Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 86

Tay trái của Tả Đằng lướt qua khối cơ bắp vạm vỡ trước ngực, cảm giác mềm mềm, đàn hồi, xoa lâu còn tự động cứng lại, tạo cho người ta cảm giác an toàn vô cùng.

Trước đây sao hắn không nhận ra sức hút của đàn ông cơ bắp nhỉ?

Tưởng Tư Kỳ không chỉ mỗi ngực cứng lên mà toàn thân cũng cứng đờ.

Như một cây cột thẳng đứng, cứng đờ đứng đó, mặc cho Tả Đằng sờ tới sờ lui.

Sau đó, Tưởng Bội Ngôn liền giật mạnh Tư Kỳ ra sau lưng, hai tay dang ra che chắn như gà mẹ bảo vệ con, trừng mắt nhìn Tả Đằng đầy phẫn nộ:

“Cậu đang làm cái gì đấy? Quấy rối t.ình d.ục à? Xoa một cái thì thôi đi, sao còn ghiền luôn thế hả?!”

Hàn Nguyệt Vấn bị tiếng quát này làm cho sững lại, vội vã chụp lấy cặp kính râm suýt rơi xuống đất, khóe mắt lén liếc về phía Ninh Lạc.

Khoan đã, chẳng lẽ sugar mommy vẫn là mình?

Lấy tiền của bà đây đi nuôi người khác? Rốt cuộc ai mới là con lừa bị dắt mũi thế này?!

Tả Đằng bị Tưởng Bội Ngôn chửi tới tấp, một hồi lâu mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng:

“C-cậu nói gì thế! Đàn ông với nhau, sờ một cái thì có làm sao? Cậu vào phòng gym không sờ cơ bắp huấn luyện viên chắc?!”

Tưởng Bội Ngôn nghiêm túc nói: “Tôi sờ làm gì? Tôi có phải bi.ến th.ái đâu!”

Ninh Lạc nãy giờ hóng chuyện thấy vui quá trời, liền trơn tru tiếp lời:

“Nhưng mà tôi thì có đó, nếu vào phòng gym thấy ai tập đẹp là tôi phải lướt phát tới ngay, cầu xin được sờ múi bụng, cao thấp gì cũng phải cho người ta nguyên combo spa mát-xa toàn thân!”

Vừa bước ra đã nghe nguyên một quả phát ngôn nổ tung trời, Hác Lâm Sâm: “…”

Nhỏ con mà não bẩn dữ!

Hắn quay sang nhìn Lộ Đình Châu, muốn hóng phản ứng sốt ruột của người ta, nhưng người kia chỉ cụp mắt nhìn Ninh Lạc một cái rồi không có động tĩnh gì khác.

Hác Lâm Sâm: “?”

Hắn vỗ vai Lộ Đình Châu, ánh mắt đầy ẩn ý: “Không phải chứ, người ta sắp đi sờ bụng trai khác rồi, ông không sốt ruột hả?”

Lộ Đình Châu nhàn nhạt lướt mắt qua Hác Lâm Sâm, khoanh tay đứng đó, ngay cả tư thế cũng không đổi.

Đùa à, Ninh Lạc dám bước vào phòng gym chắc?

Cậu có gan đi sờ bụng người khác chắc?

Ngay cả động vào mình còn toàn lén lút kia kìa.

Ninh Lạc không biết bản thân đã bị nhìn thấu, tiếp tục xem Tưởng Bội Ngôn với Tả Đằng đấu võ mồm. Hai người tranh cãi kịch liệt về chủ đề “Sờ cơ bụng đàn ông trong phòng gym có bị coi là quấy rối t.ình d.ục hay không?”

Phe phản đối – Tả Đằng: “Tôi sờ vì góc độ thưởng thức nghệ thuật thôi mà!”

Phe ủng hộ – Tưởng Bội Ngôn: “Phì!”

Tả Đằng: “Nói cho tử tế vào!”

Tưởng Bội Ngôn: “Phì phì!!”

Một chữ “phì” hành tẩu thiên hạ.

Ninh Lạc hóng một lúc, phát hiện nội dung cãi nhau cũng chỉ xoay quanh mấy câu “Cậu ngu quá”, “Tôi phản đòn”, “Phản đòn vô hiệu” kiểu đấu khẩu của trẻ con tiểu học, bèn lật mắt khinh thường.

“Cãi nhau gì mà chán thế, mất thời gian của tôi.”

Tưởng Bội Ngôn căm giận liếc mắt: Tôi làm vậy là để ông thấy vui à?

Tôi là đang bảo vệ trinh tiết của anh tôi đấy!

Phì phì phì!

“Nhưng tôi nhớ không nhầm thì Tả Đằng tuy là bi, nhưng gu của hắn là kiểu cao ráo thanh nhã có khí chất, trước đây bao nuôi cũng toàn loại đó.”

