Lục Trầm Sương từ trên giường tỉnh lại, từng sợi ánh mặt trời đang xuyên thấu qua cây cối ngoài cửa sổ rơi vào trên bàn.
Cô ngồi dậy, nhìn lướt qua bốn phía yên tĩnh, hơi thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, một đêm bình an không có việc gì.
Từ sau khi Tư Dã đại biến vào tối hôm qua quay về, cô luôn luôn cảm giác đặc biệt bất an, kết quả sau đó bị hắn giữ, vẫn là bất tri bất giác đã ngủ rồi.
Nhưng trong mơ luôn mơ thấy cặp mắt kia của hắn, tàn nhẫn chém giết, ẩn chứa vô cùng nguy hiểm, dẫn đến việc ngủ cũng không yên ổn.
Lục Trầm Sương móc điện thoại ra, trước tiên đã gửi tin tức cho vài vị trưởng lão đang ở bên ngoài, bảo họ quay về một chuyến.
Rồi sau đó mới đi ra sân, nhìn thấy Tư Dã đang đứng ở cửa, cô cũng không ngoài ý muốn, nói: “Tình huống của anh hiện tại đặc thù, trên người đã xảy ra một ít chuyển biến, tôi đã bảo các trưởng lão quay về để xem cho anh, tránh có nguy hiểm.”
Tư Dã cùng với tối hôm qua không khác biệt lắm, bất quá mái tóc dài đến mắt cá chân đã bị hắn biến ảo đi, lại khôi phục bộ dáng tóc ngắn trước kia, những lọn tóc bị cắt vụn ngày xưa, làm hắn trông ngoan ngoãn hơn không ít, cho dù dưới ánh mặt trời vẫn như cũ khí thế bức người, nhưng ít ra không dọa người như vậy.
Cũng có thể là bởi vì tạo hình hiện đại, làm hắn cùng kiếp trước có chút thu nhỏ lại.
Hắn gật đầu: “Có thể.”
Dùng cơm xong, Ôn Đạo Trần và những người khác đã nhận được tin tức liền đã quay về.
Vì không cho Tư Dã khả nghi, họ còn đặc biệt dường như không có việc gì mà dựa theo bình thường ngồi xe quay về, kỳ thật nội tâm sớm đã nóng như lửa đốt.
Vừa tiến vào, nhìn thấy bộ dáng kia của Tư Dã, từng người đều sợ hãi run rẩy, trưởng lão Khúc càng là trực tiếp biến sắc, thiếu chút nữa muốn ra tay.
Hắn vội nhìn về phía Lục Trầm Sương: “Chuyện, chuyện gì đã xảy ra?”
“Không biết, tối hôm qua hắn đột nhiên liền như vậy, nói là tu vi có chút khôi phục,” Lục Trầm Sương biểu cảm bình tĩnh, “Các người giúp hắn xem thử đi.”
Vài vị trưởng lão thấy Tư Dã trước sau như một đứng ở bên cạnh Lục Trầm Sương, yên tĩnh lại không có toát ra bất cứ sát khí nào, lúc này mới tiến lên thay phiên điều tra.
Trong suốt toàn bộ quá trình, Ma Tôn đều không có bất cứ ý tứ chống cự nào.
Ngay cả Ôn Đạo Trần tham nhập thức hải của hắn một hành vi vô cùng mạo phạm người như vậy, hắn cũng chỉ là nhẹ nhàng nhíu mày, vẫn chưa làm ra phản kháng.
“Quả thật tu vi đã khôi phục...” Ôn Đạo Trần thu hồi tay, dò xét nhìn về phía hắn, “Cậu có nhớ lại một ít cái gì không?”
Theo lý thuyết, cái trạng thái này, đã có thể tránh thoát xiềng xích của Thiên Đạo, nhưng xem bộ dáng hắn lại không giống như là đã khôi phục ký ức.
Tư Dã tiếp tục dựa theo lời bao biện trước đó, lại nói một lần.
Biết được hắn chỉ khôi phục những thứ liên quan đến công pháp, những cái khác đều là mơ hồ, mọi người tức khắc đều thở phào nhẹ nhõm.
Trưởng lão Vân trầm ổn gật đầu: “Lại quan sát một chút, còn về những ký ức hỗn loạn kia thì rất bình thường, cậu không cần cưỡng cầu.”
