Ninh Dương ăn bữa cơm mà chẳng còn tí ngon miệng nào, lấy cớ là còn việc chưa xử lý xong, anh rời khỏi bàn và đi vào thư phòng, tự nhốt mình bên trong.
Anh ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào bức ảnh cũ chụp cùng Ninh Tịch Bạch lúc còn nhỏ, rít một hơi thuốc rồi thở dài đầy phiền muộn.
“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa, Ninh Lạc thò đầu vào: “Anh hai?”
“Vào đi.”
Vừa bước vào, Ninh Lạc đã bị khói thuốc làm nghẹn họng: “Khụ, anh hai sao lại hút thuốc? Tâm trạng không tốt à?” Đối diện với kim chủ, thái độ phải ngay ngắn, hỏi thăm phải chân thành.
Ninh Dương liếc qua cậu một cái, rồi dập tắt điếu thuốc: “Không phải.”
Ninh Lạc: “…À.”
Cuộc trò chuyện này đi vào ngõ cụt rồi.
Cậu xoa xoa cánh tay, cười gượng: “Phòng này lạnh quá.”
“Sao anh không thèm để ý người ta vậy? Hay là anh thích kiểu người mặt nóng dán mông lạnh (1)?”
Ánh mắt Ninh Lạc dừng lại trên bức ảnh hai người, trong đó Ninh Tịch Bạch ngồi trên đầu Ninh Dương làm dáng chữ V
“Anh để người ta trong lòng, người ta lại đạp anh xuống hố. Hai người thực sự không hợp đâu, một người đầy mùi thuốc lá sao có thể lại gần một kẻ thơm mùi sữa như cậu ấy?”
Ninh Dương giật mình, tay run lên suýt chút nữa ấn đầu thuốc vào tay mình.
Ninh Dương cảm thấy thái dương giật giật, bực mình hỏi: “Ninh Lạc, cậu có thể ngừng tưởng tượng mấy thứ linh tinh được không? Tịch Bạch là em trai tôi, cậu cũng là em trai tôi.”
Dù sự thật là anh không mấy ưa gì người em mới đến này.
Ninh Lạc ngơ ngác: “Em biết mà, kết quả xét nghiệm DNA cũng nói thế.” Cậu có mù chữ đâu.
“Ninh Dương hình như là một tên ‘đệ khống’ chính hiệu, không lẽ anh ấy đang bóng gió về thái độ của mình với ‘trà xanh’ kia?”
“Đâu cần tôi phải tưởng tượng ra? Tịch Bạch tự thân là một bộ phim cung đấu sống động. Anh ấy không nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Tịch Bạch khi nhắc đến chuyện vào công ty sao?”
Ninh Dương không điếc cũng chẳng mù, dĩ nhiên là anh thấy, nhưng vẫn phủ nhận: “Tịch Bạch vui vì cậu ấy nghĩ được ba công nhận, không có ý gì khác.”
Ninh Lạc gật đầu, phối hợp: “Ừ, em hiểu mà.”
“Giải thích với em làm gì, anh hai? Nói như thật ấy, lừa được ai chứ đừng tự lừa mình.”
“…” Cảm giác như đấm vào bông, Ninh Dương thật sự thấy khó chịu.
Anh ép mình chuyển chủ đề, ném cho Ninh Lạc một chồng giấy vừa in: “Xem đi.”
Ninh Lạc cầm tập tài liệu lên xem, bên trong là thông tin về buổi chụp ảnh cho tạp chí. Mọi thứ đều được ghi chú tỉ mỉ, từ quy trình làm việc đến sở thích thẩm mỹ của nhiếp ảnh gia, hay những điều tối kỵ trong tính cách của tổng biên tập, rõ ràng là tài liệu được người chuyên nghiệp chuẩn bị.
Ninh Dương giọng điệu nghiêm túc, công việc rõ ràng: “Cơ hội đã trao cho cậu, thì làm cho tốt, đừng có giở trò linh tinh.”
Ninh Lạc nhìn vào ảnh thẻ của Lộ Đình Châu trên tài liệu, nuốt khan: “Em sẽ hợp tác với Ảnh đế Lộ sao?”
“Ảnh đế đóng vai chính, cậu chỉ là phụ thôi. Đây là buổi chụp ảnh quảng bá cho phim của anh ta” Ninh Dương gõ gõ tay xuống bàn, “Còn thắc mắc gì không?”
“Dạ không, không còn thắc mắc gì ạ.”
Ninh Lạc cẩn thận giữ chặt xấp tài liệu, như thể đang ôm một kho báu. Nghĩ đến việc sắp được gặp “ông xã” của mình, cậu vui sướng không thôi, thậm chí còn thấy thân thiết với Ninh Dương hơn: “Anh hai, khuya vậy rồi mà anh vẫn phải xử lý công việc, có mệt quá không?”
