Cả Họ Lẫn Tên - Ngải Ngư

Chương 26

Sáng hôm sau, Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch lái xe về nhà của Quảng Sĩ Ngọc.

Nơi này Phương Thư Mạn không xa lạ gì, thời cấp ba cô thường đến tìm Nghê Nghê, cũng từng ăn cơm và ngủ lại ở đây.

Lúc Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn đến thì Nghê Hân Vân và Diệp Vũ Triều đã đến trước rồi.

Nghê Hân Vân đang ngủ trong phòng, Diệp Vũ Triều đang ở phòng khách chơi cờ với Quảng Sĩ Ngọc.

Diệp Vũ Triều mở cửa, thấy Tịch Thận Trạch và Phương Thư Mạn thì cười gọi: “Anh, chị dâu.”

Mặc dù Phương Thư Mạn nhỏ tuổi hơn anh ấy, nhưng anh ấy gọi tiếng “chị dâu” này rất tự nhiên và thoải mái, ngược lại khiến Phương Thư Mạn không được tự nhiên.

Cô và Diệp Vũ Triều hồi cấp ba tuy học cùng lớp nhưng không quen biết, cũng không có bất kỳ giao tiếp nào.

Đến bây giờ cũng chỉ biết mặt nhau và biết từng là bạn học cùng lớp.

Diệp Vũ Triều hơi áy náy nói với Phương Thư Mạn: “Lần trước gặp hai người nhưng không kịp nói chuyện, chị đừng để bụng nhé.”

Phương Thư Mạn vội xua tay, khách sáo nói: “Không sao.”

Sau đó cô hỏi: “Nghê Nghê đâu rồi?”

Diệp Vũ Triều trả lời: “Đang ngủ bù trong phòng đó.”

Cô đi theo Tịch Thận Trạch đổi dép ở lối ra vào, sau khi vào phòng khách, Phương Thư Mạn cười gọi Quảng Sĩ Ngọc: “Ông nội.”

Quảng Sĩ Ngọc đã hơn bảy năm không gặp Phương Thư Mạn, lúc này liên tục vẫy tay gọi Phương Thư Mạn lại, đợi cô ngồi xuống, ông cụ ân cần hỏi: “Mấy năm nay cháu vẫn ổn chứ?”

Phương Thư Mạn cong mắt gật đầu: “Vâng, rất ổn ạ.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Quảng Sĩ Ngọc cười hiền lành với Phương Thư Mạn, lẩm bẩm.

“Hôm nay các cháu ở lại đây cả đi, nhà ta lâu lắm rồi không được náo nhiệt như thế này.” Ông cụ đã lên tiếng, mấy đứa nhỏ đương nhiên đều đồng ý.

Tịch Thận Trạch cất hết đồ dinh dưỡng mua cho Quảng Sĩ Ngọc vào tủ, tiện thể kiểm tra số đồ mà Quảng Sĩ Ngọc vẫn để trong tủ, đồ hết hạn thì vứt đi, đồ chưa hết hạn thì để lại, rồi nhắc Quảng Sĩ Ngọc nhớ ăn.

Quảng Sĩ Ngọc thở dài, khẽ nói với anh: “Mỗi lần cháu và Nghê Nghê về đều mang về một đống đồ, làm sao ông ăn hết được, cuối cùng toàn phải vứt đi vì hết hạn, thật sự rất lãng phí.”

Tịch Thận Trạch đáp: “Ông chỉ ăn khi chúng cháu ở đây, còn khi chúng cháu không để ý thì ông chẳng ăn bao nhiêu, nên cứ ăn đi, đừng để hết hạn nữa ạ.”

Quảng Sĩ Ngọc cãi lại: “Là ông không nhớ để ăn, không thấy thì không nhớ, đến khi nhớ ra thì xem hạn sử dụng đã hết từ lâu rồi.”

Nghe ông cụ nói vậy, Tịch Thận Trạch thẳng thừng lấy hết đồ bày ra ngoài: “Vậy thì cháu sẽ để bên ngoài cho ông thấy, để ngay trước mắt, ông thấy thì sẽ ăn.”

Phương Thư Mạn ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe ông nội và Tịch Thận Trạch nói qua nói lại, khóe miệng bất giác cong lên.

Hai người này thật sự rất đáng yêu.

Diệp Vũ Triều vào phòng ngủ của Nghê Hân Vân, một lát sau, Nghê Hân Vân ngái ngủ đi theo sau Diệp Vũ Triều ra ngoài.

“Anh, Mạn Mạn.” Giọng cô ấy vẫn còn khàn khàn vì vừa ngủ dậy.