Trưởng lão Khúc cũng gật đầu: “Không sai, không cần cưỡng cầu, có nhớ lại cũng không quan trọng, dù sao đều là chuyện quá khứ!”
“Hiện giờ Quy Nguyên đã bị hủy, chúng ta phải hướng về phía trước mà nhìn, cậu khôi phục thực lực là chuyện tốt, về sau đối mặt kẻ địch cũng càng có nắm chắc!”
Mấy người qua loa an ủi vài câu, liền rời đi.
Vừa ra tứ hợp viện, vài vị trưởng lão đã hội tụ tới phòng họp của chính phủ, biểu cảm đều ngưng trọng lên.
“Cứ như vậy đi xuống, việc nhớ lại cũng là sớm muộn.”
“Cái ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.”
“Trời, tôi không dám tưởng tượng, cái đại ma đầu kia nếu là nhớ lại tất cả biết chúng ta liên hợp Tiên Tôn lừa gạt hắn, sẽ là phản ứng gì...”
“Tiên Tôn trong khoảng thời gian này đối với hắn thật sự là có chút quá đáng, làm công lâu như vậy ngay cả tiền lương cũng không cho, là tôi cũng phải nổi điên a!”
“Ai bảo hắn là Ma Tôn, đây là việc hắn nên làm, có thể làm công cho Tiên Tôn đã là phúc khí của hắn!”
Mấy người bàn luận nửa ngày, cũng không bàn luận ra được kết quả gì.
Dựa theo thực lực của Ma Tôn diệt thế kia, vạn nhất khôi phục ký ức muốn làm cái gì, họ xác thật rất khó có cách khác, Hỗn Độn còn có thể có dấu vết để lại, ma chủng trời sinh, đó là người có sự truyền thừa mà tự mang tu vi vạn năm, phải xử lý như thế nào?
Cuối cùng vẫn là chỉ có thể trước dự phòng, làm bản thân trở nên mạnh mẽ, rồi lại xem Thiên Đạo nói sẽ xử lý như thế nào.
Trưởng lão Thẩm suy đoán: “Cũng may là, hiện giờ Thiên Đạo đã xuất hiện, hẳn là sẽ không làm Tư Dã quá mức càn rỡ.”
Trưởng lão Khúc lắc đầu thở dài: “Hỗn Độn chạy, Tư Dã lại muốn khôi phục ký ức, aiz, cuộc sống này khi nào mới có thể đến cuối a! Tôi chỉ là muốn kiếm tiền mua nhà sao lại khó như vậy!”
“Bất quá tình huống so với lúc trước đã tốt hơn nhiều, ít nhất hiện tại có Thiên Đạo, cũng có chính phủ, càng chủ yếu chính là, chúng ta đã bắt được toàn bộ lực lượng của bản thể Hỗn Độn! Đoàn đồ vật kia nếu là nghiên cứu phát minh ra, nhất định có thể tăng mạnh thực lực của chúng ta rất nhiều!”
“Không sai, còn có lực lượng của tín ngưỡng!”
“Nói không chừng trước khi Ma Tôn khôi phục, Tiên Tôn đã trước nghiên cứu phát minh ra đồ vật có thể phong ấn ký ức của hắn...”
Mọi người cũng không phải loại hình hay lo lắng viển vông, hơn nữa lúc này không có cách nào thay đổi, liền tiếp tục đi vội công việc của mình.
Sau khi vài vị trưởng lão và sư huynh đều cùng nhau điều tra xong, sự bất an trong lòng Lục Trầm Sương cuối cùng đã tiêu tan một ít.
Cô đang định quay đầu lại dặn dò Tư Dã vài câu.
Phía sau lại bỗng nhiên dán lên một lồng ngực dày rộng, hơi thở có tính xâm lược cực kỳ lập tức bao phủ tất cả giác quan của cô.
Lục Trầm Sương theo bản năng cứng đờ, nhưng rất nhanh vòng eo đã bị một bàn tay to khoanh lại chặt chẽ, người đàn ông cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp cùng với hơi thở phun ở bên tai cô: “Bọn họ vừa rồi đem thần thức tham nhập vào trong đầu bản tôn.”
