Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 28

Ninh Lạc bất giác cảm nhận một luồng khí lạnh bao trùm, sau gáy lạnh toát khiến cậu rùng mình.

Cậu bối rối gãi gãi má, cố gắng đè nén ý nghĩ kỳ lạ đó xuống, rồi hỏi ngay điều mình quan tâm nhất:
“Ở nhà hàng nào vậy? Chúng ta ăn món gì thế?”

Phương Lộc Dã suýt bị nghẹn.

Ninh quý nhân xinh đẹp nhưng đúng là ngây thơ trong sáng đến đáng thương.

Người này, ít ra cũng nên liếc mắt nhìn sắc mặt của anh trai cậu ta chứ.

Hỏi xong, Ninh Lạc ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi được nghe câu trả lời.

Lộ Đình Châu liếc cậu một cái, hỏi lại:
“Em muốn ăn gì?”

Có thể tự chọn món sao?

Nhắc đến ăn uống, Ninh Lạc lập tức hào hứng, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay:
“Ôi nhiều lắm, nướng này, gà rán, hamburger, lẩu, món Tứ Xuyên.”

Lộ Đình Châu đáp:
“Vậy thì đến nhà hàng Nhật ở khu Tân Dương đi.”

Ninh Lạc:
“…”

“Thế thì anh hỏi em làm gì? Anh có hiểu phép lịch sự là gì không đấy!

Lộ Đình Châu chỉ mỉm cười, khóe môi cong lên.

————-————-

Sợ Hứa Linh chờ lâu, Ninh Lạc vội đi tìm cô, vừa đi vừa vô tình đụng phải Tiểu Tô – người đang viện cớ trốn việc vào nhà vệ sinh.

“Chào anh đẹp trai” Tiểu Tô vui vẻ chào hỏi.

Ánh mắt cô từ rạng rỡ bỗng trở nên đầy ẩn ý khi nhìn thấy vạt áo màu xanh đậm khuất dần phía xa.

Ồ~ Chẳng trách thầy Lộ vừa rồi lại viện cớ ra đây, hóa ra là đi tìm vợ.

Ninh Lạc bị ánh mắt của cô làm cho sởn gai ốc, không tự nhiên hỏi:
“Chào cô, có việc gì không?”

“Đương nhiên là có! Gặp nhau là duyên, kết bạn WeChat nhé?” Tiểu Tô mỉm cười nói. “Đạo diễn Tôn rất thích cậu, biết đâu sau này chúng ta có cơ hội hợp tác.”

Ninh Lạc đồng ý, sau khi thêm bạn liền hỏi tên cô.

“Tôi là Tô Vạn Đồng.”

Sau khi kết bạn, Tô Vạn Đồng đi thẳng vào nhà vệ sinh, để lại Ninh Lạc nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình.

“Tô Vạn Đồng? Sao thấy quen quen nhỉ, đã nghe ở đâu đó rồi thì phải?”

Không nghĩ ra được, cậu lập tức quăng vấn đề này ra sau đầu.

————-————-

Hôm sau, dù chưa đến giờ hẹn, Ninh Lạc đã háo hức đến sớm tại nhà hàng Nhật.

Nhân viên dẫn cậu vào phòng riêng ở góc khuất. Không gian yên tĩnh, đảm bảo dù có xảy ra chuyện gì cũng không làm phiền người khác.

Vừa đẩy cửa bước vào, cậu đã thấy Lộ Đình Châu và Phương Lộc Dã có mặt từ trước.

Phương Lộc Dã liếc nhìn cậu một cái rồi lại quay đi, ánh mắt liên tục dán vào cửa, ngồi không yên, trông vô cùng bồn chồn.

Trái lại, Lộ Đình Châu ngồi trên chiếu đọc sách, trước mặt là một tách trà, dáng vẻ nhàn nhã thư thái.

Thấy Ninh Lạc đến, anh thuận tay rót cho cậu một ly trà, đẩy đến trước mặt:
“Uống đi, cho ấm người.”

“Cảm ơn anh.”

Ninh Lạc cầm ly trà lên uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Vì tắc đường nên cậu lo sẽ lỡ mất màn kịch hay, đã bảo tài xế dừng lại để tự chạy bộ đến. Mười đầu ngón tay đều đỏ ửng vì lạnh, ngay cả chóp mũi cũng hồng lên.

Hơi nước từ tách trà bốc lên, làm hàng mi dày mềm mại của cậu dính lại với nhau. Khi thổi trà cho nguội, đôi môi đỏ mọng hơi chu lên, run run, sau đó khẽ mím lại, vương chút ẩm ướt.

Lộ Đình Châu định mở miệng nói chuyện nhưng vừa nhìn thấy cảnh đó liền khựng lại. Anh cúi đầu, lật sang trang sách.

Đến cả Phương Lộc Dã cũng phải thừa nhận, Ninh Lạc đúng là có một ngoại hình cực kỳ thu hút.

Chỉ tiếc là lại có cái mỏ hỗn.

Ninh Lạc uống xong một ly trà cảm giác như sống lại, liền ngẩng đầu hỏi Lộ Đình Châu:
“Anh đang đọc sách gì vậy? Sách sử hay tiểu sử nhân vật?”

Theo cậu nghĩ, gu của Lộ Đình Châu chắc chắn là loại sách đó.

Ninh Lạc thậm chí đã nghĩ sẵn sẽ khen ngợi từ góc độ nào.

Lộ Đình Châu lật bìa sách cho cậu xem.

