Cả Hai Đều Sai

Chương 12

(Được viết dưới góc nhìn của Thẩm Chấp)

Tôi đã sớm quen biết Hứa Chiêu Nguyệt rồi, sớm hơn cả khi em ấy biết tôi. Đương nhiên, tôi cũng biết rõ cái người vẫn luôn sớm chiều ở bên cạnh em — — Dụ Chi. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, là một đôi duyên trời tác hợp mà người khác ao ước.

Khi ấy, Hứa Chiêu Nguyệt hoạt bát xinh đẹp, là bởi vì em ấy có Dụ Chi ở bên.

Tôi chỉ là một tên hèn hạ ôm nỗi tương tư giấu trộm trong lòng, là đứa con riêng không ai mong chờ được sinh ra, thứ mà tôi khao khát là thứ mà người khác có thể dễ dàng đạt được.

Ngay cả cô gái mà tôi yêu thích ở trong lòng, cũng quang minh chính đại thuộc về người khác. Tôi cứ như vậy quan sát, lặng lẽ ngắm nhìn.

Cho đến một ngày kia, đột nhiên xảy ra một chuyện không ai lường trước, Dụ Chi qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn.

Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là vui sướng. Thế nhưng, tôi chưa từng nghĩ tới liệu cô gái ấy sẽ đau khổ như nào. Tôi chỉ biết là Dụ Chi c.hết rồi, vậy thì em ấy cũng sẽ không thuộc về bất kì ai nữa.

Tôi nhiều lần cố ý xuất hiện trước mặt em ấy. Tôi biết ưu thế của mình là gì, tôi rất giống Dụ Chi, có thể nói là giống nhau như đúc.

Tôi bắt đầu học theo mọi thứ của Dụ Chi. Quả nhiên, em ấy mắc bẫy rồi.

Hứa Chiêu Nguyệt tỉnh táo trở lại, em ấy bắt đầu chú ý đến tôi. Cảm giác này thật đau khổ, nhưng cũng thật ngọt ngào, cuối cùng em ấy cũng chịu để ý đến tôi. Thế nhưng, người em ấy nhìn thấy hình như lại không phải là tôi.

Nhìn thấy em càng lúc càng thích tôi, tôi lại có chút sợ hãi. Rốt cuộc thì người em ấy thích là ai? Là khuôn mặt giống Dụ Chi này, hay là Thẩm Chấp tôi? Nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ nữa.

Cứ như vậy, tôi rõ ràng biết tất cả nhưng lại giả bộ như cái gì cũng không biết, nhìn em ấy từ từ càng lún sâu vào đấy. Tuy nhiên, dần dần, điều đó không thể thoả mãn được tôi nữa, tôi muốn em ấy thích tôi, chỉ thích tôi thôi, mà không phải là do gương mặt giống Dụ Chi này.

Mọi người đồn nhau rằng tôi vẫn luôn có một bạch nguyệt quang trong lòng, tôi cũng không hề phủ nhận. Vì tôi đang chờ, chờ xem Hứa Chiêu Nguyệt sẽ phản ứng như thế nào.

Vậy mà em ấy không hề để tâm những lời đồn đãi này. Quả nhiên, em ấy thích tôi vì gương mặt này, chứ không phải vì Thẩm Chấp tôi.........

Tôi thất vọng, nhưng tôi càng sợ hãi hơn. Tôi bắt đầu tìm đến bà ngoại của Dụ Chi, muốn thông qua bà biết được thói quen và sở thích của Hứa Chiêu Nguyệt.

Bà đã lớn tuổi rồi nên thần trí cũng không còn được minh mẫn nữa.

Bà vẫn luôn nhận nhầm tôi là Dụ Chi, nên cứ liên miên kể về những chuyện cũ. Đương nhiên, trong những câu chuyện này đều xuất hiện cái tên Chiêu Nguyệt.

Về sau, tôi cũng tạo thành thói quen thường xuyên đến thăm bà. Lúc đó, tôi cảm nhận được cái gọi là tình thân. Tôi thật sự rất ghen tị với Dụ Chi, cậu ta có bà ngoại, còn có Hứa Chiêu Nguyệt.