Phương Thư Mạn quay sang nhìn Nghê Hân Vân, rất quan tâm hỏi: “Nghê Nghê, tối qua cậu thức khuya làm việc à?”

Nghê Hân Vân bỗng nhiên khựng một lúc rồi mới gật đầu “ừ” một tiếng.

Cô ấy nhanh chóng chuyển chủ đề, quay sang hỏi Phương Thư Mạn: “Mạn Mạn, ngày mai cậu rảnh không?”

“Hả?” Phương Thư Mạn gật đầu, đáp: “Rảnh, sao thế?”

“Đi dạo trường cấp ba không?” Nghê Hân Vân ngồi lại, cười mời cô: “Mình và Diệp Vũ Triều định ngày mai về trường cũ dạo chơi.”

Phương Thư Mạn cười nhạt từ chối: “Mình không đi đâu.”

Cô không muốn làm bóng đèn giữa vợ chồng họ.

Nghê Hân Vân còn định khuyên Phương Thư Mạn thêm thì Tịch Thận Trạch đã thay vợ giải vây, nói ngắn gọn: “Thư Thư ở với anh.”

Phương Thư Mạn đã sớm phát hiện ra, lúc ở trước mặt mọi người anh sẽ gọi cô là Thư Thư, còn khi riêng tư thì gọi cô là Phương Thư Mạn.

Nghê Hân Vân: “…”

Cô ấy cười trêu chọc: “Anh, có vợ rồi là khác hẳn nhỉ.”

Phương Thư Mạn xấu hổ lại bối rối, mặt đỏ bừng lên.

Tịch Thận Trạch thì chẳng sao, cứ như người bị trêu chọc không phải là anh vậy.

“Em còn chưa nói hết mà,” Nghê Hân Vân bổ sung: “Ý em là anh và Mạn Mạn cùng về đó chơi, nếu không có sắp xếp gì khác.”

Tịch Thận Trạch đi tới, ngồi xuống tay vịn ghế sofa cạnh Phương Thư Mạn, cúi đầu hỏi cô: “Em muốn về thăm trường không? Nếu muốn thì anh về cùng em.”

Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch không có nhiều kỷ niệm chung ở thành phố Thẩm này, nhưng mỗi kỷ niệm có được Phương Thư Mạn đều nhớ như in trong đầu, nhớ rõ mồn một, cả đời này sẽ không quên.

Chẳng hạn như ngày đầu tiên họ gặp nhau, buổi chiều hôm đó anh cười gọi cô là “Thư Mạn”, chẳng hạn như ngày Đông chí năm họ ở bên nhau anh về trường đón cô tan học, hay như ngày cô làm lễ trưởng thành, anh đã đến làm phụ huynh của cô.

Còn nữa… Ngày sinh nhật năm lớp 11 của cô, anh đã nhờ Nghê Nghê giúp đỡ để lẻn vào đài phát thanh của trường, dùng đàn ghi-ta đệm cho cô một bài “Chúc mừng sinh nhật” trong giờ phát nhạc buổi trưa. Hôm đó Phương Thư Mạn cũng đã nhận được món quà sinh nhật anh tặng cô.

Đó là một chiếc cặp sách mới, màu hồng xanh, rất đẹp.

Trong cặp sách có một chiếc cốc ống hút hình tai thỏ màu hồng, một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng, một chiếc ô hai màu hồng xanh.

Còn có một lá thư.

Đó là lần đầu tiên anh viết thư cho cô.

Trong thư anh viết: “Những năm sau này, cứ đến sinh nhật em, anh sẽ viết cho em một lá thư.”

Một năm sau, vào ngày Quốc tế thiếu nhi, Phương Thư Mạn sắp thi đại học thì lại nhận được lá thư anh viết cho cô.

Lần này Tịch Thận Trạch viết trong thư: “Thư Thư, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, năm sau anh vẫn sẽ bên em, vẫn sẽ có thư.”

Chỉ là vài ngày sau cô đã rời khỏi thành phố Thẩm, cũng không còn cơ hội nhận được những lá thư anh viết cho cô nữa.

……

Phương Thư Mạn muốn về thăm trường.

Nếu có anh đi cùng, cô sẽ không còn là bóng đèn giữa Nghê Nghê và Diệp Vũ Triều nữa.

Cô mỉm cười, nhìn Tịch Thận Trạch với đôi mắt cong cong, gật đầu: “Muốn.”

“Được,” Lúc này Tịch Thận Trạch mới đồng ý với đề nghị của Nghê Hân Vân: “Vậy ngày mai chúng ta cùng về thăm trường.”