《18 Cách Cắt Cá Hồi và Ảnh Hưởng của Chúng đến Văn Hóa, Tư Duy, Chức Năng Xã Hội tại Nhật》.

Ninh Lạc khó khăn mở miệng:
“Thật… thật là những luận điểm sắc bén và sâu sắc.”

“Quá kén chọn và ít người đọc (đừng làm phiền, tôi đang suy ngẫm)…

Phương Lộc Dã cuối cùng cũng chịu nhìn cậu thêm một cái, nhún vai:
“Khen không nổi thì đừng cố.”

Lộ Đình Châu bật cười, gấp sách lại:
“Anh lấy trên kệ của nhà hàng thôi, hình như là sách do chủ quán viết, in rất nhiều bản.”

Ninh Lạc thở phào nhẹ nhõm.

“Không phải gu của anh là được rồi.

Lộ Đình Châu cười nhạt, chỉ vào đĩa đồ ngọt trên bàn:
“Anh vừa gọi rất nhiều món tráng miệng, em cứ tự nhiên.”

Ninh Lạc đã để ý từ lâu, nào là bánh ba màu, tart bí đỏ, bánh gạo Shingen, bánh mochi trà xanh… Anh chưa nói, cậu cũng cố tỏ vẻ đoan trang, không dám động vào.

Giờ chủ nhà đã mời, Ninh Lạc lập tức chẳng khách sáo nữa, bê ngay một đĩa tiramisu trà xanh, xúc một muỗng, hạnh phúc nheo mắt.

Hương vị đắng ngọt nhẹ nhàng hòa quyện với mùi thơm thanh mát của trà xanh.

“Ngon chết mất! Mình sống trên đời này là để ăn được những món ngon như thế này!

Lộ Đình Châu nhìn cậu, nụ cười trên môi càng sâu hơn. Anh đẩy thêm một đĩa tart bí đỏ:
“Thử cái này nữa đi.”

Ninh Lạc vui vẻ đáp:
“Được ạ, được ạ!”

Phương Lộc Dã không muốn nhìn nữa, càng chờ lâu anh càng sốt ruột. Tâm trạng bồn chồn thấy rõ, anh làu bàu:
“Hai người đó rốt cuộc có đến không?”

“Vội gì chứ” Lộ Đình Châu đáp, vừa nói vừa mở menu xem qua, hỏi họ muốn ăn món gì.

Phương Lộc Dã nào có tâm trạng ăn uống, chỉ xua tay.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Thưa ngài, khách của ngài đã đến.”

Phương Lộc Dã lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt hướng về Lộ Đình Châu.

Lộ Đình Châu cũng đang nhìn anh:
“Đừng quên những gì anh đã nói với em.”

Phương Lộc Dã định nói gì đó nhưng cuối cùng nuốt lại, chỉ khẽ gật đầu.

Ninh Lạc nhìn qua nhìn lại, nhai xong viên bánh ba màu trong miệng, hỏi:
“Hai người đang úp úp mở mở gì thế?”

“Rồi sẽ biết ngay thôi,” Lộ Đình Châu đáp, ra hiệu cho người phục vụ dẫn khách vào. “Cứ xem kịch trước đi.”

Cánh cửa được đẩy ra.

Dù đeo khẩu trang, khuôn mặt của Triệu Dĩ vẫn không giấu được gò má bên trái sưng vù – minh chứng cho cú đấm nặng tay của Phương Lộc Dã.

Đi sau anh ta là một người đàn ông không cao hơn Ninh Lạc, dáng người gầy, phần trán nhô dài, đuôi mắt hơi xếch lên. Đây chắc chắn là An Tri Hâm.

“Thầy Lộ, Tiểu Dã… và vị này là?”

Triệu Dĩ nhìn Ninh Lạc đầy thắc mắc, không hiểu vì sao lại có thêm một người không liên quan ở đây.

Lộ Đình Châu gấp menu lại, chỉ thốt ra một chữ:
“Ngồi.”

Ninh Lạc bỏ thêm một viên bánh vào miệng, hai má căng phồng như sóc, không nói lời nào.

Cậu tự ý thức được vị trí của mình – đơn giản là đến để “ăn dưa” và “xem kịch”.

Bị làm lơ, sắc mặt của An Tri Hâm thoáng lộ vẻ ngượng ngùng xen lẫn khó chịu. Anh ta định mở miệng nhưng bị Triệu Dĩ chặn lại. Cả hai ngồi xuống chỗ của mình.

Lộ Đình Châu đặt điện thoại úp xuống bàn, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, rồi hỏi:
“Trợ lý Triệu, đưa báo cáo cho tôi.”

Triệu Dĩ nuốt khan, giọng run rẩy:
“Báo cáo tôi đã làm xong, chỉ là trước đây các tài liệu khác trong studio không biết bị ai để lộn xộn. Tôi chỉ tìm được vài bản này.”

Anh ta đưa tài liệu cho Lộ Đình Châu.

“Ồ, chỉnh sửa nhiều ghê nhỉ, thành tích không tệ đâu!
“Quả nhiên, deadline là động lực sản xuất hàng đầu. Một cây bút, một đêm, tạo nên kỳ tích!

Ninh Lạc tò mò thò đầu nhìn, nhưng vừa thấy toàn con số là lập tức hoa cả mắt.

“Đầu đau quá! Ai đang hút cạn chất xám của tôi? Tại sao tôi không hiểu nổi một chữ?