Bốn năm rồi, tôi cảm thấy hình như cũng đủ rồi, Hứa Chiêu Nguyệt dường như thật sự thích tôi đúng không, mà không phải là vì Dụ Chi phải không.

Thế nhưng, còn chưa được bao lâu, một tin tức khiến tôi hốt hoảng, Dụ Chi vẫn còn sống. Tôi không dám thừa nhận bản thân đang sợ hãi, vì thế tôi cố ý thăm dò thử sự bao dung của Hứa Chiêu Nguyệt đối với mình. Tôi chỉ muốn biết liệu bản thân có cơ hội nào để tranh giành không.

May mắn thay, khi ấy, Lâm Uyển lại trở về.

Ngày hôm đó, tôi bỏ mặc em ấy một mình ở thư viện, vậy mà em ấy đến một câu hỏi vì sao cũng không hỏi.

Sau đó, lúc tôi đưa Lâm Uyển đến phòng y tế, lại thấy được em đang ở đó truyền dịch. Tôi đột nhiên nghĩ, em ấy thà nhờ bạn học đưa tới, cũng không thèm gọi điện cho người bạn trai là tôi sao. Tôi không nói gì là vì muốn che dấu sự bất an của bản thân. Nghe thấy em lên tiếng uỷ khuất chất vấn mình, tôi đau lòng muốn lại gần em.

Nhưng Lâm Uyển lại ra hiệu bảo tôi không nên nóng nảy. Tôi đột nhiên bình tĩnh lại, cảm thấy chị ấy nói cũng có lí. Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Chiêu Nguyệt ở trước mặt tôi lộ ra biểu cảm uỷ khuất như này.

Sau đó, tôi muốn đến thăm em, nhưng em ấy đã về kí túc xá rồi. Ở trên đường vô tình gặp được Lâm Uyển, chị ấy bận đồ mỏng nên hỏi mượn áo khoác của tôi, tôi không do dự mà đồng ý.

Chị ấy nói "vẫn nên rèn sắt khi còn nóng"*, để cho Chiêu Nguyệt thấy rõ được lòng mình.

(Giống như kiểu thuận nước đẩy thuyền, nhân lúc có cơ hội, ngay lập tức tiếp tục kế hoạch)

Tôi quá mong muốn chân chính có được Hứa Chiêu Nguyệt, mà không phải là vì gương mặt giống Dụ Chi này, chỉ là bởi vì Thẩm Chấp, chỉ vì Thẩm Chấp này thôi.

Nhưng hình như đã xảy ra sai sót ở đâu rồi, Hứa Chiêu Nguyệt dường như cũng muốn từ bỏ gương mặt này rồi. Hôm đó, tôi mất bình tĩnh, lần đầu đến chất vấn em ấy. Em ấy á khẩu không nói được gì càng khiến cho tôi thêm tức giận.

Sau đó, khi biết được em ấy sắp đi du học, tôi liền nghĩ đến Dụ Chi. Có phải là vì em ấy biết tên đó còn sống nên không đợi được nữa muốn đi tìm hắn rồi đúng không.

Thế nhưng Hứa Chiêu Nguyệt vẫn chưa đi thì Dụ Chi đã trở về. Hôm đó, cậu ta đứng che trước mặt cô ấy, dùng giọng điệu vô cùng kiên định tuyên bố chủ quyền với tôi. Đột nhiên tôi thấy mình giống như thằng hề vậy, nên liền không thèm để ý gì bắt đầu nói năng bừa bãi.

Lời vừa nói ra tôi đã hối hận muốn chết, cuối cùng chỉ có thể bỏ chạy thật nhanh.

Cuối cùng, Hứa Chiêu Nguyệt vẫn chọn đi du học. Cô ấy không ở lại vì tôi, cũng không ở lại vì cái tên họ Dụ đó. Giữa hai chúng tôi không có ai thắng hết.