Sau khi Tịch Thận Trạch đến, Nghê Hân Vân mới chú ý đến chiếc đồng hồ trên cổ tay anh chính là chiếc mà Mạn Mạn đã mua lần trước, cô ấy không nhịn được cười, trêu chọc: “Ấy, đồng hồ mới của anh đẹp quá nhỉ.”

Tịch Thận Trạch nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Nghê Hân Vân, bèn phụ họa theo cô ấy: “Đúng không, do chị dâu em mua đấy.”

Giọng điệu không giấu được vẻ khoe khoang đắc ý.

Diệp Vũ Triều đi tới, muốn tăng thêm cảm giác tồn tại: “Anh, nhìn của em đi. Vợ em cũng mua cho em nè.”

Tịch Thận Trạch thậm chí còn không thèm nhìn, anh đẩy đẩy gọng kính, đáp qua quýt: “Ừ, đẹp lắm.”

Phương Thư Mạn và Nghê Hân Vân lặng lẽ nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng cười trộm.

Bữa trưa do Phương Thư Mạn, Tịch Thận Trạch và Nghê Hân Vân cùng nhau nấu.

Diệp Vũ Triều không rành nấu nướng, trước đây có lần vì tình yêu mà vào bếp đã suýt nữa đốt cháy cả căn bếp, Nghê Hân Vân sợ đến phát khiếp, vì sự an toàn của anh ấy mà cầu xin anh ấy hãy tránh xa bếp.

Vì vậy, lần này Diệp Vũ Triều cũng không vào bếp giúp đỡ.

Anh ấy phụ trách ở phòng khách trò chuyện, đánh cờ và uống trà với Quảng Sĩ Ngọc. Về khoản trò chuyện với người già thì anh ấy lại rất rành, luôn khiến người già cười ha hả.

Trước khi ăn cơm, Quảng Sĩ Ngọc đã đưa cho Phương Thư Mạn một phong bao lì xì.

Phương Thư Mạn không mở ra ngay, nhưng cô sờ thấy bên trong không phải tiền mặt, mà giống như một tấm thẻ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được L à n T r u y ệ n thực hiện và đăng tải miễn phí tại web s i te l a n t r u y e n. v n. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web l a n t r u y e n. v n. Chúng tôi rất mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Phương Thư Mạn có chút lo lắng nhìn về phía Tịch Thận Trạch, Tịch Thận Trạch khẽ gật đầu với cô, đồng thời nhìn cô bằng ánh mắt an tâm, Phương Thư Mạn lúc này mới yên tâm nhận lấy.

Vì hai ngày cuối tuần không đi làm, Tịch Thận Trạch và Diệp Vũ Triều đã uống với Quảng Sĩ Ngọc mấy ly.

Nghê Hân Vân và Phương Thư Mạn uống trà sữa.

Là đồ uống ngoài mà Phương Thư Mạn gọi.

Sau bữa trưa, Quảng Sĩ Ngọc về phòng ngủ trưa.

Nghê Hân Vân vì tối qua không ngủ ngon, sau khi ăn cơm lại buồn ngủ, cũng về phòng ngủ, Diệp Vũ Triều thích dính lấy vợ nên tất nhiên cũng lẽo đẽo theo cô ấy đi ngủ trưa.

Chỉ còn lại Phương Thư Mạn và Tịch Thận Trạch ở phòng khách.

Tịch Thận Trạch hỏi cô: “Em có buồn ngủ không?”

Phương Thư Mạn thành thật trả lời: “Cũng chưa buồn ngủ lắm…”

Tịch Thận Trạch lại nói: “Anh hơi buồn ngủ rồi.”

Phương Thư Mạn chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Vậy anh đi ngủ một lát đi.”

Anh “ừ” một tiếng, vừa đứng dậy vừa nắm tay cô, mặt không biểu cảm kéo cô về phòng mình.

Phương Thư Mạn không thấy có gì không ổn.

Bởi vì dạo này lúc đi ngủ anh đều ôm chặt lấy cô, cho nên cô nghĩ lần này anh cũng cần cô làm gối ôm hình người.

Cô cũng rất vui lòng làm công cụ giúp anh ngủ ngon.

Nhưng khi cô theo anh vào phòng ngủ của anh, ngay khi cánh cửa đóng lại, cô đột nhiên bị anh đẩy vào cánh cửa.

Phương Thư Mạn lập tức hoảng loạn, ngẩng mặt nhìn anh.

Ánh mắt của Tịch Thận Trạch không mấy tỉnh táo.

Nhưng cô nhớ hôm nay anh uống cũng không nhiều lắm… Ít nhất là không nhiều bằng hôm ở nhà.

