Tiền Đa Đa hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui như khi các nông nô được giải phóng hát lên bài ca kiêu hãnh*, không hề hiểu ý nghĩa của biểu cảm trên mặt Phương Lộc Dã, hớn hở tuyên bố:
“Chúng ta sẽ chia thành từng nhóm hai người. Lần này sẽ có bốn nhóm chính: nhóm dân ca, nhóm nhạc cụ, nhóm vũ đạo và nhóm nhạc kịch.”
“Khi đó, mọi người sẽ biểu diễn trực tiếp, khán giả sẽ chấm điểm và bình chọn người xuất sắc nhất. Mọi người được tự do lựa chọn nhóm, nhưng xin lưu ý, hãy cẩn thận khi quyết định nhé.”
Lời nhắc nhở của anh ta không làm mọi người an tâm hơn, mà ngược lại, khiến không khí căng thẳng hơn. Tất cả đều cảm giác anh này chẳng có ý tốt gì.
Ninh Lạc thì thầm với Ninh Dương:
“Để lát nữa em lên mạng tra thử xem đạo diễn này bị đánh giá thế nào.”
Tiền Đa Đa nghe thấy, lập tức cảnh giác.
Suýt chút nữa thì quên chuyện quan trọng! Tuyệt đối không thể để Ninh Lạc lên mạng!
Anh ta cười nói:
“Các bạn sắp tới sẽ hoàn thành buổi hòa nhạc đầu tiên trong đời tại căn nhà này. À, bạn Tưởng Bội Ngôn có thắc mắc gì sao? Nói đi!”
Tưởng Bội Ngôn giơ tay, nghiêm túc:
“Đây không phải buổi đầu tiên của tôi, tôi biểu diễn nhiều lần rồi.”
“…Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng không cần đâu,” Tiền Đa Đa lần đầu cảm thấy việc kiểm soát sân khấu lại khó đến vậy, giọng nói còn pha chút nghiến răng:
“Các bạn sẽ ăn, mặc, ở và luyện tập tại căn nhà này. Để giúp mọi người gắn kết hơn, chúng tôi sẽ tạm giữ điện thoại của các bạn. Hãy thoát khỏi thế giới ảo và tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống thực tế.”
【Đột ngột thêm nội dung mà lại làm nó nghe hợp lý đến lạ.】
【Thậm chí còn nâng tầm chủ đề nữa, đỉnh thật!】
【Ninh Lạc mà biết sự thật chắc khóc trời khóc đất mất.】
【Không khéo cậu ta bị đánh còn cảm ơn người ta ấy chứ.】
【Ninh Lạc: Đừng chọc tôi… Vì tôi là… Seo Joon Dae* (nghẹn ngào).】
“Seo Joon Dae”, còn được gọi là “Tôi là Seo Joon Dae”, là một từ thông dụng trên Internet và là một meme hài hước về người Hàn Quốc nói tiếng Trung.
Ninh Lạc sững sờ.
“Tịch thu điện thoại? Trước đây không nói gì về chuyện này mà!”
“Không có điện thoại, tôi lấy gì sống qua đêm? Nửa đêm nhớ đàn ông thì làm sao đây?”
Tưởng Bội Ngôn quay đầu lại: Đàn ông? Hay thật, hóa ra tên này là kiểu ngoài mặt thì tỏ vẻ nghiêm túc nhưng sau lưng lại toàn nói chuyện mờ ám! Tóm được rồi nhé!
“Mấy ‘anh bạn thân’ của tôi, Dương Quốc Phúc, Lưu Văn Tường, Thầy Bảo, Trương Lượng và Vệ Long*, không gặp tôi chắc cũng nhớ tôi lắm!”
Dương Quốc Phúc (Yang Guofu) là chủ của hãng YGF Malatang. Link: https:// www.instagram.com/tranmychauu/reel/C_DlGBqvQ7O/
Lưu Văn Tường (Liu Wenxiang) là chủ của Liu Wenxiang Big Bowl Malatang. Link: http:// www.xn--2brr78b7po.com/
Thầy Bảo (Master Bao) là chủ của hãng đồ ngọt. Link: https:// www.baosfpastry.com/
Trương Lượng (Zhang Liang) là chủ của cửa hàng Zhang Liang Malatang. Link: https:// www.zlmlt.com/en/
Vệ Long (Wei Long) là chủ của hãng đồ ăn vặt. Link: https:// www.weilongshipin.com/en/
Tưởng Bội Ngôn giận điếng, quay phắt đi: Đồ xúi quẩy!
Thằng ngốc này làm cái gì mà cũng được ánh sáng lựa chọn giống mình vậy trời?
Ninh Dương, đã quá quen với những trò kỳ quặc của Ninh Lạc, vẫn giữ bình tĩnh hỏi:
“Nếu anh có công việc gấp cần giải quyết thì sao?”
Tiền Đa Đa trả lời:
“Các bạn có thể để lại số điện thoại của tổ chương trình cho người liên quan. Nếu có việc, chúng tôi sẽ thông báo ngay.”