Lộ Đình Châu xem qua vài trang, gật đầu:
“Những báo cáo tài chính như thế này vẫn luôn do trợ lý Triệu phụ trách, đúng là vất vả cho anh rồi. Bình thường những tài liệu này được cất ở đâu, có bảo quản tốt không?”

Triệu Dĩ thấy Lộ Đình Châu gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ anh ta quả nhiên không rành mấy chuyện này, chắc chỉ đang hù dọa.

“Những tài liệu đó tôi đều để trong tủ văn phòng, còn bản điện tử thì lưu trên máy tính, bảo quản rất kỹ,” anh ta nói, rồi quay sang nhìn Phương Lộc Dã với ánh mắt đầy thâm tình:
“Thầy Lộ yên tâm, tôi đã hết lòng với Tiểu Dã, nên cũng rất nghiêm túc trong mọi chuyện, năm này qua năm khác đều như vậy. Tôi không biết mình đã làm sai điều gì để Tiểu Dã nghi ngờ, nhưng nếu khiến em ấy tức giận thì đó là lỗi của tôi. Tôi rất xin lỗi.”

Triệu Dĩ diễn rất nhập tâm, hoàn toàn không để ý khuôn mặt khó coi đến tột độ của An Tri Hâm đang ngồi kế bên.

An Tri Hâm cúi đầu, cố gắng không để lộ cảm xúc, bàn tay đã siết chặt lấy vải quần.

Triệu Dĩ nói xong, hài lòng khi thấy ánh mắt của Phương Lộc Dã dường như đã dịu đi.

Ninh Lạc nhìn ánh mắt hai người như muốn bùng lên chút tia hy vọng, cất giọng truyền cảm như đọc thoại trên sân khấu:

“Thần có tội: Tội thứ nhất là gặp được người, tội thứ hai là giúp người, tội thứ ba là thích người, tội thứ tư là yêu người, tội thứ namlà thương người. Năm tội đều đủ, thần, đáng chết vạn lần!

Cậu tặc lưỡi lắc đầu: “Đàn ông mà tỏ tình muộn thì chó cũng chẳng cần đâu, Tiểu Dã ơi, đừng làm con cừu non bị cạo lông nữa nhé!

Phương Lộc Dã cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh, trong lòng bức bối không yên, vừa khó chịu vừa bất an.

Anh cố lờ đi mấy âm thanh rối loạn kia, nhìn An Tri Hâm, hỏi:
“Anh cũng nghĩ vậy sao?”

An Tri Hâm bị Triệu Dĩ chạm nhẹ một cái mới ngẩng đầu lên:
“Tất nhiên rồi. Hôm qua anh Triệu đã kể chuyện này với tôi. Tôi thật không ngờ lại khiến anh Phương hiểu lầm về mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi và anh Triệu thực sự chẳng có gì, chỉ là đồng hương thôi.”

Lúc này mà thừa nhận thì đúng là đồ ngốc. Người ta đến đây vì tiền, chưa moi hết tài nguyên của anh, chưa lợi dụng hết quan hệ của anh thì làm sao vạch mặt được?
“Hai người này đang chơi trò tình cảm lén lút, âm thầm nhưng kịch tính lắm. Còn Tiểu Dã, bạn của tôi, bạn chính là vai “ông chồng tiểu tam” trong tiểu thuyết drama, người mãi chỉ là kẻ ngoài cuộc cho họ chơi đùa!

Lộ Đình Châu lên tiếng:
“Đồng hương thì giúp đỡ nhau là đúng rồi. Tôi cũng rất đánh giá cao diễn xuất của anh An.”

An Tri Hâm nghe vậy mắt sáng lên, vội đứng dậy định cảm ơn. Nhưng Lộ Đình Châu nhẹ nhàng giơ tay ngăn lại, từ tốn nói:
“Nhưng tôi thật sự tò mò. Trước đây, đạo diễn Lý có một bộ phim dự định mời Tiểu Dã đóng vai chính. Sao cuối cùng lại là anh An diễn?”

Căn phòng lập tức chìm vào im lặng như tờ, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Khuôn mặt của An Tri Hâm tái nhợt, trắng bệch như xác không hồn, cả người cứng đờ.

Triệu Dĩ sững người, tiếng tim đập thình thịch như trống vang trong tai.

Lộ Đình Châu sao biết chuyện này? Có ai đã nói gì với anh ta?

Lòng bàn tay anh ta rịn mồ hôi nhưng không dám lau, vội vã phủ nhận:
“Sao có thể xảy ra chuyện đó được! Chắc chắn là có người cố ý bịa đặt để hãm hại tôi—”

Lộ Đình Châu cắt ngang:
“Triệu Dĩ.”

Anh hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt sắc lạnh như dao đâm thẳng vào Triệu Dĩ. Giọng nói ấm áp như ngọc, nhưng lại phảng phất chút giá lạnh:
“Anh chỉ có một cơ hội duy nhất. Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

Đối diện với ánh mắt sâu sắc đầy uy lực của anh, Triệu Dĩ nuốt khan, cổ họng nghẹn cứng.

Anh ta chợt nhận ra, Lộ Đình Châu dám nói vậy, chắc chắn đã nắm được chứng cứ.

Không khí như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, khiến mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn. Trán Triệu Dĩ bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.

