Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 13

Sáu giờ hai mươi phút tối, Phương Thư Mạn xách những loại rau củ và thịt mua ở siêu thị trong khu chung cư về nhà.

Cô đặt chìa khóa và túi đồ ở tủ giày, trước tiên dùng nước rửa tay khô diệt khuẩn để rửa tay, sau đó đi dép lê, xách lại túi đồ vào bếp.

Sau khi đặt đồ xuống, Phương Thư Mạn đi tắm.

Đợi cô tắm xong ra thì bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Ngoài món trứng cà chua xào mà Tịch Thận Trạch yêu cầu, cô còn làm món thịt bò hầm cà chua và ớt chuông xào trứng, thêm một phần súp xương heo hầm với ngô.

Thế nên, Phương Thư Mạn cần dùng nhiều nồi cùng lúc, khi dùng nồi áp suất để hầm thịt bò thì bên bếp gas đang dùng nồi sứ để hầm súp.

Cùng lúc đó, nồi cơm điện cũng đang nấu cơm.

Khi Tịch Thận Trạch về đến nhà, Phương Thư Mạn đang tỉ mỉ thêm nửa quả cà chua còn lại mà cô đã gọt vỏ và cắt sẵn vào nồi ức bò cà chua.

Tịch Thận Trạch dùng nước rửa tay xoa xoa tay, đi vào bếp xem Phương Thư Mạn nấu ăn.

Vì máy hút mùi luôn hoạt động nên trong bếp lúc nào cũng có tiếng máy hút mùi, Phương Thư Mạn không hề nghe thấy tiếng Tịch Thận Trạch mở cửa về nhà. Cho đến khi anh đẩy cửa trượt của bếp ra, Phương Thư Mạn mới phát hiện anh đã về.

Khoảnh khắc cô quay đầu lại, anh cũng đồng thời đẩy cửa bếp ra.

Thấy anh, cô lập tức mỉm cười: “Anh về rồi à.”

Cô nói rất tự nhiên, như thể họ đã sống với nhau nhiều năm rồi vậy.

Trái tim Tịch Thận Trạch thoáng rung động. Anh không khỏi cong nhẹ khóe môi, lông mày giãn ra, ôn tồn đáp: “Ừm.”

“Anh đi tắm đi,” Phương Thư Mạn cười khẽ nói: “Đợi anh tắm xong chắc là bên này cũng vừa xong đấy.”

“Được.” Tịch Thận Trạch đáp, trước khi quay người rời khỏi bếp, anh lại nhìn cô thật sâu.

Nghĩ đến việc mấy chục năm còn lại của cuộc đời sẽ như vậy, trong lòng anh không nói nên lời vui sướng.

Lúc Tịch Thận Trạch tắm xong, anh nghe thấy Phương Thư Mạn đang ho sặc sụa.

Anh chạy đến đẩy cửa bếp ra, lập tức có một mùi ớt cay nồng xộc vào khiến cổ họng bắt đầu ngứa ngáy.

Trước khi mở lời, Tịch Thận Trạch cũng bị sặc ho khan một tiếng.

Phương Thư Mạn nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ. Cô cau mày, hắng giọng rồi mới nói với anh: “Anh đừng vào, cay lắm.”

Tịch Thận Trạch vẫn vào bếp.

Phương Thư Mạn đang xào ớt chuông, mùi cay của ớt chuông xộc vào mắt mũi cô ở cự ly gần, cô cố nhịn không ho và hắt hơi nhưng nước mắt vẫn chảy ra.

Cô lại không dám đưa tay lên lau, vì tay cô đã chạm vào ớt chuông.

Ngay lúc cô đưa tay định tắt bếp, Tịch Thận Trạch đứng bên cạnh bỗng giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt rơi khỏi mắt cô.

Cùng lúc đó, Phương Thư Mạn xoay tay nắm bếp gas. Theo tiếng “cạch” một tiếng, lửa dưới chảo xào tắt ngúm.

Máy hút mùi trên đầu cô vẫn đang ù ù, như một đoàn tàu đang chạy sát mặt cô.

Trong lòng Phương Thư Mạn cũng như có một đoàn tàu đột nhiên ầm ầm chạy qua. Trái tim cô bỗng chốc bị chấn động đến vỡ vụn, ngay cả hơi thở cũng bị bỏ quên trên tàu.

Cô ngây ngốc ngẩng mặt lên nhìn Tịch Thận Trạch.

Anh cũng đang cúi đầu nhìn cô.

Nước mắt lại không kiểm soát được trào ra khỏi mắt Phương Thư Mạn. Anh lại nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.