Không vấn đề gì.
Lúc này, nhân viên bắt đầu thu điện thoại. Ninh Lạc tranh thủ nhắn cho bạn mình rằng vài ngày tới sẽ không liên lạc được, bảo đừng lo lắng, mình không đi Ấn Độ làm bánh hay sang Syria bán đồ nướng.
【Otaku Lạc béo: Đừng nhớ tôi quá nhé! >3<】
Phương Lộc Dã nhìn thấy màn hình điện thoại anh trai sáng lên, bị biểu cảm đó làm chói mắt, không thể tin nổi.
Không lẽ có kẻ nào dám gửi cho anh trai cậu loại biểu cảm như vậy? Tin nhắn lừa đảo? Hay chiêu trò của mấy cô bán trà* online?
Link tea girl: https:// m.thepaper.cn/kuaibao_detail.jsp?contid=2912939&from=kuaibao
Đáng tiếc, không kịp xem kỹ, điện thoại đã bị thu mất.
Ninh Lạc buồn bã nhìn chiếc điện thoại rời khỏi tay mình.
“Được rồi, coi như duyên chúng ta đến đây là hết. Từ nay về sau, với tư cách một người qua đường, chúc em hạnh phúc, dù trong hạnh phúc ấy không còn hình bóng của tôi.“
Tiền Đa Đa co giật khóe miệng:
“Sau khi quay xong, chúng tôi sẽ trả lại điện thoại.”
Đừng làm như tôi vừa cướp mất vợ của cậu chứ!
“Được rồi, mọi người có thể tự do thảo luận chia nhóm.”
Ninh Tịch Bạch quay sang Đinh Vũ Kiệt:
“Chúng ta chọn nhóm nhạc kịch đi? Em là diễn viên, chắc sẽ làm được.”
Nghe thấy câu này, Tưởng Bội Ngôn lập tức căng thẳng, lên tiếng ngay:
“Thảo nào đóng kịch hay thế, hóa ra là diễn viên thật à? Diễn được cái gì rồi? Kể nghe xem nào.”
Cái tên tóc hồng này bị thần kinh hả? Tại sao lúc nào cũng phải đối đầu với mình!
Ninh Tịch Bạch âm thầm đáp trả, ngữ điệu đầy mỉa mai, bởi cậu ta biết Tưởng Bội Ngôn từng bị mắng té tát vì diễn dở:
“Có lẽ tôi không diễn nhiều như anh, và chắc chắn không giỏi bằng anh rồi.”
Tưởng Bội Ngôn sửng sốt:
“Cậu còn không bằng tôi? Vậy cậu làm nghề này làm gì nữa? Mau kiếm ít tiền rồi về nhà đi thôi.”
Ninh Tịch Bạch tức đến méo cả mặt.
Tiếng cười vang lên xung quanh.
Phương Lộc Dã vì ngại có máy quay nên không dám cười quá lố, chỉ nhận xét:
“Tưởng Bội Ngôn cũng khá có ‘khả năng miễn nhiễm cảm xúc’ đấy nhỉ.”
Ninh Lạc liếc anh một cái.
“Lần đầu tiên nghe ai đó diễn tả sự thiếu tinh tế hay đến vậy.“
Tưởng Bội Ngôn lập tức quét ánh mắt sắc bén như dao qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt vô tình ngẩng lên của Lộ Đình Châu. Sắc mặt anh thay đổi ngay lập tức, chuyển sang dịu dàng như nước, còn bồi thêm một cái nháy mắt.
Lộ Đình Châu cười mà như đông cứng lại.
【Tưởng Bội Ngôn, mặt cậu bị liệt à? Sao mắt giật như thế?】
【Xin cậu, không biết tán tỉnh thì đừng cố, tôi xem qua màn hình mà da gà cũng nổi hết cả rồi.】
【Lộ Đình Châu thật rộng lượng, không trực tiếp xoay đầu cậu ấy một vòng.】
【Khổ thân anh Lộ, cạnh anh là Bạch Trà với Ninh Lạc, bên trái là nam, bên phải cũng là nam, bên trên là nam, bên dưới cũng là nam!】
【Cười xỉu, Lộ Đình Châu đến đây chắc là để đóng bản truyền hình “Biến hình ký”.】
Lộ Đình Châu ngẫm lại, thấy hối hận vì đã nghe lời xúi dại của Nhiếp Văn Đào tham gia chương trình này, nói nào là trải nghiệm nghề mới, thay đổi cách sống, thư giãn tâm hồn. Anh nghiêm túc cân nhắc, ngày mai sẽ đuổi Nhiếp Văn Đào ra Bermuda câu cá cho khuất mắt.
Ninh Lạc lúc này đang bàn với Ninh Dương:
“Anh, mình chọn gì đây?”