Phương Lộc Dã cũng bị khí thế của Lộ Đình Châu làm cho run sợ, còn An Tri Hâm thì đã sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Trong khi đó, người duy nhất không bị ảnh hưởng là Ninh Lạc, đang cắm cúi nhai thêm một miếng bánh cá nướng. Cậu nhận ra không khí bất thường, ngơ ngác ngẩng đầu chớp mắt:

“Nói xem, cái bánh cá này (nhai nhai) là ai phát minh ra thế (nhai nhai), sao lại có thể ngon đến vậy!

Phương Lộc Dã bị câu nói lạc quẻ của cậu làm cho tỉnh hẳn, chỉ biết kéo môi cười khổ.

Phương Lộc Dã nhìn lại hai người kia, sắc mặt hoàn toàn tối sầm: “Còn có chuyện này nữa à? Triệu Dĩ, mày không muốn sống nữa hả!”

“Và cả anh nữa,” anh nhìn sang An Tri Hâm, ánh mắt đầy hung ác, “Muốn rời khỏi làng giải trí thì nói sớm, tôi sẽ giúp anh!”

Ninh Lạc cuối cùng cũng hiểu được tình huống hiện tại.

“Không ngờ thực sự điều tra ra chuyện bí mật sử dụng tài nguyên. Nhưng theo tính cách của Tiểu Dã thì cũng dễ giải quyết thôi, chỉ cần Triệu Dĩ bày tỏ lòng mình là xong, mọi vấn đề sẽ được giải quyết triệt để”

Phương Lộc Dã thấy gân xanh trên trán nhảy lên.

Tiểu quỷ này có biết ăn nói không vậy? Anh ta có thể yêu đến mù quáng nhưng không có nghĩa là anh ta không có đầu óc!

“Chẳng hạn nói rằng, ôi Tiểu Dã, tài nguyên này không phù hợp với anh, anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, hoặc anh đã đủ danh tiếng không cần dùng cái này để thăng tiến. Cứ khen trước đã”

“Rồi sau đó nói về việc người yêu cũ đáng thương của mình thế nào, không có tài nguyên, không có quan hệ, giống như hạt bí trôi dạt trong canh bí ngô, còn anh thì có nhiều tài nguyên quá không dùng hết chẳng phải là lãng phí sao? Thôi thì để họ tận dụng một chút”

Phương Lộc Dã nghe xong chỉ muốn siết chặt nắm đấm.

Triệu Dĩ không làm Ninh Lạc thất vọng, mở miệng giải thích với Phương Lộc Dã:
“Tiểu Dã, nghe anh giải thích. Tài nguyên này không phù hợp với em, em xứng đáng với những điều tốt hơn. Nhưng An Tri Hâm thì khác, anh ấy không có tài nguyên, cũng không có người—”

Bốp!

Triệu Dĩ nhận một cú đấm vào má phải.

Anh ta bị đánh văng khỏi chỗ ngồi, mũi đập mạnh vào tường, hai dòng máu mũi chảy xuống, ngơ ngác quay đầu nhìn Phương Lộc Dã, th.ở d.ốc, mặt đỏ bừng, hét lên:
“Phương Lộc Dã! Mày dựa vào cái gì mà lại đánh tao!”

“A Dĩ!” An Tri Hâm không còn giả vờ nữa, lao đến ôm lấy Triệu Dĩ, “Anh có sao không? Để em xem!”

Ninh Lạc không nhịn được cười, nhìn gương mặt của Triệu Dĩ với dấu tay in rõ hai bên, nghe An Tri Hâm nói những lời văn vẻ vô dụng.

Lộ Đình Châu liếc mắt hỏi Phương Lộc Dã:
“Đã hết hy vọng chưa?”

Phương Lộc Dã nhìn hai người đang ôm nhau khóc lóc dưới đất, quay mặt đi không muốn thấy cảnh đó:
“Sớm đã hết hy vọng rồi, bọn chúng thực sự nghĩ mình là đồ ngốc.”

Ninh Lạc nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cuối cùng cũng nhận ra:
“Khoan đã, hai người từ nãy giờ đang diễn kịch sao?”

Lộ Đình Châu chỉ mỉm cười không nói.

Ninh Lạc không thể tin nổi:
“Trời, bị lừa rồi mà không biết!”

An Tri Hâm nhìn Triệu Dĩ mặt đầy máu, tức giận chỉ vào Phương Lộc Dã hét lên:
“Phương Lộc Dã, mày điên rồi! Tao sẽ kiện mày! Tao muốn bồi thường!”

Phương Lộc Dã cười khẩy:
“Chuyện này không đến lượt mày nói.”

Lộ Đình Châu lật chiếc điện thoại đặt trên bàn:
“Luật sư Trần?”

Ninh Lạc tò mò nhìn qua, mới phát hiện điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm ổn:
“Thưa ông Lộ, chúng tôi đã tìm thấy tất cả bằng chứng ở nơi mà Triệu Dĩ nói. Máy tính mã hóa đã được kỹ thuật viên mở khóa, tất cả chứng cứ cộng lại, đã có thể trực tiếp báo cảnh sát, theo luật hình sự sẽ bị kết tội chiếm đoạt tài sản trong công việc.”

Lộ Đình Châu bình tĩnh nói: “Vậy thì báo đi.”

“Dạ, thưa ông Lộ, tính thời gian thì cảnh sát sắp đến rồi.”

Ninh Lạc bị diễn biến này làm cho choáng váng, ngây người một lúc, rồi hỏi Lộ Đình Châu: “Vậy lúc nãy anh đang chơi trò mánh khóe và kéo dài thời gian à?”

“Không,” Lộ Đình Châu lắc đầu, “Anh chỉ muốn để một số người nhìn rõ sự thật rồi bỏ cuộc thôi.”