Khi anh dùng đầu ngón tay chạm vào má và khóe mắt cô, lông mi cô chớp chớp rất nhanh, tim cũng không ngừng run rẩy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải miễn phí tại website lantruyen.vn. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web lantruyen.vn. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Phương Thư Mạn bỗng rất bối rối, cô mỉm cười với đôi mắt đỏ hoe, lời nói vô cùng bất lực: “Ớt này cay quá, cay cả mắt.”

“Ừm,” Tịch Thận Trạch trả lời nhỏ nhẹ, dịu dàng nói: “Em ra ngoài trước đi, để tôi dọn thức ăn ra cho.”

Phương Thư Mạn cũng không khách sáo với Tịch Thận Trạch, cô gật đầu nói “Được” rồi rời khỏi bếp.

Phương Thư Mạn vào nhà vệ sinh rửa tay bằng xà phòng, sau đó rửa mặt bằng nước lạnh. Khi nước lạnh rơi trên mặt cô, từng nơi vừa được ngón tay anh chạm vào mới dần tan đi cảm giác nóng rực.

Sau khi rửa mặt xong, cuối cùng Phương Thư Mạn cũng cảm thấy mình bình tĩnh lại. Lúc cô ra khỏi phòng tắm rồi quay lại,  Tịch Thận Trạch đã đặt bát đĩa lên bàn, đang dọn cơm trong bếp.

Phương Thư Mạn cũng vào bếp.

Cô đi đến bên cạnh lấy hai đôi đũa từ hộp đựng đồ dùng nhà bếp treo tường, sau đó rất tự nhiên nhận lấy một bát cơm từ tay Tịch Thận Trạch rồi mới ra khỏi bếp trước.

Sau khi đặt bát đũa, Phương Thư Mạn đi lấy điện thoại của mình. Lúc cô cầm điện thoại quay lại bàn ăn, Tịch Thận Trạch vừa từ bếp đi ra cũng đúng lúc đặt bát cơm còn lại lên bàn ăn.

Phương Thư Mạn mở máy ảnh, giơ cao điện thoại chụp lại bàn thức ăn này.

Khi cô chụp ảnh, Tịch Thận Trạch di chuyển đến bên cạnh cô, đợi cô chụp xong xem lại, anh cũng cúi người lại gần cô để xem bức ảnh này.

Sau đó, Tịch Thận Trạch vừa đi về phía bên kia bàn ăn vừa nói với cô: “Tôi lười lấy điện thoại, em gửi cho tôi nhé.”

Phương Thư Mạn có hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại muốn bức ảnh này. Nhưng dù ngạc nhiên thì cô vẫn ngoan ngoãn chia sẻ bức ảnh này cho anh.

Nếu Tịch Thận Trạch xem xong ảnh mà vẫn chưa rời khỏi chỗ cô, nếu anh đứng bên cạnh cô để tận mắt nhìn cô gửi bức ảnh này cho anh, thì anh sẽ phát hiện ra rằng, ghi chú cô đặt cho anh là “Anh Thận”.

——Là cách cô gọi anh khi hai người mới quen nhau.

Tay nghề nấu nướng của Phương Thư Mạn rất tốt, Tịch Thận Trạch vẫn luôn biết điều này. Bởi vì từ năm mười mấy tuổi sống ở nhà cậu mợ cô đã thường xuyên nấu ăn, tay nghề nấu ăn của cô cũng được rèn luyện từ thời điểm đó.

Trên bàn ăn có ba món mặn một món canh, món đầu tiên Tịch Thận Trạch ăn là món trứng cà chua xào mà anh đã chỉ đích danh muốn ăn.

Vị ngọt.

Là hương vị quen thuộc.

Trong nháy mắt, anh như trở về đêm hè năm đó.

Khoảnh khắc anh thưởng thức món ăn cô làm, cô nhìn anh với ánh mắt vừa mong chờ vừa lo lắng. Khi nghe anh nói “Không ngờ trứng xào cà chua bỏ chút đường vào càng ngon hơn”, anh để ý thấy trên mặt cô nở một nụ cười rất tươi tắn rạng rỡ.

Sau này anh mới biết, cô đã từng làm một lần trứng xào cà chua ở nhà cậu nhưng bị mợ mắng, còn bị mợ cấm không được làm món khó ăn như vậy nữa.

Vì vậy, khi hương vị gia đình trong lòng cô được người mình thích khẳng định, trong lòng Phương Thư Mạn như có pháo hoa nổ đùng đoàng.