Ninh Dương nghĩ mình hát không lạc nhịp, nhạc cụ cũng biết chơi đôi chút, nên nói:
“Chọn dân ca hoặc nhạc cụ. Anh nghĩ nhạc cụ đi. Em thử xem mấy thứ mà chương trình chuẩn bị.”
Chương trình đã chuẩn bị đủ loại nhạc cụ, từ violin, piano, saxophone, sáo, đến đủ thể loại khác.
Tưởng Bội Ngôn và Tưởng Tư Kỳ chắc chắn chọn nhóm vũ đạo, còn lại bốn người đứng trước đống nhạc cụ.
Ninh Dương hỏi Ninh Lạc:
“Em từng học nhạc cụ gì chưa?”
Ninh Lạc:
“Có học saxophone vài buổi.”
“Thành quả thế nào?”
“Cũng biết một chút.”
Ninh Dương bảo em trai thử.
Ninh Lạc cầm saxophone lên, chỉnh dáng chuẩn.
Máy quay lập tức zoom vào cậu.
Trong ống kính, dáng thiếu niên chuẩn chỉnh, mái tóc hơi xoăn bồng bềnh ánh lên sắc vàng nhạt dưới ánh sáng, đôi mắt màu hổ phách đầy tập trung.
Thậm chí gió cũng như ngừng lại quanh cậu.
Mọi người cả trong lẫn ngoài ống kính đều im lặng, chăm chú chờ nghe màn trình diễn.
Ninh Lạc hít sâu, môi đặt lên ống kèn, bắt đầu:
“Bụp! Bụp bụp—bụp—!”
【???? Tôi điếc rồi à? Sao nghe như tiếng xì hơi vậy?】
【Nhạc thể loại gì đây? Quá ác độc, Ninh Lạc!】
【Tôi thật sự nghĩ cậu ấy sẽ nghiêm túc, ai ngờ đâu…】
【Vừa chụp màn hình vì thấy cậu ấy đẹp trai, giờ tự thấy mình đúng là ngốc, tên ngốc chính hiệu.】
【Tôi cũng sắp cười chết rồi, trời ơi!】
Mọi người trong phòng cũng cùng biểu cảm với dòng bình luận trên.
Họ đã hy vọng gì ở Ninh Lạc cơ chứ?
Ninh Lạc, cậu đúng là cậu!
Ninh Lạc hoàn toàn chìm đắm trong màn trình diễn “saxophone” của mình, xong cả một đoạn rồi mới tiếc nuối nói với Ninh Dương:
“Phần còn lại em không nhớ nốt nữa.”
Ninh Dương thì thầm:
“…Không nhớ cũng may.”
Nhìn ba người còn lại với biểu cảm kỳ lạ, Ninh Lạc ngượng ngùng:
“Em thực sự chỉ biết chút ít mà… Cũng không đến mức tệ lắm đâu nhỉ?”
Lộ Đình Châu không nỡ làm cậu mất tự tin, gật đầu đầy giả dối:
“Hay lắm.”
Ninh Dương mặt không cảm xúc:
“Dở tệ.”
Phương Lộc Dã bồi thêm:
“Dở kinh khủng!”
Anh ta hét lên:
“Ninh Lạc, làm sao cậu thổi saxophone mà nghe như tiếng xì hơi liên hoàn thế hả?”
Nụ cười của Ninh Lạc cứng đờ, sợi tóc ngố trên đỉnh đầu cụp xuống, đôi mắt chớp chớp đầy oan ức nhìn anh ta.
Lộ Đình Châu liếc nhìn Phương Lộc Dã một cái đầy ý tứ.
“…Nhưng không mất đi nét tao nhã, là một tiếng ‘xì hơi’ thanh lịch.” Phương Lộc Dã nhắm mắt giả vờ nghiêm túc.
【Phương Lộc Dã, cậu có nghe rõ mình đang nói gì không đấy!】
【Chẳng trách cậu với Ninh Lạc chơi thân được, hai người đúng là trời sinh một cặp, điên vừa đúng tầm.】
【Nhưng con nhà Dã trước đây đâu có thế này đâu! Làm sao đây trời!】
【Ai hiểu được ánh mắt của Lộ Đình Châu lúc nãy, haha, đúng kiểu “đứa em” vừa bị chỉnh liền sửa giọng ngay lập tức.】
【Lại có thêm cặp đôi để ship rồi hả? Hihi.】
【Cái gì cũng ship, coi chừng tăng thêm 10 cân nhé.】
【…Chúng ta chỉ là bạn mạng, cậu đừng vượt ranh giới thế chứ!】
“Vậy cuối cùng các cậu chọn gì? Dân ca hay nhạc cụ?”
Ninh Dương đang đau đầu chọn lựa, thậm chí còn khó hơn cả những lúc quyết định đầu tư mạo hiểm trên thương trường.
Cuối cùng, anh cắn răng:
“Dân ca.”
Hát thì có thể bật nhạc nền, tệ nhất cũng là hát nửa sống nửa thu âm, nhưng chơi nhạc cụ thì… thật sự có hơi liều lĩnh.