Ninh Lạc nghĩ nghĩ, rồi bất giác bật cười:

“Tôi nhớ hồi đó, hắn chi ba nghìn năm trăm tệ một tháng để bao dưỡng người ta, người ta muốn mua túi hay quần áo cũng đắn đo mãi không dám mua, chưa đầy hai tháng đã giận dỗi bỏ đi luôn.”

Ba nghìn năm trăm tệ? Hàn Nguyệt Vấận cảm thấy cực kỳ nực cười.

Ba nghìn năm trăm mà cũng dám mang ra khoe à?

Cô dù có keo kiệt đến đâu thì với người mình coi trọng vẫn cực kỳ hào phóng, ăn một bữa còn hơn cả con số đó.

Tả Đằng mà cũng mặt dày đi bao người khác á? Đừng có làm trò hề chứ ông tướng.

Đã nghèo còn thích chơi trội, bị chơi lại thì đừng có than.

“Chuyện này sau đó truyền ra ngoài, chị Vấn cũng bị chửi te tua, vì thằng đó dựng chuyện nói tiền nó kiếm được đều bị chị Vấn nắm giữ, tố cáo chị chiếm hữu quá đáng, là một kẻ khống chế b.ệnh ho.ạn.”

Cái gì?!

Lại còn làm mình bị chửi lây á?!

Chuyện này Hàn Nguyệt Vấn hoàn toàn không biết, nghĩ đến việc sau lưng có vô số người chửi rủa mình, cô lập tức nghẹn khuất không chịu nổi, vội vã lấy điện thoại nhắn tin cho ông chồng thứ sáu của mình, điên cuồng gõ chữ.

“Mấy vụ đó ông xử lý tới đâu rồi? Mau lên, tôi không đợi được nữa!”

Đối phương sau khi biết cô nổi điên vì chuyện gì, gửi lại sáu dấu chấm.

“Hàn Nguyệt Vấn, gu chọn đàn ông của cô ngày càng xuống cấp.”

Nếu là trước đây, Hàn Nguyệt Vấn đã sớm xù lông, nhưng giờ cô ngẫm lại… Ừm, có khi đúng thật.

Bằng không sao cô có thể đào ra thằng Tả Đằng từ trong thùng rác, lại còn tính tới chuyện cưới xin với nó?

Dù gì cũng là ông chồng thứ chín, khụ khụ.

Ninh Lạc nhìn Tưởng Tư Kỳ bị kéo sang một bên, bỗng nhiên quay đầu nhìn Hác Lâm Sâm.

Hác Lâm Sâm bị ánh mắt anh quét trúng, rùng mình cảnh giác, cúi đầu soi lại bản thân.

Không mặc ngược quần mà? Hay răng dính đồ ăn?

Hắn dè dặt hỏi: “Sao thế?”

Ninh Lạc nhìn hắn, vẻ mặt đầy nghiêm trọng:

“Con trai ra ngoài, nhất định phải tự bảo vệ mình.”

Hác Lâm Sâm ngơ ngác: “Hả?”

Lộ Đình Châu đã hiểu ra, nhắc nhở: “Đừng quên, hai người chung phòng đó.”

Ninh Lạc gật đầu dặn dò: “Nhớ mặc đồ ngủ hẳn hoi.”

Hác Lâm Sâm: !!!

Suýt chút nữa quên mất vụ này!

Hắn muốn gượng cười, nhưng phát hiện cười không nổi.

Mình đến đây để hóng drama, chứ không phải để nếm mùi cay đắng mà?!

Chu Kiều từ trong nhà gọi ra: “Xong rồi, tới ăn cơm thôi!”

Ninh Lạc lập tức gắn mô-tơ vào chân, chạy còn nhanh hơn lúc hái dừa chiều nay.

Để lại Hác Lâm Sâm với Lộ Đình Châu nhìn nhau không nói nên lời.

Hồi lâu sau, hắn rụt rè nói: “Tôi có một thỉnh cầu, không biết có nên nói hay không.”

Lộ Đình Châu lạnh nhạt từ chối: “Vậy thì đừng nói.”

Hác Lâm Sâm vẫn nói, vội vã chộp lấy vai Lộ Đình Châu, bắn chữ như súng liên thanh:

“Anh em, ông có thích play tay ba không? Giữa hai ông có thể thêm tôi vào không?”

Lộ Đình Châu bẻ ngoặt cổ tay hắn xuống.

“Đau đau đau! Tôi đùa mà, tôi đùa mà!”

Hác Lâm Sâm ôm lấy cổ tay mình, nhìn dấu vết đỏ ửng trên đó: “Mẹ nó, ông ra tay tàn nhẫn thế, đúng là vong ân bội nghĩa!”

