Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 10

Trong suốt bữa ăn, Tịch Thận Trạch không nói mấy câu, nhưng lại uống không ít rượu. Thỉnh thoảng anh lại giả vờ vô tình nhìn về hướng Phương Thư Mạn đang ngồi.

Vị trí cô ngồi vừa khéo quay lưng về phía anh. Cô cũng không hề ngoảnh đầu nhìn anh lấy một lần.

Có lẽ là khi uống say người ta sẽ trở nên yếu đuối. Mỗi lần Tịch Thận Trạch nhìn cô, trong lòng anh lại thầm hỏi cô là tại sao cô đồng ý kết hôn với anh nhưng lại không muốn cho người khác biết bọn họ đã là vợ chồng.

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, anh vẫn không nghĩ ra được câu trả lời cho câu hỏi đó.

Bên phía Tịch Thận Trạch đã giải tán, nhưng bên phía Phương Thư Mạn vẫn chưa kết thúc.

Trước khi đi, các đồng nghiệp hỏi Tịch Thận Trạch: “Thầy Thích, thầy về không? Có cần gọi tài xế không?”

Tịch Thận Trạch xua tay, ngồi im trên ghế, nói với họ: “Không cần đâu, các bạn về trước đi.”

Tần Chi Giác là người rời đi gần chót. Trước khi đi, anh ấy vỗ vai Tịch Thận Trạch, dặn dò: “Có chuyện gì thì đừng cứ giữ mãi trong lòng, tự mình đoán già đoán non không bằng trực tiếp tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng.”

Tịch Thận Trạch nuốt nước bọt, khẽ “ừ” một tiếng.

Trong lúc chờ cô, không có gì làm nên Tịch Thận Trạch mở WeChat ra, vào trang cá nhân của Phương Thư Mạn bắt đầu xem vòng bạn bè của cô.

Cô đăng rất nhiều thứ thường ngày. Ví dụ như hôm nay tàu điện ngầm đông quá, hôm nay thời tiết đẹp quá, hôm nay mệt quá, hôm nay lại ăn cơm rang trứng, hôm nay nhìn thấy một bông hoa nở rất đẹp…

Hầu như mỗi “hôm nay”, cô đều để lại dấu chân trên vòng bạn bè của mình.

Anh có thể cảm nhận được tình yêu cuộc sống của cô thông qua vòng bạn bè của cô.

Mỗi khoảnh khắc vô tình trong cuộc sống, mỗi góc khuất không mấy nổi bật mà cô đi qua đều có thể được cô phát hiện và ghi lại, trở thành một khoảnh khắc đẹp vĩnh cửu.

Trong lúc ăn cơm, Phương Thư Mạn đã nhiều lần muốn quay đầu lại nhìn anh, nhưng cô vẫn thiếu một chút can đảm, cô cũng sợ mình ngụy trang không tốt rồi bị hai người bạn thân phát hiện ra, thế nên cô đành phải ép mình nhịn xuống.

Mặc dù không quay đầu lại, nhưng Phương Thư Mạn vẫn nghe thấy tiếng động giải tán bên bàn Tịch Thận Trạch, chỉ là cô không biết rằng sau khi bữa tiệc kết thúc, Tịch Thận Trạch vẫn không đi.

Cho đến khi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Phương Thư Mạn mới phát hiện ra Tịch Thận Trạch vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Chỉ còn một mình anh ở bàn đó.

Cô cố tình làm chậm động tác, chần chừ trên ghế.

Khi Trần Hâm Nguyệt và Sở Duyệt Vân lấy đồ xong gọi cô đi cùng, Phương Thư Mạn cười nói với hai người họ: “Hai người đi trước đi, mình còn phải đi vệ sinh.”

“Được.” Trần Hâm Nguyệt nói: “Về đến nhà thì báo một tiếng trong nhóm nhé.”

Phương Thư Mạn gật đầu.

Sở Duyệt Vân cũng nói với cô: “Vậy hai đứa mình đi trước đây.”

“Được.” Phương Thư Mạn cong mắt cười đáp.

Đợi hai người bạn rời đi, Phương Thư Mạn mới xách túi đến bên cạnh Tịch Thận Trạch. Cô nhẹ giọng hỏi: “Anh đang đợi tôi sao?”

Tịch Thận Trạch vừa đứng dậy vừa đáp: “Ngoài em ra thì tôi còn có thể đợi ai nữa?”

Qua giọng nói của anh, Phương Thư Mạn nhận ra tâm trạng của anh không được tốt lắm, nhưng cô không biết lý do khiến anh không vui. Có phải là vì gặp phải vấn đề nan giải trong công việc không? Hay là vì cô cũng xuất hiện ở đây tối nay?