Nếu không, theo tính cách của anh, nhất định sẽ giải quyết gọn gàng hai người này mà không cần phải hỏi gì.

Thà giết nhầm một ngàn, còn hơn để sót một người.

Vừa dứt lời, cửa lập tức bị gõ: “Cảnh sát, mở cửa!”

An Tri Hâm nhận ra sự việc đã bị bại lộ, mặt lập tức tái mét.

Điều khiến anh không ngờ là, Triệu Dĩ lại đẩy anh ra, hét lên với cảnh sát: “Không liên quan đến tôi, tôi bị người này lừa gạt! Cảnh sát, các anh phải tin tôi!”

Phương Lộc Dã lạnh lùng nói: “Câu này, anh vào tù rồi hãy nói với cai ngục đi.”

Cảnh sát nhanh chóng giải quyết đống rắc rối, Ninh Lạc nhìn Triệu Dĩ và An Tri Hâm bị đưa đi, tiện tay vẫy tay tiễn biệt:
“Một lần lùi, lùi là cả đờiluôn nha!”

Phương Lộc Dã cuối cùng cũng không phải nhẫn nhịn nữa: “Ninh Lạc, ăn uống có thể làm cậu im miệng không?”

Lộ Đình Châu cảnh báo anh: “Chú ý thái độ của em”

Phương Lộc Dã hiểu ý anh, dù sao Ninh Lạc cũng đã giúp anh rất nhiều, đương nhiên phải biết ơn.

Anh nhìn Ninh Lạc đang ăn uống ngon lành, gãi đầu rồi hỏi: “Ninh Lạc, cậu thích gì, tôi tặng cậu. Xe thể thao? Biệt thự? Du thuyền? À, du thuyền thì không được, quá đắt, tôi không có đủ tiền.”

Ninh Lạc bị sặc, ho đến mức trời long đất lở.

Một cốc trà xuất hiện trước mặt, cậu nhanh chóng uống một hơi cho thông cổ: “Anh đột nhiên tặng tôi cái này là sao?”

Phương Lộc Dã nhún vai: “Tôi thấy cậu vừa mắt, có sao đâu?”

Ninh Lạc nghi ngờ đánh giá anh, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.

“Tôi thừa nhận tôi đẹp, lại tài giỏi, tính cách tốt, ai thích tôi cũng hợp lý thôi, nhưng bạn tôi à, có vẻ hơi nhanh đấy? Mới vừa thất tình mà!”

Cậu cố gắng lịch sự: “Chúng ta… có lẽ không hợp đâu.”

“Không hợp gu, bạn hiểu chứ?”

Phương Lộc Dã mặt tái xanh rồi lại đỏ, đỏ rồi lại tím, màu sắc rực rỡ hơn cả chiếc áo hoa của anh, giọng nói từ kẽ răng vang lên: “Tôi không phải ý này!”

Ninh Lạc thật sự không hiểu: “Vậy anh ý gì?”

“Thôi được rồi, chuyện này giải quyết xong rồi, ăn đi.”

Lộ Đình Châu đưa thực đơn cho Ninh Lạc: “Chọn đi.”

Ninh Lạc nhanh chóng chuyển sự chú ý, cúi đầu nhìn thực đơn, cái gì cũng muốn ăn.

Phương Lộc Dã lén liếc nhìn anh trai, chỉ thấy Lộ Đình Châu cầm tách trà uống, tay che nửa mặt, có vẻ không có gì lạ.

Khi món ăn được mang lên, ngoài sushi và sashimi bình thường, toàn là các món chế biến từ sữa.

Phương Lộc Dã không hiểu, nhưng vẫn hỏi: “Cậu gọi nhiều món từ sữa thế làm gì?”

Ninh Lạc đáp: “Vì nó ngon mà tôi thích ăn.”

Trong lòng nghĩ: “Vì tôi muốn cao lên!”

Không thể chịu được nữa, không muốn ai gọi mình là “thằng lùn” nữa!

Nhưng khi ăn xong và đứng dậy, Ninh Lạc nhìn Lộ Đình Châu đứng lên từ bên cạnh, chiều cao chênh lệch khiến cậu lại rơi nước mắt.

“Cao thế để làm gì, ăn một đấm của tôi đi!!”

————-————-

Ba ngày sau, Ninh Lạc nhận được hợp đồng từ đoàn phim của Tôn Học Binh, xác nhận vai nam thứ thuộc về anh. Lịch trình đã được sắp xếp, sau Tết sẽ chính thức vào đoàn.

Tết Nguyên Đán cận kề, bộ phim truyền hình mà Ninh Lạc tham gia trước đó cũng sắp đến hồi kết. Trên mạng xã hội, thỉnh thoảng lại thấy tên phim leo lên hot search. Cốt truyện hấp dẫn cùng dàn diễn viên thực lực khiến bộ phim thu hút sự chú ý, đặc biệt là từ các bạn học sinh, sinh viên đang trong kỳ nghỉ lễ.