Lục Trầm Sương cảm giác lỗ tai và cả cái cổ kia đều bắt đầu tê dại, nghe được lời này, không rõ nguyên do.
Tư Dã nói tiếp: “Trong ký ức tôi tìm về, đây là hành vi vô cùng nguy hiểm, nhưng vì em vẫn là không có ngăn cản, có phải là nên thưởng cho tôi không?”
Lục Trầm Sương: “...” Nguyên lai lại là muốn thưởng.
Lúc này cô lại không tính toán tiếp tục theo hắn, huấn cún chính là không thể muốn cái gì cũng cho, phải đói vài bữa, hắn mới biết được đồ ăn là quý giá.
“Tôi nhớ rõ, tối hôm qua đã cho phép anh làm càn quá một lần.”
Cô hiện tại hồi tưởng lại đều còn cảm giác môi tàn lưu cái cảm giác tê dại kia, nếu không phải người tu chân có tốc độ khôi phục nhanh, buổi sáng tất nhiên đã là bị nhìn ra manh mối.
Tư Dã cũng không để ý.
Người đàn ông ngày xưa chỉ biết chủ động chờ cô hôn một cái chuồn chuồn lướt nước, hiện giờ đã hoàn toàn học được tự mình đòi lấy, cũng trải qua tối hôm qua, Ma Tôn khắc sâu mà minh bạch mình chủ động bắt được sẽ càng thơm.
Huống hồ, hắn cảm thấy Lục Trầm Sương mọc cái miệng này ra chính là để hôn.
Bằng không sao mỗi lần nhìn thấy cô, hắn đều muốn hôn, lúc chưa khôi phục ký ức cũng đã muốn làm như vậy.
Tư Dã rõ ràng cảm giác được sự khát vọng của mình đối với cô càng thêm mãnh liệt, có lẽ là khi mất trí nhớ đã khắc chế quá lâu, nhưng hắn không tính toán ngăn cản.
Đầu ngón tay thon dài như ngọc rất nhanh đã nhéo lên cằm cô, làm thiếu nữ bị buộc nghiêng đầu về phía hắn, môi mỏng lại một lần nữa nghiền lên, lần này trong lòng hắn đã không có sự tức giận như vừa mới biết mình bị đùa bỡn, không còn hung mãnh như vậy, ngược lại có thêm vài phần nhàn nhã, chứa đôi môi mềm mại kia mà nhấm nháp một cách chậm rãi.
Hôn môi không thể nghi ngờ là một việc thân mật nhất trên thế giới.
Hơi thở hai người trong nháy mắt giao hòa ở cùng nhau.
Hơi thở trên người hắn nồng đậm bá đạo lại nguy hiểm, nhưng lại đồng dạng mê người, chủ yếu là đối với khuôn mặt kia, Lục Trầm Sương thật sự đẩy không ra, cô nhắm hai mắt hô hấp hơi suyễn.
Nghĩ thầm coi như, xem ở việc hắn làm công cho mình lâu như vậy, lại dung túng hắn một lần vậy.
Đợi đến khi kết thúc trong mắt cô đã nhiễm một tầng hơi nước, vươn tay ở trên eo hắn hung hăng nhéo một cái: “Anh rốt cuộc đã xem cái đồ vật kỳ quái gì?”
Giọng nói của cô mang theo sự run rẩy, không hề có lực uy h**p, ngược lại xem ánh mắt Tư Dã trầm đi xuống.
Hắn biết cô luôn luôn rất hiểu được mê hoặc lòng người, bằng không mình mất trí nhớ cũng sẽ không bị chơi mà xoay vòng, không nghĩ tới lại là thủ đoạn lợi hại như vậy...
Hắn giơ tay che lại đôi mắt cô: “Em không cần câu dẫn tôi.”
Lục Trầm Sương: “?”
Anh đang nói cái lời nói gì vậy?
Mặc dù sự việc từ tối hôm qua bắt đầu đã có chút vượt qua khống chế, nhưng Lục Trầm Sương không phải người máy móc, cô từ lúc ban đầu đã không phải rất kháng cự việc thân mật cùng hắn, huống chi một khuôn mặt đẹp trai như vậy, vẫn là người có chiến lực số một giới Tu Chân.
