Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 98

Một câu của Tiền Đa Đa khiến tất cả mọi người đều im bặt.

Nhãn cầu của Ninh Lạc lượn lờ trên trời.

Được rồi, được rồi, sau bạn trai hệ tôm lại xuất hiện bạn trai hệ cún

Cậu không bị đùa xoay vòng vòng đâu, xoay vòng chỉ là sở thích của cậu thôi, cậu có tính toán của riêng mình đúng không?

Lý trí của Tiền Đa Đa nứt ra một khe nhỏ.

Hác Lâm Sâm tặc lưỡi thán phục: “Tinh thần chó li.ếm bất diệt.”

Tiền Đa Đa nổi điên, mất hết lý trí, trừng mắt hét lên: “Đừng có coi thường bạn trai hệ cún! Tôi sinh ra là để bị chơi đùa, để cô ấy chơi đùa một chút thì có sao đâu?”

Mọi người trưng ra vẻ mặt kinh hoàng.

Ninh Lạc chậm rãi gõ ra một dấu chấm hỏi.

Khi đi test MBTI, kết quả của cậu là chữ M* đúng không?

 M (Masochism – khổ dâm): là thuật ngữ chỉ những người đạt khoái cảm khi bị làm đau, một phần của BDSM.

Phó đạo diễn trong phòng điều khiển nhìn màn hình phản hồi trực tiếp, nghe Tiền Đa Đa lớn giọng thẳng thừng nói ra mấy câu đó, cười đến nỗi đập tay xuống tường.

Đạo diễn Tiền, không hổ là cậu!

Đừng nói là hắn, cả phòng điều khiển đều cười không ngớt, tiếng cười “cạc cạc cạc” vang lên không dứt.

Năm phút sau, không ai cười nổi nữa.

Buổi livestream bị cấm vì nghi ngờ nội dung khiêu dâm.

Phó đạo diễn gào lên the thé: “Cái này mà cũng bị cấm á? Kiểm duyệt, anh có phải là người không? Người ta bó chân, còn anh thì bó não à?!”

Hắn quay đầu hỏi nhân viên bên cạnh, đập bàn rung trời: “Ai cấm?!”

Nhân viên liếc nhìn: “À, người mới của Lục Giang ấy, thế thì không lạ gì.”

Chuyện livestream bị cấm lập tức leo lên hot search.

#Tiền_Đa_Đa_Chó_Li.ếm#, #Tiền_Đa_Đa_Bị_Cấm_Vì_Khiêu_Dâm# lần lượt xuất hiện, bị cư dân mạng lôi ra mổ xẻ điên cuồng.

Không thể gửi bình luận, dân mạng liền chuyển qua đẩy hotsearch:

【Tiền Đa Đa nói mình sinh ra là để bị chơi đã hài 100%, livestream bị cấm vì nghi khiêu dâm còn hài 100000%】

【Những người lấy hài hước làm sự nghiệp như các bạn, thật sự không còn nhiều nữa】

【Ai đặt cái hashtag này thế, cười chết mất hhhhh, Tiền Đa Đa mà thấy chắc tối nay mất ngủ luôn】

【Thần thánh ơi, làm tôi cười ngặt nghẽo】

【Rốt cuộc bao giờ mới mở lại? Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh! Tôi muốn xem tiếp!】

【Mở lại rồi! Nhanh qua xem đi!】

Lúc này, Tiền Đa Đa hoàn toàn không biết trên mạng đang xảy ra chuyện gì. Hắn cuối cùng cũng nhận ra vì sao mấy vị khách mời chỉ được ăn chuối lại xuất hiện ở đây, đang tranh giành túi đồ nhựa trong tay Ninh Lạc.

Tiền Đa Đa gào lên: “Hay lắm, hóa ra mấy người lên tàu để ăn cắp đồ đúng không?!”

Ninh Lạc ra sức kéo lại chai nước ngọt trong tay, khuyên nhủ hết sức chân thành: “Bỏ qua chuyện đúng sai, cái này có thể gọi là ăn cắp sao? Bọn tôi vẫn là trẻ con, còn phải phát triển cơ thể mà!”

Tiền Đa Đa bị câu nói đầy xúc động của cậu làm cho bàng hoàng: “Hai ba chục tuổi rồi còn lớn cái gì nữa? Đùa cái gì vậy, trả lại đây! Không thì tôi gọi người đấy!”

Ninh Lạc nhìn về phía Tưởng Tư Kỳ đang vòng ra sau lưng Tiền Đa Đa, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Gọi đi gọi đi, có hét rách họng cũng chẳng ai đến cứu đâu.”

Tiền Đa Đa: ? Bị điên à?

Hắn vừa định phản bác thì trước mắt bỗng chao đảo, trực tiếp bị Tưởng Tư Kỳ vật ngã xuống đất.

Miệng còn bị nhét một cái hamburger, tự động tắt tiếng.

Ninh Lạc hét: “Mau mau mau, dây thừng, dây thừng!”

