Cả Giới Tu Tiên Xuyên Đến Làm Cấp Dưới Cho Ta

Chương 26

Tô Kỳ lập tức báo cáo lại sự việc với Lục Trầm Sương.

Theo lý thuyết, cấp trên trực tiếp của cô là Trưởng phòng Vân, nhưng Lục Trầm Sương nói rằng Trưởng phòng Vân chủ yếu phụ trách quản lý các nhân viên vệ sinh làm việc bên ngoài, còn cô – nhân viên lễ tân – thì có thể báo cáo trực tiếp với Lục Trầm Sương.

Cô nói, đây chắc chắn là một tổ chức có âm mưu kỳ lạ nào đó, hoặc là đối thủ cạnh tranh phái người đến để gây khó dễ cho họ.

Nếu không, một nhóm người xuất hiện đột ngột như vậy thì quá là kỳ quái!

Nhưng Lục Trầm Sương chỉ quan tâm đến các đơn hàng, mắt cô sáng lên: “Nói vậy, công ty lại có thêm doanh thu à?”

Tô Kỳ: “Nhưng mà…”

Lục Trầm Sương vỗ vai Tô Kỳ với tâm trạng rất tốt: “Làm tốt lắm. Đúng theo yêu cầu của công ty, bất kể bán gì thì cũng phải gặp mặt trực tiếp rồi mới nói chuyện.”

Thái độ không hề bận tâm của cô khiến Tô Kỳ bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời mình.

Cô luôn cảm thấy cô Lục bí ẩn và có phong thái của một người tài giỏi, ngay cả khi rời khỏi Lục gia cũng có thể gây dựng lại sự nghiệp.

Nhưng lúc này, cô bắt đầu hoài nghi niềm tin của mình.

Hành vi này không hề phù hợp với khí chất của một người tài giỏi chút nào!

Chẳng phải nên kiểm tra xem có âm mưu gì không sao? Cô ấy trông hoàn toàn giống một bà chủ tay trắng, chẳng hiểu gì cả!

May mắn là, mấy đơn hàng này chắc sẽ không thành công đâu.

Chính sách tự đến lấy hàng vô tình làm tăng chi phí “gây rối” của đối phương. Bọn họ chắc chắn sẽ không đến tận nơi.

Có lẽ không lâu sau, họ sẽ hủy đơn.

Cùng chung nỗi lo lắng về tương lai của công ty như Tô Kỳ, còn có một công ty khác.

Công ty vệ sinh Khiết Hàng, cũng trong ngành dịch vụ vệ sinh, từng là đối thủ cạnh tranh của Vô Ưu. Mặt tiền công ty của họ còn nằm đối diện, trên cùng một tầng.

Nhưng từ khi mẹ của Lục Trầm Sương qua đời, công ty Vô Ưu ít người quản lý, quy mô thu hẹp dần.

Ngược lại, Khiết Hàng, dưới sự nỗ lực của ông chủ Tưởng Hải Phàm, đã phát triển mạnh mẽ.

Giờ đây, Khiết Hàng đã trở thành một trong những công ty vệ sinh nổi tiếng ở Hải Thị, và là công ty lớn nhất trong tòa nhà văn phòng này.

Khi biết Vô Ưu được thiên kim nhà họ Lục tiếp quản, Tưởng Hải Phàm vốn có chút lo lắng.

Vốn dĩ, anh nghĩ sẽ có một làn sóng đầu tư mạnh mẽ từ giới con nhà giàu.

Ai ngờ đối phương lại mang đến cho anh một bất ngờ.

Đầu tiên là cô ấy sa thải hết những nhân viên cũ, sau đó lại không thuê những nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp, hay chuyên gia dinh dưỡng, quản gia nổi tiếng như anh dự đoán.

Mà cô ấy lại tuyển một nhóm nam nữ trẻ có vẻ ngoài ưa nhìn, khí chất thoát tục, cùng hai ông lão có phong thái tiên phong đạo cốt.