Đợi hắn khôi phục ký ức thì lại không có cơ hội làm cô như vậy tùy ý hôn tùy ý n*n b*p.
Cô lười biếng dựa vào trên người hắn, nhéo nhéo bàn tay hắn: “Buổi chiều cùng tôi đi một chuyến phòng thí nghiệm, phong ấn Hỗn Độn là lúc tăng mạnh.”
Lực lượng bản thể của Hỗn Độn quá mạnh mẽ, lúc trước cũng là vài tên trưởng lão luyện tập mới miễn cưỡng phong ấn, hơn nữa khoa học kỹ thuật hiện đại đã chế tạo một cái thành lũy cấp bậc có thể ngăn cản tên lửa trong phòng thí nghiệm.
Nhưng luồng lực lượng kia quá mạnh, cho dù không có ý thức, một khi thả ra cũng là sự tồn tại vô cùng đáng sợ, khi chưa tinh luyện ra để dùng làm nguồn năng lượng ở các loại vũ khí, họ vẫn như cũ sẽ lo lắng đề phòng.
Vừa lúc, Tư Dã hiện tại đã khôi phục các loại ký ức truyền thừa của công pháp, phương pháp phong ấn của Ma tộc cùng với tu vi càng tiến thêm một bước của hắn, khẳng định có thể càng có bảo đảm.
Tư Dã quả nhiên đồng ý.
Ở nơi giao giới của Thủ đô và thành phố bên cạnh, những Ma tộc vừa cầm số tiền đầu tiên như ngày tết mà mua đồ ăn và đồ dùng hằng ngày cấp thiếu, đang vì tin tức mà hai vị tả hữu hộ pháp mang về, vô cùng chờ đợi Ma Tôn của họ làm xong sự nghiệp nằm vùng, dẫn dắt họ vinh hoa phú quý.
Cũng không biết, Ma Tôn của họ lại muốn đi ra ngoài làm công cho người ta.
Hai ngày sau, việc truy tìm tàn đảng của Thí Thần Giáo có tin tức mới.
Khởi điểm là có vài vị đệ tử ở lúc hiệp trợ chính phủ làm nhiệm vụ, ở một huyện thành nhỏ nào đó đã phát hiện dấu vết của trận pháp, lại còn là mới mẻ nóng hổi.
“Trận pháp kia, đệ tử đã điều tra qua, giống như là thủ pháp của Phá Sơn Tông.”
Phá Sơn Tông thì Lục Trầm Sương có điều nghe thấy, năm đó danh sách tông môn trong đại chiến tiên ma là cô đích thân ra tay, đối phương cũng ở trên trăm tông môn đầu, chẳng qua đứng hàng tương đối cuối cùng.
Theo sau, những người khác cũng đều đã phát hiện một ít dấu vết pháp thuật ở các nơi.
Việc gây chuyện thì không có, sau khi điều tra đã phát hiện, mục đích chủ yếu của họ là để kiếm tiền...
Tỷ như nửa đêm lợi dụng trận pháp tự động dọn gạch tưới nước bùn, hoặc lợi dụng công pháp đặc thù, để điêu khắc đồ vật kiếm tiền, thậm chí còn có ở đống rác dùng công pháp hút ra những kim loại hữu dụng ở bên trong mang đi bán tiền.
Những cái này đều là được tra ra cùng với chính phủ liên hợp điều tra, họ suy đoán những người này đều là tàn đảng của Thí Thần Giáo.
“Trận chiến lúc trước, quả nhiên còn có rất nhiều người tu chân không có lộ diện.”
Lúc đó sau khi xong việc họ thẩm vấn những thành viên cốt cán đã bị bắt, từ trong miệng họ biết được, tu giả mà Hỗn Độn giăng lưới thì có cao đến hơn một ngàn người, mà bị bắt mới có hơn 300 người, những người khác tuy đều là lâu la nhỏ, nhưng đặt ở bên ngoài cũng vô cùng làm người không yên tâm.
Do đó trận này nhiệm vụ của cục quản lý tu chân trừ việc giải quyết hậu quả ra, đều là đang tìm họ.
Ý của bên chính phủ, tự nhiên là có thể hợp nhất liền hợp nhất.