Lộ Đình Châu lập tức xé lấy dải ruy băng trên hộp bánh kem đưa cho cậu.

Ninh Lạc nhận lấy, ba lần bảy lượt trói hai tay của Tiền Đa Đa vào cột: “Xin lỗi người anh em nhé, tôi cũng chỉ vì muốn có cái ăn thôi. Cuộc sống của anh vốn đã loạn như một nồi cháo rồi, tôi chỉ giúp anh khuấy lên, uống khi còn nóng đi.”

Tiền Đa Đa trợn mắt nhìn cậu, nếu không phải đang bị nhét hamburger trong miệng, có khi đã lao tới cắn chết Ninh Lạc rồi. Miệng hắn ưm ưm ưm, nghe là biết đang chửi bậy rất bẩn.

Thật cmn muốn về quê trồng ngô quá!

Ít ra mấy cái bắp ngô trong ruộng sẽ không đập vào mặt hắn trong lúc nghỉ phép, rồi nói nó muốn đổi loại phân bón khác.

Cả đám phối hợp ăn ý, hoàn thành kỳ tích trong lịch sử chương trình tạp kỹ — bắt cóc đạo diễn — thu hoạch đầy túi, nhanh chóng chạy trốn.

“Đi đi đi, nhanh lên!”

“Đừng để bị bắt!”

Tiền Đa Đa nhìn túi đồ trên tay bọn họ, đôi mắt đỏ bừng, giơ tay kiểu Nhĩ Khang*:

Không, đừng đi——!

Đó là vị khoai tây chiên chanh ngọt mặn mà hắn thích nhất, xúc xích cay và móng giò hầm đậm đà của hắn!

Sự giãy giụa của hắn có hiệu quả, Ninh Lạc quay đầu lại, nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa, vẻ mặt đầy do dự.

Ngay lúc Tiền Đa Đa tưởng rằng Ninh Lạc đã hồi tâm chuyển ý, chuẩn bị thả mình ra, thì đột nhiên nghe thấy Lộ Đình Châu nói:

“Hamburger đã bị cậu ta cắn dính nước miếng rồi, đừng lấy nữa.”

Tiền Đa Đa: ???

Điều khiến hắn sụp đổ nhất chính là Ninh Lạc lại còn gật đầu, nghiêm túc đáp: “Anh nói đúng.”

Hác Lâm Sâm đi đằng trước suýt nữa vấp bậc thang.

Ninh Lạc, cậu đúng là một con gà keo kiệt thật sự, thứ đã nhét vào miệng rồi cũng không chịu bỏ qua à.

Tiền Đa Đa đã không còn biết phải nói gì nữa, hắn cảm thấy từ lúc đồng ý tham gia chương trình cùng Ninh Lạc, hắn đã đưa ra quyết định sai lầm nhất cuộc đời.

Hắn ngửa đầu 45°, để cho nước mắt chảy ngược vào tim. Dù ánh nắng có rực rỡ đến đâu cũng không thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của hắn.

Hắn chỉ ước có ai đó sẽ nói với hắn rằng:
“Người ta bẻ mất một cánh của cậu, tôi sẽ hủy diệt cả thiên đường của họ.”

… Đáng ghét, cái hamburger này thơm thật, hình như là vị gà nướng dứa.

Tiền Đa Đa lại càng đau lòng hơn, nước mắt theo gió mà tuôn rơi.

Hóa ra, hắn không xứng.

Nỗi đau của loài người vốn chẳng hề liên thông, đám Ninh Lạc thì nhìn đống “chiến lợi phẩm” trên mặt đất mà chỉ thấy niềm vui tràn trề.

Ninh Lạc mặt mày nghiêm túc, nói: “Em đã ngộ ra một chân lý.”

Lộ Đình Châu hỏi: “Chân lý gì?”

Ninh Lạc: “Chỉ cần mình không có đạo đức, thì không ai có thể bắt cóc mình.”

Lộ Đình Châu cười nhẹ: “Đại sư nói chí lý.”

Ninh Lạc phất tay khiêm tốn: “Vẫn phải nhờ thầy Lộ chỉ điểm cho em.”

Hác Lâm Sâm im lặng cho khô cả họng.

Một chữ thôi — Tuyệt!

Hai người đúng là rùa vàng gặp đậu xanh, đúng kiểu “hợp mắt” nhau.

Đồ ăn đã nhiều đến mức ăn không hết, Ninh Lạc và cả nhóm bàn bạc xong, còn rất nghĩa khí mà chia bớt cho phòng điều khiển.

Phó đạo diễn cảm động đến rơi nước mắt: “Nhiều thế này sao? Bình thường chúng tôi chỉ được một chút thôi, đúng là hợp tác với mấy cậu có tương lai!”