【Thật sự toàn bộ dàn nhân vật đều là “mỹ cường thảm” (vừa đẹp vừa mạnh nhưng cuộc đời đầy bi kịch). Tôi không ngờ nữ chính mỗi ngày như một “trùm văn phòng” đầy năng lượng nhưng thực chất lại đang gánh trên lưng khoản nợ hàng tỷ. Cả đời cô ấy phải trả nợ thay cho cha mẹ, dù biết rằng có lẽ cả đời cũng không trả hết.】

【Vì vậy, bi kịch của Doãn Chí Kinh và Bạch Hy là không thể tránh khỏi. Họ vốn dĩ không cùng một thế giới. Doãn Chí Kinh có thể nói ra những lời như “bỏ lại quá khứ mà tiến lên”, nhưng Bạch Hy lại là một người nhạy cảm, dễ bị tổn thương ngay cả bởi thứ mềm mại như bông. Cậu ấy cứ mãi tự trách và không thể buông bỏ quá khứ. Trong khi đó, nam chính lại kiên cường như tảng đá, vừa hay là sự đối lập hoàn hảo, có thể đồng hành cùng nữ chính yếu mềm qua chặng đường đời.】

【Tôi thực sự khóc cạn nước mắt vì couple Chí Kinh – Bạch Hy. Bạch Hy mãi mãi không biết rằng sự biến mất không lời từ biệt của Doãn Chí Kinh năm đó là vì cô ấy không có tiền đóng học phí, lại còn bị chủ nợ đuổi theo. Doãn Chí Kinh không nói cho cậu ấy, chỉ vì không muốn Bạch Hy cảm thấy áy náy, thà để cậu ấy hận mình.】

【Ngay cả khi sau này biết Bạch Hy bị bệnh, cô ấy vẫn luôn âm thầm ở bên, an ủi, giúp cậu ấy vực dậy tinh thần. Nhưng vì biết rằng mình không thể cho cậu ấy thứ mà cậu ấy khao khát, cô ấy đành lợi dụng việc bị điều chuyển để nói lời tạm biệt, bù đắp cho câu “tạm biệt” bị thiếu sót năm đó.】

【Cảm giác nữ chính từ chối lời cầu hôn của nam chính, để lại một kết thúc mở, không chỉ vì gánh nặng nợ nần mà còn vì trong lòng cô ấy vẫn giữ lại một góc nhỏ cho ai đó.】

Đọc thấy nhiều người khen ngợi như vậy, có người thắc mắc: 【Có thật sự hay đến vậy không?】

【Có! Mau đi xem đi!】
【Tưởng Ninh Lạc là con sâu làm hỏng nồi canh, ai dè lại là một viên ngọc quý.】
【Thật sự rất hay, vào xem là không hối hận! Mà nếu khóc rồi thì nhớ lên Weibo của Ninh Lạc kiếm niềm vui bù lại nhé!】

Ninh Lạc nhìn thấy bình luận về mình nói là “con sâu phá hoại” thì nghiến răng nghiến lợi.

“Mấy người biết khen người khác không thế hả!”

Cậu kiên nhẫn đọc hết phần bình luận, phát hiện mọi người khen mình theo phong cách rất độc đáo, cực kỳ nhất quán: khen thì khen, nhưng không quên chèn thêm một dao.

【Diễn xuất của Ninh Lạc giống như đường chân tóc của anh ấy: vừa cao vừa xuất sắc.】
【Thương Bạch Hy thật sự, không nỡ mắng cậu ấy là “yêu đương não tàn”, thôi thì qua mắng Ninh Lạc vậy, coi như là bữa ăn thay thế.】

Bực mình, Ninh Lạc lập tức lôi chiếc tài khoản phụ của mình ra, đăng ngay một bài viết:

【Dưới đáy quần bùng cháy: Random 20 khán giả may mắn nhận 2.000 tệ tiền mặt, chỉ cần bình luận khen Ninh Lạc là được.】

Dân mạng đua nhau để lại những bình luận đầy “yêu thương”:
【Mày đúng là không biết nói lời tử tế thì phải.】
【Tưởng quăng mày xuống sông, ai ngờ bị bảo vệ môi trường cảnh cáo: “Không được xả rác.”】
【Nhóc con, dùng chiêu trò này để thu hút sự chú ý của anh, có phải muốn anh cho danh phận không? Nhân lúc anh còn thích em, hãy ở bên anh, làm bé mèo hoang nhỏ của anh đi!】
【Biểu diễn màn cười chứa… gì đó: Hahahahaha dưới đáy quần bùng cháy hahahahaha!】

Ninh Lạc tức đến mức bỏ điện thoại xuống, chạy đi tìm “chị em tốt” của mình để xả stress. Chỉ có người ấy mới không nỡ đối xử với cậu như vậy!

【Otaku Lạc béo: Lulu ơi, đang làm gì thế? [Chọt chọt]】

Chờ mười phút không thấy trả lời, Ninh Lạc càng thêm buồn bã.

【Otaku Lạc béo: Sao không để ý tới tôi? Có phải không thích cái mặt nóng của tôi dán lên cái mông lạnh của cậu không?】

Cuối cùng, Lulu cũng nhắn lại.

【Lulu: ……】
【Lulu: Sao thế? Tâm trạng không tốt à?】

Một câu đơn giản mà như tia nắng giữa ngày đông, khiến Ninh Lạc được an ủi ngay lập tức. Cậu cảm thấy đúng là trên mạng có tình người, duyên phận thật kỳ diệu, Lulu đúng là quan tâm đến cậu quá mà!

【Otaku Lạc béo: Huhuhu, Lulu hiểu tôi quá! Làm sao cậu biết tôi đang buồn?】

【Lulu: Vì khi vui cậu không chạy tới đây phát điên.】

Ninh Lạc: “……”

Mẹ nó, tất cả biến hết đi cho rồi.

Cậu đóng ứng dụng, gương mặt không chút cảm xúc.