Tịch Thận Trạch vốn rất giỏi uống rượu, mặc dù tối nay uống nhiều nhưng anh vẫn chưa đến mức say. Anh đã uống rượu nên không thể lái xe nữa, bèn hỏi người phụ nữ đang đi bên cạnh mình: “Em có uống rượu không?”

Phương Thư Mạn lắc đầu.

Cô không giỏi uống rượu, cơ bản là một ly là ngã, cho nên những năm gần đây hễ ăn cơm bên ngoài là cô không bao giờ đụng đến rượu.

“Vậy có bằng lái xe chưa?” Tịch Thận Trạch hỏi tiếp.

Phương Thư Mạn vẫn lắc đầu, trả lời anh: “Chưa thi.”

Thế là Tịch Thận Trạch gọi một tài xế lái thay đến.

Anh và Phương Thư Mạn ngồi ở ghế sau, suốt dọc đường không ai nói gì.

Phương Thư Mạn vốn định nói chuyện, nhưng từ khi lên xe Tịch Thận Trạch đã tháo kính mắt ra, sau đó suốt dọc đường anh đều nhắm mắt, thế nên cô không muốn làm phiền anh.

Mãi cho đến khi hai người vào thang máy về nhà, Phương Thư Mạn mới mở lời giải thích với anh: “Hôm nay chỗ ăn là do bạn tôi đặt, tôi không biết các anh cũng đến đó ăn uống.”

Vốn dĩ sắc mặt Tịch Thận Trạch đã lạnh nhạt, nghe cô nói xong anh lại nhíu mày, không vui hỏi: “Ý là sao?”

Phương Thư Mạn cắn môi, giọng nói rất nhỏ nhưng rất chắc chắn: “Hình như anh không được vui.”

Cô lấy hết can đảm hỏi anh: “Có phải tôi làm anh không vui không?”

Tịch Thận Trạch không chút khách sáo trả lời thẳng thừng: “Phải.”

Phương Thư Mạn ngẩn người, im lặng.

Thang máy đã đến tầng 16.

Anh đi ra khỏi thang máy trước, Phương Thư Mạn đi theo sau anh.

Khi anh dùng chìa khóa mở cửa, cô hơi dè dặt hỏi: “Là… vì hôm nay tôi cũng đến quán đó…”

Cô còn chưa nói hết câu, Tịch Thận Trạch đã lạnh lùng ngắt lời cô: “Phương Thư Mạn.”

Anh đẩy cửa ra, giơ tay bật đèn lối vào.

Đợi cô cũng bước vào, Tịch Thận Trạch đóng cửa lại mới tiếp tục nói: “Em không muốn người khác biết chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, đúng không?”

Phương Thư Mạn bị hỏi đến ngây người.

“Hả?” Cô ngây ngô trả lời anh: “Tôi đâu có.”

Cô bối rối chớp mắt, nói: “Tôi tưởng là anh không muốn mọi người biết…”

Tịch Thận Trạch bị cô chọc cười, “Sao em biết là tôi không muốn mọi người biết? Em có hỏi tôi không?”

Cuối cùng Phương Thư Mạn cũng hiểu ra vì sao anh không vui. Anh không vui là vì cô giả vờ không quen anh ở quán nướng đó.

“Tôi vốn đã định hỏi.” Phương Thư Mạn cố gắng giải thích, “Nhưng anh đang đi công tác, trông có vẻ rất bận, tôi không muốn làm phiền anh làm việc nên định chờ anh về rồi mới hỏi anh.”

Khi cô nói chuyện, hai người đã thay dép xong.

Tịch Thận Trạch thay dép xong đi vào phòng khách, Phương Thư Mạn đi theo sau anh, miệng vẫn giải thích với anh: “Nhưng sau khi anh về, tôi còn chưa kịp hỏi anh thì đã bất ngờ gặp anh và đồng nghiệp của anh ở quán nướng đó.”

“Lúc đó tôi không biết chắc ý anh, thế nên mới không đến nói chuyện với anh…”

Tịch Thận Trạch bật đèn phòng khách rồi đứng bên bàn ăn, rót một cốc nước, nhưng không uống mà đưa cho Phương Thư Mạn.

Anh đã hoàn toàn hết giận. Thực ra từ khi cô nói câu “Tôi đâu có” là tâm trạng anh đã dễ dàng được cô xoa dịu rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải miễn phí tại website lantruyen.vn. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web lantruyen.vn. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Phương Thư Mạn nhận lấy cốc thủy tinh từ tay anh, hai tay nâng cốc ngửa đầu uống mấy ngụm nước, sau đó ngẩng mặt nhìn anh, hỏi: “Vậy bây giờ tôi hỏi được không?”