Lộ Đình Châu mỉm cười:
“Chúc tổng Ninh may mắn.”
Ninh Dương: … Cậu có cần phải vui sướng trên sự khổ sở của người khác lộ liễu thế không!
Mọi người nhanh chóng chia nhóm:
Dân ca: Ninh Lạc, Ninh Dương.
Nhạc cụ: Lộ Đình Châu, Phương Lộc Dã.
Nhạc kịch: Ninh Tịch Bạch, Đinh Vũ Kiệt.
Vũ đạo: Tưởng Bội Ngôn, Tưởng Tư Kỳ.
Tiền Đa Đa tuyên bố:
“Vậy bây giờ, chúng ta sẽ công bố ca khúc của từng nhóm.”
Tưởng Bội Ngôn tò mò:
“Mấy người còn chỉ định bài nữa à? Sao không nói sớm?”
Tiền Đa Đa cười rạng rỡ:
“Không chỉ chỉ định đâu, mà còn cực kỳ thú vị, hoàn toàn dựa vào vận may. Rút được bài nào là do các bạn đấy.”
Anh ta bảo nhóm dân ca rút trước vì ngồi gần nhất.
Ninh Dương bảo Ninh Lạc:
“Em đi rút đi.”
“Thật chứ? Anh đừng hối hận nhé.”
“Hối hận gì cơ?”
Ninh Lạc bước lên, rút một tờ giấy, mở ra: “Tình yêu ngập tràn”
Khán giả trên mạng cười lăn lộn, bàn tán xem Ninh Lạc có vận may kiểu gì.
Chỉ có Ninh Dương là ngơ ngác:
“Bài này là dân ca à? Tôi chưa nghe bao giờ.”
Không biết thì không sao, Tiền Đa Đa lập tức bật bài hát.
Tiếng trống dồn dập vang lên, xen lẫn giọng nam nữ đối ca đầy cảm xúc:
“Nếu em không còn yêu tôi thì đem trái tim trả lại cho tôi. Em dùng tình yêu đổi lấy cả thanh xuân, tôi còn lại gì đây?”
“Si tình không phải tội, quên tình không dễ dàng. Nghĩ về em đến tim tan nát được kết quả gì”*
Ninh Dương: ???
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy thế giới này thật hoang đường:
“Đây mà là dân ca á?”
Tiền Đa Đa khẳng định chắc nịch:
“Dân ca đấy.”
【Phượng Hoàng Truyền Kỳ sao lại không phải dân ca cơ chứ!】
【Mạnh dạn dự đoán: chuẩn bị xem tổng tài múa quảng trường.】
Sau một hồi lâu im lặng, Ninh Dương nghiến răng, gằn giọng:
“Tôi muốn hủy hợp đồng!”
Ninh Lạc ôm chặt lấy anh:
“Anh, đừng bỏ em mà!”
“Một người làm trò sẽ chết vì xấu hổ. Nhưng nếu cả hai cùng làm trò, có thể xin hồi sinh rồi đấy!“
Ninh Dương nheo mắt, gằn giọng:
“Ninh Lạc, nếu vì chương trình này mà cổ phiếu công ty rớt giá, thì em chuẩn bị lên bảng hiệu công ty phơi nắng thành gà khô đi!”
Ninh Lạc xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Ninh Dương sửng sốt:
“Em đỏ mặt cái gì hả?”
Ninh Lạc nhỏ giọng, ngượng ngùng:
“Nói gà chứ đừng nói cái khác, văn minh chút đi mà.”
Ninh Dương: ???
Tại sao cậu ta lại tham gia chương trình này để tự hành hạ bản thân? Cậu ta là kiểu người thích tự ngược đãi chắc?
【Ninh Lạc, cậu im miệng lại đi, anh trai cậu sắp xỉu đến nơi rồi!】
【Mới check thử cổ phiếu của tập đoàn Ninh thị, yên tâm đi đại ca, không rớt mà còn tăng nữa. Mọi người đều thích hai anh em nhà này, sau này chăm chỉ marketing nha!】
【Trộm măng đi đại ca: tôi từ chối hahahaha!】
Ninh Tịch Bạch chen ngang:
“Nhưng mà, Ninh Lạc hát chắc hay lắm đúng không? Tôi rất mong chờ màn biểu diễn tiếp theo.”
Ninh Dương liếc cậu ta một cái, không nói lời nào.
Ninh Lạc đáp lại với vẻ mặt đầy nghiêm túc:
“Biệt danh ở nhà của tôi là Lili*, nên tôi nghĩ hát ở đây sẽ rất hay.”
Một nhân vật trong game Moly Vương quốc chuột chũi
“…Hai người này có quan hệ gì vậy?” Ninh Tịch Bạch hoàn toàn không theo kịp lối suy nghĩ kỳ lạ này.
Tưởng Bội Ngôn lạnh lùng cười:
“Cậu cũng không hiểu à? Hai người không có liên quan gì, thế nên chẳng liên quan gì đến cậu cả.”