————-————-

Khi bộ phim truyền hình của Ninh Lạc ngày càng nổi, cậu với tư cách là nhà đầu tư lớn nhất, đương nhiên kiếm bộn tiền. Việc đầu tiên mỗi sáng thức dậy là đếm số dư tài khoản ngân hàng.

Tính thêm khoản thỉnh thoảng được gia đình “thưởng nóng,” giờ cậu đã có hẳn một quỹ đen tám mươi triệu!

Ninh Lạc quyết định mua quà cho cả nhà.

Ngược lại, bộ phim Ninh Tịch Bạch tham gia lại điển hình của “đầu voi đuôi chuột”. Đến nửa sau, nội dung ngày càng khó hiểu. Nếu không nhờ diễn xuất hút mắt của nam chính và những cảnh quay đẹp mê hồn, thì điểm đánh giá chắc chắn không vượt nổi ba điểm.

Cộng thêm vụ lùm xùm của Ninh Tịch Bạch không được giải thích rõ ràng, mọi người gần như mặc định cậu ta đã “toang” rồi

Ba Ninh vẫn còn nể mặt, không để chuyện bị đẩy đi xa hơn, nhưng những gì cần biết thì ai cũng biết hết rồi.

Tết năm nay, nhà họ Ninh thiếu đi một người, nhưng cũng thêm một thành viên mới.

Ba mẹ Ninh cuối cùng cũng nghĩ thoáng: đời con cháu tự có phúc phần của con cháu, những gì họ cần làm đã làm rồi, không có gì hối tiếc.

Thế là biệt thự vẫn náo nhiệt đón Tết, và Ninh Lạc nhận nhiệm vụ đi sắm Tết cùng Ninh Dương.

Một người mua, một người ăn. Ninh Lạc đi phía sau ôm một túi bắp rang to, nhai giòn rụm từng miếng.

Ninh Dương liếc nhìn: “Xong hết rồi, giờ chỉ còn mỗi lạp xưởng. Đi với anh mua nốt đi—” Anh quay lại và phát hiện không thấy người đâu.

Nhìn quanh một chút, Ninh Dương thấy Ninh Lạc đang đứng yên trước một quầy bán xúc xích, mắt nhìn chằm chằm.

Ninh Dương nhíu mày: “Em còn muốn ăn cái này? Không xem tin 315 à? Biết trong đấy có gì không mà ăn?”

Ninh Lạc thở dài, ánh mắt đầy hoài niệm: “Anh không hiểu đâu. Em đang nhìn người vợ xinh đẹp đã khuất của mình.”

Anh rút điện thoại ra quét mã: “Chủ quán, một cây xúc xích, loại to, thêm nhiều ớt nhé.”

Ninh Dương: “Chết rồi còn mua làm gì?”

Ninh Lạc cắn một miếng to, lầm bầm: “Viếng mộ định kỳ.”

Ninh Dương: “…”

Ninh Lạc: “Sợ gì, làm như em không ăn thì sống lâu thêm được ấy. Có thêm cây này cũng chẳng khác gì.”

Thái độ “sống được đến đâu thì hay đến đó” của cậu khiến Ninh Dương dở khóc dở cười.

————-————-

Lúc về xe, Ninh Lạc như nhớ ra gì đó, lau tay cho bớt dầu: “À đúng rồi, em có quà cho anh.”

Ninh Dương thoáng bất ngờ: “Quà gì thế?”

Ninh Lạc hí hửng rút ra một hộp quà buộc nơ xinh đẹp: “Ta-daa! Anh tự mở đi.”

Trong lòng Ninh Dương trào lên cảm giác ấm áp. Dù lần đầu gặp không được vui vẻ, nhưng cuối cùng tình anh em vẫn được vun đắp. Ninh Lạc thật sự coi anh là anh trai mà đối đãi.

Anh cẩn thận tháo nơ, mở hộp quà…

Đập vào mắt là cuốn sách in dòng chữ to đùng màu hồng hoa mỹ:

“Tổng tài và cô vợ chạy trốn: Bắt về để yêu chiều!”

“NINH LẠC!!!”

Ninh Dương tức đến mức máu dồn lên não, gần như mất kiểm soát.

Ninh Lạc sớm đã nhảy ra khỏi xe, đứng ở khoảng cách an toàn, cười toe toét: “Tặng anh để nhắc nhở thôi mà, tránh bị lừa thêm lần nữa!”

Ninh Dương: “Em muốn anh bị sang chấn tâm lý nặng hơn đúng không?”

Nhìn anh trai sắp bùng nổ, Ninh Lạc bám vào cửa sổ xe, nói: “Đùa thôi mà, quà thật ở dưới đó, mở ra xem đi.”

Ninh Dương cảnh giác nhìn, lần này mới thấy một cuốn sách khác.

Đó là một quyển sách 3D, mở ra là bức tranh hoạt hình bốn người nhà họ Ninh, thiết kế tinh xảo, vừa nhìn đã biết tốn không ít tâm tư.

“… Cảm ơn, anh rất thích”. Ninh Dương khẽ nói.

Đây là món quà đầu tiên Ninh Lạc tặng cho anh, độc nhất vô nhị, vô cùng đặc biệt. Anh nghĩ, phải giữ gìn cẩn thận.

————-————-

Ninh Lạc vừa về đến nhà đã chạy như bay tìm ba Ninh.

“Ba ơi ba ơi, con có quà tặng ba đây!”

Ba Ninh mừng rỡ: “Thật sao? Là gì vậy con?”

