Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 45

Bảo mẫu vừa ngất, coi như chuyện chưa rõ đầu đuôi đã được xác nhận đến chín phần mười.

Tức đến run cả môi, Tôn Sơ Lăng sấn tới, vung tay giáng cho Lam Minh Phi một cái bạt tai vang dội!

Âm thanh giòn tan khiến Ninh Lạc cảm thấy lòng sảng khoái vô cùng.

“Được lắm, cú này coi như tạm hài lòng.”

“Nếu có thể mua một tặng một, tặng thêm một cái bạt tai cho bà dì này, tôi sẽ mãn nguyện triệt để.”

Nghĩ vậy, ánh mắt đầy kỳ vọng của cậu liếc qua Ninh Dương, như muốn truyền đạt thông điệp: “Anh, ra tay đi!”

Ninh Dương khẽ co giật khóe miệng.

Anh đâu phải thần linh trong giếng ước mà muốn gì được nấy!

Huống chi, Tôn Sơ Lăng trên danh nghĩa vẫn là dì hai của anh.

Ninh Lạc nháy mắt đến mỏi cả mắt, nhưng thấy Ninh Dương phớt lờ, đành tiếc nuối thu lại ánh nhìn.

Tôn Sơ Lăng tát xong vẫn chưa hả giận, chỉ tay vào mặt Lam Minh Phi mà chửi:

“Đồ khốn nạn vô liêm sỉ! Đồ vô dụng! Mày dám léng phéng sau lưng tao? Đồ ký sinh trùng chết tiệt, mọc cánh rồi hả? Hả?”

Lam Minh Phi ôm mặt không dám cãi, chỉ biết cúi đầu lắp bắp.

Thấy vậy, bà lại muốn tát thêm cái nữa thì bất ngờ Tôn Mậu nhào ra, dang tay bảo vệ Lam Minh Phi:

“Đừng đánh ba con!”

Nếu Tôn Mậu không lên tiếng thì thôi, vừa nói một câu, Tôn Sơ Lăng liền thấy gương mặt giống bảo mẫu đến năm phần kia, tức muốn nổ tung.

Bà xoay tay, tát luôn thằng bé:

“Mải chửi hắn mà tao quên mất mày, đồ con hoang!”

Ninh Lạc cùng mọi người đều sững sờ, hai mắt trợn tròn, trong đầu chỉ còn văng vẳng hai chữ:

“Điên rồi?”

“Dì hai bạo phát, phát rồ online à?”

Tôn Sơ Lăng tay trái tay phải tát không ngừng, chuẩn bị tiếp tục phun mưa nước bọt thì bất ngờ cổ tay bà bị ai đó giữ chặt.

Mặt bà lệch sang bên.

“Chát!”

Tôn Lan Việt ung dung vẩy tay, ánh mắt thoáng qua vẻ khoan khoái vì đã trả thù được cho chiếc tách trà yêu quý của mình. Nhìn vẻ mặt không dám tin cùng tiếng hét “Cô dám đánh tôi?” của Tôn Sơ Lăng, bà chỉ nhàn nhạt đáp:

“Tôi chỉ muốn bà bình tĩnh lại. Trẻ nhỏ còn ở đây, bà điên khùng như thế còn ra thể thống gì nữa?”

Chưa đợi Tôn Sơ Lăng kịp phản ứng, Tôn Lan Việt đã quay sang mấy người đứng xem:

“Dẫn dì hai xuống nghỉ ngơi đi. Hôm nay tới đây thôi, giải tán.”

Mọi người không dám không nghe, nhưng vẫn luyến tiếc ngoái lại nhìn ba bước một lần. Đến khi ra ngoài khuất bóng, cả đám lập tức túm tụm bàn tán rôm rả.

“Trời ơi, kí.ch th.ích quá!”

“Chuyến đi này đáng đồng tiền bát gạo thật!”

“Giá mà ngày nào cũng có chuyện hot để hóng thì tốt biết mấy.”

Bỗng có giọng thì thầm đầy bí ẩn:

“Tôi lén quay video lại rồi.”