Ninh Lạc mắt cong cong, nụ cười tươi sáng rạng rỡ. Ánh đèn hắt lên vai cậu, chiếu vào đôi mắt trong veo, tựa như có ánh sáng rực rỡ lan tỏa từ đó. Lúm đồng tiền trên má như chứa đầy rượu ngọt, giọng nói cũng mang theo chút âm điệu cao vút, hoạt bát đến lạ.
Ninh Dương quay đi, tránh ánh mắt ấy: “Công việc thôi, phải làm.”
“Vậy à, nhưng anh cũng nên đi ngủ sớm, thức khuya nhiều sẽ bị hói đấy, thành ‘Địa Trung Hải’ mất thôi.”
“… Cảm ơn cậu.”
Ninh Lạc cười cười, vẻ mặt hồn nhiên: “Không có gì đâu ạ.”
“…”
Tiễn Ninh Lạc ra khỏi phòng, Ninh Dương ngồi lại nhìn vào màn hình máy tính, nhưng chẳng đọc được chữ nào. Ngược lại, từng lời nói của Ninh Lạc cứ văng vẳng trong đầu, khiến anh chẳng thể tập trung.
Ninh Lạc chẳng thèm quan tâm Ninh Dương nghĩ gì, vừa về đến phòng là cậu liền lôi tập tài liệu ra. Nhìn vào ảnh thẻ của Lộ Đình Châu trên đó, cậu “chụt chụt” mấy cái, cười gian như kẻ lưu manh.
“Cái gì đây? Chồng yêu! Cho hun một cái, hề hề, hun hun hun hun!”
Phải đến khi cơn phấn khích qua đi, Ninh Lạc mới bắt đầu quan sát xung quanh. Đây là lần đầu tiên cậu đặt chân vào căn phòng này, ngay cả nguyên chủ cũng chưa từng ở.
Phòng ngủ rộng 80 mét vuông, trần nhà cao 4,5 mét khiến không gian trở nên vô cùng thoáng đãng. Ninh Lạc nhảy xuống khỏi chiếc giường lớn, chân chạm vào thảm lông cừu mềm mịn. Cậu cúi xuống nhìn cái mác của thảm.
Trước đây, cậu đã từng nhắm đến một chiếc thảm của thương hiệu này, bé xíu mà giá tận năm trăm triệu, cậu đã suy nghĩ đắn đo suốt ba tháng trời mà vẫn không mua nổi. Vậy mà giờ cậu đang giẫm lên đúng mẫu bán chạy nhất của họ, lại còn là một tấm lớn thế này!
Ninh Lạc kích động nhổ thử vài sợi lông thảm.
Cậu quay sang sờ thử ghế sofa đối diện, cảm nhận lớp da cừu mềm mại dưới tay, khiến Ninh Lạc suýt rơi nước mắt.
“Trời ơi, ghế da cừu non luôn này!”
Ánh mắt cậu lướt qua kệ trưng bày bên cạnh, những món đồ trang trí trên đó đều là tác phẩm nghệ thuật. Ninh Lạc thậm chí nghi ngờ rằng vài món trong số đó có thể là hàng đấu giá, còn đắt hơn cả giá trị của cậu ở kiếp trước.
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.
“Mùi tiền, thơm quá đi!”
Bước chân nhẹ tênh, Ninh Lạc tiến đến tủ quần áo. Khi cánh cửa bật mở, một lần nữa cậu lại bị choáng ngợp.
õ ràng chưa bao giờ đặt chân đến đây, nhưng nhà Ninh đã sắm sửa cho cậu mọi thứ. Chỉ riêng áo khoác thôi cũng đã chia thành nhiều kiểu dáng, phù hợp với từng dịp, đủ bốn mùa xuân hạ thu đông, chiếm trọn hai hàng kệ, không dưới trăm món. Ninh Lạc đi trong phòng như đang dạo quanh một cửa hàng đồ hiệu.
Trong cơn ngây ngất, cậu khép cửa phòng thử đồ lại, chắp tay nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trong phòng, ánh mắt thể hiện niềm tin sùng đạo: “Đây chính là phần thưởng tôi xứng đáng nhận sau hai mươi năm cống hiến cho Thần Tài!”
Lộ Đình Châu chỉ là một bức tường, sao có thể so sánh được chứ?
Cảm giác một đêm trúng số, cậu đã cảm nhận được!!
Những thứ như vai phụ hay kết cục bi thảm đều không còn quan trọng nữa!
Con người, phải biết nhìn về phía đồng tiền!
Ninh Dương xử lý xong công việc, nhớ lại câu nói “thức khuya sẽ hói đầu” của Ninh Lạc, quyết định lần đầu tiên đi ngủ sớm.
Vừa đặt đầu lên gối, bên tai bỗng vang lên một giọng hát vang rền.