Ninh Dương đứng bên nhìn thấy cảnh ấy, và… quyển sách 3D giống hệt của mình được rút ra.

“…”

Tim anh lại như thắt nút lại.

Ba Ninh khen không ngớt: “Đẹp thật đấy, cái này là con làm riêng cho ba đúng không?”

Ninh Dương liếc thấy Ninh Lạc gật đầu lia lịa, khẽ cười lạnh rồi lên lầu.

Chẳng bao lâu sau, khi anh xuống lấy nước lại thấy Ninh Lạc hớn hở tặng mẹ Ninh một quyển y hệt.

Anh đứng tại chỗ hai giây, rồi ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.

Lần sau mà chuyển tiền cho thằng nhóc này nữa thì anh đúng là… chó!

————-————-

Đến tối, lúc cả nhà tụ tập xem TV, Ninh Lạc mới nhận ra Ninh Dương có vẻ không vui. Bởi vì bất kể cậu nói gì, anh trai cũng chỉ đáp lại bằng một chữ: “Hừm”

Anh ấy lại bật chế độ ‘kẹt đờm’ rồi hả?

Ninh Lạc săm soi bộ quần áo mới của Ninh Dương:

“Đổi cả skin luôn cơ à? Anh Dương phiên bản Tết Nguyên Đán giới hạn!

Ninh Dương trừng mắt nhìn cậu.

Đáng tiếc, Ninh Lạc đang ngáp lấy ngáp để, chẳng thèm để ý.

“Ôi cái chương trình Tết năm ngoái chán thật, tiểu phẩm này bao giờ mới diễn xong đây? Buồn ngủ quá…

Cậu cầm thanh bánh gạo kẹp giữa hai ngón tay, giả vờ như đang hút thuốc, giọng điệu lơ mơ:

“Không sao cả, nhưng cũng có chút mệt. Tôi là đóa hồng đau thương trong đêm khuya.

Ba Ninh nhìn tiểu phẩm trên màn hình, chợt nói: “Lạc Lạc năm nay cũng phải đi cùng ba mẹ và anh Dương đi chúc Tết đấy nhé.”

“Con… có thể không đi không ạ?” Ninh Lạc ôm gối, mặt buồn thiu. “Con bị sợ giao tiếp, tính con hướng nội, ngại gặp người lạ lắm.”

Ninh Dương không tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Nói nhảm gì vậy?

Ba Ninh xoa đầu Ninh Lạc, dứt khoát từ chối: “Không được. Nếu con không đi, người ta lại đồn ba mẹ và anh Dương không thương con, nói con không được sủng ái. Mấy lời đó nghe không hay đâu.”

Ninh Lạc đành thỏa hiệp: “Thôi được rồi.”

“Cuộc sống phẳng lặng như nước của tôi, lại bị những lời đồn thổi làm dậy sóng…”

Ninh Dương muốn cười nhạt một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Tiểu phẩm cuối cùng cũng kết thúc, chuyển sang một đoạn quảng cáo.

Ba Ninh nhìn thấy quảng cáo về bất động sản trên màn hình, liền hỏi Ninh Dương:
“Con nói với ba mấy hôm trước, nghe tin chính phủ định quy hoạch lại khu Tây Thành, muốn mua đất khu đó để phát triển đúng không?”

Ninh Dương gật đầu: “Đúng ạ, con nghe ngóng được tin từ một số người là vậy.”

“Con thấy không có vấn đề thì cứ đầu tư đi.”

Ninh Lạc, đang díp cả mắt vì buồn ngủ, cố gắng hé mắt nhìn qua màn hình TV, tình cờ thấy được cảnh cuối cùng của quảng cáo. Cậu đột nhiên giật nảy mình, tỉnh táo hẳn:

“Chết tiệt! Không thể đầu tư vào chỗ đó đâu! Đây là cái bẫy mà Trần Xương Ngạo giăng ra! Anh mà đầu tư thì không chỉ mất sạch vốn mà còn mất cả danh dự nữa!”

Ninh Lạc ngẫm lại tình tiết trong truyện mà còn thấy tim đập chân run:

“Cái dự án này không chỉ là một công trình dang dở đâu. Cuối cùng, công trình kéo dài, Ninh Tịch Bạch cố tình để công nhân không nhận được tiền công, dẫn đến nhiều người nhảy lầu. Chuyện này bùng nổ, chức tổng tài của anh cũng bị hắn đoạt mất luôn!”

“Nhưng đó là sự kiện ở cuối truyện cơ mà? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?”

Ninh Dương mím chặt môi, khuôn mặt mang theo chút phẫn nộ.

Thằng điên đó giờ bắt đầu cắn ngược lại rồi sao?

Lời tác giả:

Đã sửa lại phần thiết lập ở chương trước, rút phạm vi đọc suy nghĩ chỉ còn hai người trong đoàn phim, đó là nữ chính (tính cách hoạt bát, thích hóng drama) và biên kịch (hướng nội, ngại giao tiếp).

【Thần có tội】:
Tội thứ nhất, gặp người; Tội thứ hai, giúp người; Tội thứ ba, thích người; Tội thứ tư, yêu người; Tội thứ năm, thương người.

Năm tội đã đủ, thần tội đáng muôn chết! Thần xin lui, một lần lui là cả một đời!

Đoạn này lấy cảm hứng từ 《Diên Hy Công Lược》, đã chỉnh sửa đôi chút để phù hợp hơn.

Bình Luận (0)
Comment