Lộ Đình Châu cười khẩy một tiếng.

Hác Lâm Sâm: “Cậu giúp tôi nghĩ cách đi.”

Lộ Đình Châu: “Không giúp.”

Hác Lâm Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt ai oán: “Cậu thay đổi rồi, không còn là cậu của ngày trước nữa. Cậu từng nói có chuyện gì thì cứ tìm cậu giúp mà?”

“Đúng, tôi có nói thế.” Lộ Đình Châu gật đầu, nhẹ nhàng thừa nhận. “Chúng ta là bạn, giúp cậu là chuyện nên làm. Nhưng chuyện lớn thì tôi không giúp được, chuyện nhỏ thì tôi không muốn giúp. Nhưng mà cậu cứ tìm tôi hoài cũng được.”

Anh cười cười: “Cậu tìm tôi, cũng là để tôi biết cậu xui xẻo cỡ nào.”

Hác Lâm Sâm: “…Cắt đứt quan hệ!”

Lộ Đình Châu – do dự dù chỉ một giây cũng là thiếu tôn trọng chính mình: “Không vấn đề.”

Hác Lâm Sâm: “……”

Ảo giác à? Sao thằng này càng ngày càng khốn nạn vậy?!

“Với lại,” Lộ Đình Châu còn chưa chịu tha, lại đâm thêm một nhát dao, “Cậu lấy đâu ra tự tin mà nghĩ người ta sẽ thích cậu? Tả Đằng đâu có phải không biết kén chọn”

“…………”

Hác Lâm Sâm hoàn toàn câm nín.

Từ xa, Ninh Lạc gọi: “Sao còn chưa vào ăn cơm? Mau đến ăn đi!”

Lộ Đình Châu không lằng nhằng với Hác Lâm Sâm nữa, xoay người vào ăn.

Cả nhóm đã quay chương trình cả ngày, ngoài chút trái cây lót dạ trên thuyền vào buổi sáng thì chưa ăn gì.

Lúc nhai miếng gà hầm nước dừa đầu tiên, Ninh Lạc cảm động đến mức muốn rơi nước mắt.

Gà hầm dừa đã thử, hiệu quả vô cùng tuyệt vời, y như miêu tả của người bán. Tám đứa nhỏ đều mê tít, tranh nhau đòi ăn thêm, làn da nhạy cảm cũng không bị kích ứng, màn hình chạy mượt không giật lag. Giao hàng nhanh, đóng gói kỹ càng, hoàn toàn vượt mong đợi, rất hài lòng với lần mua sắm này!

Cả nhóm điên cuồng gật đầu đồng tình.

Hu hu hu, ngon quá! Xin cúi đầu bái phục thần bếp!

Chỉ có Lộ Đình Châu hơi khựng lại, dùng đũa gõ nhẹ lên đầu người bên cạnh, trầm mặc.

Cơm nắm Ninh Lạc làm tuy không đẹp mắt nhưng vị không tệ, cuối cùng cũng bị mọi người quét sạch.

Cậu nhìn đĩa trống trơn, đắc ý nhướng mày với Lộ Đình Châu.

Cơm nắm nhỏ, dễ dàng đánh bại mọi đối thủ.

Tiền Đa Đa cho cả nhóm thời gian thu dọn hành lý, tối đến sẽ làm phỏng vấn hậu trường.

Lộ Đình Châu đi trước, Ninh Lạc bận bịu dọn đồ, đến khi xong xuôi thì định đi tắm.

Không thể không công nhận, chủ cũ của căn nhà này rất biết hưởng thụ. Phòng tắm có một cái bồn cực lớn, đối diện kính một chiều, nếu là hoàng hôn chắc chắn sẽ là cảnh sắc mãn nhãn.

Nhưng bây giờ là ban đêm, bên ngoài tối thui, Ninh Lạc cũng chẳng có tâm trạng ngâm bồn. Cậu mệt đến mức chỉ muốn lăn lên giường ngủ ngay.

Phiền nhất là gội đầu. Tạo kiểu phải dùng keo xịt, không gội sạch thì cực kỳ khó chịu.

Đang gội, cậu nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, biết là Lộ Đình Châu đã về.

Động tác khựng lại.

Có chút… kỳ lạ…

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu.

Không phải cậu chưa từng ở ký túc xá tập thể, cấp ba thậm chí còn tắm chung trong nhà tắm công cộng, ai cũng trần như nhộng, chẳng ai thèm liếc ai lấy một cái.

Nhưng… vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ bởi vì người ngoài kia là Lộ Đình Châu.

Lơ đãng một chút, bọt xà phòng chảy vào mắt, cay xè. Cậu vội vặn nước to hơn để xả sạch, nhưng rồi lại ý thức được tiếng nước quá lớn, mà bên ngoài chắc chắn nghe thấy được.