Không ngờ Tưởng Bội Ngôn lại có thể trả đũa thâm sâu như vậy.
Ninh Tịch Bạch cười gượng gạo.
Ninh Lạc tò mò nhìn Tưởng Bội Ngôn:
“Sao lại không? Ý tôi là, dù trước đây tôi hát không hay, nhưng giờ tôi đang đi du lịch, trở thành du khách tên Lili, nên hát sẽ hay hơn mà.”
Mọi người im lặng.
Không khí đột ngột giảm xuống mười độ.
Tưởng Tư Kỳ thành thật hỏi:
“Sau khi nghe câu nói đùa này, tôi nên cười hay không cười đây?”
“…Tốt nhất là đừng nói gì thêm nữa.”
Tiền Đa Đa cầm micro lên rồi lại đặt xuống không biết bao nhiêu lần.
Hồi lâu sau, Lộ Đình Châu lên tiếng:
“Tôi sẽ rút bài tiếp theo.”
Tiền Đa Đa vội vàng đưa hộp bốc thăm ra.
【Không ngờ người giải vây lại là thầy Lộ!】
【Tiền Đa Đa cảm động đến mức muốn gọi anh ấy là ba luôn rồi.】
【Tiền Đa Đa chắc già thêm chục tuổi, từ Tiền Đa Đa thành Tiền Đêm Đêm mất thôi.】
【? Đạo diễn Tiền nhà bạn chỉ còn sống thêm hai mươi năm nữa thôi sao? Dù gì cũng phải là “Tiền Nhiều Đêm” chứ!】
【Đánh giá của tôi: hai vị Diêm Vương chung một bàn.】
Trước đây, Tiền Đa Đa toàn là người chỉnh khách mời, lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi đến vậy.
Anh ta không biết chương trình của mình có bị dừng phát như lời Ninh Lạc nói hay không, nhưng nếu còn kéo dài nữa, chắc trái tim anh ta cũng ngừng đập mất.
Lộ Đình Châu thò tay vào hộp rút bài.
Phương Lộc Dã và Ninh Lạc nhìn chằm chằm.
“Làm ơn, hãy là “Chúc may mắn” phiên bản DJ piano! Tôi cược một gói snack cay luôn đấy!“
Tay Lộ Đình Châu khựng lại, suýt nữa rút ra rồi, vội đặt lại và chọn tờ khác.
Mở ra: “Merry Christmas, Mr. Lawrence.”
Cả anh và Phương Lộc Dã đều thở phào.
“Ôi trời, phép thuật sao lại mất hiệu lực thế này!“
Ninh Lạc tiếc nuối gói snack cay.
Tiếp theo, Tưởng Bội Ngôn bốc được một bài nhảy Kpop cực hợp phong cách:
“Em thấy ổn đấy, anh giúp em biên đạo đi.”
Tưởng Tư Kỳ không chút do dự:
“Không thành vấn đề.”
Đến lượt Ninh Tịch Bạch, cậu rút trúng nhạc kịch “The Lion King – Circle of Life.”
Ngay khi nhạc dạo vừa vang lên, Ninh Lạc liền muốn giơ thứ gì đó lên và hét lớn “Hakuna Matata!”
Ninh Dương suýt thì lên cơn đau tim ngay tại chỗ.
Sao ba nhóm khác đều bình thường, chỉ có nhóm mình là lạ lùng thế này?
Ninh Lạc rốt cuộc có vận may kiểu gì vậy!
Ninh Tịch Bạch khá hài lòng với kết quả, hỏi Tiền Đa Đa:
“Vậy tôi sẽ diễn vai gì trong đó?”
Tiền Đa Đa giơ một bức ảnh nhân vật thầy tế da đen cắm lông gà đầy ác ý:
“Chúng ta còn thêm màn múa hula truyền thống của Hawaii nhé!”
Đinh Vũ Kiệt vui mừng nói:
“Tuyệt vời, tạo hình hợp quá đi!”
Anh quay sang bảo Ninh Tịch Bạch:
“Em mới từ châu Phi về, chắc chắn diễn tốt… Ờ, ánh sáng không ổn lắm à? Sao mặt cậu đen hơn rồi?”
Ninh Tịch Bạch tức đến mức muốn giết người, nhưng giờ chỉ có thể nở nụ cười giả tạo:
“Em… rất… ổn!”
Ninh Lạc cúi đầu, bờ vai run bần bật.
Ninh Dương cuối cùng cũng thấy nhẹ lòng hơn chút.
Có người cùng xui xẻo, đúng là cảm giác khác hẳn!
Phương Lộc Dã vỗ ngực:
“May mà tay anh tốt, rút được bài bình thường.”
Tưởng Bội Ngôn chen vào:
“Thế là tôi với anh Lộ Đình Châu đều may mắn, chỉ có hai bọn tôi là bình thường.”
Lộ Đình Châu giữ im lặng.