Nhưng cô chưa bao giờ nói với anh rằng thực ra lần đó cô không chỉ bị mợ mắng mà còn bị anh họ úp cả đĩa trứng xào cà chua lên đầu.

Cô không muốn để anh biết cô đã từng chật vật như thế.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải miễn phí tại website lantruyen.vn. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web lantruyen.vn. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Tịch Thận Trạch thích các món ăn do Phương Thư Mạn nấu. Anh vừa ăn vừa hỏi Phương Thư Mạn: “Em có muốn ăn cơm với đồng nghiệp của tôi không?”

Phương Thư Mạn hơi không phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi: “Hửm?”

Tịch Thận Trạch nói thẳng: “Bọn họ biết tôi đã đăng ký kết hôn nên muốn đi ăn một bữa cơm chung.”

“À…” Phương Thư Mạn lúc này mới hiểu ra, sau đó cô không chút do dự vui vẻ đồng ý: “Được chứ.”

“Lúc nào thì mình đi?” Phương Thư Mạn hỏi.

Tịch Thận Trạch cầm bát canh của cô lên, vừa múc thêm canh cho cô vừa trả lời: “Cũng chưa biết, xem khi nào mọi người có thời gian đã.”

“Đừng thêm nữa,” Phương Thư Mạn nhỏ giọng trách móc: “Tôi không ăn được nữa đâu, no quá rồi.”

Ngay sau đó lại trả lời anh: “Lúc nào cũng được, miễn là không có tai nạn giao thông lớn hay sự cố bất ngờ gì đó, bình thường có ca tôi cũng có thể xin nghỉ.”

“Anh sắp xếp đi, chỉ cần thời gian của anh được là tôi cũng được.” Cô nói.

Tịch Thận Trạch “ừ” một tiếng.

Một lát sau, Phương Thư Mạn đột nhiên hỏi Tịch Thận Trạch: “Đúng rồi, Nghê Nghê bây giờ đang làm gì?”

Tịch Thận Trạch nhẹ nhàng nói: “Em ấy đang bảo vệ luận án tiến sĩ, dạo trước nói là phải nghiên cứu nên muốn ‘bế quan tỏa cảng’, không liên lạc với bên ngoài.”

Tịch Thận Trạch nhớ lại thời gian, “Đã hơn nửa tháng rồi, chắc vẫn chưa ra ngoài đâu.”

Phương Thư Mạn tò mò hỏi: “Cô ấy học tiến sĩ chuyên ngành Vật lý à?”

Tịch Thận Trạch cười nhẹ, gật đầu: “Ừm.”

“Tốt quá.” Phương Thư Mạn thật lòng vui mừng cho Nghê Hân Vân, cười cong cả mắt nói: “Nghê Nghê thực sự đã đạt được lý tưởng của mình.”

Anh cũng vậy.

Hai người các anh đều đã đạt được lý tưởng cuộc đời của mình.

“Còn em?” Tịch Thận Trạch đột nhiên chuyển hướng câu chuyện, “Em đã đạt được lý tưởng của mình chưa?”

Anh rõ ràng biết, nhưng vẫn cố tình hỏi.

Phương Thư Mạn đột nhiên ngẩn người, nụ cười trên mặt cũng khựng lại trong chốc lát. Song cô vẫn nhanh chóng trở lại bình thường, nhẹ nhàng nhếch môi trả lời anh: “Ừm, đạt được rồi.”

Nói dối.

Tịch Thận Trạch âm thầm phản bác cô. Ánh mắt vốn ôn hòa của anh cũng vô thức trở nên sắc bén hơn, như thể muốn nhìn cô chằm chằm cho đến khi cô chịu thua mới thôi.

Bị anh nhìn bằng ánh mắt quá mức sắc bén như thế, Phương Thư Mạn cảm thấy không được thoải mái, cô nghĩ mình nên nói gì đó để làm dịu bầu không khí này, bèn nhỏ giọng nói với anh: “Tịch Thận Trạch, anh hung dữ quá đi.”

Tịch Thận Trạch rõ ràng cứng người.

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh sau khi gặp lại. Không phải “anh Thận Trạch”, không phải “anh Thận”, cũng không phải “đàn anh”. Mà là, Tịch Thận Trạch.

Tịch Thận Trạch cảm thấy Phương Thư Mạn đang nói dối.

Nhưng Tịch Thận Trạch không hề biết rằng, từ rất lâu rất lâu trước đây, lý tưởng của Phương Thư Mạn chính là Tịch Thận Trạch.



[Lời tác giả】

Tịch Thận Trạch, anh lại dữ rồi! Không được dữ với vợ!!!
Bình Luận (0)
Comment