Tịch Thận Trạch kìm nén khóe môi sắp nhếch lên, cố làm ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Hỏi gì?”

“Thì là… tôi có thể nói với đồng nghiệp của tôi chuyện chúng ta đã đăng ký kết hôn không?” Phương Thư Mạn cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà cô đã muốn hỏi từ hai ngày trước.

Tịch Thận Trạch nghiêm mặt, điềm tĩnh nói: “Hình như tôi chưa từng nói em là tôi muốn giấu chuyện kết hôn.”

Cô cười tươi, giọng nói nhẹ nhàng đáp lại anh: “Tôi biết rồi.”

“Biết cái gì?” Anh rõ ràng biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.

Phương Thư Mạn nhẹ nhàng cất giọng: “Biết là khi cần thiết tôi có thể nói với họ rằng tôi đã kết hôn.”

Tịch Thận Trạch không hiểu: “Khi cần thiết?”

Phương Thư Mạn gật đầu, buồn cười nói: “Tôi cũng đâu thể vừa gặp người khác là đã khoe tôi kết hôn rồi chứ?”

Tịch Thận Trạch thầm nghĩ, sao lại không thể.

Nhưng nhớ lại buổi sáng ngày hôm kia ở trung tâm giám định, nếu như thầy của anh không nhắc đến chuyện mai mối cho anh thì anh cũng sẽ công khai chuyện anh đã đăng ký kết hôn với mọi người.

Thôi, kệ cô vậy.

Dù sao thì anh cũng đã xác định được thái độ của cô rồi. Còn chuyện cô muốn nói cho đồng nghiệp của cô biết khi nào thì tùy cô vui thôi.

Tịch Thận Trạch ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi, anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần rồi tiện tay đặt lên bàn trà. Một lúc sau, anh nhớ lại chuyện của mình, không khỏi hỏi Phương Thư Mạn: “Nếu như họ không tin thì sao?”

Phương Thư Mạn bị anh hỏi đến ngây người, nhất thời đờ ra.

“Vậy… vậy thì phải làm sao? Tôi mang giấy đăng ký kết hôn đến cho họ xem?”

Tịch Thận Trạch bị đề nghị vô cùng nghiêm túc của cô chọc cười. Anh nói với cô: “Không cần phải mang giấy đăng ký kết hôn đến tận nơi đâu, có thể tra cứu giấy đăng ký kết hôn điện tử trên điện thoại mà.”

“Hả?” Phương Thư Mạn ngạc nhiên.

“Em lại đây.” Anh vừa nói vừa với tay lấy điện thoại trên bàn trà.

Phương Thư Mạn đặt cốc nước xuống, ngoan ngoãn đi đến ngồi bên cạnh anh.

Tịch Thận Trạch bắt đầu chỉ cho Phương Thư Mạn cách xem giấy đăng ký kết hôn điện tử của họ.

Vì hai người ngồi sát nhau nhìn chung một màn hình điện thoại, thế nên khoảng cách gần đến mức hơi thở cũng giao nhau, chỉ cần ngoảnh mặt là có thể hôn được đối phương.

Sau khi anh chỉ xong, Phương Thư Mạn vô thức lùi ra một chút.

Cô lại lấy điện thoại của mình ra tra cứu lại một lần nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải miễn phí tại website lantruyen.vn. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web lantruyen.vn. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Quả nhiên là có thể tra cứu được.

Cô cong mắt nhìn giấy đăng ký kết hôn điện tử hiện trên màn hình điện thoại của anh, không khỏi cảm thán: “Tiện quá nhỉ.”

Từ lúc Phương Thư Mạn dùng điện thoại của anh để tra cứu giấy đăng ký kết hôn điện tử, Tịch Thận Trạch vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cô.

Thậm chí còn không nỡ chớp mắt.

“Sao anh lại biết được…”

Phương Thư Mạn chưa kịp nói hết câu thì đã im bặt.

Bởi vì trong lúc nói chuyện, cô vô tình ngoảnh đầu, nhìn thấy đôi mắt đen láy như mực của Tịch Thận Trạch. Mặc dù anh vẫn đeo kính, nhưng cặp kính mỏng manh đó không thể nào ngăn cản được cảm xúc trong mắt anh.

Phương Thư Mạn không thể mô tả chính xác cảm xúc mạnh mẽ và thẳng thắn đó.

Giống như, khoảnh khắc ánh mắt cô vô tình xông vào đôi mắt anh, cô đã bị anh hôn vậy.
Bình Luận (0)
Comment