Anh thì đúng là bình thường, nhưng Tưởng Bội Ngôn có vẻ sắp bị Ninh Lạc lây rồi.
Tiền Đa Đa cố gắng an ủi hai nhóm còn lại:
“Mọi người đừng nản, chương trình sẽ có phần bình chọn trực tiếp, biết đâu tiết mục của các bạn hiệu quả hơn, dễ được nhiều phiếu hơn!”
Hai nhóm kia chưa kịp nói gì, Tưởng Bội Ngôn đã gật gù thấy hợp lý.
Hơn nữa, đây là cơ hội tuyệt vời để đánh bại hai tình địch, không thể bỏ qua!
Lửa cạnh tranh trong anh bùng cháy, lập tức bảo Tiền Đa Đa:
“Có đổi bài được không? Tôi cũng muốn làm một tiết mục thật nổi bật.”
Tiền Đa Đa cười hiền từ hơn hẳn:
“Cậu muốn đổi thành gì?”
Tưởng Bội Ngôn tự tin chống hông, lớn giọng:
“Múa cột!”
“Ồ! WOW “
Cả trường quay như bị chấn động tinh thần.
Tưởng Bội Ngôn hất mái tóc màu hồng của mình, chỉ vào Tưởng Tư Kỳ:
“Anh tôi sẽ làm cột.”
Tưởng Tư Kỳ lại một lần nữa không chút do dự:
“Không thành vấn đề.”
“…Không được!” Tiền Đa Đa như muốn phát điên.
Tưởng Bội Ngôn không vui:
“Tại sao lại không được?”
Cậu ta muốn giành vị trí đầu bảng, muốn trở thành TOP, để Lộ Đình Châu phải biết rằng cậu mới là người xuất sắc nhất!
Tiền Đa Đa chịu hết nổi đám người này, nghiến răng nghiến lợi:
“Nếu livestream của tôi bị khóa, chương trình bị dừng, lãnh đạo sa thải tôi, cậu sẽ giải quyết giúp tôi chứ? Hả?!”
Ninh Lạc xuýt xoa:
“Đạo diễn Tiền bốc lửa, phát cuồng ngay tại hiện trường!”
Tiền Đa Đa muốn phát điên thật sự.
Phát điên ư? Tôi phát điên không phải là do các người ép hay sao!
Trong đầu anh ta bắt đầu nghĩ xem số tới nên làm trò gì để trả đũa bọn họ. Hay là đi về nông thôn nuôi lợn nhỉ? Tối nay phải nộp đề xuất này cho đài mới được.
Ninh Lạc hắt xì tám cái liền, vừa xoa mũi vừa lẩm bẩm:
“Ai đang nghĩ tới mình thế nhỉ?”
“Có khi nào là người yêu tôi đọc tin nhắn xong, nhớ tôi đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, lén khóc bên khung chat rồi tự hỏi ‘Không có anh, em biết sống sao đây?’ không nhỉ?“
Lộ Đình Châu nhíu mày, liếc nhìn Ninh Lạc, rồi nhàn nhạt nói:
“Một nghĩ, hai chửi, em hắt xì tám cái…”
Ninh Lạc nghi hoặc:
“Hả?”
“Google nói đó là dấu hiệu của… thoái hóa tiểu não.”
Ninh Lạc:
“Hả???”
Lộ Đình Châu mỉm cười nhẹ nhàng, xoa đầu cậu ta như xoa đầu cún cưng:
“Google nói đấy, không phải anh đâu. Nhớ xong chương trình thì đi kiểm tra nhé.”
【Anh Lộ, sao miệng anh cũng độc thế này cơ chứ!】
【Toang thật rồi, từ đầu đến giờ dàn cast như bị đột biến gene. Hoang dã tử tế cũng đổi tính, anh Lộ cũng chua cay, còn anh hai thì không giống tổng tài nữa. Tôi có cảm giác là do một ‘con chuột’ nào đó gây rối làm cả show rối tung.】
【Ê, không được xúc phạm Ninh Lạc bảo bối của chúng tôi nhé!】
【Đúng vậy! Chúng tôi có thể chấp nhận cậu ấy là con ngựa lạc đàn, là cọng cỏ gió thổi chiều nào theo chiều đó, là cái thùng cơm. Nhưng chúng tôi không chấp nhận cậu ấy là ‘chuột’!】
【…Ủa, khác biệt chỗ nào vậy? Tôi hỏi nghiêm túc.】
Ninh Tịch Bạch nhìn hai người tương tác, tắt micro, nhỏ giọng hỏi Tưởng Bội Ngôn:
“Cậu không thấy gì à?”
Ninh Lạc thân thiết với Lộ Đình Châu thế này mà cậu vẫn ngồi yên được sao?
Tưởng Bội Ngôn nhìn cậu ta đầy khó hiểu:
“Anh Lộ đang dỗ dành đồ ngốc, tôi thì có thể thấy gì được?”