“Chuyển cho tôi!”

“Gửi tôi một bản luôn!”

Mọi người cầm đoạn video nóng hổi trong tay, mãn nguyện rời đi.

Không nghi ngờ gì nữa, màn kịch tình yêu tay ba đầy máu chó hôm nay chắc chắn sẽ trở thành đề tài trà dư tửu hậu trong gia tộc Tôn Thị một thời gian dài.

Tôn Lan Việt quay lại nhìn Tôn Mậu vẫn đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc om sòm vì bị tát, giọng lạnh lùng:

“Cậu chưa được đi đâu hết. Cùng ba và bảo mẫu đến bệnh viện ngay.”

Lam Minh Phi hoảng hốt, cố vùng vẫy trong tuyệt vọng:

“Chị cả! Chị phải tin tôi chứ! Tôi thật sự không liên quan mà!”

Tôn Lan Việt thản nhiên gỡ từng ngón tay của hắn ra, môi đỏ khẽ nhếch lên:

“Em rể à, tất nhiên tôi tin cậu rồi. Chính vì thế, tôi mới bảo phải đến bệnh viện ngay, làm xét nghiệm cho sớm, còn trả lại sự trong sạch cho cậu chứ!”

Úi trời! Ai ngờ cô mình lại là cáo già đội lốt cừu, ngầm ác chẳng vừa!

Ninh Dương liếc Ninh Lạc, môi khẽ động, như muốn nhắc nhở:

“Cậu nhìn ra được tính cách mẹ tôi, sao lại không nhận ra bản chất của Lộ Đình Châu nhỉ?”

“Cậu tưởng hắn là quả dưa ngon lành chắc?”

Kết quả xét nghiệm không thể có ngay, nhưng nghi thức tế tổ của nhà họ Tôn vẫn diễn ra vào hôm sau, chỉ trừ Tôn Sơ Lăng không xuất hiện.

Ninh Lạc, với tư cách người ngoài, không tiện tham dự nên ở lại nhà tổ. Cùng ở lại còn có đám trẻ con trong nhà.

Trước khi đi, Ninh Dương dặn:

“Trông chừng con bé Điềm Điềm, đừng để nó bị thằng bé kia bắt nạt.”

Ninh Lạc gật đầu:

“Yên tâm, em biết rồi.”

Nghĩ ngợi một lát, cậu hỏi:

“Mà sao không thấy ba mẹ Điềm Điềm đâu nhỉ?”

Ninh Dương giải thích:

“Ba nó mất lâu rồi. Còn mẹ nó là dì tư, người mà anh bảo từng được cứu mạng nhưng sức khỏe yếu, dạo này trở trời lại bệnh, chắc đang nghỉ ngơi trong hậu viện.”

Nghe vậy, lòng Ninh Lạc bỗng mềm hẳn.

Sau khi cả đoàn người đi khỏi, Ninh Lạc bắt đầu tìm Điềm Điềm, tìm mãi đến khi ra tới bờ ao sau nhà thì bắt gặp… Tôn Mậu!

Thằng bé đang dựa vào thân hình mập mạp của mình, mạnh tay đẩy Điềm Điềm về phía sau, miệng la lên the thé:

“Tất cả là tại mày! Nếu không vì mày, tao đâu có bị mẹ đánh!”

Điềm Điềm bị đẩy mạnh, suýt ngã xuống ao, nhưng may có một bàn tay giữ lại kịp thời.

Ninh Lạc nghiêm mặt, quắc mắt nhìn thằng bé nghịch ngợm:

“Mày làm gì đấy hả?”

Dù Ninh Lạc trông không có vẻ đáng sợ, thậm chí còn khá thanh tú, nhưng suy cho cùng vẫn là người lớn, khiến Tôn Mậu lập tức cụp đuôi, lí nhí:

“Tôi… tôi đâu có làm gì. Tôi chỉ muốn… nghịch nước với nó thôi mà.”

Ninh Lạc cười lạnh, hỏi vặn lại:

“Nghịch nước? Thích nghịch nước thế sao không vào bếp rửa bát luôn đi?”