“Hạnh phúc đến chúc bạn hạnh phúc, hạnh phúc mang lại niềm vui và tình yêu~ Hạnh phúc đến, chúng ta hạnh phúc, đón nhận hạnh phúc phồn vinh khắp bốn phương!”
Âm điệu của bài hát do Ninh Lạc hát như một cái nút thắt chặt, xoắn lại thành hình, không có nốt nào đúng cả.
Ninh Dương bật dậy.
Không thể nào, sao có người có thể truyền tải tâm tư qua cả bức tường như thế?
Ninh Lạc trong lúc hát đã kìm nén bao nhiêu cảm xúc mà lại có thể lớn tiếng như vậy?!
Cậu ta bị bệnh à?!
————-————-
Ninh Lạc hát từ “Hãy chúc bạn luôn gặp may” đến “Chết cũng phải yêu”, kích động lăn qua lăn lại trên giường, từ đông lăn sang tây.
Rồi cậu cuốn vài chiếc chăn mỏng lại, “bịch” một tiếng, rơi xuống đất.
“……”
Cậu vật lộn một hồi, cuối cùng cũng thoát ra khỏi chăn, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng vì dùng sức, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được chút.
Lúc này mới chú ý thấy điện thoại đang rung.
Cậu cầm lên xem, là tin nhắn của Ninh Dương.
Ba phút trước.
Ninh Dương: Ninh Lạc, ngủ đi.
Một phút trước.
Ninh Dương: Ninh Lạc, ngủ đi!!!
Hả? Chuyện gì vậy? Không lẽ mình lăn qua lăn lại quá mạnh làm phiền Ninh Dương sao?
Ninh Lạc vội vàng đáp lại: “Xin lỗi anh, em sẽ ngủ ngay đây.”
Ninh Dương: ……hừ.
Ninh Lạc nhìn chữ ấy, trong đầu lóe lên hàng chục cách hiểu nhưng vẫn không thể nhận ra đây là bao nhiêu phần trêu chọc, bao nhiêu phần mỉa mai, cuối cùng đành quăng điện thoại sang một bên, lẩm bẩm: “Hahaha, chắc không phải cổ họng bị đờm chặn lại chứ.”
Mệt mỏi sau cả ngày, cậu nhanh chóng nằm xuống chiếc giường êm ái, chìm vào giấc ngủ.
Ninh Lạc mơ thấy mình nằm trên đống vàng, có một mỹ nam Tây Á cầm hai chiếc xẻng hỏi nhẹ nhàng: “Chủ nhân yêu quý, anh mất chiếc xẻng vàng này hay chiếc xẻng bạc kia?”
Cậu nhất thời không biết nên nhìn vào tiền hay sắc, hai mắt rất bận rộn nhưng lại không biết đang bận cái gì: “Cả hai đều là của tôi, đều là của tôi.”
Đúng lúc cậu định nhận lấy chiếc xẻng, bỗng dưng vô số con rắn tràn lên, siết chặt lấy cậu, khiến cậu không thể thở được, kéo cậu lùi lại.
Ninh Lạc thấy một gương mặt giống hệt mình, những con rắn biến thành tóc của một người phụ nữ bay lượn trên không trung: “Lạc Lạc, tất cả những gì mẹ làm đều vì con, trên đời này có cha mẹ nào lại hại con mình?”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đôi tay với móng tay dài lạnh lẽo của người phụ nữ siết chặt lấy má cậu, để lại những vết thương chảy máu: “Mẹ đã hy sinh nhiều như vậy, con đừng phụ lòng mong mỏi của mẹ.”
Ninh Lạc bị dọa tỉnh giấc.
Tỉnh dậy, tim đập thình thịch, cậu vỗ vỗ ngực, trở mình.
Cậu luôn cảm thấy việc mình xuyên sách không phải là ngẫu nhiên. Ngoài việc có tên và họ giống nhau, cậu còn có những trải nghiệm lớn lên tương tự với nguyên chủ: có một người cha đã mất sớm và một người mẹ có tính kiểm soát rất mạnh, là mẹ ruột, đã qua đời ba năm trước.
Mẹ đã để cậu chịu đựng một áp lực rất lớn, tinh thần bị đè nén mà không có nơi nào để xả ra. Gương mặt của những người thân yêu còn trở thành nguồn cơn của cơn ác mộng.
Cậu cảm ơn mẹ đã sinh ra mình, cảm ơn bà đã dành cho cậu nhiều tình thương đến vậy.
Nhưng lại không có khả năng nào để báo đáp tình yêu ấy.
“Dọa chết người, may mà chỉ là mơ,” Ninh Lạc ôm cái gối mềm mại vào lòng, dụi dụi vào đó, “Chắc chắn cuốn sách này là do antifan của mình viết, thật đáng ghét.”