“Nhưng họ rất sợ chúng ta, có lẽ là vì biết mình đã tham dự tà giáo, nhìn thấy người của chính phủ và chúng ta liền giống như chuột thấy mèo.”
“Trốn đến đặc biệt kỹ càng, hiện tại căn bản tìm không thấy người!”
“Tiên Tôn, chúng ta phải làm như thế nào? Nếu là có cái gì trận pháp có thể kiểm tra đo lường linh lực thì tốt rồi, trực tiếp ở trên toàn bộ lãnh thổ Hoa Quốc bày ra!”
Lục Trầm Sương ngồi ở chủ vị của phòng họp, ánh mắt sâu thẳm, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm trên mặt bàn: “Kia quá tốn công phu.”
Người tu chân tuy rằng là sức lao động mạnh nhất, nhưng đào về là làm công cho Quy Nguyên Đại Lục hay là làm công cho chính phủ thì đều chưa nói được, không đáng để cô bỏ ra cái giá lớn như vậy mà vớt.
Tinh quang trong mắt cô chợt lóe: “Nếu họ đã nghèo như vậy... Vậy tôi nghĩ rất nhanh, sẽ tự mình tìm tới cửa, các người dựa theo lời tôi nói mà làm.”
Thí Thần Giáo.
Đúng như Lục Trầm Sương bọn họ đã liệu, sau khi trải qua trận chiến ở núi Hoa Sen, Hỗn Độn bị bắt, ý thức lại chạy trốn, thì Thí Thần Giáo đã biến thành một mảnh cát rời.
Tín đồ của họ hầu như toàn bộ đều đã sa lưới, một ít người còn sót lại lúc đó còn chưa kịp phạm tội cũng đã trốn đi, căn bản không dám hành động lại.
Mà nhóm người tu chân, vài vị lợi hại nhất đã bị bắt, thành viên cốt cán chỉ còn lại một vị nguyên bản đang đóng giữ hậu phương lớn không có ra mặt.
Những người khác thì đều là nhân vật nhỏ.
Ở lúc biết được Hỗn Độn đã chạy, lòng người đã hoàn toàn tản đi, hơn nữa đã mất đi sự duy trì của các đại gia, lúc này chỉ còn lại một chút tài chính để duy trì vận hành, mọi người đều sống vô cùng khốn cùng, đây cũng là vì sao, chính phủ sẽ phát hiện ra nguyên nhân những dấu vết pháp thuật của những người tu chân kia.
Họ thật sự là không có cách nào a!
Từ khi xuyên tới sau đã bị lừa gạt vào tà giáo, đến đây không có đi làm một ngày nào, xuyên tới nửa năm vẫn chưa bước ra Tân Thủ thôn, không hề có năng lực sinh tồn, thậm chí ngay cả việc giống như bà Trình và họ đi làm bán trà sữa cũng không làm được.
Kiếm tiền chỉ có thể làm công không hợp đồng, nhưng công việc không hợp đồng lại không có cách nào kiếm tiền nhanh chóng, họ chỉ có thể làm chút việc tính theo sản phẩm sau đó dùng pháp thuật gian lận, để duy trì cuộc sống ấm no.
Đương nhiên, cùng với đó chính là những truyền thuyết về việc các nhà máy lớn đột nhiên có việc thủ công làm bên ngoài đã được hoàn thành chỉ trong một đêm với hiệu suất của mười người, cùng với các công trường lớn đột nhiên có thêm những thiên tài dọn gạch.
Mà bộ phận người tu chân này, cũng là những người ở tầng dưới chót hỗn đến thảm nhất của Thí Thần Giáo - chính là đám người mới vừa xuyên tới, còn cái gì cũng không biết đã bị lừa gạt đi vào.
Họ biết được là phải đối phó Lục Trầm Sương và Thiên Cực Tông sau, căn bản không muốn hỗ trợ, cũng không muốn tham dự đại kế diệt thế của Hỗn Độn, tam quan của họ không cho phép.
Nhưng lại vì đã sớm lên thuyền giặc của Hỗn Độn, thêm việc Thí Thần Giáo không có cách nào tẩy trắng, không dám lại xuất hiện ở trước mặt Quy Nguyên Đại Lục, vì thế chỉ có thể làm một vài chuyện nhỏ nhặt.