Không biết là từ công ty người mẫu hay học viện điện ảnh nào mà ra, cả nhóm mặc đồng phục trắng, đứng đó trông cứ như đang quay phim truyền hình.

Khi biết tin này, Tưởng Hải Phàm suýt nữa thì chết vì cười.

Khoảnh khắc đó, anh biết công ty này chắc chắn sẽ thất bại, thiên kim nhà họ Lục mới nhậm chức này hoàn toàn là người ngoại đạo.

Lúc này, anh nhìn cánh cửa vắng vẻ, lạnh lẽo của công ty đối diện, và những nhân viên chán nản, lau chùi khắp nơi bằng giẻ lau suốt cả buổi chiều.

Anh không nhịn được, cười nói với nhân viên bên cạnh: “Thấy chưa, tôi đã bảo rồi, công ty này sớm muộn gì cũng đóng cửa. Gần một tháng rồi mà số khách đến cửa chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.”

Anh ra vẻ người từng trải: “Đây là những người trẻ không hiểu chuyện, cứ nhất định phải ra ngoài khởi nghiệp, nghĩ rằng cứ làm theo hướng của giới hot-boy, hot-girl thì sẽ nổi tiếng.”

“Nực cười. Người ta thuê dịch vụ vệ sinh là xem sự chuyên nghiệp và danh tiếng, chứ đâu có xem mặt!”

“Đúng vậy, đúng vậy,” nhân viên bên cạnh vội phụ họa, đồng thời cười nói, “Dù có mâu thuẫn với ông bố tỷ phú cũng không nên ra ngoài tự lập nghiệp thế này chứ. Cái này thì đáng đời chịu khổ rồi!”

Tưởng Hải Phàm xoa xoa bức tượng mèo thần tài trên quầy, vừa chậm rãi nói:

“Hai ngày trước có một doanh nhân từ Tô Thành đến, tôi còn lo lắng cô ấy sẽ nhận được đơn hàng đó rồi thăng tiến nhanh chóng nữa cơ.”

“Ai ngờ không lâu sau, Trác Thư đã ra ngoài với vẻ mặt khó coi. Rõ ràng là nói chuyện không thành công. Chậc, công ty này không ổn rồi!”

Tưởng Hải Phàm rõ ràng đang rất vui. Nhân viên bên cạnh cũng vậy, chỉ cần Vô Ưu đóng cửa, công việc vệ sinh ở khu vực này cơ bản sẽ do họ độc quyền!

Ai ngờ, đang lúc cười nói thì thang máy bên ngoài bỗng mở ra, một đám hơn chục người bước ra.

Tất cả đều là những nhân vật có uy tín lớn, chỉ nhìn khí chất và cách ăn mặc đã thấy không hề tầm thường.

Tưởng Hải Phàm nhanh chóng nhận ra trong đó có một người còn là tỷ phú số một Tô Thành!!

Ối trời, đây đều là những nhân vật chỉ có thể thấy trên TV hoặc trong các buổi tiệc cao cấp!

Khi đi ngang qua, họ không hẹn mà dừng lại trước cửa công ty Khiết Hàng, nhìn ngó xung quanh.

Tưởng Hải Phàm lập tức tưởng tượng đến viễn cảnh mình thăng tiến nhanh chóng.

Dù không hợp tác được với họ, chỉ cần nhận được vài đơn hàng cũng đủ để kiếm một món hời lớn!

Dù sao thì nhóm người này, nhà ai mà chẳng có cả chục căn biệt thự cần dọn dẹp?

Anh không kịp nghĩ tại sao một đám người quyền lực lại hẹn nhau đi tìm dịch vụ vệ sinh, lập tức đặt mèo thần tài xuống, vội vàng đẩy cửa ra với một nụ cười tươi, định đón khách.

Thì nghe một người trong số họ ngập ngừng mở lời: “Có phải chỗ này không? Tầng 13, công ty vệ sinh?”

Một người bên cạnh vội vàng ngắt lời: “Không phải nhà này, không phải nhà này. Tên là Vô Ưu Trừ Tà!”