Nhưng tỉnh dậy rồi thì cậu không thể ngủ lại được nữa, Ninh Lạc nhìn vào đồng hồ xem giờ.
6:30 rồi, thôi thì dậy luôn vậy.
Người giúp việc, dì Trương thấy cậu dậy sớm như vậy thì rất ngạc nhiên: “Thiếu gia dậy sớm như vậy sao? Tôi chỉ làm bữa sáng cho đại thiếu gia, chờ chút, tôi sẽ làm cho cậu ngay.”
“Chào buổi sáng, dì Trương. Cảm ơn dì.” Ninh Lạc chào hỏi xong, quả nhiên thấy Ninh Dương đang mặc bộ suit đứng ở phòng ăn.
Người kia cũng thấy cậu: “Hứ.”
Ninh Lạc: “……”
“Nói thật, chắc chắn ông anh này bị nghẹn đờm cả đêm chưa khỏi”
Cậu mỉm cười: “Chào buổi sáng, anh hai”
Chào buổi sáng, ông chủ! Hôm nay ông chủ có rải vàng rải bạc gì không?
Ninh Dương nhìn người vừa mới thức dậy trước mặt, đôi mắt to tròn của cậu vẫn còn ngái ngủ, ngáp một cái thật to, lớp hơi nước mỏng che phủ.
Hôm nay không tạo kiểu tóc, trên đầu cậu có một lọn tóc dựng đứng, mái tóc hơi dài rủ xuống trước mặt, rồi được cậu gạt sang một bên, lộ ra hàng lông mày tinh xảo.
Chính là một người như vậy, mang hai bộ mặt, bên ngoài tươi cười hòa nhã, bên trong lại luôn không ngừng châm chọc.
Ninh Dương quay đầu đi, không muốn nhìn cậu.
Ninh Lạc không hiểu động thái trẻ con này từ đâu ra.
Rất nhanh, dì Trương làm xong bữa sáng, cậu cảm ơn và bắt đầu ăn.
Chỉ là đối diện ngồi một người không nói gì, bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề, khiến Ninh Lạc cảm thấy không thoải mái, đành phải để cho cậu, một chàng trai nhút nhát và ngại ngùng, tìm cách phá vỡ im lặng: “Anh, cuối tuần này có phải đi làm không?”
“Không,” Ninh Dương dường như cũng cảm thấy không khí kỳ lạ, sau khi nói hai chữ liền bổ sung thêm ba chữ khác, “Đi xem mắt.”
“Xem mắt?” Ninh Lạc bị từ khóa k.ích thí.ch, đôi mắt sáng lên, cực kỳ hóng hớt… à không, rất quan tâm hỏi, “Đây là lần thứ mấy? Nam hay nữ? Có xinh không? Em có biết không?”
“Còn còn nữa, có ai giới thiệu cho em quen không? Ôi, cuộc sống nhạt nhẽo của em sắp có sóng gió rồi!”
“Hôm nay gọi một tiếng anh, ngày mai ôm chân người mẫu!”
Ninh Dương chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Ninh Lạc chạm tay vào mũi, thu tâm trạng hóng hớt lại: “Khụ, em chỉ quan tâm một chút thôi.”
“Không nói thì thôi, sau này đừng nói chuyện với anh, anh đã kết bạn với cô đơn rồi (điếu thuốc).”
“Con gái thứ hai của nhà họ Trần mới về nước.” Ninh Dương không muốn nói nhiều.
“Ô ô, con gái thứ hai của nhà họ Trần mới về nước-” Ninh Lạc gật đầu nhưng động tác dừng lại, giọng điệu bất ngờ cao lên, “Con gái thứ hai? Em gái của Trần Xuyên à?”
“Em biết à?”
“Là Ninh Tịch Bạch giới thiệu cho anh đúng không?”
Hai người đồng thanh cùng hỏi.
Ninh Dương có chút bất ngờ, gật đầu: “Sao em biết?”
Ninh Lạc hít một hơi thật sâu.
“Trời ơi, sao lại là cuộc xem mắt này? Anh có biết hai người đó cố ý khiến anh rơi vào bẫy không?”
“Anh hai, anh tải một ứng dụng chống lừa đảo đi, em cảm thấy thương cho anh quá. Đây không phải là lợn mẹ lên thớt sao?”
Phản ứng đầu tiên của Ninh Dương: Ninh Lạc dựa vào đâu mà mắng anh hai lần là lợn?
Phản ứng thứ hai, sắc mặt anh lập tức trở nên nghiêm trọng.
Chú thích
(1) 热脸贴冷屁股 (Mặt nóng dán mông lạnh): Có nghĩa là bạn luôn khen ngợi và làm hài lòng người khác , nhưng người khác lại thờ ơ và phớt lờ bạn.