Ninh Lạc nghiêm nghị đáp: “Điều này nói lên điều gì? Vì sao triều Hạ và triều Chu không thể làm ăn với nhau? Chẳng phải là do bị bọn trung gian ăn chặn sao? Về sau tôi sẽ tiếp tục tổ chức các hoạt động cho gia đình phòng điều khiển, mua hàng 0 đồng, phát miễn phí cho mọi người, không kiếm lời, hoàn toàn là phúc lợi.”

Phó đạo diễn lập tức “phản bội”, bắt tay với cậu: “Hầy, người một nhà, đừng nói chuyện hai nhà.”

Không thấy Tiền Đa Đa vẫn đang nằm trên hot search à? Lượng tương tác tăng vùn vụt, đây chính là miếng mồi béo bở đấy!

Ván này, là đôi bên cùng thắng!

Sau khi kết nối cảm tình xong, Ninh Lạc mang theo cả đống đồ ăn vặt đi tìm cô gái đã đưa bản đồ cho mình.

Cô gái ngồi bên cạnh chỗ của cô ấy nói: “Hình như cô ấy đi in tài liệu rồi, để tôi gọi cô ấy cho cậu.”

Ninh Lạc vội xua tay: “Không cần đâu, tôi chỉ đến đưa cho cô ấy chút đồ ăn thôi, không làm phiền cô ấy làm việc.”

Cô gái kia đã bắt đầu nhắn tin, nói: “Nhưng chắc chắn cô ấy sẽ muốn gặp cậu để nói chuyện đấy, Tiểu Đào thích cậu lâu lắm rồi.”

Ninh Lạc nghe vậy, mặt hơi đỏ lên, đứng yên tại chỗ, lúng túng không biết phải làm gì: “C-cảm ơn… cảm ơn nhé.”

Cô gái phì cười: “Cảm ơn tôi làm gì, cậu đi mà cảm ơn Tiểu Đào ấy.”

Ninh Lạc không hay nói chuyện với con gái, hoàn toàn không chống đỡ nổi mấy câu trêu chọc này, trong lòng chỉ thầm mong Tiểu Đào mau đến đi, từ bốn phương tám hướng chạy đến cũng được. Cậu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thấy Lộ Đình Châu, liền nháy mắt ra hiệu cầu cứu, bảo anh mau lại đây.

Cô gái nói: “Cậu còn ôm đống đồ ăn vặt làm gì? Mau để xuống đi.”

Ninh Lạc: “Ô, ô.”

Cậu luống cuống đặt đống đồ ăn vặt lên bàn của Tiểu Đào, loảng xoảng một cái, cả đống đồ khiến ai nhìn cũng thấy hạnh phúc ngập tràn.

Đồ ăn quá nhiều, quá nặng, nên đã chạm vào chuột máy tính.

Màn hình máy tính của Tiểu Đào sáng lên.

Ninh Lạc lập tức quay đầu đi, sợ nhìn thấy thông tin quan trọng gì đó.

Nửa giây sau, cậu không thể tin nổi mà quay lại nhìn.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn trợn mắt to như vậy.

Cậu run run chỉ vào màn hình, nơi có hình một cậu trai bị người ta đè lên tường, trong khi người nọ còn ngậm vạt áo của cậu ta, gần như hét lên:
“Người này… là tôi phải không?!”

Cậu lại chỉ vào người đang cắn lên vai cậu trai kia, chỉ lộ ra một bên mặt lạnh lùng, giọng đã bắt đầu run rẩy:
“Người này… chẳng lẽ là Lộ Đình Châu?!”

Điện thoại của cô gái rơi thẳng xuống đất:
“… Cậu nghe tôi giải thích đã.”

Giải thích kiểu gì bây giờ aaa!
Đây chính là nó mà!!

Hơn nữa, hình nền này là cô và Tiểu Đào cùng chọn đó!!

Điều đáng sợ nhất chính là… Lộ Đình Châu đã đứng ngay đó từ bao giờ.

Anh đứng sau lưng Ninh Lạc, một tay đút túi, nhìn màn hình một hồi lâu, rồi lại nhìn sang Ninh Lạc, trong mắt thấp thoáng ý cười:
“Vẽ rất giống.”

Ninh Lạc phát điên:
“Anh còn bình phẩm được nữa à?!”

【Đây tính là tự mình chứng kiến cảnh hot của chính mình à…】

【Họa sĩ đại thần trên Weibo chắc đã vỡ vụn rồi hahahaha】

【Tiểu Đào đâu rồi? Mau đến để cùng nhau chết vì xấu hổ đi!!】

【Cô ấy đến rồi mà! Vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã lập tức quay đầu bỏ chạy!】

【Hành động của fan, thần tượng chịu trách nhiệm! 】

Chưa kịp vui vẻ được bao lâu.

【Phòng livestream mà bạn đang xem có nội dung nghi ngờ là khiêu dâm tục tĩu, tạm thời bị khóa.】

【Kiểm duyệt viên! Sao anh còn nhạy cảm hơn cả Ninh Lạc vậy!!】

Bình Luận (0)
Comment