Cậu ta đột nhiên như bừng tỉnh:
“Khoan đã, sao cậu nói vậy, có phải cậu đang muốn ly gián không?”
Ninh Tịch Bạch há miệng định giải thích, Tưởng Bội Ngôn lại lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tôi với anh Lộ quen nhau một năm rồi, tình cảm bền chặt như vàng, cậu đừng có mà ly gián!”
Ninh Tịch Bạch:
“…”
Chết tiệt! Trong đầu cậu nghĩ gì thế? Tôi là đang ly gián cậu với Ninh Lạc mà!
Tiền Đa Đa khó khăn lắm mới lấy lại được hơi thở, kéo sự chú ý của mọi người trở về:
“Còn một lúc nữa mới tới giờ ăn trưa, mọi người có thể tự do luyện tập. Nhưng nhớ là chỉ có ba ngày để chuẩn bị thôi.”
Mọi người bắt đầu tản ra.
Phương Lộc Dã hỏi Lộ Đình Châu:
“Anh, anh đánh piano còn em chơi cello nhé?”
Lộ Đình Châu gật đầu:
“Được.”
Tưởng Bội Ngôn nói với Tưởng Tư Kỳ:
“Đi thôi anh, mình đi tập bài thôi.”
Nhân viên đi tới mời Ninh Tịch Bạch:
“Anh có muốn thử hóa trang trước không?”
Nghĩ đến tạo hình mình sắp phải mang, Ninh Tịch Bạch như tối sầm mặt lại, cố kìm nén cơn tức mà đi theo.
Đinh Vũ Kiệt đi theo sau.
Chỉ còn lại hai anh em nhà Ninh.
Ninh Dương hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với Ninh Lạc:
“Tiểu Lạc, anh có chuyện muốn nói với em.”
Ninh Lạc bị cách gọi của anh làm nổi da gà:
“Anh định nói gì?”
Ninh Dương đặt tay lên vai cậu, vỗ nhẹ vài cái đầy nặng nề:
“Em bây giờ là người lớn rồi, mấy chuyện tập luyện này, hai chúng ta nên tách nhau ra làm.”
Không đợi Ninh Lạc kịp phản ứng, anh đã dứt khoát kết luận:
“Quyết định vậy nhé!”
Ninh Lạc nghĩ một chút rồi đáp:
“Cũng được thôi.”
Ninh Dương nở nụ cười hài lòng, khi rời khỏi, bước chân nhẹ nhàng như thể vừa trút được gánh nặng.
【Ninh Dương sao lại sợ đến thế?】
【Tự nhiên tôi bắt đầu cực kỳ mong chờ giọng hát của Ninh Lạc rồi!】
Sau đó, Ninh Lạc gặp giáo viên thanh nhạc. Theo yêu cầu, cậu tự tin cầm micro và bắt đầu hát.
Một phút sau, đạn mạc trên livestream gần như phát nổ:
【Ninh Lạc! Làm ơn, im lặng đi!】
【Đừng cố chen vào nơi không dành cho mình nữa, bỏ cuộc đi Lạc à!】
【Đại ca, không, ba ơi, con quỳ xuống lạy ba, đừng hát nữa!】
【Haha, tắt tiếng rồi, Ninh Lạc bảo bối làm cô vợ câm vẫn đẹp nhất!】
【Giờ thì ai phân biệt được cậu với Edison nữa? Tắt tiếng rồi mới thấy cả thế giới thật tươi đẹp, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ngắm nhan sắc đó!】
Họ có thể tắt tiếng, nhưng giáo viên thanh nhạc thì không.
Ninh Lạc hát xong một lượt, còn chưa hết hứng, thậm chí còn định lắc lư theo nhịp. Cậu ngước lên nhìn giáo viên, phát hiện gương mặt thầy trắng bệch.
“Thầy ơi, thầy sao thế?”
Giáo viên thanh nhạc đáp, giọng khàn đi:
“Tôi nói khó nghe, cậu chờ chút, để tôi nuốt lại mấy lời tục tĩu.”
Ninh Lạc áy náy:
“Thế chẳng phải làm bẩn miệng thầy sao?”
Giáo viên:
“Cậu nói vậy, tôi càng muốn xổ ra đấy.”
Ninh Lạc lịch sự:
“Vậy thầy cứ làm bẩn miệng mình đi.”
【Lịch sự đấy, nhưng không nhiều.】
Đạn mạc cười nghiêng ngả.
Giáo viên hít sâu vài hơi, lẩm nhẩm mười lần bài “Đại Bi Chú” để trấn tĩnh, sau đó cố gắng dạy từ từ:
“Nào, từng chút một, chúng ta không vội.”
Nửa tiếng sau, giáo viên đập đầu vào bản nhạc, hoàn toàn đánh mất niềm tin.
Trong đầu thầy chỉ nghĩ: Phải kết liễu cái đứa bạn đã giới thiệu mình đến dạy lớp này!
Ninh Lạc hoảng hốt hỏi:
“Thầy, thầy sao vậy?”