Tôn Mậu nghe mà đơ người, mắt tròn xoe, nóng nảy kêu lên:

“Hai cái đó liên quan gì nhau chứ?!”

“Sao lại không liên quan? Lô-gic của tao là chân lý, tao bảo có liên quan là có liên quan!”

Dứt lời, ánh mắt Ninh Lạc rơi xuống bộ quần áo trên người Tôn Mậu… rồi cười phá lên.

Cậu lại gặp được một vị “sứ giả ánh sáng” nữa.

Nhưng Tôn Mậu quá béo, thế nên Ultraman Tiga biến thành… một đống lộn xộn không hình thù.

Ninh Lạc liếc mắt, lập tức nghĩ ra trò vui, chỉ vào Ultraman Tiga hỏi Tôn Mậu:

“Mày biết nhà của Ultraman Tiga ở đâu không?”

Tôn Mậu hoàn toàn không bắt kịp tư duy xoắn não của kẻ trước mặt, chỉ biết lắp bắp:

“Tao không biết.”

“Tao biết! Nghe kỹ đây.” Ninh Lạc hắng giọng:
“Ở Đông Bắc!”

“Vì sao?”

Cậu kéo dài giọng, gân cổ hát:
“Ultraman Tiga ở Đông Bắc, bên bờ sông Tùng Hoa ~~ nơi ấy có những cánh đồng đậu nành ~~ cao lương bạt ngàn ~~”

Tôn Mậu đờ người, mặt mày ngơ ngác.

Ninh Lạc vừa hoàn thành một cú “bẻ lái” 180 độ, giọng hát run rẩy, kết thúc màn trình diễn rồi tiện tay buông một câu:

“Trẻ con ngốc, đời này làm gì có Ultraman, tất cả chỉ là lừa đảo thôi, mày tin thật à?”

Câu này chính là chiêu “kết liễu” mọi đứa trẻ.

Tôn Mậu lập tức gào khóc, âm thanh vang vọng khắp trời:

“Không thể nào! Mày nói dối! Hu hu hu… đồ lừa đảo!!”

Ninh Lạc chẳng buồn quan tâm, cúi xuống nói với Điềm Điềm:

“Thấy chưa? Bắt nạt lại nó dễ thế đấy.”

Điềm Điềm chớp mắt ngây thơ, gật đầu:

“Dạ.”

Cô bé kéo nhẹ áo Ninh Lạc. Cậu cúi người xuống.

Điềm Điềm khẽ thì thầm, giọng lí nhí:

“Anh hát lệch tông rồi.”

Một câu nói nhẹ bẫng như mũi tên bắn thẳng vào đầu gối Ninh Lạc.

“Con nít bây giờ… có cần phải lịch sự đến mức này không chứ?” Cậu thầm nghĩ, cay đắng nuốt lời định nói.

Nhưng Điềm Điềm chưa dừng lại:

“Nhưng anh nói đúng lắm, em sẽ nhớ lời anh!”

Cô bé thò tay vào túi, lôi ra viên kẹo sữa Thỏ Trắng cuối cùng của mình, đưa cho Ninh Lạc.

Ninh Lạc đón nhận, lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.

Tôn Mậu không còn ở lại nhà họ Tôn được lâu nữa. Ban đầu cậu nhóc tính đợi bố mẹ về mách lẻo, để họ “trị” cái người dám nói xấu Ultraman Tiga, nhưng kế hoạch này đã bị gián đoạn vì…

Kết quả xét nghiệm ADN từ bệnh viện được thúc giục làm khẩn, mang đến tin sét đánh:
Lam Minh Phi và bảo mẫu chính là cha mẹ ruột của Tôn Mậu. Sau khi bị truy hỏi, cả hai mới thừa nhận từng “trót” với nhau trong một lần say xỉn, rồi sau đó duy trì mối quan hệ vụng trộm.

Biết được sự thật, Tôn Sơ Lăng điên tiết, tay cầm giày cao gót đập thẳng vào người đôi gian phu dâm phụ. Đập xong một chiếc, bà lại cởi chiếc còn lại để tiếp tục.