Chẳng lẽ hôm nay uống rượu trắng có nồng độ cao hơn?

“Anh…” Cô không chắc chắn hỏi khẽ: “Say rồi sao?”

Tịch Thận Trạch không trả lời, cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy.

Cho dù có gọng kính ngăn cách thì ánh mắt đó cũng khiến mặt Phương Thư Mạn đỏ bừng tai nóng.

Đúng lúc cô lơ đãng nhìn sang chỗ khác, anh đột nhiên cúi đầu hôn xuống.

Đôi mắt của Phương Thư Mạn đột nhiên mở to đầy kinh ngạc, rồi lại nhanh chóng nhắm chặt.

Cô không phản kháng đẩy anh ra, mà ngoan ngoãn để anh hôn, thậm chí còn cố gắng hết sức đáp lại anh, mặc dù còn trúc trắc.

Phương Thư Mạn nếm được vị rượu trắng, một loại cay nồng đầy kích thích khiến cô sắp khóc.

Tịch Thận Trạch không nhắm mắt, đôi mắt đen như mực của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, muốn bắt trọn từng biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt cô để phân tích.

Anh phát hiện ra cô rất thích và tận hưởng, vì thế anh càng hôn cô cuồng nhiệt hơn.

Việc môi lưỡi quấn quýt khiến Phương Thư Mạn mê muội, cô dễ dàng rơi vào lưới tình do anh giăng sẵn, cùng anh chìm đắm không ngừng.

Hôm nay cô mặc váy liền, cũng đeo nhẫn.

Tất nhiên, Tịch Thận Trạch cũng đeo nhẫn.

Anh vuốt ve cô bằng bàn tay đeo nhẫn, sự lạnh lẽo của chiếc nhẫn và hơi nóng từ lòng bàn tay anh cùng ập đến, nhưng điều khiến cô khó chịu nhất không phải là điều này.

Mà là sự trống rỗng xuất phát từ bản thân cô, một cảm giác muốn có thứ gì đó nhưng không thể có được.

Nhưng khi Tịch Thận Trạch muốn dùng ngón tay thỏa mãn cô, cô lại đưa tay nắm lấy cổ tay anh.

Chỉ là không thể ngăn cản anh, sau đó còn trở thành một sự dẫn dắt và thúc đẩy.

Đây chỉ là sự hưởng thụ đơn phương.

Là thiên đường chỉ thuộc về riêng cô.

Là niềm vui mà Tịch Thận Trạch mang đến cho cô.

Khóe mắt cô ửng đỏ, vẻ mặt kiều diễm, ngẩng mặt lên trong vòng tay anh, khiến anh cảm thấy cô đang cầu xin nụ hôn của anh.

Vì vậy, anh đã hôn cô rất mãnh liệt, bàn tay bị cô nắm lấy lại nhanh nhẹn và dịu dàng.

Anh có thể chặn tiếng rên khẽ và tiếng nức nở của cô, nhưng không thể ngăn cô mơ hồ gọi tên anh.

Tiếng gọi “Anh Thận” nhỏ nhẹ vang lên bên tai anh hết lần này đến lần khác, vừa như cầu xin vừa như đòi hỏi.

Lúc dục vọng bị hun đúc thường sẽ bộc lộ cảm xúc thực sự của một người.

Những cảm xúc ẩn giấu bị lý trí kìm nén khi tỉnh táo sẽ bộc lộ hết trong phản ứng nguyên thủy nhất.

Lúc này, Tịch Thận Trạch cảm thấy cô rất yêu anh, rất yêu anh.

Bởi vì trong mắt cô chỉ còn mình anh, cô chỉ nhớ đến anh, cô vẫn luôn gọi tên anh.

Cô sợ làm phiền người khác, chỉ dám phát ra tiếng rên rất nhỏ, ngay cả khi gọi anh là “Anh Thận” cũng rất nhỏ, chỉ đủ để một mình anh nghe thấy.

Nhưng đối với Tịch Thận Trạch, thế là đủ rồi.

Đợi đến khi cơ thể vốn căng cứng của cô đột nhiên mất hết sức lực, Tịch Thận Trạch lập tức ôm chặt lấy cơ thể mềm nhũn sắp trượt xuống đất của cô.

Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy giọng nói của Tịch Thận Trạch xuyên qua sự bàng hoàng của cô, vang lên rõ ràng bên tai cô.

“Anh không say.” Giọng anh khàn khàn, dừng lại một chút rồi nghiêm túc nói với cô: “Chỉ là đột nhiên muốn hôn em thôi.”
Bình Luận (0)
Comment