“Ông Hoàng bảo, đó là một công ty có mặt tiền rất cũ nát!”

“Mặt tiền nhà này lớn và sáng sủa thế này, nhìn là biết không phải rồi. Coi cái bảng hiệu kìa, ghi là Khiết Hàng!”

“Ông Hoàng và tổng giám đốc Lý cũng thật là, biết tin tức thì mấy ngày trước đã lén chạy đến mua rồi, hại chúng ta đến sau một bước!”

“Nói vậy, vẫn là ông Lại và tổng giám đốc Trác có tâm cơ hơn, đều giấu kỹ cả!”

Sau khi xác định không phải, họ lập tức quay lưng bỏ đi. Ai nấy đều bước đi vội vàng, như thể đang vội tham gia một buổi ký kết hợp đồng trị giá hàng trăm tỷ.

Tưởng Hải Phàm chỉ kịp theo bản năng gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Tần…”

Giây tiếp theo, anh trơ mắt nhìn đám khách hàng lớn đó, lao thẳng về phía góc đối diện, nơi có công ty vệ sinh rách nát, vắng vẻ kia.

“À, là chỗ này!”

“Đúng rồi, là công ty này, Vô Ưu Trừ Tà!”

“Không hổ là cao nhân, cố tình mở công ty ở một góc nhỏ như vậy. Trời ơi, cái mặt tiền này, đúng là có phong cách ẩn sĩ!”

Tưởng Hải Phàm, người biết rõ chi phí trang trí của công ty họ không vượt quá hai ngàn: “…?!”

Với cả, có khi nào mở ở góc nhỏ là vì làm ăn không tốt không? Đó là gian văn phòng có giá thuê rẻ nhất trong tòa nhà này đấy!

Bỗng nhiên, lại nghe một tiếng kinh hô. Anh nhìn sang, chỉ thấy một doanh nhân mặc áo Tôn Trung Sơn ngước đầu lên, thốt lên đầy kinh ngạc:

“Cái bảng hiệu của công ty này, chữ viết quả là bút lực mạnh mẽ, khí thế hào hùng, nét chữ mềm mại như mây trôi nước chảy! Vừa nhìn là biết xuất phát từ tay cao nhân!”

“Chắc chắn đã dùng chu sa tốt nhất để viết, nên màu sắc mới tươi sáng và tao nhã đến vậy!”

Các nhân viên của Khiết Hàng, những người đã bị ám mùi sơn rẻ tiền trong nửa tháng: “…”

Nhưng không ai chú ý đến họ.

Sau khi xác định đúng công ty, những doanh nhân thường ngày kiêu ngạo, không hay giao thiệp với người bình thường, giờ đây lại tỏ ra căng thẳng như sắp gặp một nhân vật lớn.

Ai nấy đều cúi đầu chỉnh trang lại vẻ ngoài, giả vờ như không hề vội vàng, rồi hít thở sâu và điều chỉnh biểu cảm.

Với thái độ khiêm tốn, cung kính, thậm chí là có phần thành kính, họ bước vào bên trong.

Nhân viên Khiết Hàng đi cùng Tưởng Hải Phàm nãy giờ cũng hoàn toàn sững sờ. Anh ta theo bản năng nói:

“Sếp, sếp, có vẻ như việc kinh doanh của họ… cũng không tệ đâu ạ.”

Tưởng Hải Phàm lập tức trừng mắt nhìn anh ta: “Còn cần cậu nói à?? Tôi không có mắt hay sao!”

Bị ngắt lời, anh ta cũng lấy lại tinh thần.

Nhìn thấy tất cả mọi người đã vào công ty đối diện, anh chỉ cảm thấy một cơn đau thắt ở tim!

Bao nhiêu là khách hàng!

Toàn là khách VIP!

Trơ mắt nhìn miếng mồi béo bở bay khỏi miệng thì có khác gì giết anh ta đâu?

Đã bao lâu rồi anh ta không nhận được một đơn hàng lớn như vậy!