Ninh Lạc không hiểu tại sao mình lại có chút xấu hổ, bèn vặn nhỏ nước lại.

Nhưng vặn nhỏ thì tắm lại bất tiện, thế là cậu lại vặn to.

Cứ vặn lên vặn xuống, tự giày vò bản thân trong nhà tắm.

Lộ Đình Châu bên ngoài, đúng là nghe thấy.

Không chỉ tiếng nước kì quặc, mà còn có cả những câu lầm bầm bối rối.

Trời ơi, anh ta có nghe thấy không nhỉ?

Cứu với, sao tiếng nước to thế này!

Mình tắm làm gì không biết, xấu hổ quá đi mất!

Chỉ cách một bức tường, tiếng nước lúc có lúc không, dù không muốn chú ý cũng nghe rõ mồn một người bên trong đang làm gì.

Hơi nóng từ phòng tắm len qua khe cửa, hòa với mùi sữa tắm, dần dần lan ra trong phòng.

Hơi nước khiến không khí trở nên ngột ngạt, từng sợi mỏng đan quấn vào nhau, tụ thành giọt nước từ trần nhà chậm rãi rơi xuống.

Lộ Đình Châu không tài nào tiếp tục nhìn chữ nào trên điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh ban đầu biến mất, trong mắt đen dâng lên một tầng sóng ngầm.

Anh cau mày, suy nghĩ có nên tránh đi một lúc, đợi Ninh Lạc tắm xong rồi mới quay lại.

… Ở đây tiếp, hình như quá coi trọng khả năng kiềm chế của mình rồi.

Cắt ngang suy nghĩ của anh là một tiếng hét the thé: “Đồ đâu rồi?!”

Sau đó là im lặng.

Lộ Đình Châu đợi mãi không thấy động tĩnh, cau mày đứng dậy, gõ cửa phòng tắm: “Tiểu Lạc, sao vậy?”

Bên trong vang lên giọng nói hoảng loạn: “Không, không có gì! Anh đừng để ý!”

Kèm theo đó là một loạt tiếng lẩm bẩm đầy hoảng hốt:

Ôi mẹ ơi cứu con! Sao mình lại quên lấy q.uần l.ót chứ!

Lộ Đình Châu sững sờ, nhìn lướt qua chiếc giường được gấp ngay ngắn của Ninh Lạc, quần áo xếp gọn gàng, hiển nhiên là vừa lấy ra từ vali.

Một chiếc q.uần l.ót boxer trắng tinh nằm chễm chệ trên cùng.

Không phải cậu chỉ quên lấy q.uần l.ót.

Mà là cả bộ quần áo để thay cũng không mang vào.

Mình quên thế quái nào được nhỉ? Có nên nhờ anh ấy lấy giúp không?

Nhưng như vậy kỳ quặc quá đi! Không được, không được!

Vậy thì khỏi lấy? Mình định ở chuồng luôn à? Hay mặc lại đồ cũ? Nhưng mình mới tắm sạch rồi!

Lộ Đình Châu nghe cậu xoắn xuýt nửa ngày mà không ra được kết quả, lại gõ cửa lần nữa: “Quần áo thay của em để bên ngoài, có cần anh lấy giúp không?”

Bên trong có tiếng đồ rơi, có thể tưởng tượng ra Ninh Lạc đang cuống đến mức nào.

Một lúc sau, giọng nói đầy do dự vang lên: “Vậy… giúp em một chút…”

Giọng cậu như ngâm nước, mềm mềm, mang theo chút ngại ngùng.

Ninh Lạc thề, đời này cậu chưa từng xấu hổ đến mức này. Cậu hít sâu, áp mu bàn tay lên má, cố gắng giảm nhiệt độ cơ thể.

Chẳng mấy chốc, cửa lại vang lên tiếng gõ.

Ninh Lạc bất đắc dĩ, cắn răng mở ra.

Vừa nhìn đã thấy chồng quần áo, trên cùng là chiếc q.uần l.ót trắng cực kỳ bắt mắt.

Mặt cậu đỏ bừng, đầu óc choáng váng, chần chừ vươn tay ra, móc lấy quần áo, giọng nói hiếm khi mềm nhẹ: “…Cảm, cảm ơn.”

Lộ Đình Châu cao hơn cậu một cái đầu, chỉ cần cúi mắt là có thể thấy hàng mi ướt át, vệt nước đọng trên nốt ruồi đuôi mắt.

Hơi nước thấm vào môi cậu, khiến đôi môi ửng đỏ, cổ trắng nõn khẽ cúi xuống…

Lộ Đình Châu ngẩn ra, ánh mắt tối sầm.

Bình Luận (0)
Comment