận một cuộc điện thoại rồi ngồi im lặng trên sofa, không nói một lời.

“Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?” Ninh Lạc hỏi.

Mẹ Ninh vỗ nhẹ lên đầu cậu, ánh mắt lộ vẻ chán ghét: “Hôm nay mẹ không đi nữa. Mẹ phải gặp một người.”

Chẳng mấy chốc, Ninh Lạc đoán ra được người đó là ai.

Là Lâm Triển Bằng, em họ của mẹ Ninh.

Một kẻ như đỉa hút máu sống nhờ vào gia đình của mẹ Ninh, từ nhỏ đã cướp mọi thứ mà bà thích. Gây chuyện xong lại đẩy mẹ Ninh ra chịu đòn, còn bà ngoại của bà thì trọng nam khinh nữ, luôn đánh đập mắng chửi bà. Lớn lên, cả nhà họ Lâm ăn bám vào gia đình của mẹ Ninh, biết bà gả vào gia đình giàu có liền nói xấu sau lưng, mặt dày xin tiền.

Giờ đây, hắn lại tìm đến tận nhà.

Người chưa tới, giọng nói đã vang lên từ xa: “Chị, nghe nói chị mới nhận lại một đứa con hoang?”

Sắc mặt của mẹ Ninh lập tức tối sầm.

Lâm Triển Bằng hơn 40 tuổi nhưng chưa nghề ngỗng gì đàng hoàng, nhìn chằm chằm Ninh Lạc từ đầu đến chân rồi nói: “Là nó sao? Nhìn không giống chị chút nào. Còn chẳng đẹp bằng Tiểu Bạch nhà tôi, chị chắc là không nhận nhầm chứ?”

Mẹ Ninh tức giận nói: “Lâm Triển Bằng, nói chuyện cho đàng hoàng!”

Lâm Triển Bằng ngồi xuống, vắt chân lên, nói: “Chị đừng nóng. Chị cũng biết tính tôi rồi, ăn nói thẳng thắn, cháu trai chắc không để bụng đâu, phải không cháu?”

Ninh Lạc vỗ nhẹ lên vai run rẩy của mẹ Ninh, nhìn thẳng vào hắn: “Cậu à, những lời cậu nói thật thiếu lịch sự. Cậu xấu như thế cháu còn chẳng nói ra vì cháu là người lịch sự mà.”

Mẹ Ninh ngạc nhiên, nhìn con trai mình.

Ninh Lạc nháy mắt với bà rồi mấp máy môi: “Để con lo.”

Dám bắt nạt mẹ cậu, thì hôm nay cậu phải đáp trả lại cho đáng!

Ninh Lạc quyết định gạt mọi quy tắc sang một bên, vén tay áo chuẩn bị đấu khẩu.

Lâm Triển Bằng không ngờ đứa trẻ này trông ngoan ngoãn mà miệng lưỡi lại sắc bén đến thế: “Đúng là con rơi ngoài đường, chẳng có chút giáo dưỡng nào, chị cứ để nó mắng tôi vậy à?”

Ninh Lạc cười nhạt: “Cháu đâu có dám mắng cậu, cậu cứ xem như cháu đang nói chuyện với một con chó thôi, cũng có sao đâu mà, cậu nhỉ?”

Lâm Triển Bằng nổi giận: “Cậu nói tôi là chó?”

“Nếu cậu muốn nghĩ thế thì cháu cũng chẳng biết làm sao. Cháu chỉ nhớ một điều: cháu mắng người khác là đáng, người khác mắng cháu là đồ không biết điều.”

Lâm Triển Bằng chưa từng gặp ai miệng lưỡi sắt bén như thế, chỉ tay vào cậu lắp bắp mãi mà chẳng nói được lời nào.

Ninh Lạc nhíu mày: “Cậu mỗi ngày chỉ nói được năm câu thôi sao?”

Lâm Triển Bằng giận đến run người, cuối cùng bật ra câu thứ sáu: “Lâm Thanh Dã, chị nhìn xem nó kìa!”

Bình Luận (0)
Comment