Đã không có gia nhập cốt cán để được hưởng phúc lợi, hiện giờ Thí Thần Giáo bị thua, họ một đêm còn trở thành tội phạm bị truy nã, ngày tháng trôi qua vô cùng dày vò.
Lúc này, lại một lần nữa bị vị thành viên cốt cán Thí Thần Giáo trấn thủ ở phía sau kia gọi tới họp, mọi người đều có chút ủ rũ rũ rượi.
“Tổ Thần vẫn chưa rời đi, hắn còn tồn tại, hắn không có chết, đã cho tôi truyền đến tin tức, sớm muộn gì một ngày sẽ ngóc đầu trở lại, đến lúc đó, giáo chúng ta nhất định có thể tái hiện huy hoàng!”
Tôn Văn Tài ở vị trí đầu vốn dĩ đứng hàng thứ năm, hiện tại vì đồng nghiệp toàn bộ đã sa lưới mà nhảy trở thành người dẫn dắt đã nói như thế.
Thấy những tu giả kia một người hai người đều thất thần, hắn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tung ra quả bom hạng nặng: “Nhưng bởi vì có giáo huấn lần trước, trước khi Tổ Thần quay về, để đề phòng Quy Nguyên Đại Lục lại có cái gì hành động mà chúng ta không biết, tôi tính toán phái vài người qua đó nằm vùng.”
“Vừa lúc, Quy Nguyên Đại Lục vừa mới phát tin tức chiêu công mới, nói muốn mời chào các loại kỳ nhân dị sĩ trên cả nước... Phỏng chừng là sự kiện lần này làm cho họ phát hiện vẫn còn có rất nhiều người tu chân lưu lạc ở bên ngoài, muốn cùng nhau mời chào.”
Lời nói vừa ra, các tán tu vốn dĩ còn ánh mắt dại ra, tức khắc tất cả đều ngẩng đầu lên.
Đồng thời, Tôn Văn Tài cũng ném ra vài tờ quảng cáo tuyển dụng.
Kia đúng là thông báo tuyển dụng mà Quy Nguyên Đại Lục đã tuyên bố, chỉ nhắm vào nhân viên đặc thù, trên trang giấy đều đã hạ cấm chế, chỉ có người có linh lực mới có thể xem xét được.
Hắn nói: “Tôi tính toán an bài một ít người qua đó phỏng vấn, gia nhập họ, họ một khi có bất cứ động tĩnh nào, sẽ trước tiên truyền ra tin tức.”
“Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, vì tương lai của Thí Thần Giáo, cùng sự quay về của Tổ Thần, các người ai nguyện ý thử một lần?”
Mọi người đã không nghe được hắn nói gì, lực chú ý tất cả đều ở cột phúc lợi đãi ngộ trên thông báo tuyển dụng.
Lương tạm một vạn, còn có trích phần trăm nghiệp vụ, mà người tu chân tu vi Kim Đan kỳ tả hữu, tiền lương cuối cùng đều ở 5-10 vạn, không chỉ như thế, còn bao ăn bao ở, đãi ngộ dừng chân cấp năm sao, mỗi bữa bốn món ăn một canh, tùy thời cung cấp điểm tâm trà chiều, còn có các loại phúc lợi đãi ngộ...
Quy Nguyên Đại Lục này, quả thực kh*ng b* như vậy!
Có người chần chờ mở miệng: “Nhưng mà, chúng ta đã là người của Thí Thần Giáo, đi phỏng vấn sẽ bị phát hiện đi?”
“Vạn nhất bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”
Tôn Văn Tài thì lạnh lùng liếc nhìn họ một cái: “Nhóm người các người, lúc trước đại chiến cho các người tham dự, từng người trốn còn nhanh hơn thỏ, thậm chí có người trực tiếp dùng pháp bảo bỏ chạy, khi tôi không biết?”
“Ngay cả Tổ Thần và vài vị Đại tư tế đều không nhớ rõ các người, còn trông cậy vào Quy Nguyên Đại Lục có thể nhận ra các người?”
Mười mấy người tu chân: “...”
Giống như cũng phải a.
Tôn Văn Tài cắn răng: “Nếu không phải chỉ có nhóm người các người, từ khi gia nhập đến nay chưa bao giờ lộ mặt ở trước mặt người tu giả của chính phủ và Thiên Cực Tông, tôi hôm nay cũng sẽ không tìm các người!”