“Hai đứa chúng mày! Chỉ uống chút nước tiểu ngựa mà đã làm mày ngông nghênh tự mãn rồi hả?!”

Bảo mẫu khóc nức nở, nước mắt lã chã:

“Chị, nghe em giải thích! Em không có ý gì đâu, em chỉ… chỉ mắc phải lỗi lầm mà mọi phụ nữ đều có thể mắc phải thôi!”

Ninh Lạc đọc thầm trong đầu câu thoại kinh điển:
“Tôi không đến để phá nát gia đình này, tôi đến để gia nhập gia đình này!”

Câu “thanh minh” này vừa thốt ra, bảo mẫu liền nhận ngay một cái tát trời giáng từ Tôn Sơ Lăng:

“Mày dám hé răng thêm một chữ nữa là đời mày cũng hết luôn!”

Ninh Lạc lặng lẽ lùi lại, sợ lửa chiến tranh lan sang mình.

Cậu ngoái nhìn, thấy Ninh Dương đang… chăm chú nhìn điện thoại. Tò mò ghé qua, phát hiện ông anh đang bàn về slogan quảng cáo nước tẩy trang với nhãn hàng.

Ninh Lạc khó hiểu:

“Anh, có phải DNA của anh đã khắc sẵn hai chữ ‘làm thuê’ rồi không?”

Chỉ cần sếp còn sống, ngày nào cũng là thứ Hai

Ninh Dương thoát khỏi màn hình chat, mở ứng dụng dự báo thời tiết, dí thẳng vào mặt Ninh Lạc:

“Mai trời đẹp, nắng, gió nhẹ, không lạnh không nóng.”

Ninh Lạc: “Làm gì vậy?”

Ninh Dương: “Đừng quên, anh đến đây là để dẫn em đi tản bộ ngoài trời đấy” Ninh Dương thu lại điện thoại, nói tiếp: “Ngày mai đi leo núi với anh.”

Nói xong, anh tự lẩm bẩm một mình:
“Leo cả ngày, chắc được khoảng hai, ba mươi ngàn bước thôi nhỉ?”

Ninh Lạc chỉ thấy tối sầm mặt mày.

Chết rồi!!

Kết quả tất nhiên là không ai để ý, sáng sớm Ninh Dương đã kéo cậu đi thẳng đến cửa khu du lịch.

Ninh Lạc nhìn thấy chữ “Độ cao 1500m” trong phần giới thiệu, chân cậu đã bắt đầu mềm nhũn.

Cậu không thể tin nổi, Ninh Lạc phản kháng kịch liệt, chỉ vào độ cao 1500m mà hét lên:
“Đây rõ ràng là hành hạ sinh linh!”

Tiếng hét của cậu thu hút sự chú ý từ nhân viên quầy vé. Ninh Dương nhíu mày:
“Em đang nói gì vậy?”

Ninh Lạc giơ cổ lên như con ngỗng sắp bị b.óp ch.ết, vẫy vùng như sắp chết:
“G.iết ch.ết tôi đi, sinh vật vô tội bé nhỏ này!”

Ninh Dương nghe thấy tiếng cười khúc khích từ quầy vé.

“……”

Anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã mua vé trước, không cần phải ra quầy vé làm trò hề.

Cuối cùng, Ninh Lạc cũng hoàn thành chuyến dã ngoại mùa Thanh Minh, từ sáng sớm leo đến tận lúc ăn tối. Khi vừa lên đến đỉnh, cậu ngã lăn ra ghế dài, mệt đến nỗi không có sức để cãi cọ nữa.

Ninh Dương chọc chọc cậu:
“Em ổn không đó?”

Nhìn thấy cậu nằm bất động, anh nhíu mày:
“Em thiếu vận động quá rồi.”

Ninh Lạc ngẩng lên, liếc nhìn anh một cái, rồi cố gắng ngồi dậy, lấy điện thoại ra.