Nghĩ đến đây, anh ta vực dậy tinh thần, cười lạnh nói: “Cứ ở đây mà chờ. Nhiều người như vậy, tôi không tin Lục Trầm Sương có thể tiếp nhận hết được. Nhân lực của cô ta không đủ, đó chính là lúc chúng ta ‘cắt’ khách!”

Trong văn phòng của Lục Trầm Sương lúc này, cô đang nhận một cuộc điện thoại từ Trác Thư.

Trác Thư vừa giải quyết xong chuyện của mình, việc đầu tiên là gọi điện thoại để cảm ơn.

Cô cũng xin lỗi vì đã nghi ngờ họ trước đó.

Thái độ của Trác Thư rõ ràng đã cung kính hơn rất nhiều.

Trong giọng nói còn xen lẫn sự kính nể với sức mạnh bí ẩn của một người “cao nhân”.

Rõ ràng sự việc lần này đã mang lại một cú sốc không nhỏ cho một người theo chủ nghĩa vô thần như cô.

Cuối cùng, cô thành khẩn nói: “Sếp Lục, cảm ơn cô. Nếu không có cô, tôi và gia đình tôi chắc hẳn vẫn sẽ sống trong u mê. Sau khi tôi chết, anh ta chắc chắn sẽ không tha cho bố mẹ tôi.”

“Bố mẹ tôi sau khi biết anh ta là người như vậy thì rất sốc, mẹ tôi còn phải nhập viện. Tôi không dám tưởng tượng nếu tôi thực sự xảy ra chuyện, bố mẹ tôi sẽ bị người đàn ông khốn nạn đó lừa đến mức nào nữa.”

“Mười vạn thật sự không đủ để diễn tả sự biết ơn trong lòng tôi. Đơn hàng này có giá trị không thể đong đếm bằng tiền bạc được. Sếp Lục, tôi biết các vị cao nhân không trọng tiền tài. Tôi đã đặt vài đơn hàng trên cửa hàng của cô, coi như là cúng đường để tích thêm phúc đức!”

Khi cô cúp máy, bên cạnh lập tức vang lên tiếng của Tô Kỳ:

“Trời ơi, sao lại có người đặt hàng nữa! Mấy người này không có điểm dừng à! Bỏ ra nhiều tiền như vậy để nhờ chúng ta làm gì chứ!”

“Sếp ơi, không được rồi, tôi vẫn cảm thấy không ổn. Số lượng đơn hàng ngày càng tăng. Hay chúng ta giảm giá xuống đi? Lỡ người ta nghi ngờ chúng ta đang rửa tiền thì sao…”

Nói đến đây, cô hít một hơi, kinh ngạc nói: “Họ sẽ không có mục đích đó đâu nhỉ?? Khốn nạn! Đúng là một cuộc chiến thương trường bẩn thỉu!”

“Mấy đơn này không phải, em cứ bấm hoàn thành là được.”

Sau khi trấn an Tô Kỳ, Lục Trầm Sương đứng dậy, nhìn về phía cửa và nói: “Khách hàng đã đặt đơn trước đó đã đến.”

Đây là ngày đông khách nhất kể từ khi công ty thành lập.

Trưởng lão Vân và Tiết Linh đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng ở quầy lễ tân đón khách. Rất nhanh sau đó, họ đã mời tất cả mọi người vào trong.

Tô Kỳ vừa nghe có người đến, lập tức phấn khích đi ra xem rốt cuộc là ai đến gây rối.

Kết quả, cô vừa ra đến nơi, thì thấy một đám những người mà cô chỉ thấy trên tạp chí kinh tế, hoặc chỉ có thể nhìn thấy ở các bữa tiệc của Lục gia.

Cô lập tức: “…”

Đừng nói với cô, những người đã tư vấn cho cô trên phần mềm chính là nhóm người này nhé.

Điều cô không ngờ hơn là, nhóm người này sau khi thấy Lục Trầm Sương mặc bộ váy quốc phục màu trắng, lại lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn kính nể đầy kiêng dè.

Theo sau đó, tất cả đều cung kính chắp tay cúi đầu: “Chào sếp Lục.”