Giáo viên lẩm bẩm:
“Tôi đang nghĩ, liệu tiền công này có nhất thiết phải nhận không?”
Ninh Lạc lúng túng:
“Có phải em đã làm khó thầy rồi không?”
Giáo viên quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Lạc đang cúi thấp, đôi tay xoắn vào nhau, vẻ mặt ngượng ngùng. Cảnh tượng ấy khiến thầy đột nhiên cảm thấy như bị lương tâm đâm trúng tim.
Mình đang làm gì thế này? Ninh Lạc hát không hay đâu phải lỗi của cậu, chẳng qua là cậu thiếu nhạy cảm với âm nhạc, một khiếm khuyết bẩm sinh trong tâm hồn.
Vậy mà mình – một người thầy – lại thiếu kiên nhẫn để chữa lành tâm hồn khuyết thiếu ấy? Quả thực quá đáng xấu hổ!
Ninh Lạc nhìn thấy giáo viên bỗng như được giác ngộ điều gì đó, cả người như được thăng hoa, thậm chí không khí quanh thầy còn phảng phất hương sen thanh tịnh, bên tai như vọng tiếng Phật.
Giáo viên xoa đầu Ninh Lạc, nở nụ cười từ bi:
“Con ngoan, để thầy nghĩ cách dạy con. Con học đến giờ chắc cũng mệt rồi, ra bếp uống cốc nước, để tâm hồn nghỉ ngơi đôi chút nhé.”
Ninh Lạc ngơ ngác bị đẩy ra ngoài, mặt đầy hoang mang.
Cậu mệt mỏi đi vào bếp lấy nước. Cầm cốc lên uống mấy ngụm, chợt nhìn thấy Tưởng Bội Ngôn và Lộ Đình Châu đang trò chuyện với nhau.
Lòng hiếu kỳ của Ninh Lạc bỗng trỗi dậy, giả vờ vô tình, lại gần để nghe lén.
Tưởng Bội Ngôn đang đưa một cốc nước cho Lộ Đình Châu: “Anh Đình Châu, uống nước đi.”
Lộ Đình Châu nhìn về phía máy quay, nhận cốc nước, lạnh nhạt cảm ơn: “Cảm ơn.”
Anh dừng một chút, rồi đặt cốc lên bàn.
Tưởng Bội Ngôn nhìn anh, thúc giục: “Nhanh uống đi, sao lại đặt xuống vậy?”
Lộ Đình Châu: “Một lát uống.”
Tưởng Bội Ngôn cảm thấy buồn bã, thất vọng, rồi nói: “Anh và em xa cách như vậy là vì Ninh Lạc hay Ninh Tịch Bạch?”
“Không phải,” Lộ Đình Châu chỉ vào cốc nước và hỏi: “Nước 100 độ, muốn làm tôi bỏ mạng sao?”
Ninh Lạc che miệng, lén cười.
Tưởng Bội Ngôn nhìn cốc nước, lại nhìn nụ cười không có chút nhiệt độ của Lộ Đình Châu, nhanh trí nói: “100 độ là nhiệt độ em dành cho anh, anh Đình Châu, nóng bỏng cháy bỏng!” Anh đẩy cốc nước về phía Lộ Đình Châu, thành tâm nói: “Anh cảm nhận thử xem.”
Lộ Đình Châu: “Cậu là người bị đồng hóa nhanh nhất tôi từng gặp.”
Tưởng Bội Ngôn: “Hả?”
Cậu ta hoàn toàn không hiểu câu này có nghĩa là gì, đang muốn hỏi thêm, thì nhìn thấy Ninh Tịch Bạch lại đang đứng nói chuyện vui vẻ với anh trai cậu, Tưởng Tư Kỳ.
Đột nhiên, radar của Tưởng Bội Ngôn phát tín hiệu, cậu vội vã đưa lại cốc nước cho Lộ Đình Châu, rồi nói: “Em đi giải quyết chuyện gì đó, lát nữa lại đến làm phiền anh.”
Lộ Đình Châu vừa mới đặt cốc xuống lại bị nước nóng làm bỏng tay, hít một hơi sâu, bắt đầu nghĩ xem có nên quẳng Nhiếp Văn Đào xuống rãnh Mariana không.
Phía sau truyền đến tiếng cười khe khẽ, anh quay lại, nhìn thấy cái đầu ló ra từ trong góc.
“Em làm gì ở đây?”
Ninh Lạc thấy đã bị phát hiện, liền thò đầu ra, chỉ vào cốc thủy tinh: “Nước 90 độ cũng không thể uống đâu.”
Lộ Đình Châu tức giận cười: “Sao, em muốn nói nó sẽ nghẹn trong cổ họng sao?”
Ninh Lạc mắt sáng lên: “Anh hiểu em quá đi!”
“…”
Lộ Đình Châu im lặng một chút.
Hình như… có lẽ… anh cũng đã bị đồng hóa rồi?