Ninh Dương tưởng cậu chuẩn bị làm gì đó to tát, nhưng chỉ thấy Ninh Lạc chụp vài tấm ảnh về cảnh hoàng hôn trên đỉnh núi, sau đó vội vàng gõ vài dòng chữ.

Cuối cùng, cậu ném điện thoại xuống, nghẹn ngào nói với Ninh Dương:
“Onlineđi, like cho em.”

Nói xong, cậu không còn sức để nói thêm câu nào, nằm đó, hai tay đan chéo lên bụng, im lặng như một xác chết.

Còn không quên tạo dáng như một ngôi sao, đội mũ bóng chày che kín mặt, đồng thời tránh nắng.

Ninh Dương mở điện thoại, thấy dòng trạng thái mới nhất trên WeChat.

【Otaku Lạc béo: Độ cao 1500, ngọn núi nhỏ, nhẹ nhàng chinh phục [Kính mát][Đầu chó cầm hoa]】

Ninh Dương: “… Không biết là có phải không chịu làm màu thì sẽ chết không?”

Ninh Lạc giơ một tay lên, giọng khàn khàn gọi:
“Thiết lập hình tượng!”

Cuối cùng, trên đường về, hôm sau cậu không dậy được khỏi giường.

Ninh Lạc nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm:
“Tôi chỉ có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng cào xé tâm can này vào những ngày lễ Thanh Minh hồi tiểu học…”

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, mua một ít đặc sản địa phương, cuối cùng cậu cũng cùng Ninh Dương quay về.

Trước khi đi, Tôn Sơ Lăng gọi Ninh Dương lại, hỏi anh:
“Anh làm sao biết được chuyện của Tôn Sơ Lăng?”

Ninh Dương không trả lời, tránh sang một bên.

Tôn Sơ Lăng không hỏi tiếp: “Được rồi, con không nói thì mẹ cũng đại khái đoán được một vài phần, có phải cái chuyện đấu thầu bất động sản lần trước mà con ngắt lời mẹ, không cho mẹ nói, là cùng một người đứng sau không?”

Ninh Dương bất đắc dĩ: “Mẹ không cần thử con đâu.”

“Chàng trai nghịch ngợm,” Tôn Sơ Lăng nhìn về phía Ninh Lạc đang ngồi ở ghế sau chuẩn bị lên đường “Nhóc Ninh Lạc hiện tại đang ở thời kỳ sự nghiệp lên, sao không ký hợp đồng với nó vào Sơ Trác, đào tạo tốt một chút?”

Ninh Dương nói: “Trước con định ký Ninh Tịch Bạch vào Sơ Trác, em ấy không đồng ý, con nghĩ em ấy không thích khi ba cho những đứa con khác vào công ty.”

Tôn Sơ Lăng đảo mắt: “Mẹ không cho Ninh Tịnh Bạch vào công ty, là vì nó không xứng đáng thôi, chẳng lẽ con không thấy mẹ không muốn nói thẳng ra để tránh con cảm thấy khó chịu? Nhóc con này thì khác, công ty nhỏ như vậy không thể cung cấp nguồn lực tốt, con cứ đưa nhóc ấy qua và đào tạo cho nó.”

Ninh Dương đáp: “Dạ vâng”

Trên đường về, anh kể chuyện này cho Ninh Lạc nghe.

Ninh Lạc vui mừng.

Tuyệt quá, mình có một người chống lưng rồi! Sau này trong giới giải trí mình sẽ đi ngang đi khắp nơi, hehe.

Ninh Dương thầm nghĩ, “Em ấy nghĩ mình là cua à, đi ngang cái gì? Cũng chỉ được vậy thôi.”

Anh khẽ nhếch môi.

“Nhưng mà, em thật sự rất thích chị Hứa Lĩnh và hai người em nhỏ Tống Tống và Đào Đào.”

Ninh Dương bình thản nói: “Tất cả đều đến cả, nếu có vi phạm hợp đồng, anh sẽ trả tiền phạt.”

Ninh Lạc thật lòng khen ngợi: “Anh à, lúc này anh chính là anh trai ruột cùng cha khác mẹ của em!”