Lục Trầm Sương lạnh nhạt gật đầu, không chút quan tâm: “Quý vị đều đã đặt hàng trên mạng rồi phải không? Mời đi theo tôi.”

Cô đưa tất cả mọi người vào phòng khách.

Cùng đi còn có Trưởng lão Vân, Trưởng lão Lâu, và trợ lý của cô, Đoàn Phong Vọng.

Tô Kỳ suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.

Cô chợt nhận ra lý do tại sao mình luôn cảm thấy công ty này không bình thường!

Đúng rồi!

Một miếng giẻ lau và dịch vụ vệ sinh thì không thể có cái giá cắt cổ như vậy!

Chẳng lẽ… những dịch vụ đó chỉ là vỏ bọc?

Thực tế, công ty đang bán một thứ gì đó bí ẩn, không thể nói ra?

Nếu không, làm sao có thể giải thích được việc nhiều nhân vật lớn như vậy lại kéo đến đây?

Bỏ ra một số tiền lớn không nói, còn đích thân đến tận nơi. Đây chỉ là một công ty vệ sinh nhỏ mà thôi!

Từ sảnh đến phòng khách chỉ mất vài giây, nhưng trong đầu Tô Kỳ đã hiện lên vô số hình ảnh về các hoạt động phi pháp.

Cô suýt nữa thì lôi điện thoại ra để tra cứu luật hình sự. Càng nghĩ, cô càng rùng mình.

Đặc biệt là khi Đoàn Phong Vọng lấy ra một cuốn sổ và yêu cầu các vị khách hàng lần lượt viết tên, thông tin liên lạc và ngày sinh của mình.

Đi kèm với biểu cảm nghiêm túc, trịnh trọng của các vị đại gia, cảm giác đó càng trở nên rõ ràng hơn!

Tô Kỳ bắt đầu đấu tranh tư tưởng: Nếu đây là phi pháp thì mình phải làm gì? Bây giờ bỏ trốn có kịp không?

Nhưng cô Lục trông vừa dịu dàng, vừa xinh đẹp, không giống người như vậy.

Chắc chắn là cô ấy bị lầm đường lạc lối.

Liệu cô ấy có nên khuyên cô ấy đi tự thú không??

Đúng lúc cô đang căng thẳng và lo lắng tột độ, các bảng biểu cuối cùng cũng được điền xong.

Đoàn Phong Vọng quay người, lấy ra một chiếc hộp gỗ đắt tiền từ trong tủ.

Đến rồi!!

Tô Kỳ nín thở, dồn hết sự tập trung vào chiếc hộp.

Bên trong rốt cuộc là thứ gì?

Hỏng rồi, mình cũng đang có mặt ở đây, liệu có bị thủ tiêu không??

Giữa lúc cô đang suy nghĩ miên man, cô thấy Đoàn Phong Vọng thản nhiên lấy ra một xấp vải vụn trông vô cùng quen mắt.

Tô Kỳ: “…”

Khoan đã, giẻ lau, sao lại là mi nữa??

Lúc này, giẻ lau được chia thành hai phần: một xấp nhỏ vô cùng cũ nát, và một xấp kia thì mới tinh.

Lục Trầm Sương nhìn mọi người và nói:

“Thật đáng tiếc, giẻ lau cũ của chúng tôi chỉ còn lại năm chiếc. Vì vậy, giá của nó cao hơn giẻ lau bình thường năm vạn. Chất liệu và hiệu quả đều giống nhau, quý vị có thể tự do lựa chọn.”

Các đại gia Tô Thành: “!!!”

Những người đang ngồi ở đây không ai thiếu mười lăm vạn.

Bỏ thêm vài vạn để mua một miếng giẻ lau “cũ” cùng loại, giúp họ yên tâm hơn thì ai mà chẳng muốn?

Hơn nữa, vật hiếm thì quý, thứ này ít chắc chắn phải có lý do của nó!

Họ liếc nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sự thù địch.

Bình Luận (0)
Comment