Trong trường bắt đầu lan truyền tin tức tôi và Lâm Uyển đã ở bên nhau, nhưng tôi cũng chả để ý lắm. Nếu không phải là Hứa Chiêu Nguyệt, thì là ai cũng không có gì khác.

Hôm đó vừa đánh nhau với một tên lốp xe của Lâm Uyển xong, tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dụ Chi. Cậu ta áo quần sạch sẽ, dịu dàng khiêm tốn, còn tôi thì chật vật, lấm lem.

Cậu ta nói Chiêu Nguyệt thích tôi, là thật lòng thật dạ thích tôi, là vì Thẩm Chấp tôi. Tôi không đáp lại, nhưng trong lòng đã trở nên rối bời.

"A Chấp, nếu như không phải vì thích cậu thì em ấy đã không kiên trì lâu như thế. Chiêu Nguyệt em ấy từ trước tới nay không phải là một người kiên nhẫn." Dụ Chi lắc đầu rồi cười. Từ trước tới nay, cậu ta vẫn luôn hiểu rõ Chiêu Nguyệt nhất.

"Cậu làm sao dám chắc em ấy thích tôi không phải bởi vì gương mặt này chứ?" Tôi nghe thấy mình đã hỏi cậu ta như vậy.

"Cũng không phải, ban đầu đúng là vì gương mặt này. Nhưng mà A Chấp này, bốn năm không phải là ngắn, chúng ta ngoại trừ khuôn mặt giống nhau thì còn lại cái gì cũng không giống. Nếu như chỉ vì gương mặt này, thì vì sao tôi đã trở về rồi, em ấy lại không quay về bên cạnh tôi, không phải sao?" Dụ Chi lắc đầu, tôi thật sự chán ghét sự tự tin của cậu ta, chán ghét cậu ta vì sao lại hiểu rõ Chiêu Nguyệt như vậy.

Tuy nhiên, cậu ta đã cho tôi biết được em ấy thật sự đã từng thích tôi. Sự yêu thích của em ấy là giành cho Thẩm Chấp, chỉ một mình Thẩm Chấp mà thôi.

Tôi điên cuồng muốn có được một câu khẳng định, muốn cùng em ấy bắt đầu lại từ đầu, vì thế nhất thời tôi đã quên mất lời Dụ Chi nói sau đó.

Cuối cùng, tôi cũng đã có thể liên lạc được với em. Hôm đó, tôi thấy bạn cùng phòng đang video call với em.

Tôi vội lao tới cướp điện thoại của cô ấy, nóng lòng muốn nghe một câu trả lời, em ấy vậy mà khẳng định......

Từ đó về sau, tôi liền tìm cơ hội để tới gặp em, nhưng hình như có cái gì không đúng lắm. Đột nhiên tôi nhớ tới lời nói cuối cùng lúc đó của Dụ Chi.

"Thế nhưng thật đáng tiếc, cậu lại không hề tin. Nhưng dù sao cũng cảm ơn đã giúp tôi giữ lại Chiêu Nguyệt." Những gì mà tôi làm giống như đang giúp người khác may áo cưới.*

(Nói thẳng là nuôi vợ giúp Dụ Chi =))))

Sau đó, Hứa Chiêu Nguyệt cũng đã về nước, tôi vẫn chưa hết hi vọng hỏi lại lần nữa, kết quả vẫn không đổi. Lần kế tiếp gặp lại em là trong hôn lễ của em cùng với Dụ Chi.

Dụ Chi, cậu ta không hổ danh là người hiểu rõ Chiêu Nguyệt nhất. Cho dù đã bỏ đi nhiều năm như vậy, cho dù em ấy đã từng thích người khác, vậy mà cậu ta vẫn có thể lần nữa đem em ấy quay trở lại bên cạnh mình.

Mọi thứ giống như năm đó, vẫn giữ nguyên như vậy. Bên cạnh em ấy vẫn là cậu ta, mà tôi vẫn như cũ chỉ có thể đứng từ xa quan sát em cùng người ấy......
Bình Luận (0)
Comment