Sau đó, Ninh Lạc kể chuyện này cho Hứa Linh và hai người em nhỏ Tống Tống, Đào Đào, họ đều đồng ý. Hứa Linh suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu.

Thế là không có vấn đề gì.

Sơ Trác là một tập đoàn lớn trong giới giải trí, đương nhiên làm việc rất nhanh chóng, ngay lập tức hoàn tất thủ tục chuyển giao từ công ty cũ của Ninh Lạc.

Tin tức về sự thay đổi công ty của Ninh Lạc nhanh chóng lên hot search, rất nhiều cư dân mạng bắt đầu bàn tán.

【Đổi sang công ty lớn rồi, tốt quá! Lạc Bảo tuyệt vời】

【Vừa có chút danh tiếng đã đá công ty cũ đi, nhìn thật không đẹp mắt】

【Rất có mưu mô, coi công ty cũ như bậc thang để leo lên】

【Sau này ai còn nói Ninh Lạc không thông minh, không có đầu óc? Thật sự là rất thông minh】

【Đúng vậy, cực kỳ thông minh】

【Trời ơi, lần đầu tiên tôi nghe thấy có người khen Lạc Bảo thông minh! Cảm động chết mất!】

【Bảo Bảo, cậu có nhìn thấy không? Một ngày nào đó cậu cũng được công nhận là người có trí tuệ! Công sức của cậu không uổng phí】

Chúng ta phải ghim lại bình luận này, treo lên hàng đầu của super topic!

Các cư dân mạng cảm thấy tâm trạng rất phức tạp: “…”

Lúc này, họ mới thực sự hiểu được thế nào là fan giống thần tượng.

Cái quái gì vậy, thế giới này còn ai bình thường không?

Nhưng ngay lập tức, có người phát hiện ra điểm thú vị.

【Poker lộn nhào một cú: Khoan đã, tổng giám đốc của giải trí Sơ Trác không phải là Ninh Dương sao? Ninh Dương không phải là anh trai của Ninh Tịnh Bạch sao? Mà Ninh Lạc cũng họ Ninh à?】

Fan của Ninh Tịnh Bạch bắt đầu không ngồi yên.

【Họ hàng xa, Ninh Dương chỉ có mỗi một đứa em trai là Bạch Bạch của chúng ta thôi, Ninh Lạc là cái thá gì mà cũng vào đây nương nhờ】

【Bạch Bạch không muốn vào Sơ Trác là vì muốn dựa vào thực lực của mình để tạo dựng thành tích, không giống mấy người khác】

【Không biết là cầu xin năn nỉ lâu bao nhiêu mới vào được Sơ Trác】

【Lướt qua một câu, đừng đánh tôi (đậy nắp chảo), hình như Ninh Dương chưa bao giờ nói rõ quan hệ với Ninh Tịnh Bạch, toàn là suy đoán của mọi người thôi】

Những cư dân mạng nhạy bén lập tức ngửi thấy mùi dưa, bắt đầu để lại vô số bình luận dưới tài khoản chính thức của giải trí Sơ Trác, muốn “hái” một miếng dưa mới và đào bới mối quan hệ giữa ba người này.

Tài khoản chính thức của Sơ Trác, vốn dĩ hay giả vờ không biết gì, lần này phản ứng lại cực kỳ nhanh chóng, ngay lập tức chuyển tiếp tweet của “Poker lộn nhào một cú”.

【Giải trí Sơ Trác V: Đúng vậy, Ninh Lạc là em trai của tổng giám đốc chúng tôi đấy nhé //@Poker lộn nhào một cú: Khoan đã, tổng giám đốc của Sơ Trác không phải…】

【Vậy còn Ninh Tịnh Bạch thì sao?】

【Giải trí Sơ Trác V: Tổng giám đốc chỉ có một em trai thôi】

Ôi trời!

Mọi người lập tức tỉnh táo lại.

Cái miếng dưa đầu tiên quá hấp dẫn!

【Vậy ra Ninh Tịnh Bạch mới là người đang cố gắng bám vào đây để leo lên!】

Bình Luận (0)
Comment