Hắn vốn tưởng rằng còn phải nói thêm hai câu, mới có thể làm cho đám ngu xuẩn đạo đức cảm cao đến chết này hành động.
Kết quả vừa dứt lời.
Một nữ tu cầm hoa sen dẫn đầu mở miệng: “Để tôi đi thôi! Nếu đã như vậy, tôi nguyện ý vì Tổ Thần mà chiến!”
Đại hán bên cạnh vội vàng cướp lời: “Tôi cũng nguyện ý, tôi cũng nguyện ý! Tông Cấp Tốc của tôi am hiểu nhất việc ẩn nấp và truyền tin tức!”
“Đi đến Quy Nguyên Đại Lục phỏng vấn làm nằm vùng gì đó, một nhiệm vụ gian khổ như vậy, cứ giao cho tôi đi!”
“Lúc trước Thí Thần Giáo gặp nạn, lúc đại chiến tôi vì sợ hãi uy danh của Thiên Cực Tông mà đã lựa chọn trốn tránh, trong lòng sớm đã áy náy khó an, thật sự không qua được cái cửa ải trong lòng này, giáo chủ, ngài cứ để tôi đi thôi! Tôi cần dùng chuyện này để đền bù sự bất an trong lòng!”
Mọi người đã sửa lại vẻ ủ rũ lúc trước, sôi nổi đứng ra, thần sắc hùng hồn nói: “Tôi cũng vậy, giáo chủ, không dối gạt ngài nói, lần trước không có giúp đỡ, lúc biết được Thí Thần Giáo bị thua, trong lòng tôi đều đã sắp áy náy đến sinh ra tâm ma!”
“Hiện giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội, chẳng qua chỉ là đi đến Quy Nguyên Đại Lục làm nằm vùng lãnh tiền lương bao ăn ở mà thôi, tôi có thể!”
“Đúng vậy, đúng vậy, giáo chủ ngài cứ giao cho tôi đi! Tôi đã nghĩ thông suốt, trước đó là ngu muội, sau này cả đời này tôi sẽ vì Thí Thần Giáo chiến đấu đến cùng!”
Tôn Văn Tài: “?”
Từ từ, bên trong có phải là đã trà trộn vào một vài thứ như bao ăn ở tiền lương linh tinh không?
Nhưng bởi vì người quá nhiều, mỗi người một câu, hắn cũng không nghe rõ.
Thấy mọi người đều tích cực như vậy, hắn lúc này mới nói: “Vừa lúc, bộ phận của họ rất nhiều, hơn nữa cũng không phải ai cũng có thể lập tức đi vào cốt cán, lần này thông báo tuyển dụng cũng không thấy có hạn chế số người, các người muốn đi thì cứ đi thôi.”
“Có thể phỏng vấn được hay không, thì xem tạo hóa của các người, bất quá tốt nhất là che giấu thân phận, vạn nhất bị phát hiện, tôi nhưng cứu không được các người!”
Mọi người tức khắc kích động đứng lên.
“Không sao không sao, chúng tôi khẳng định không làm ngài thêm phiền phức!”
“Đây liền đi phỏng vấn!”
Nói xong nhóm người tu chân ào ào một đoàn liền tất cả đều đi rồi, vừa đi còn vừa bắt đầu thảo luận kỹ xảo phỏng vấn của Quy Nguyên Đại Lục.
Tôn Văn Tài xem vô cùng vui vẻ: Đám phế vật này sau khi đi vào thì chỉ biết ăn cơm trắng, cuối cùng ở lúc Thí Thần Giáo sắp xuống dốc thì đã nguyện ý đứng ra.
Phỏng chừng là xem hiện tại người đã ít, muốn hảo hảo ở trước mặt Tổ Thần mà biểu hiện một chút?
Cũng may, cũng coi như họ có chút giá trị!
Hắn đã có thể dự đoán được, đợi Tổ Thần về nước, Lục Trầm Sương phát hiện bên người đã tất cả đều là người của Thí Thần Giáo, sẽ là phản ứng gì!
Tôn Văn Tài cũng không biết, nhóm nằm vùng này vừa đi, chính là cả đời.